Editor: Dĩm
Ánh sáng càng ngày càng mờ, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn biến mất không thấy gì nữa, bầu trời xanh nhạt cũng đang biến đổi, càng ngày càng sâu, ngôi sao rời rạc trôi nổi khắp bầu trời.
Sau khi ngồi trong bốn giờ chứng kiến
toàn bộ quá trình chuyển đổi giữa hoàng hôn và đêm tối, bản thân cô cũng không phải người thích ngồi ngây người, cũng phải bội phục chính mình vậy mà không ngủ.
Có tiếng sột soạt từ phía sau, có lẽ đã xong việc, bỗng nhiên bị hắn từ phía sau ôm lấy cổ, lúc đầu cũng không có nhiều sức, nhưng bị hắn đè có chút khó chịu.
“Rất nặng, đừng chạm vào tôi.”
Hai cánh tay trên vai chậm rãi dời đi, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi tay nhỏ gầy của cô.
“Bảo bối, em đang nhìn cái gì vậy?” Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ dò xét.
“Ngôi sao.”
“Nhìn có đẹp không?”
“Khó nhìn.”
“Tại sao?”
Cô thở dài, hắn là quyển sách "mười vạn câu hỏi vì sao" sao?
Cô cúi đầu nói với hắn: “Ít quá, không đẹp mắt.”
Hà Trạch Thành dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, giây tiếp theo cô hất tay hắn ra, Lâm Ấm dựa vào lưng ghế sô pha, chống cằm, tiếp tục nhìn phía bầu trời bên ngoài, ánh mắt chưa từng dời đi.
"Bảo bối ..." Hà trạch Thành duỗi tay ra muốn ôm cô, Lâm Ấm trực tiếp duỗi chân đá lên vai hắn, khiến hắn lảo đảo ngồi dưới đất, hai tay chống ở phía sau, vẫn nâng mắt nhìn cô.
Lâm Ấm nhìn xuống, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh trăng xuyên thấu vào trong, nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của hắn, không hiểu sao cô lại thấy buồn cười.
Hắn thực sự chỉ đang giả vờ thôi.
Cô đưa chân lên, đôi bàn chân ngọc ấy đang từ từ tiến đến khuôn mặt hắn.
Hà Trạch Thành ngồi thẳng lưng, nắm lấy mắt cá chân của cô, ngậm lấy ngón cái tròn trịa, vươn đầu lưỡi liếm giữa các khe chân, nhắm mắt lại, say mê nhấm nháp ngón chân cô.
Hắn bị biến thái sao?
Hắn chính là một tên biến thái.
Bàn chân nhỏ bị hắn liếm khắp nơi, chậm rãi tiến đến bắp chân của cô, càng ngày càng đi lên.
Lâm Ấm duỗi chân còn lại đá vào người hắn, Hà Trạch Thành buông cô ra rồi ngả người ra sau, cuối cùng cười khẽ nắm lấy chân còn lại.
“Quên mất còn bên này của bảo bối.”
Cô tránh khỏi tay hắn, đạp mạnh vào ngực hắn, thấy hắn ngã xuống đất, cô cười vui vẻ giống như người thắng cuộc.
Không đợi hắn đứng dậy, cô đã đứng lên, tiến gần về phía hắn, giẫm lên người hắn hai cái rồi ngồi xổm xuống, quỳ trên sàn nhà, đột ngột cúi người, đem hắn nhấn trên mặt đất.
Mái tóc đen dài xõa xuống, đáp xuống khuôn mặt của hắn.
Hắn si ngốc nhìn cô, không được có phản ứng, bởi vì cô không muốn làm điều đó, cũng đang khắc chế chính mình không được làm cô.
Lâm Ấm mỉm cười, đôi môi nhợt nhạt câu lên, tay còn lại chạm vào eo của hắn, xuyên qua lớp quần áo vuốt ve cơ bụng, sau đó di chuyển xuống dưới.
"Bảo bối..."
Hô hấp của Hắn có chút run rẩy, si mê nhìn vào mắt cô, côn thịt dưới thân đứng thẳng, bỗng nhiên bị cô giữ trong lòng bàn tay, hắn nhẫn nhịn cắn răng cào trên sàn nhà, cánh môi run rẩy.
“Hà Trạch Thành, anh không muốn thao tôi sao?” Cô nhướng mày nghi ngờ.
"Không ..." Hà Trạch Thành siết chặt, từ kẽ răng nặn ra một chữ, nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén dục vọng của mình.
Lâm Ấm không cam lòng rút giây áo choàng tắm ra, tiếp theo là chiếc quần sịp màu đen, thứ dày cộm nóng hổi trong lòng bàn tay cô lộ ra rõ ràng mạch máu, bộ dạng xanh tím thực sự rất đáng sợ.
Nghe thấy âm thanh cở bỏ quần áo.
Hà Trạch Thành mãi không chịu mở mắt cho đến khi cảm thấy có gì đó không ổn, hai mắt hoảng hốt mở to, nhìn thấy cô từ từ ngồi xuống, giọng nói run rẩy từ chối.
"Đừng ..."
Hơi thở run rẩy, gắt gao cào đất: "Tôi sẽ nhịn không được, đừng như vậy!"
Hắn đang cầu xin cô, không khó nghe thấy được sự sợ hãi trong giọng nói của hắn.
Lâm Ấm khó khăn nhét nó xuống, nghiêng người về phía trước phả ra một hơi.
"Nhịn không được cũng phải nhịn. Không phải ngày thường đều như vậy sao, không phải nói bên trong rất ấm áp sao? Đó không phải là những gì anh muốn à? Còn giả bộ cái gì?"
Khóe miệng cô câu lên, nhìn mồ hôi trên trán hắn túa ra. Mới nhét quy đầu của hắn vào đã làm hắn thành cái bộ dạng này rồi.
Cô chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt hắn ngày càng căng cứng, hận không thể trực tiếp đâm thẳng vào!
Thứ sưng tấy từng chút một bị nhét xuống, sưng đau khiến cô khó chịu, chống đỡ lấy bụng hắn, cắn răng hung hăng ngồi xuống.
“A!” Cô nhắm chặt mắt lại nghe thấy giọng nói hoảng hốt của hắn.
"Bảo bối! Đi ra có được không? Tôi thật sự sẽ không nhịn được!"
Cô véo chặt hông hắn, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, tựa hồ không cảm giác được.
Lâm Ấm kéo khóe miệng chậm rãi di chuyển lên xuống, tư thế này hoàn hảo chạm đến chỗ sâu nhất của cô, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của hắn, cô bật cười, đưa tay từ từ trượt lên mặt hắn, hỏi.
“Thoải mái không?”
Hà Trạch Thành nuốt nước bọt gật đầu, thở gấp gáp , giọng nói run run:“Thoải mái.”
“Không thoải mái sao?”
“Không thoải mái.”
“Muốn tôi nhanh lên không?”
“Muốn!” Hắn muốn đến sắp phát điên rồi.
Cô nở một nụ cười chí mạng với hắn: "Cầu xin tôi."
P/s: mk nghĩ mấy chương gần cuối thỏa mãn nhu cầu ngược nam9 của các bạn đó, hehe ???