Một Hồi Vợ Chồng

Chương 17: Hắn yêu sớm đã bị trăm ngàn vết thương




Lời người đáng sợ, thêm mắm dặm muối, lúc này xem như cô thật sự cảm nhận được!

======================================================

Rất nhiều năm về sau, Nhiễm Tô biết tất cả mới lặng lẽ phát hiện, họ một mực bỏ qua, vẫn luôn không còn kịp nữa, dù là cô, hay là Úy Hành Vân, họ đều đi theo quỹ đạo của mình, sau đó bi ai chỉ có thể đi về phía trước, không tìm được lý do quay đầu lại.

Họ cách nhau gần nhất là hai bên nam nữ, trong thời gian khoảng cách sai lầm lại thành gông xiềng giữa họ.

Con nhím và con nhím sưởi ấm cho nhau như thế nào? Đó là một vấn đề khó khăn.

Lúc tuổi còn trẻ, cùng là người kiêu ngạo, không chịu cúi đầu, không chịu nhận thua, cho đến một ngày nào đó, khi rốt cuộc có một người chịu cúi đầu, mới phát hiện, thì ra là năm xưa đã sớm chuyển đổi được mấy vòng, cuối cùng khó tìm về bộ dáng ngày trước.

Úy Hành Vân, anh sẽ không biết, trong mắt anh tỉnh táo tự hiểu, tôi lạnh lùng thờ ơ, trong miệng anh nỉ non không ngừng “Tô Tử” cũng từng yếu đuối, cũng từng khóc ở một góc, tôi cũng từng cố gắng nhu nhược nghĩ cho chúng ta cơ hội làm lại, nhưng những thứ này cuối cùng lại bị mài phẳng, đóng vẩy, thậm chí đóng băng giữa những thất vọng liên tiếp.

Người nào có thể luôn kiên cường đến mức không chút động lòng, chỉ là rất nhiều năm trước, ở nơi anh không nhìn thấy, tôi đã sớm đánh mất bản năng khóc thút thít, một người không khóc nữa sao có thể thật sự yêu lại một người?

Năm tháng trôi đi như dòng nước chảy, chảy tới không chỉ là thời gian, mà còn có cảm giác yêu hận cùng hy vọng.

… …

Trong nhà hàng mang phong cách phương Tây trang nhã yên tĩnh, khúc đàn vi-ô-lông truyền đến nhịp điệu duyên dáng, trên chiếc bàn ăn pha lê cao cấp có đặt giá nến tinh xảo màu sắc rực rỡ, khung cảnh tĩnh lặng, ngoài cửa kính chạm khắc hoa văn, có một dòng suối nhỏ nhẹ nhàng quẹt qua cửa sổ, chảy qua cây cầu gỗ nhỏ trang nhã, lẳng lặng làm cho người ta cảm thấy bình tĩnh thoải mái.

Nhiễm Tô ngồi ở đàng kia, hít một hơi thật sâu, khóe miệng lộ ra chút vui vẻ nhạt nhẽo.

Đó là một buổi sáng đẹp trời, ngay cả ánh mặt trời cũng lười biếng mang đến sự ấm áp, hôm nay cô ra ngoài cùng con trai vẽ vật thực, cũng tới để thả lỏng tâm tình, ít nhất việc này cũng tốt cho đứa con đang nằm trong bụng.

Nếu đã không thể dùng kỹ thuật, không thể dứt bỏ, thì điều duy nhất mà người mẹ là cô có thể làm là đối tốt với đứa bé trong bụng, bởi vì cô sẽ nuôi dưỡng đứa bé bước vào thế giới này, có lẽ sau này không phải tất cả mọi chuyện cô đều có thể khống chế, nhưng ít ra, giờ phút này cô nên có trách nhiệm vì con, làm một người mẹ tốt, bình phục tâm tình của mình, cho dù không có tình thương của cha, ít nhất còn có người mẹ là cô đây.

Quả thật, tư tưởng của cô vĩnh viễn tỉnh táo chu đáo, rõ ràng rành mạch, việc đã đến nước này, dù thế nào cũng phải làm xong trước mỗi một bước.

Lúc này, lý trí của cô không để cho cô suy nghĩ đến nửa điểm về người kia, cũng không muốn ảnh hưởng đến tâm tình, không muốn ảnh hưởng đến cục cưng của mình, cho dù thế nào, đứa nhỏ trong bụng mới là quan trọng nhất.

Có khi, cô cũng nghĩ, có lẽ cô có thể ích kỷ một chút, cái gì cũng không trông nom, cái gì cũng không để ý, cứ làm càn, cứ quyết liệt, cứ buông tay, thế nhưng sinh mạng trong bụng cô thỉnh thoảng lại cựa quậy, nhắc nhở cô, cô không chỉ là một người, mà còn có cục thịt nhỏ đang nằm trong bụng cô, bé trai đã thành hình cũng đã được sinh ra bốn năm kia mở to đôi mắt nhu thuận như nước, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, dùng bàn tay bé nhỏ mập mạp hưng phấn nói cho cô biết ngày hôm qua bố có bộ dạng thế nào, lại nhào vào ngực cô làm nũng không để cho cô đi làm.

Gần đây, dường như hắn và con trai ở bên nhau nhiều hơn, cho dù bận rộn đến mấy hắn cũng bớt thời giờ xem tranh của tiểu Úy Chí, nghe cậu bé kể những chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo, nghiễm nhiên là một người cha mẫu mực.

Nhưng mỗi lần cô trở về cũng chỉ chạm mặt hắn một hai lần, hắn tựa như đang trốn tránh cô, tại sao, ngay cả cô cũng muốn bật cười, là sợ cô nhìn ra điều gì, hay là trong lòng có áy náy? Hai câu hỏi đó chỉ làm cô thấy buồn cười trong lòng, nghiêm túc mà nói, cô không có lòng tự tin tràn đầy cho rằng hắn sẽ quan tâm đến cái nhìn và cảm thụ của mình, khó có được mấy lần ngủ cùng nhau cô đều nằm cách hắn thật xa, hắn tựa như cũng tận lực rời xa cô.

Thật ra là như thế, bây giờ họ có tiếp tục với nhau không cũng không cần thiết, cần gì chứ, đồng sàng dị mộng, đối với hắn, có lẽ cái nhà này cũng chỉ là một khách sạn mà thôi.

(đồng sàng dị mộng: nằm cùng một giường mà mộng tưởng khác nhau, sống gần nhau nhưng không cùng một chí hướng.)

Nhưng đối với cục cưng ở trong bụng cô đau đớn suốt năm giờ mới lựa chọn ra ngoài, cô luôn không đành lòng, cô phải nói với tiểu Úy Chí của cô như thế nào đây, có lẽ ngày mai mẹ và bố con thích nhất sẽ tranh giành con, có lẽ ngày mai con sẽ có một người mẹ mới, hoặc là một người bố mới?

Con trai của cô sẽ không tiếp nhận, khi bàn tay nhỏ bé của nó khó khăn viết ra ba chữ, cô liền biết rõ, người kia chiếm vị trí như thế nào trong lòng nó. (Tiểu Dương: ba chữ cậu bé viết là tên của hắn)

Thực châm chọc đúng không? Nhưng có lẽ đối với mỗi đứa bé trai, trong suy nghĩ nhỏ bé của nó, người cha cao lớn dù không thường ôm hôn nó thắm thiết như người mẹ, không thường thân mật theo nó cùng chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ cần mấy câu khen, vài câu khích lệ, cũng có thể khiến cho cậu nhóc hưng phấn sùng bái cả buổi.

Cô không muốn nhẫn nại, càng không muốn ích kỷ vung tay một cái liền rời đi sau đó chạy đi tìm cái gọi là hạnh phúc.

Huống chi, hạnh phúc thật sự là cái gì đây, cô cố cười một tiếng, nhìn con của mình hạnh phúc yên tĩnh trưởng thành chẳng lẽ không phải hạnh phúc sao?

Cho dù, vì cái hạnh phúc này mà phải trả giá rất lớn, cô vẫn muốn làm một người mẹ, cô sẽ cố gắng học cách và thử nghiệm.

Úy Hành Vân, xin đừng để tôi không thể ở lại, không phải là vì muốn yêu anh, không phải vì hận anh như thế nào, không phải là vì muốn hành hạ anh như thế nào, cũng không phải là vì muốn bấm bụng bấm dạ, như vậy quá cực khổ, phí sức vì một người đàn ông phản bội mình, Nhiễm Tô tôi không làm được, tôi chỉ nghĩ được nhiều hơn anh, mà, giờ phút này trong đầu anh lại suy nghĩ cái gì?!

Lẳng lặng nhìn chăm chú vào chén trà đã lạnh ngắt, cô không tự chủ nâng lên sau đó nhẹ nhàng uống.

Đột nhiên một trận gió xẹt qua, trong không khí thêm mấy phần cảm giác man mát, thì ra là có vài vị thiếu phụ(phụ nữ đã có chồng) trang điểm đậm, kỹ càng đi vào nhà hàng, chuyện trò vui vẻ, thỉnh thoảng giương cao giọng, cả tòa nhà dường như cũng vang động những lời nồng nhiệt trong miệng mấy người phụ nữ đó:

“… Ông chồng nhà tôi thật không biết thương người, mỗi lần trở về ngay cả một câu êm tai cũng chẳng buồn nói, hỏi han ân cần thì càng không cần nhắc đến, thật không biết lúc trước tôi thấy anh ta tốt ở điểm nào, không phải là cần đem phụ nữ có chồng chen lấn lên làm nhất sao, bây giờ cảm thấy thật không có ý nghĩa…”

“Ơ, nói đến chuyện đó thật đau lòng, ở Bắc Kinh này, xem chừng chỉ có Úy thiếu mới có tư cách gánh vác hai chữ này, chị không thấy anh ấy dịu dàng săn sóc cô đó như thế nào sao, nói cái gì cũng đáp ứng, nếu tôi mà trẻ đi mười mấy tuổi tôi cũng xin báo danh!”

“Muốn tôi nói à, cô nàng kia thật không tệ, gia thế trong sạch, khéo léo động lòng người, dịu dàng nhu thuận lắm, so với Nhiễm tiểu thư khuê các đúng là chỉ có hơn chứ không có kém, nghe nói Nhiễm tiểu thư cả ngày đứng trong phòng điều chế nước hoa, nửa điểm tình thú cũng không có, hơn nữa, xuất thân từ danh môn ai không có tính tình của đại tiểu thư chứ, Úy thiếu không cần cô ta cũng phải thôi…”

“Đúng, đúng, đúng vậy! Hôm qua tôi còn thấy hai người họ giao du bên ngoài đó, đúng là rất đẹp đôi, hôm qua tôi nghe anh chồng nhà tôi nói, Úy thiếu đã hứa cho cô kia một danh phận rồi! Chẳng bao lâu nữa, Nhiễm đại tiểu thư sẽ phải khom người xuống đài! Ha ha, Hứa Tuệ, chị bảo có đúng không! Cô nương đó đi ra từ chỗ chị mà, nhất định chị biết!”

“… Còn không phải sao, lần đầu tiên hai người họ gặp nhau chính mắt tôi nhìn thấy, ánh mắt của Úy thiếu sáng rực, tôi đã nói rồi, thiên hạ này có con mèo nào không trộm thịt cá chứ, đàn ông luôn ham thứ mới mẻ, huống chi là Úy thiếu danh tiếng vừa có vẻ ngoài vừa có tiền tài, Nhiễm tiểu thư thật không có bản lãnh, cô ta cũng chỉ chiếm được anh ta bốn năm, các cô hãy chờ xem, nhất định sẽ có kịch hay, nếu Du tiểu thư thành công, tôi đây sẽ càng mở mày mở mặt …”

Những tiếng cười hả hê và từng câu nói rõ ràng truyền đến tai Nhiễm Tô, chén trà cô cầm trên tay không khỏi run lên, rũ mắt, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười lạnh trào phúng.

Lời người đáng sợ, thêm mắm dặm muối, lúc này xem như cô thật sự cảm nhận được!

Úy Hành Vân… anh thật tốt, anh thật là tốt! Anh yêu gặp dịp thì chơi, anh yêu đùa mà thành thật, cần gì miễn cưỡng kéo tôi xuống nước, dựa vào cái gì mà tôi phải trả giá cho “câu chuyện tình yêu vĩ đại” của anh! Anh nói cho tôi biết, tại sao!?

Anh muốn yêu, anh muốn có tình yêu, các người muốn làm một đôi vợ chồng được người người hâm mộ ở bên ngoài, cần gì phải làm cho đống nước bọt dơ bẩn đó bổ nhào vào người tôi?! Vì tôi đang thật sự là vợ của anh?! Nhưng còn anh, anh coi tôi là vợ của anh sao, một ngày một giờ một phút, từng có sao?!

Cánh môi cô run rẩy, không cách nào khắc chế cái lạnh, trong đầu như có cái gì đó va chạm, lạnh như băng và đau đớn không cách nào ức chế mà trào ra.

Đột nhiên, trong bụng truyền đến cảm giác động cựa làm Nhiễm Tô dần khôi phục thần trí, đứa bé trong bụng dường như cảm nhận được tâm tình rối loạn của mẹ mình, đá đá hai cái, sau đó yên tĩnh nằm trong đó không hề cử động.

Cô thất thần sờ sờ bụng, ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến trái tim cô, không tự chủ nở nụ cười nhàn nhạt, cô nghĩ, con gái của mình nhất định là một cô gái tốt khéo hiểu lòng người.

“Mẹ… con tới rồi, cục cưng rất biết điều rất thông minh đó! Nhà vệ sinh ở đây rất dễ nhớ, lần này con không lạc đường đâu!” Bàn tay mềm mại non nớt như bướm bướm nhào vào chân cô, hé ra khuôn mặt ngây thơ động lòng người, giọng trẻ con non nớt làm cho lòng cô ấm áp.

“Cục cưng ngoan, chúng ta trở về thôi.”

Cô kinh ngạc chăm chú nhìn tiểu Úy Chí mấy giây, sau đó hít một hơi, gương mặt khéo léo điềm đạm lướt qua nụ cười vui vẻ bình thản, lôi kéo bàn tay nhỏ của tiểu Úy Chí, đi về phía cửa.

Bạn Tiểu Úy rất là hiếu động, nhìn trái nhìn phải, không cẩn thận đụng phải đám người Hứa Tuệ.

Hứa Tuệ nheo mắt, chỉ một giây đồng hồ liền nhận ra thân phận của Nhiễm Tô, còn mấy người bên cạnh vì chưa từng thấy Nhiễm Tô, cho nên tự nhiên cười nói rời đi.

Nhiễm đại tiểu thư, Nhiễm Tô, vợ của Úy thiếu!

Buổi lễ kết hôn của họ năm xưa cũng không phô trương, chỉ mời vài đám bạn hữu thân thích tới dự, bởi vì ông chủ của “Dạ Sanh” là bạn tốt của Úy thiếu, nên Hứa Tuệ chị đương nhiên cũng có một cơ hội hữu duyên gặp được vị Úy phu nhân thần bí khó lường.

Chị vẫn luôn xem thường, chỉ coi cô là một người xuất thân danh môn, có tính tình tiểu thư, không có dung mạo xinh đẹp tinh xảo, hôm nay còn mất đi trái tim của chồng.

… Chỉ là vừa rồi mấy chị em nói chuyện, vị Úy phu nhân này có nghe thấy không? Nếu nghe được tất nhiên phải làm náo loạn lắm chứ, dù sao phụ nữ làm sao có thể chịu được người khác hâm mộ chồng mình và người thứ ba. Chuyện này mà làm ồn lên, dùng thân phận và bối cảnh của Nhiễm Tô, cho dù cô ấy không chấp chị, dù cho Úy thiếu cũng chán ghét vợ mình, dù sao thân phận bất đồng, Hứa Tuệ chị nhất định không có quả ngon để ăn.

Trong lòng lập tức có suy tính, Hứa Tuệ khôn khéo nịnh nọt cười cười, có chút chần chừ mở miệng: “Úy phu nhân, vừa rồi…”

“Xin lỗi, con tôi đụng vào chị, về chuyện vừa nãy, tôi cũng không nghe được cái gì, cũng không hy vọng sau này lại nghe thấy từ miệng của các chị.” Bất giác nắm chặt tay con trai, Nhiễm Tô vô thức hiểu Hứa Tuệ muốn nói cái gì, lập tức ra giọng lạnh lùng nói, vẻ mặt thờ ơ lại ẩn giấu lực uy hiếp, ánh mắt lãnh đạm cao quý mà lạnh như băng.

Trong tích tắc, ánh mắt lạnh nhạt tôn quý ánh vào trong mắt Hứa Tuệ, may là chị ta đã từng tuổi này rồi nên trong lòng chỉ khẽ run vài cái.

… Đôi mắt và hơi thở này dường như chị đã gặp ở người đang giận dỗi – – Nhiễm Tô cô có chồng là Úy Hành Vân. Lạnh lùng mà lãnh đạm mang theo lực uy hiếp cực điểm, Hứa Tuệ không khỏi âm thầm thừa nhận, họ thật không hổ là vợ chồng, không khí áp bức họ mang đến đúng là giống nhau như đúc!

“Vâng, tôi biết rồi.” Chị đột nhiên cung kính gật đầu, sau đó câm như hến.

Nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ thong thả rời đi, Hứa Tuệ đột nhiên rơi vào trầm mặc.

Nếu như chị không nhìn lầm, Úy phu nhân đang mang thai, dù mặc quần áo rộng thùng thình vốn không dễ nhìn ra được, nhưng đối với ánh mắt sắc bén của chị thì thật không khó, hơn nữa tất nhiên vừa rồi nghe được tất cả lời bàn tán của các chị, thế mà cô không để lộ ra một chút cảm xúc nào.

May là cô ấy, chứ nếu là chị, mình đang có bầu, chồng lại dẫn theo một người phụ nữ khác giao du vui vẻ, hơn nữa còn nghe thấy mọi người bàn tán, chị nhất định sẽ tức giận đến mức không làm loạn không nổi điên lên thì nhất định không bỏ qua!

Vậy mà người phụ nữ kia vẫn bình tĩnh, thần sắc như thường, lạnh nhạt thờ ơ.

Chịu đựng đến mức người thường không thể chịu đựng được, Nhiễm đại tiểu thư này thật sự không tầm thường…

Bỗng dưng, một loại bất an mơ hồ đánh tới, chị âm thầm suy nghĩ, có lẽ mọi chuyện sẽ không thuận lợi như chị nghĩ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.