Edit: Dĩm
Cô mệt quá, túm lấy ga trải giường dưới thân, không còn chút sức lực nào để chống đỡ cơ thể.
Người phía sau bắn xong, lại đưa tay bóp chặt cổ cô, kề vào tai cô hỏi: "Thoải mái không? Có biết tiểu huyệt em kẹp chặt tôi thế nào không?"
Cổ bị bóp đến đau, bắt lấy cổ tay hắn, có xin tha cũng vô dụng, dù thế nào đi nữa, hắn cũng tàn nhẫn tra tấn cô để thỏa mãn dục vọng biến thái của hắn.
Đang mong chờ câu trả lời của cô, lại không nghe thấy tiếng đáp lại, lông mày cau lại không hài lòng: "Trả lời, bị câm sao?"
Quả nhiên, bệnh tâm thần lại tái phát. Có phải cả dời này đều bị hắn tra tấn đến chết?
Hà Trạch Thành đè cô xuống. Biểu cảm và hành động của cô thành công làm hắn mất kiểm soát. Hắn rõ ràng đã khống chế được cô hoàn hảo như vậy, nhưng vẫn để cô trốn thoát khỏi hắn.
Ai cho phép, ai cho cô cái quyền này.
"Có phải thấy một tuần này không thấy tôi xuất hiện liền nghĩ đã thành công rời khỏi tôi sao? Hả?"
Cô rất khó chịu, lắc đầu, phát ra âm thanh khàn khàn: "Em không có."
Cho dù có cô cũng sẽ nói không, nếu không sẽ rất thảm, giờ phút này chỉ nghĩ nên lấy lòng hắn như thế nào, mới không làm hắn tức giận.
"Không có? Vậy cái vẻ mặt miễn cưỡng này là gì! Ai cho em bản lĩnh đấy, ai cho em tự tin, em thật sự cho rằng có thể thoát khỏi tôi? Nên chết tâm đi, cả đời này em phải ở bên cạnh tôi, tùy ý để tôi thao.”
Hắn mạnh mẽ đâm vào bên dưới khiến cô rên rỉ phát ra tiếng, vừa mở mắt ra lại thấy hắn cười, cười rất tự tin, hắn có năng lực trói cô bên người.
"Mẹ nó, con chó cái dâm đãng! Không được rời khỏi tôi, không được phép chạy trốn, nếu còn dám chạy nữa, tôi thật sự sẽ đánh chết em!" Hắn trở nên kích động, lực đạo trên tay càng ngày càng mạnh, hắn vung tay tát một cái lên mặt cô, gò má trắng nõn nhanh chóng in vết năm ngón tay.
Hắn điên rồi.
Cô phải tự cứu lấy mình, cho dù không thể thoát khỏi hắn, cũng phải học cách tự bảo vệ mình, không thể làm công cụ phát tiết cho hắn được!
Nụ cười dữ tợn của Hà Trạch Thành dần dần lắng xuống, chỉ thấy cô đưa tay về phía mình, cách ánh mắt hắn ngày càng gần, mọi ánh mắt và sự tập trung đều đổ dồn vào bàn tay đó.
Cô vòng tay qua cổ hắn kéo xuống, không kịp chuẩn bị, hắn nặng nề ngã xuống giường, bị cô ôm chặt vào lòng.
Trong phút chốc, dường như chỉ nghe thấy nhịp tim chính mình hoảng loạn, đè lên cơ thể mềm mại, làn da kiều nộn khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, cọ cọ lên cơ thể cô.
Cô ôm chặt lấy hắn, nếu không phải cô không có vũ khí, hắn còn tưởng rằng chính mình sẽ bị cô giết chết, nhưng hành vi bất thường náy không làm hắn chán ghét, nơi hai người giao hợp kết hợp chặt chẽ hơn, nhưng hơi ấm rõ ràng là không có.
“Em sẽ không chạy trốn… đừng đánh em, anh muốn làm gì cũng được, thao em, mắng em cũng được, nhưng em đau quá, xin đừng tra tấn em.”
Cô hôn lên môi hắn, nụ hôn không có kĩ xảo gì tiến vào bên trong khoang miệng, học cách hôn trước đó của hắn, liếm đầu lưỡi, khuấy động, nước bọt hai người hòa vào nhau.
Hà Trạch Thành chế trụ sau gáy cô, ngậm lấy đồ trong miệng cô như một kẻ điên, cắn đầu lưỡi cô, rồi tàn sát bừa bãi bên trong khoang miệng cô.
Không đủ.
Hắn tiến vào thật sâu, mạnh mẽ thâm nhập vào sâu bên trong, ấn đầu cô càng lúc càng mạnh, nước miếng triền miên vang vọng.
Hắn yêu cô rất nhiều, yêu cô muốn chết! Trong phút chốc, hắn thực sự muốn giết cô, trói buộc bên mình mãi mãi, như vậy cô sẽ không rời xa hắn nữa.
Cô không thể đi, cô phải ở bên cạnh hắn cả đời, cô không có ai khác, chỉ có hắn, vĩnh viễn đều chỉ có chính hắn, thế giới của cô chỉ còn lại có hắn, cũng chỉ có thể là hắn.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, hoàng hôn bên ngoài dần buông xuống, người bên trong dường như không bao giờ tách rời, dây dưa triền miên như muốn cùng nhau chết trong nụ hôn đó.
Tư thế đã thay đổi, Lâm Ấm yếu ớt nằm trên giường, cánh môi hai người vẫn chưa tách rời, hạ thể cũng không, đem tinh dịch bên trong chặn lại, thật khó chịu.
Miệng đau đến tê dại, chịu không nổi đẩy bờ vai của hắn ra, cuối cùng mới có thể thoải mái thở dốc.
Đôi mắt đào hoa thâm tình ấy nhìn cô trìu mến, chứa đựng tình yêu dành cho cô, tất cả đều là hình bóng của cô, sự điên cuồng đó dường như chưa hề xuất hiện trong mắt hắn.
Hắn đưa tay ra, vuốt ve gò má sưng tấy của cô, di chuyển xuống một chút, véo vào vành tai rồi miết nhẹ tai của cô nghịch ngợm.
“Em phải ở bên cạnh tôi, tôi chỉ có mình em, biết không?” Hắn si mê nhìn chằm chằm vào tai cô, lại miết nhẹ nó.
Không biết hắn lại phát điên cái gì, hắn thay đổi mục tiêu chuyển hướng tầm mắt lên vành tai cô, cô chỉ có thể gật đầu đáp lại:“Đã biết.”
Khuôn mặt cô khi nói đều rất đau, đó là kiệt tác của hắn ban tặng.