Vì thế, ba người nhà họ Phương ra ngước ngoài, vi vu đến 12 ngày.
Mười hai ngày này, Hựu Huyên dốc sức ở vũ đoàn, mà buổi tối, sẽ có một thanh niên đến buộc cô về. Bọn họ nằm trên giường nói chuyện, bọn họ ngồi ở ban công ngắm sao, đầu dựa đầu, ngày càng giống đôi tình nhân.
Đầu tháng 8, công bố kết quả thi cuối năm, Hựu Đình thi đỗ đại học tư XX, Hựu Huyên thi đỗ học viện hạng nhất Đài Bắc. Điều này làm cho kế hoạch của bà Tĩnh Phân phá sản, bà không nghĩ, hạng nhất vũ đạo lại thi toàn quốc tốt như vậy.
Bà vốn định, nếu Hựu Huyên thi đậu đại học Z, sau này ở trọ trong trường, sống xa Lệ Bình, có bạn mới, bốn năm trôi qua rất lâu, không nghĩ tới … số phận của mọi người, không ai đổi được.
Hựu Đình ở nhà khóc suốt 2 ngày, quyết định ở lại Đài Bắc, mời gia sư, sang năm thi lại.
Còn về Hựu Huyên …. Tĩnh Phân tìm ông chồng nói chuyện này.
Cả nhà không ai cảm thấy tự hào vì Hựu Huyên xuất sắc ưu tú, chỉ có Lệ Bình là trước tiên lên mạng tra trường học cô, sau đó chúc mừng cô, rồi cùng cô đi du lịch 5 ngày.
Lệ Bình dắt Hựu Huyên đi lên núi hái đào mật, trong máy ảnh Lệ Bình chụp rất nhiều ảnh cô, cả ngày cô đều cười, cười đến nỗi anh quên cô là một nữ sinh lạnh lùng.
Bọn họ đi tham quan cảnh nông trại, đuổi cừu, ăn thịt nướng.Trời nóng bức, bọn họ đội chiếc mũ rơm siêu bự, cười đùa dưới ánh mặt trời.
Bọn họ ở nhà ga chụp ảnh, bọn họ ngồi câu cá, bọn họ cùng nhau đi rất nhiều nơi. Hựu Huyên nhảy múa trên tảng đá, còn có mấy anh thanh niên trẻ tuổi, ngại ngùng hỏi số: " Chúng ta có thể làm bạn không?"
Hựu Huyên hăng hái làm trên lâm trường, đã học thuộc một số loại cây.
Nếu thời gian không hữu hạn, bọn họ tính đến vùng cao Bình Đông, đi dạo một vòng Đài Loan.
Sau xe chất đầy đồ đặc sản, Hựu Huyên không ăn hết đống đồ kia, nhưng cô một mực muốn mua, Lệ Bình không ý kiến cho đến khi cô nói: " Em muốn mỗi ngày xem đồ, sờ lên nó, để cảm nhận được mình cùng anh đi du lịch, không trở về."
Cô nói, anh cười, cười thật to.
Xe đi qua vườn đào, Hựu Huyên ngủ thật lâu mới tỉnh dậy, cô dụi mắt, nén giận nói: " Anh nên đánh thức em."
" Vì sao?"
" Em ngủ, một mình anh lái xe, không ai nói chuyện với anh, không phải rất đáng thương sao?"
" Không đâu."
Lệ Bình nghe giọng nói quan tâm của cô, thấy cô tự nguyên giúp anh, điều này làm cho anh có tâm trạng tốt hơn. Kì thật, cô cũng không phải cao ngạo như mọi người biết.
" Đây là anh chàng khí phách, mệt cũng không muốn nói." Cô cười nhạo anh.
" Đúng vậy, cứng rắn chống đỡ là chuyện rất vất vả, cho nên …." Ánh mắt anh đảo qua cô.
" Không cần nói bóng gió em, em chưa từng phải cứng rắn chống đỡ, mỗi lần em làm đều thành thạo."
" Những lời này cũng rất cứng rắn chống đỡ."
" Nào có?"
" Là ai luyện múa quá sức, đánh ngã cũng không đứng dậy nổi?"
Anh chặn họng cô, Hựu Huyên nhăn nhó, không nói tiếp.
" Là ai chân đau núp ở một góc khóc? Là ai đánh chết cũng không đi gặp bác sĩ? Là ai đói đến nỗi đau dạ dày, đổ mồ hôi lạnh, còn lên sân khấu biểu diễn?" Lệ Bình càng nói càng lớn tiếng.
" Làm sao anh biết …. À à, cô Giang bán đứng em?" Hựu Huyên bừng tỉnh, khôngtrách được cô Giang.
Cô liếc anh một cái.
" Nghị lực của người nào đó đã bán đứng em, vì sao không giữ sức khoẻ một chút hả?"
Ngày đó anh nghe được cô Giang nói, tức đến nỗi suýt nữa chạy vọt vào sân khấu đánh cô mới hả giận.
"Em có mà, anh xem, năm ngày nay em ăn cơm rất nhiều đấy."
" 5 ngày liền, 500 ngày kế tiếp, 5000 ngày sau đó, 5vạn ngày thì sao? Tiếp tục gây sức ép cơ thể mình à?"
" Còn cãi!" Khẩu khí hung hăng, hình như sự dịu dàng của mình bị chó tha đi mất rồi.
" Được rồi, được rồi, em cam đoan lần sau sẽ không, đáng sợ nhất là chấm dứt học đại học, em sẽ không tái phạm nữa, anh đừng lo lắng."
" Tốt nhất là …" Anh định giáo huấn tiếp, Hựu Huyên mở CD ra, khúc nhạc phát ra, cô im lặng lắng nghe,lải nhải của anh bị ca khúc cắt ngang.
Hựu Đình phát sốt, vừa mới uống thuốc xong, Nghị Đạt và Tĩnh Phân ngồi cạnh giường ru cô ngủ, vất vả lắm cô mới chịu ngủ, hai vợ chồng nhẹ nhàng rời khỏi phòng cô.
Trở về phòng, Nghị Đạt xoay người, hỏi: " Xảy ra chuyện gì thế?"
" Hựu Đình gọi điện cho Lệ Bình, ở trong điện thoại có giọng Hựu Huyên." Tĩnh Phân nói xong, thở dài.
" Hựu Huyên và Lệ Bình ở cùng nhau? Không phải nó bảo nó đi du lịch cùng bạn bè à?"
" Chỉ sợ người bạn kia là Lệ Bình." Rót một ly trà, cô đưa ly trà tới trước mặt chồng mình.
Phương Nghị Đạt tiếp nhận, uống.
" Sao lại thế? Từ khi nào chúng nó quen nhau?"
" Em không biết, nhưng từ nhỏ Lệ Bình đã để ý tới Hựu Huyên. Anh có biết, thằng bé Lệ Bình luôn giúp đỡ mọi người, nó muốn chăm sóc Hựu Huyên cũng không có gì đáng trách." Bà ngồi xuống trước mặt ông.
" Đúng vậy, Lệ Bình lương thiện, tình cảm. Khi đó Hựu Huyên vừa mới mất mẹ, nó chăm sóc Hựu Huyên rất kĩ."
" Em hi vọng Lệ Bình chỉ thương hại Hựu Huyên."
" Phải, Lệ Bình đối xử Hựu Đình rất tốt sao? Huống chi ông Chu cũng thích Hựu Đình, Lệ Bình nên biết nguyện vọng của trưởng bối chúng ta."
" Nhưng em lo, Lệ Bình nghĩ chúng ta trêu nó, căn bản không phải sự thật, nếu là như vậy thật thảm. Hựu Đình đã nói với em, ngoài Lệ Bình ra, không cần ai." Tĩnh Phân cau mày, mỗi lần nghĩ đến vẻ mặt cương quyết của con gái, đều làm cho trong lòng bà đông lại."
" Anh biết."
" Anh có nghĩ …. Chúng ta nên tìm Lệ Bình nói chuyện không?"
" Trước không cần, còn bây giờ thì … Hựu Huyên với Hựu Đình mới 18 tuổi, tư tưởng vẫn chưa trưởng thành, bây giờ nói còn quá sớm."
" Em biết, nhưng anh cũng thấy đấy, Hựu Đình mới nghe giọng Hựu Huyên trong điện thoại Lệ Bình là phát sốt ngay, chuyện lớn này, chúng ta có thể cho qua, Hựu Đình cũng cho qua sao?"
" Hựu Đình bị chúng ta làm hư rồi." Nghị Đạt lắc đầu thở dài, một người là lẻ loi không cần người khác quan tâm, một người thì buông thả xấc láo tới lúc nào cũng dỗ dành, hai cái đứa này không cân bằng một chút được à, đừng cực đoạn được không?"
" Nếu sức khoẻ nó kém, chúng ta cũng không cưng chiều nó như vậy."
" Được rồi, chúng ta đi tìm Hựu Huyên nói chuyện, xem ý nó thế nào, nói không chừng nó không có tình cảm với Lệ Bình, chẳng qua là Hựu Đình cứ miên man suy nghĩ, theo anh thấy, với ai nó cũng đều thản nhiên."
" Có lý, có lẽ nó vốn không hề nghĩ ngợi mối quan hệ này, không chừng …" Lời còn chưa dứt, bà cau mày, bà không dám nghĩ đến ý nghĩ này.
" Không chừng làm sao?" Ông truy vấn.
" Không chừng Hựu Huyên quen Lệ Bình, vì trả thù em."
Bà không biết đứa bé 6 tuổi lại có ý nghĩ thù hận, bà cũng từng nghĩ, chỉ cần chân tình chăm sóc Hựu Huyên tử tế, coi nó như con mình sinh ra, bọn họ sẽ trở thành người một nhà. Nhưng mà Hựu Huyên quật cường quá, suốt mười mấy năm qua cứ lạnh nhạt với mọi người, coi bà như không thấy.
Luật sư Lô nói, mẹ ruột nó mất gây cho nó vết thương quá nặng, mà lúc ấy, người nó cần nhất là ba lại không ở bên người nó. Cho nên phải mất nhiều thời gian mới bình phục.
Chỉ là, 12 năm qua cũng không phải thời gian ngắn. Bà biết, Hựu Huyên vẫn cứ trở thành đứa con hư.Đối với Hựu Huyên, bà sớm nản chí, chỉ có thể chờ nó lớn nhanh rồi gả chồng, cắt đứt mọi liên hệ nó với mình.
" Không đâu, em đừng nghĩ lung tung."
" Em cũng hi vọng mình nghĩ nhiều, nhưng ánh mắt Hựu Huyên ….Em thật sự không biết nên làm thế nào." Bà tận mắt thấy Hựu Huyên dựa vào người Lệ Bình, khi đó, ánh mắt nó rất khiêu khích.
" Được rồi, đừng nghĩ dư thừa nữa, chờ Hựu Huyên về rồi nói sau."
Hựu Huyên đang ở trong phòng thấy ba và Lâm Tĩnh Phân đi vào, cô lẳng lặng đứng đối diện ba.
Cô biết trong lòng ba luôn cảm thấy tội lỗi, biết ba muốn hoà nhập với cô để hai người trở thành ba con thật sự. Nhưng …. Lúc ông qua bỏ qua cơ hội đó, lúc Lệ Bình và cô cùng tạo cơ hội, có lẽ ông bận, có lẽ ông đã từ bỏ quá sớm. Tóm lại, bọn họ rất khó trở thành ba con.
" Hựu Huyên, chúng ta nói chuyện được không?"
Cô từ chối ý kiến, xoay người.
Nghị Đạt và vợ đi vào trong phòng, vali được mở ra, cô đang dọn dẹp lại quần áo.
" Đi chơi sao?" Nghị Đạt hỏi, là quan tâm hay khách sao? Hựu Huyên nhún vai, làm như đáp lại.
" Mấy ngày nay con đi nơi nào?"
Cô không muốn trả lời nhưng nhớ tới lời Lệ Bình.
Nếu em đồng ý thử thay đổi thân thiện với mọi người, anh có thể chiết khấu, dùng 1350 để đổi cũng được.
Có lẽ, cô thử nói chuyện hẳn hoi với ba xem sao. Sau đó gọi điện thoại cho Lệ Bình khoe, yêu cầu anh thực hiện lời hứa.
Hít thật sâu, Hựu Huyên quay đầu lại, trả lời: " leo núi, nông trại, lâm trường, …"
Sao, câu trả lời của cô thành ý đấy chứ! Hơn nữa nét mặt cô không còn bất bình nữa, loại thái độ này coi như hiền lành rồi.
" Một mình …. Con đi à?" Tĩnh Phân hỏi.
" Không, đi cùng bạn." Cô miễn cưỡng nhìn vào Tĩnh Phân.
" Bạn nào?" Nghị Đạt tra hỏi.
Hựu Huyên chuyển ánh mắt từ Tĩnh Phân. Thấy bà ta nhìn xuống sàn nhà, không dám nhìn lại Hựu Huyên.
Cô hiểu rồi, bọn họ tới ngả bài.
" Quan trọng sao?" Cười nhạo một tiếng, thay đổi thái độ, cô không thèm chiết khấu nữa: " Từ khi nào ba bắt đầu quan tâm bạn bè con vậy?"
" Hựu Huyên, ba không hiểu bạn bè con trong trường hợp nào, ngoại trừ nhóm vũ đoàn của cô Giang, con làm gì còn bạn khác."
" Con không nghĩ trong cách nhìn của ba, con lại quái gở như vậy." Cô lật lọng, một con nhím xù gai, khoé miệng cười lạnh.
" Ba không chỉ trích con quái gở."
" Được thôi." Cô gật đầu, bị động vì chủ động, khẩu khí không mấy thân thiện: " Chúng ta cứ nói lòng vòng này sao? Nói đi, ba tới tìm con, có việc gì?"
" Hựu Huyên …." Nghị đạt cau 2 lông mày, bởi vì thái độ con gái thay đổi.
" Ba định điều tra con đi cùng ai cơ? Con cũng chẳng giấu diếm, con đi cùng Lệ Bình đấy, 5 ngày 4 đêm."
Hai ngay đưa ngang ngực, bất cứ giá nào, cô cũng ngẩng đầu lên, xem bọn họ muốn gì.
" Hựu Huyên, con có biết Lệ Bình và Hựu Đình chúng nó …."
Cô cắt ngang lời Tĩnh Phân, không cho bà tiếp tục nói.
" Tình anh em? Theo như con biết, Lệ Bình có nói với con điều này, nếu không bọn con đâu có quen nhau, các người rất rõ, con cực ghét kẻ thứ 3 chứ." Cô đem ba chữ ‘kẻ thứ 3’ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Tĩnh Phân bị lời cô, xấu hổ cúi đầu, dù chuyện đã qua lâu, bà cũng không thể rửa sạch mọi tội lỗi trong lòng Hựu Huyên?
" Hai đứa đang quen nhau?" Nghị Đạt nói.
" Không được sao ba? Con năm nay 18 tuổi, có bạn trai cũng là chuyện thường." Cô ghét giọng điệu của ba, càng ghét nét mặt kinh hoàng của Lâm Tĩnh Phân, giống như cô và Lệ Bình quen nhau là tội ác tày trời vậy.
" Không có gì nhưng sao đối tượng lại là Lệ Bình? Con cũng biết Lệ Bình và Hựu Đình …."
" Là do các người tự sắp xếp, các người có hỏi ý Lệ Bình thế nào không?" Cô xác nhận qua, tình cảm Lệ Bình với Hựu Đình chỉ là anh em bình thường, không có tình cảm gì khác.
" Chuyện này không cần hỏi, chúng ta chứng kiến chúng nó từ nhỏ đã biết."
" Là con đi nhầm thời đại hay đầu các người có vấn đề, từ khi nào vận mệnh của người khác bị cha mẹ mai mối?" Hựu Huyên hếch cằm, cười lạnh.
" Mặc kệ con thế nào, con cũng không được cướp bạn trai của em gái."
Buồn cười, cũng có thể tính là bạn trai? Huống chi …." Vì sao không thể? Thấy chồng người khác còn có thể cướp, bạn trai là thá gì?"
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Tĩnh Phân, quan sát biểu lộ hèn mọn không bỏ sót.
" Quả nhiên là vì dì." Tĩnh Phân thở dài, bà đến trước mặt Hựu Huyên, kéo tay cô: " Nếu cọn hận dì, thì trừng phạt dì đi, đừng bắt nạt Hựu Đình, nó còn nhỏ, sức khoẻ không tốt, chịu không nổi."
Bắt nạt?
Hựu Huyên bỏ tay bà ra, lạnh giọng nói: " Tôi có thể trừng phạt bà cái gì? Mẹ tôi bị đã bức chết, ba tôi bị bà chiếm, đời bất hạnh của tôi dùng để đổi hạnh phúc mỹ mãn của bà, trừng phạt bà? Tôi đâu có năng lực đó."
" Mẹ của con sinh bệnh mà chết, đâu phải Tĩnh Phân bức chết." Nghị Đạt nói.
" Đúng, ung thư xương, tôi biết, ba có biết lý do không? Vì sao lại bị ung thư? Rất đơn giản — cảm xúc tiêu cực một thời gian dài, mà cảm xúc của mẹ là do ai, có cần con điểm danh không?" Cô nhìn Tĩnh Phân.
Bà bị mối hận của Hựu Huyên làm sợ, lui ba bước: " Hoá ra con giận dì như vậy?" Giọng nói Tĩnh Phân run nhè nhẹ.
" Đúng vậy, rất hận." Cô đi đến bên cửa sổ, khoé miệng vô tình cười lạnh.
Thật ra, cô cũng không độc ác đến thế, lúc gặp Hựu Đình trong vườn hoa khóc ròng ròng, trong lòng cô cũng không thoải mái, thấy mình mang tội ác, cũng có xúc động muốn giải thích toàn bộ. Nhưng dưới tình huống này, Lâm Tĩnh Phân và Phương Nghị Đạt không có quyền phê phán cô.
Hựu Huyên cười lạnh làm cho Nghị Đạt nhớ tới ánh mắt hận thù của đứa bé 6 tuổi kia, nhớ tới lúc nó trèo lên giường, cánh tay bám lấy cổ mẹ, nói: " Mẹ, đừng sợ, Hựu Huyên sẽ không rời xa mẹ. Hựu Huyên sẽ trưởng thành, sẽ tự mình chăm sóc mẹ."
Thời điểm đó, ông đã đánh mất đứa con hay làm nũng trong lòng mình, một đứa con gái lấy lại quyền lợi cho mẹ mình.
" Cho nên con cố ý ở cạnh Lệ Bình, muốn tổn thương Hựu Đình vì trả thù dì?" Tĩnh Phân hỏi.
Không phải! Bà đâu có vĩ đại như vậy, vĩ đại đến nỗi tôi dùng tình yêu của mình để đổi lấy vui vẻ, Hựu Huyên trả lời trong đáy lòng.
Mà làm gì có người nhìn thấu Hựu Huyên, cô lại giả bộ làm người thắng cuộc, thoả thuận ngầm của cô bị lên án, cô muốn bà ta vì con gái mình mất bạn trai mà có trách nhiệm.
Tĩnh Phân cũng là phụ nữ, quan sát tỉ mỉ, bà liếc mắt một cái nhìn ra Hựu Huyên đang nguỵ trang.
Trái tim băng giá, bà hiểu rằng, Hựu Huyên không phải trả thù, là thật lòng yêu Lệ Bình.
Nếu nó thật lòng yêu Lệ Bình, như vậy, mặc kệ ai là cũng không chia rẽ được bọn họ, bà đã từng yêu đường thời trẻ, hiểu được tình yêu có bao nhiêu đáng sợ.
Nói như vậy ….. Hựu Đình của bà làm sao giờ? Tĩnh Phân nhớ tới lúc nó ôm lấy bà khóc lóc, còn nói không có Lệ Bình, nó sẽ không sống được, làm sao giờ? Hựu Đình còn quan trọng hơn sinh mệnh bà, bà đâu có thể trơ mắt nhìn nó héo rũ?
Hựu Huyên tựa tấm cửa sổ, lạnh lùng nhìn phụ thân, cô chờ xem phụ thân sẽ xử lý thế nào,. nhìn ông muốn gì, khi hai đứa con gái tranh giành nhau.
" Hựu Huyên, con cũng biết tim Hựu Đình không tốt, nó không chịu nổi cú sốc này." Tĩnh Phân nói.
Bà nhấn mạnh câu Hựu Đình bệnh tim, ở trước mặt ông chồng gợi thương tâm, muốn Hựu Huyên gạt bỏ tình yêu này.
Bà xấu tính, ích kỉ, tất cả đều là lỗi của bà, bà nên xuống 18 tầng địa ngục, chỉ cần Hựu Đình có cuộc sống tốt, bà đồng ý gánh vác hết.
Hựu Huyên cười lạnh. Do đâu? Bởi tim cô rất tốt nên rút khỏi cuộc chiến? Xin lỗi, cô không đến nỗi phải vì Hựu Đình mà rời bỏ anh ấy.
" Hựu Huyên, làm tổn thương Hựu Đình sẽ làm con vui vẻ sao?" Nghị Đạt hỏi.
" Không, nhưng các người cảm thấy đau khổ." Cô trả lời lãnh khốc.
" Làm như vậy, con sẽ không được hạnh phúc đâu." Nghị Đạt chậm rãi lắc đầu.
" Không sao cả, dù sao hạnh phúc của tôi sớm bị các người phá huỷ."
" Hựu Huyên, Hựu Đình là em gái con, nếu nó vì con mà chết, lương tâm cả đời con sẽ bất an."
" Mẹ tôi vì các người bức chết, xin hỏi, lương tâm của các người thật bất an sao?" Cô cười khẽ hỏi lại.
" Đúng, lương tâm chúng ta bất an."
" Thật không? Sao tôi thoạt nhìn, các người hạnh phúc lắm!" Hựu Huyên xuy một tiếng.
Nghị Đạt nhìn Hựu Huyên, cảm giác buồn bã nặng nề xuất hiện, ông đã làm cái gì mà khiến đứa con ngoan ngoãn biến thành bộ dạng này.
" Hựu Huyên, buông tay đi, con sẽ hối hận." Ông thở dài.
Cô trả lời ba, là một tiếng cười khinh miệt.
Sau này, Hựu Huyên không coi ai ra gì, mỗi ngày cô và Lệ Bình đi ra ngoài. Cho dù Lệ Bình bận, cô cũng bám dính bên cạnh hắn, cô cố ý muốn mình hạnh phúc, cố ý xem nhẹ thần sắc Hựu Đình có bệnh, cô là cô gái xấu tính, người khác càng ngăn cản, cô càng làm.
Lệ Bình phát giác Hựu Huyên khác lạ, không biết vì sao cô căng thẳng, cũng không biết vì sao cô lại thân mật, cho đến khi Tĩnh Phân nói chuyện với anh, tâm tư anh trùng xuống.
Anh không biết có nên tin tưởng dì Phân không?
Nhưng lời bà nói dĩ nhiên in dấu dưới đáy lòng anh.
Một mặt anh tự nói mình sẽ tin tưởng Hựu Huyên, mặt khác lại thấy lo lắng.