Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 64




Thời đại sinh viên dễ dàng nhất đã trôi qua, công việc và tinh thần doanh đã trở thành mục tiêu mới trong cuộc sống của thanh thiếu niên.

Cửa sắt cũ nát bị đẩy ra, Đoạn Ngôn ngẩng đầu nhìn một chút, đèn nhà hắn còn sáng.

Gần đây hắn trở lại muộn hơn, bởi vì xã giao quá nhiều. Hắn đã thất bại trong đầu tư của mình trước đây, và bây giờ hắn đang lo lắng để tiết kiệm thiệt hại.

Đại khái là thời đại học, mở quán bar cùng với bạn học cùng nhau đầu tư cổ phiếu khiến hắn kiếm được chậu đầy bát, Đoạn Ngôn về sau ít nhiều có chút đắc ý vênh váo.

Vì thế cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không có kinh nghiệm mở công ty giải trí nên bị chịu thiệt thòi lớn.

Hắn đầu tư vào một bộ phim, giúp đỡ các phần ghi hình, nhưng bộ phim đó không có nhìn thấy một cái phần thưởng nào.

Lúc trước toàn bộ số tiền kiếm được đều thua lỗ không nói, ngay cả ngôi nhà của hắn cùng Hứa Dặc ở thành phố A cũng phải bán.

Đến tuổi này rồi, hắn không muốn xòe tay ra xin tiền từ nhà nữa, hắn muốn dựa vào chính mình lại đứng dậy lại.

Ngày chuyển nhà, hắn trầm mặc gỡ từng bức ảnh trên tường, nhưng bức ảnh này khi trước là hắn tự tay treo lên, hiện tại lại do hắn tự tay tháo xuống, trong lòng nặng nề nghẹn đến mức hắn sắp khóc.

Hắn từng thề son sắt nói muốn cho thứ Hứa Dặc tốt nhất, hiện tại ngay cả một cái nhà đàng hoàng cũng không có.

Bọn họ lại thuê một căn phòng cho thuê nhỏ vó một phòng ngủ và một phòng khách. Hứa Dặc quét dọn phòng sạch sẽ, còn dán giấy cho tường nhìn đẹp mắt hơn lên vách tường loang lổ.

Đoạn Ngôn đỏ mắt xin lỗi vợ mình: "Anh xin lỗi."

Hứa Dặc kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Tại sao anh phải xin lỗi?"

Tại sao hắn lại xin lỗi ư? Có quá nhiều lý do.

Trước khi đầu tư Hứa Dặc đã làm bài kiểm tra đánh giá, cho rằng không đáng để đầu tư nhiều như vậy, khoảng thời gian đó, chính là thời điểm phim thị trường không tốt.

Bộ phim kia Hứa Dặc cũng cảm thấy không tốt lắm, đề tài rất hạn chế, không dễ dàng được phép chiếu.

Nhưng Đoạn Ngôn tràn đầy tin tưởng, hắn cảm thấy tất cả đều đã được bày bố kỹ càng, Hứa Dặc lo lắng quá mức dư thừa.

Khởi nghiệp là như vậy, no chướng bụng kẻ có gan lớn, chết đói kẻ nhát gan.

Cho nên lần đó hắn không nghe lời Hứa Dặc nói.

Sự thật chứng minh, hắn thật sự sai rồi, chỉ trong ngắn ngủi mấy tháng, tin dữ liên tiếp đến.

Bộ phim không thể qua thẩ/m duyệt, album không có gợn sóng, nghệ sĩ nhỏ vừa debut lại náo loạn đòi hủy hợp đồng, người đại diện trong công ty đã mang hai diễn viên giỏi của hắn đi.

Một đống mớ hỗn độn đang chờ họ dọn dẹp.

Họ là công ty mới, nền tảng không vững chắc, không thể chịu đựng được nhiều gian khổ như vậy, công ty lung lay.

Sau đó Hứa Dặc cũng không trách cứ hắn, ngược lại vẫn luôn an ủi hắn, cổ vũ hắn.

Ngôi nhà cho thuê đã mòn và cũ, tiểu thiên nga của hắn không nên sống ở một nơi như vậy.

"Em đi theo anh chịu khổ, thật sự rất xin lỗi." Đoạn Ngôn nói lời này, đã nghẹn ngào thành tiếng.

Hứa Dặc nhìn chằm chằm hắn một lát, ôm mặt hắn nói: "Em không cảm thấy khổ, chúng ta chẳng qua chỉ bắt đầu lại từ đầu mà thôi. A Ngôn, chúng ta còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian để phấn đấu, anh không nên khiến em yếu đuối như vậy."

Mặt Đoạn Ngôn cọ cọ vào lòng bàn tay anh, thật sự rất có cảm giác an toàn: "Bảo, em còn tin tưởng anh sao?"

"A Ngôn, anh muốn làm cái gì thì làm, em vĩnh viễn ủng hộ anh, tin tưởng anh." Hứa Dặc luôn dịu dàng như vậy, kiên định như vậy.

Trái tim Đoạn Ngôn được an ủi, hắn biết, mặc kệ mình biến thành cái dạng gì, Hứa Dặc cũng sẽ không vứt bỏ hắn.

____

Đèn điều khiển âm thanh trong hành lang đã tắt, chìa khóa Đoạn Ngôn vừa mới c.ắm vào lỗ khóa, Hứa Dặc liền từ bên trong kéo cửa ra.

Trong phòng có mùi thức ăn thơm ngát, Hứa Dặc tươi cười rạng rỡ: "Anh đã trở về rồi sao?"

"Trễ như vậy còn chưa ngủ sao?" Lúc Đoạn Ngôn vào phòng cuốn theo một cỗ hàn khí.

Phòng cho thuê không có hệ thống sưởi, Hứa Dặc mặc áo ngủ lông nhồi dày, bên sofa bày ra một cái lò nướng.

Hắn có thể tưởng tượng rằng nam nhân ngồi trên ghế sofa co cổ đốt lửa, trong khi chờ đợi tình hình của mình.

"Cũng không muộn, hôm nay em từ công ty trở về, mới học được cách nấu món ăn này, anh có muốn thử xem không?" Hứa Dặc giúp hắn cởi áo khoác treo ở một bên, cười tủm tỉm hỏi.

"Món gì vậy?" Đoạn Ngôn đưa tay ôm lấy anh, in một nụ hôn nhẹ trên trán anh.

"Khoai tây nướng thịt bò, mau nếm thử đi." Omega nắm lấy tay hắn đến bàn nhỏ.

Thức ăn vẫn còn nóng, không biết anh đã phải hâm nóng lại chúng biết bao nhiêu lần.

Hứa Dặc từ nồi cơm điện đơm cơm cho hắn nói: "Hợp đồng của Nha Nha em đã tìm người xem qua rồi, cậu ta muốn hủy hợp đồng cũng không thể cho dễ như vậy được, em nhất định phải lột da ra, về phần Chu Thanh, cứ để cho cậu ta nhân lúc khó khắn thì cứ đi đi, thực lực hiện tại của công ty cũng quả thật không giữ được hai người kia, về sau sẽ có diễn viên tốt hơn bọn họ xuất hiện."

Đoạn Ngôn ở bên ngoài chạy nghiệp vụ, tiếp người, công ty dựa vào Hứa Dặc canh giữ.

Anh bình tĩnh, thông minh và kiên định.

"Bảo." Đoạn Ngôn chỉ gọi tên anh, liền cái gì cũng nói không nên lời.

Hứa Dặc dựa vào bên cạnh hắn, đầu gối lên vai hắn nói: "Sạc pin cho chồng của em nào, chồng em mỗi ngày quá mệt mỏi rồi."

Cổ họng Đoạn Ngôn khàn khàn, chóp mũi chua xót khó chịu.

"Được rồi ăn cơm đi, ngày mai lại là ngày mới." Hứa Dặc đưa bát vào tay hắn.

Lúc Đoạn Ngôn bới cơm, nước mắt rơi vào bát.

Hắn chưa từng chật vật như vậy, nhưng lần này cũng nhận ra hậu quả của việc mình ngông cuồng tự đại rồi.

Mọi việc đều có thể xoay chuyển, xui xẻo đến một trình độ nhất định, sau tất cả, cuối cùng cũng nghênh đón những tia sáng.

Trước đây hắn đã đầu tư vào một bộ phim chi phí nhỏ, lúc đó mọi người đều không ưa, nhưng đạo diễn kia cầm kịch bản đến tìm hắn nhiều lần.

Đoạn Ngôn nhìn sơ qua, cảm thấy đề tài rất mới lạ, hơn nữa đầu tư cũng không lớn, chỉ có hơn năm mươi vạn.

Hắn cùng Hứa Dặc thương lượng, Hứa Dặc ngược lại rất coi trọng kịch bản này.

Tuy nói là chi phí nhỏ, hậu kỳ Hứa Dặc vẫn nhờ được công ty hỗ trợ tuyên truyền.

Không ngờ sau khi bộ phim này được công chiếu đã nhận được nhiều lời khen ngợi, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã đạt doanh thu 10 triệu USD.

Mà bộ phim này, lúc trước không ai nguyện ý nhận, bởi vì thù lao phim không cao, hơn nữa đạo diễn lại là người mới.

Đoạn  chọn mấy tiểu thịt tươi làm việc chăm chỉ trong công ty nhưng không có cơ hội diễn xuất, không ngờ phim lại nổi tiếng, những tiểu thịt tươi này cũng vậy.

Các phát ngôn đại diện quảng cáo cũng lập tức tìm tới cửa, xem như làm cho công ty có cơ hội khởi tử hồi sinh.

May mắn, lần này đạo diễn và diễn viên đều rất nhớ ơn, cho dù đột nhiên nổi tiếng cũng không có ý định rời khỏi Tinh Ngu, vẫn dựa theo sự sắp xếp của công ty, từng bước tiếp nhận công việc.

Có điểm chuyển tiếp này, thế cục của Tinh Ngu bắt đầu ổn định chuyển biến tốt đẹp.

Đoạn Ngôn vẫn bận rộn với các loại xã giao mỗi ngày, nhưng mặc kệ hắn có về nhà muộn đến đâu, cũng có thể nhìn thấy Hứa Dặc ngồi trên sô pha tươi cười nghênh đón: "Anh đã về rồi à?"

Bọn họ lại chuyển đến căn nhà lớn, Đoạn Ngôn mua biệt thự đơn độc, hiện tại những món quà mà hắn tặng cho Hứa Dặc cũng có thể lên đến giá mấy trăm ngàn đồng.

Hắn không còn là cái tên ngốc nghếch mua chiếc nhẫn mấy ngàn mà cũng phải bán acc game nữa.

"Đoạn tổng, đây là văn kiện ngài cần." Thư ký bước vào đặt kế hoạch trên bàn làm việc của hắn.

Đoạn Ngôn tay chống cằm, tay cong ngón tay gõ lên mặt bàn, thờ ơ hỏi: "Hứa Dặc đâu?"

Thư ký hơi khom người, trả lời: "Hứa tổng hẳn là đang ở phòng họp, phòng nhân sự bên kia tựa hồ đang họp."

Đoạn Ngôn "Ồ" một tiếng, đứng lên để ý tới âu phục của mình.

Phòng nhân sự ở tầng ba, hắn đi thang máy đến đó, xuyên qua cửa sổ kính trong suốt nhìn người bên trong.

Hứa Dặc nghiêm mặt, biểu tình rất nghiêm túc, lúc hắn làm việc cực kỳ nghiêm túc, trong công ty có rất nhiều nhân viên kỳ thật còn rất sợ hắn.

Đoạn Ngôn ôm cánh tay ở bên ngoài chờ một lát, tan họp Hứa Dặc đi ra.

Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.

Gần đây hai người cãi nhau, đã chia phòng ngủ.

Nguyên nhân rất đơn giản đó là Đoạn Ngôn không muốn Hứa Dặc lại đi làm việc.

Hứa Dặc chỉ cần ở công ty, khó tránh khỏi sẽ có xã giao, anh xinh đẹp, lại là Omega, Đoạn Ngôn không chỉ một lần nghe được có người muốn theo đuổi Hứa Dặc.

Ha.m muốn chiếm hữu của Alpha chính là b.iến thái như vậy, hắn hận không thể giấu Hứa Dặc ở nhà, mẹ nó đứa nào cũng đừng hòng gặp.

Hai người vì chuyện này mà cãi nhau vài lần, Hứa Dặc cực kỳ mạnh mẽ, anh cảm thấy Omega cũng nên có sự nghiệp của mình, chứ không phải chỉ có thể ở nhà làm máy sinh sản.

Sự tình bùng nổ là mấy ngày trước tổng giám đốc Thịnh Thế tổ chức vũ hội, hắn đương nhiên là mang theo Hứa Dặc đi.

Hắn vừa mới rời khỏi Hứa Dặc ngắn ngủn vài phút cùng người bên ngoài hàn huyên hai câu, quay đầu đã thấy có người mời Hứa Dặc cùng khiêu vũ rồi.

Tuy rằng Hứa Dặc lễ phép cự tuyệt nhưng vẫn làm cho Đoạn Ngôn cực kỳ tức giận.

Tổng giám đốc Thịnh Thế còn nhắc tới chuyện cũ: "Nghe nói lúc trước thiếu tổng Sáng Giai hẹn Hứa tổng ăn cơm, Hứa bữa đó tổng thật sự là ăn rất vui."

Đoạn Ngôn cười cười: "Chỉ là nói chuyện hợp tác, sao truyền đến chỗ ngài lại thành hẹn cơm rồi?"

Tạ Thiên Kỳ cười ha ha vài tiếng: "Mặc kệ nói như thế nào, Hứa tổng quả thật rất được hoan nghênh, Đoạn tổng ngài phải xem chặt người đấy. Trong giới này, không phân biệt cho dù ngài đã kết hôn hay không đâu."

Lúc về đến nhà, hai người cãi nhau lớn, hắn biết chuyện này không trách Hứa Dặc, nhưng hắn nhịn không được.

Gần đây tâm tình Đoạn Ngôn rất kém, nhất là chuyện liên quan đến Hứa Dặc sẽ làm cho hắn mất đi tư duy.

Hắn phỏng đoán, thời kỳ dịch cảm của mình có thể sắp tới.

"Có muốn cùng đi ăn cơm không?" Đoạn Ngôn dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh.

Hứa Dặc nhìn đồng hồ đeo tay, có chút vì lẽ: "Lát nữa có phê duyệt người phỏng vấn."

"Vậy em bận đi." Đoạn Ngôn xoay người rời đi, trong lòng nghẹn lại.

Hắn rời khỏi công ty, Hứa Dặc cũng không đổi ý sao?

Đoạn Ngôn ngồi vào trong xe, hung hăng đánh xuống vô lăng, hắn không biết nên cùng Hứa Dặc làm sao bây giờ.

Tạ Thiên Kỳ gọi điện thoại cho hắn, nói buổi tối có tiệc, hỏi hắn có muốn đi hay không, còn ám chỉ nơi hắn tổ chức tiệc rất riêng tư, tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện.

Đoạn Ngôn từ chối, hắn hiểu rõ lão bi.ến thái kia, hắn cũng không phải gã tốt lành gì.

Vốn đã lên kế hoạch hẹn hò với Hứa Dặc để trùng tu tình cảm, cho nên hắn đã để thư ký đẩy tất cả xã giao, không nghĩ tới Hứa Dặc lại không rảnh.

Lúc không có chỗ đi, Đoạn Ngôn ngồi trong xe ngẩn người một lát, sau đó lái xe đến quán bar mà hắn mở khi còn học đại học.

Sau khi tốt nghiệp, hắn ra ngoài quán bar, người tiếp quản tiếp theo của quán dường như cũng không tệ lắm.

Lúc Đoạn Ngôn tới còn chưa có khách, hắn tìm một góc ngồi xuống, thấy sinh viên đại học bán thời gian bên trong tràn đầy sức sống chạy tới chạy lui, thật hoài niệm lúc đó.

Hắn mới ngồi một lát, có một thiếu niên tóc vàng liền tiến lại gần, kinh hỉ hô: "Ngôn!"

"Ason?" Đoạn Ngôn có chút kinh ngạc vì sao y lại ở chỗ này.

Ason ngồi dậy đi tới chỗ hắn cười tủm tỉm nói: "Tôi nghĩ rằng, nhận sai người cơ."

Tiếng Trung của y đã tốt hơn nhiều, có thể nói đầy đủ một câu.

"Sao cậu lại ở đây?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Tôi, bây giờ thường trú tại Trung Quốc, mở một studio, có nhu cầu có thể tìm tôi." Ason tràn đầy nhiệt huyết.

Đoạn Ngôn: "Cảm ơn cậu, cậu vẫn còn rất khỏe mạnh đấy."

Ason và hắn uống hai ly nói: "Tôi thường đến đây ngồi, nhưng sau đó tôi không gặp ai hát hay hơn Quân."

"Hai người không liên lạc nữa sao?"

Ánh mắt Ason ảm đạm xuống, lắc đầu nói: "Không, anh ấy đột nhiên, phớt lờ tôi. Có lẽ, ghét tôi."

Đoạn Ngôn nghĩ thầm, hắn làm sao có thể chán ghét y chứ, Tả tiểu béo là yêu ASon yêu đến thảm.

"Đã nhiều năm rồi, anh ấy vẫn luôn, trốn tôi." Ason tự cười: "Thật hoài niệm, lần đó ở đây ăn tết, khi đó, rõ ràng nói, anh ấy sẽ theo tôi mãi."

Đoạn Ngôn nhịn không được nói: "Nếu cậu không có ý gì với cậu ấy thì đừng giày vò cậu ấy."

Ason: "Rốt cuộc, ai đang dày vò ai? Không còn ý nghĩa nữa rồi."

Người trên sân khấu lúc này hát bài hát giống như bài hát năm đó mà Tả tiểu béo hát.

"Mỗi lần tôi đến đều gọi bài hát này, cũng không có hát hay, như anh ấy." Ason chống cằm nói.

"Nếu cậu thật sự có ý với cậu ấy, cũng sẽ không để ý cậu ấy có phải là Alpha hay không." Đoạn Ngôn nói lời này, có chút tức giận, nhất là khi nghĩ đến Tả tiểu béo chịu khổ.

Ason hơi bối rối: "Tôi chưa bao giờ quan tâm."

"Không phải cậu nói, nếu cậu ấy là Alpha thì tốt rồi sao?"

Ason cười khổ: "Anh ấy nói trước, anh ấy là Beta, chỉ ở bên một người bình thường, nếu anh ấy là Alpha, anh ấy sẽ theo đuổi tôi."

"Anh ấy nếu là Alpha, thì có thể theo đuổi tôi rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.