Đứa nhỏ một ngày không đánh sẽ lật trời phá đất, hiển nhiên Đoạn Ngôn chính là "đứa trẻ" như vậy.
Vừa rồi thiếu chút nữa lại cùng Hứa Dặc bụp nhau mấy phát, tiểu thiên nga này đúng là lúc trước không nên lôi kéo cậu ấy cùng đi học Taekwondo mà, để cho sau khi học thành rồi liền thực hành hết lên trên người hắn.
Gọi tiếng anh Đoạn thì sao chứ? Sau này còn gọi tôi là lão công kia kìa, hừ!
Lúc trở về lớp học, Đoạn Ngôn thấy trên bàn học bày một tập thẻ viết chữ, là buổi trưa hắn đi ra ngoài mua sau đó bảo Lâm Dương giúp hắn mang vào.
Chờ đã, hộp cơm trưa nhỏ nhắn màu hồng bên cạnh tập thẻ viết chữ là sao đấy?
"Của ai đây? Có phải là đặt sai chỗ rồi không?" Đoạn Ngôn chỉ vào hộp cơm kia hỏi Lâm Dương.
Lâm Dương nhún nhún vai nói: "Tôi cũng không biết, lúc tới nó đã ở chỗ này rồi."
Vừa nhìn liền biết chính là đồ của nữ sinh, Đoạn Ngôn cầm lên nhìn một chút, hỏi nữ sinh ở bàn trước mình: "Là của cậu sao Chân Tiểu Hoa?"
Lúc mọi người ăn trưa, sẽ luôn luôn có ba bốn nhóm tụm năm tụm ba lại. Những người đi lại không ăn căng tin thỉnh thoảng sẽ tự mang theo cơm hộp, mọi người sẽ ngồi quanh nhau trao đổi thức ăn, con gái rất thích làm như vậy.
Chân Tiểu Hoa chỉ lo che miệng cười, cũng không trả lời.
Vẻ mặt Đoạn Ngôn mờ mịt, cầm hộp cơm không biết làm thế nào.
"Là của tôi." Thanh âm mềm mại của nữ sinh truyền đến.
Là Giang Điềm Điềm.
"Có phải cậu quên lấy đi không?" Đoạn Ngôn vừa nói vừa trả lại hộp cơm cho cô.
"Không phải, vốn là mang cho cậu." Giang Điềm Điềm bình tĩnh nói.
"Hả?"
"Tôi có làm cơm nắm, cảm ơn cậu ngày hôm qua đã giúp tôi. Ban đầu buổi trưa muốn mời cậu ăn cơm, nhưng cậu đã có hẹn rồi." Giang Điềm Điềm thẳng lưng đứng trước mặt hắn mỉm cười nói.
"Cậu quá khách khí rồi... Thực sự không cần vậy đâu." Đoạn Ngôn vừa nói vừa chột dạ nhìn về phía vị trí của Hứa Dặc.
Hứa Dặc is watching you!
Đoạn Ngôn vội vàng buông hộp cơm xuống, hai tay chắp sau lưng, như chứng minh mình trong sạch.
"Cậu không thích ăn cơm nắm sao?" Giang Điềm Điềm hỏi.
Cái này cùng thích hay không thích không liên quan, có dám nhận hay không mới là trọng điểm á.
Bây giờ hắn thử ăn một miếng cơm nắm xem, sau khi về nhà Hứa Dặc có thể dùng mười nắm cơm nắm đút nghẹn chết hắn đấy!
"Ha ha." Đoạn Ngôn xấu hổ cười hai tiếng, Giang Điềm Điềm dù sao cũng là nữ sinh, không thể để cho người khác mất mặt được đúng không?
"Tôi dị ứng với cơm nắm." Đúng, đây là một cái cớ tốt.
Lâm Dương ở một bên đều cười đến phun ra nước mũi, mẹ nó, dị ứng với cơm nắm? Cậu ta ăn shit mà lớn đấy à?
Giang Điềm Điềm hơi sững sờ sau đó cũng cười rộ lên theo, cô nói: "Vậy thì không miễn cưỡng cậu nữa, nhưng mà ngày hôm qua thật sự rất cám ơn cậu."
"Tôi nên làm vậy mà."
"Ừm~ vậy thì lúc thi đấu bóng rổ mua nước cho cậu đi."
"Không cần..." Đoạn Ngôn bất lực.
"Hoa khôi à, có phải tôi cũng có phần không? Trận đấu bóng rổ tôi cũng tham gia đấy." Lâm Dương chỉ vào chóp mũi mình.
"Được." Giang Điềm Điềm sảng khoái đáp.
Giang Điềm Điềm đem cơm nắm nhỏ mình làm cho các bạn học khác, sau đó cầm hộp cơm trở về chỗ ngồi.
Thừa dịp còn chưa lên lớp, Đoạn Ngôn vội vàng nhắn tin cho Hứa Dặc: Cậu cũng thấy rồi đó, thật sự không liên quan đến tôi đâu.
Tin nhắn trả lời rất nhanh: Tôi biết rồi.
Đoạn Ngôn: Vậy... Chiều nay cậu vẫn còn chờ tôi đúng không?
Hứa Dặc: Chờ chứ.
Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn về phía đối phương, trong lòng không tuyên mà nở nụ cười.
"Hoa khôi, Đoạn Ngôn không ăn cơm nắm của cậu sao?" Bạn cùng bàn của Hứa Dặc bát quái hỏi.
"Cậu ấy nói bị dị ứng với cơm nắm." Giang Điềm Điềm cười khi kể lại đoạn nói chuyện đó.
Hứa Dặc dựng thẳng lỗ tai nghe hết thảy tin tức nhỏ liên quan đến Đoạn Ngôn, khi nghe được lời này của Giang Điềm Điềm, anh vốn luôn luôn không thích góp vui nhưng cũng nở nụ cười theo, thậm chí còn cười ra tiếng.
"Đúng rồi, Hứa Dặc, quan hệ giữa cậu và Đoạn Ngôn rất tốt, cậu có biết cậu ấy thích uống nước gì không?" Giang Điềm Điềm nhìn về phía Hứa Dặc.
Hứa Dặc cười không nổi...
"Qua hai ngày nữa cậu ấy thi đấu rồi, tôi cũng muốn đi xem, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều, tôi luôn muốn tìm cơ hội cảm tạ cậu ấy một chút." Giang Điềm Điềm giải thích.
"Nước khoáng và đồ uống thể thao cậu ấy đều thích uống." Hứa Dặc thản nhiên trả lời, tiếp theo anh lại bổ sung một câu: "Có điều là tôi sẽ mua cho cậu ấy."
____
Tiết học đầu tiên của buổi chiều kết thúc, Tả tiểu béo chạy đến trước mặt Đoạn Ngôn, nằm sấp trên bàn hắn hỏi: "Chiều nay đi chơi game không? Mấy giờ cậu tập luyện xong đấy?"
Vừa nghe ba chữ chơi game này, Lâm Dương vốn đang ngủ ngon lập tức ngẩng đầu lên nói: "Đi đi, hôm nay là là nhảy xa hẳn là kết thúc sớm."
Đoạn Ngôn đang tận dụng thời gian rảnh rỗi để viết bài, hắn nói: "Tôi không đi, Hứa Dặc chiều nay chờ tôi cùng nhau về nhà rồi."
"Tình hình hiện tại của hai người là gì?" Tả tiểu béo bát quái hỏi.
"Haiz, Ngôn ca, cậu có nhớ rằng mình đã nói qua nếu Hứa Dặc yêu sớm cậu sẽ làm gì không?" Lâm Dương trêu chọc hắn.
Ờ, hắn nói, nếu Hứa Dặc yêu sớm hắn sẽ báo cáo cậu ấy.
Mịe, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, một chút đường sau cũng không chừa lại cho mình!
"Chúng tôi, chúng tôi chỉ là làm rõ tâm ý với nhau thôi, không tính là yêu sớm. Hứa Dặc hứa với tôi nếu tôi thi Đậu đại học Y liền cùng chỗ với tôi." Đoạn Ngôn ngây thơ cười hai tiếng.
Tả tiểu béo: "Sao thế? Không sợ chạy sao? Dực ca rất được nghênh đón đấy."
Đoạn Ngôn hừ hừ hai tiếng, ngạo khí nói: "Chạy không thoát được, mỗi ngày tôi đều chông giữ."
Lâm Dương: "Tôi nói này, cậu nên nhanh chóng xuống tay, miễn cho đêm dài lắm mộng, tận một năm đấy, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ?"
Đoạn Ngôn đang viết từng nét chữ liền dừng lại một chút ngẩng đầu nhìn Hứa Dặc.
Người nọ đang cùng bạn cùng bàn nói chuyện, Đoạn Ngôn có thể nhìn thấy sống lưng gầy gò của anh và cả sườn mặt tuấn tú dưới ánh mặt trời kia nữa.
"Các cậu không cảm thấy ước định là chuyện rất lãng mạn sao?" Đoạn Ngôn cười nói: "Hai người đều vì cùng một mục tiêu mà phấn đấu, thật là tốt đẹp nha."
Đoạn Ngôn nhìn hai người bạn đang bị tổn hại tinh thần dương ra vẻ mặt ghét bỏ hắn, khoát tay nói: "Quên đi, các cậu không hiểu đâu, vấn đề này đối với các cậu mà nói quá cứng ngắc rồi."
"Cậu đổi tên đi, sau này gọi Đoạn Tú Nhi* là được rồi." Lâm Dương tức giận nói.
*Đoạn hay tú ân ái
Hẹn hò yêu đương ngọt ngào ai mà không muốn có?
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, lại đến tiết tự học cuối cùng.
Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc thay đổi chỗ ngồi, hắn đem bánh ngọt nhỏ mua nhét vào trong hộc bàn Hứa Dặc.
Hứa Dặc kỳ quái nhìn hắn, Đoạn Ngôn nói: "Lát nữa tôi luyện tập sẽ tan trễ một chút, cậu đói bụng liền ăn."
Hứa Dặc chớp chớp hai cái mắt, lờ mờ hỏi: "Vậy cậu còn có mua cho tôi trái cây dầu đường nữa không?"
"Mua chứ, cậu ăn cái gì tôi liền mua."
Nghe vậy, tiểu thiên nga thèm ăn này mới bật cười.
Đoạn Ngôn đem bài viết mình mang tới lấy ra cho Hứa Dặc xem nói: "Tôi đang cố gắng luyện chữ này."
"Ừm." Phản ứng của tiểu thiên nga mặc dù rất bình thường nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Đoạn Ngôn cứ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hứa Dặc như vậy, viết từng nét từng nét chữ một.
Gần đây hắn rất có thể tĩnh tâm học tập, Đoạn Ngôn bình thường giống như một con ngựa hoang trật móng, ngồi thêm một lát cũng cảm thấy trên băng ghế dự bị xù mông.
Hình ảnh của hắn xuất hiện nhiều hơn trên sân tập của trường, sân bóng rổ, và quán cà phê Internet sau giờ học.
Hiện tại trong lòng có mục tiêu, Đoạn Ngôn đối với học tập nhiệt tình trong nháy mắt trở nên hứng thú bừng bừng.
Hứa Dặc nghiêng đầu vụng trộm nhìn hắn, trong lòng đang bởi vì Đoạn Ngôn nghiêm túc mà âm thầm mừng thầm, Alpha đột nhiên quay đầu lại, Omega không kịp né tránh bị bắt hiện hình.
"Cậu nhìn cái gì đấy?" Đoạn Ngôn hỏi.
Ánh mắt của hắn tựa như sư tử đực bắt được con mồi, loại dụ.c vọng xâm chiếm này ở đáy mắt hừng hực thiêu đốt.
Hứa Dặc xấu hổ rũ mắt xuống, lúng túng muốn quay đầu đi.
Đoạn Ngôn di chuyển ghế dựa tới gần anh, cánh tay đặt ở trên bàn Hứa Dặc, cằm chống lên tay phải nắm thành nắm tay, một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm người trước mắt, để cho hắn không có chỗ trốn.
"Cậu đang nhìn tôi à? Có đẹp không?" Alpha hạ thấp giọng nói khiêu khích anh.
Trái tim Hứa Dặc "thình thịch" nhảy đến lợi hại, nhìn trộm bị bắt được khiến từ đáy lòng anh sinh ra chút cảm giác xấu hổ.
Giọng điệu "nhẹ nhàng" này của Đoạn Ngôn càng làm cho anh không biết phải mở miệng như nào.
Có đẹp không sao? Tất nhiên là đẹp rồi.
Ỷ vào trên bàn học của hai người đều mang theo quyển sách thật dày, ngăn trở tầm mắt của người phía trước, Đoạn Ngôn lặng lẽ đưa tay đi qua nắm lấy tay Hứa Dặc.
Hắn nhìn về phía sau, tất cả mọi người đều đọc sách, đánh bài, không ai chú ý đến bọn họ.
Đoạn Ngôn lại sát lại gần một chút, bóng dáng hai người gắt gao kề sát vào nhau, người bên ngoài nhìn từ phía sau, chỉ nhìn thấy bóng lưng bọn họ.
Đoạn Ngôn dưới tình huống này, kéo tay Hứa Dặc, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
Cả người Hứa Dặc run lên một chút, anh bối rối nhìn chung quanh, không ai phát hiện hành động lớn mật này của Alpha.
Đoạn Ngôn trộm được hương lại vội vàng ngồi thẳng người, để ý đồng phục học sinh của mình, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Tôi còn có ba bài phải viết nữa, bạn học Hứa xin đừng quấy nhiễu ý chí của tôi!"
Hứa Dặc thật sự bị da mặt dày của người này làm kinh hãi, đến tột cùng là ai quấy nhiễu ai?
Đoạn Ngôn lại thấp giọng cảnh cáo: "Cậu lại nhìn tôi, tôi sẽ đem cậu hôn khóc!"
Tiểu thiên nga cứ dùng ánh mắt đó nhìn hắn suốt thì ai mà có thể chống đỡ được chứ?
"Tôi mới sẽ không bị cậu hôn khóc." Hứa Dặc không phục phản bác, còn hừ hừ hai tiếng.
Nam nhân à, cậu thật rất nguy hiểm!
Sau giờ học tự học, Đoạn Ngôn trước khi đi sờ sờ ót Hứa Dặc, thiếu đánh nói: "Chờ ca đây về nha."
"Lăn!"
Xem đi, mối quan hệ hài hòa như thế này cơ mà.
___
Đoạn Ngôn ở một bên làm khởi động, Nhan Trần Viễn chậm rãi tới gần hắn, làm bộ lơ đãng hỏi: "Nghe nói hôm qua ông làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Đoạn Ngôn liếc mắt nhìn hắn nói: "Ông có cái gì mà xoắn suýt chứ?"
Nhan Trần Viễn bĩu môi lại hỏi: "Nghe nói hôm nay Giang Điềm Điềm còn mang cơm nắm cho ông nữa?"
"Đường truyền tin của nông nhiều ghê? Sao nào? Trong lớp học bọn tôi còn có camera chạy bằng cơm à?" Đoạn Ngôn nói đùa.
"Ông sẽ không cùng..."
Đoạn Ngôn hoạt động cánh tay và chân, ngắt lời hắn nói: "Không! Hôm qua cho dù bất kể là ai tôi cũng sẽ cứu, đơn giản như vậy thôi. Huống hồ, tôi nói cho ông biết, lão tử có người đặt ở đầu quả tim rồi, ai cũng kém cậu ấy hết."
Nhan Trần Viễn: "Nhưng tôi còn nghe nói ông và thanh mai trúc mã kia của ông thường xuyên choảng nhau, hai người thật sự có tiến triển à?"
Đoạn Ngôn lập luận: "Đấy là đánh nhau sao? Đó không phải là tôi đơn phương bị đuổi sao?"
Quên đi, không thể ở bên ngoài nói xấu lão bà, bôi nhọ hình tượng của cậu ấy được, ai bảo mình thích đi trêu chọc cậu ấy cơ chứ.
"Khụ, nhưng đánh là hôn, mắng là yêu, ông có hiểu không? Tại sao cậu ấy không đánh ai khác ngoài tôi chứ?" Đoạn hộ thê cuồng ma lập tức chuyển đề tài.
Nhan Trần Viễn nhìn trên xuống dưới đánh giá hắn một phen nói: "Người anh em, ông như này có chút sai sai đấy."
____
Trong lớp học chỉ còn lại một mình Hứa Dặc, học sinh ở lại trường đều đi ăn cơm, các học sinh còn lại cũng về nhà.
Hứa Dặc viết xong tất cả bài tập về nhà, còn học thuộc lòng mấy chục từ.
Sắc trời dần dần tối sầm lại, Hứa Dặc chống cằm, nhìn chằm chằm bầu trời xám xịt ngẩn người.
Hành lang thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng bạn học lớp khác vui đùa, dưới sân thể dục dưới lầu tiếng hò hét cổ vũ từ cửa sổ mở toang bay vào.
Phòng học trống rỗng này, lại có vẻ cực kỳ lạnh lẽo.
Có người từ phía sau đè lên, người nọ đứng sau lưng anh, hai tay chống lên bàn, giam cầm anh ở giữa thân thể và bàn.
"Sao lại ngồi ở vị trí của tôi?" Âm thanh của Alpha truyền đến từ đỉnh đầu.
Chỗ ngồi của Đoạn Ngôn là hàng cuối cùng, cho nên Hứa Dặc mới dễ dàng bị hắn "bắt làm tù binh".
"Không được sao? Tôi muốn trải nghiệm cảm giác ngồi ở hàng cuối cùng." Hứa Dặc trả lời.
Đoạn Ngôn khẽ cười hai tiếng nói: "Đương nhiên là được, sau này cậu muốn ngồi trên đùi tôi cũng được."
"Không biết xấu hổ..." Hứa Dặc nghiêng đầu trừng mắt nhìn hắn.
Đoạn Ngôn vốn cúi người nhìn hắn, hắn vừa quay đầu, khoảng cách giữa hai người chợt kéo gần.
Hứa Dặc có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn, người nọ nhếch miệng cười xấu xa một chút, dùng cằm cọ cọ bên tóc tóc đầu của anh.
"Lần thứ hai rồi đấy, lại có lần thứ ba nhìn tôi như vậy, tôi thật sự sẽ làm cậu khóc đấy."