Đoạn Ngôn xách theo bưu kiện nhỏ vừa mới mở cửa phòng bệnh liền nhìn thấy Tống Liên đã ở trước giường bệnh.
Mẹ nó! Tống Liên quả nhiên vẫn còn quá nhàn rỗi, phải sắp xếp cho hắn thêm chút công việc mới được.
Hai người cùng nhìn về phía cửa, Đoạn Ngôn mặt lạnh đi vào.
"Tôi đi trước đây." Thấy Đoạn Ngôn đến, Tống Liên lập tức đứng dậy cáo từ, hai người ai cũng không muốn gặp ai.
"Chờ một chút." Lần này người lên tiếng chính là Đoạn Ngôn.
"A Ngôn..." Hứa Dặc cho rằng hắn muốn tìm Tống Liên gây phiền toái, khẽ hô tên hắn một tiếng.
Đoạn Ngôn mới không ngốc như vậy đâu! Hắn muốn đánh Tống Liên cũng nhất định sẽ không đánh trước mặt Hứa Dặc, miễn cho tiểu tử kia giả bộ đáng thương, tranh thủ đồng tình.
"Xem cái này đi." Đoạn Ngôn chụp một xấp tài liệu vào ngực Tống Liên.
Tống Liên sắc mặt không vui nhưng ngại mặt mũi Hứa Dặc nên vẫn không phát tác.
Sau khi nhìn qua tất cả, sắc mặt Tống Liên kém đến cực điểm, hắn nói: "Sao cậu không lấy ra sớm một chút?"
"Mẹ nó tôi mới nhớ tới!" Đoạn Ngôn phiền não kêu.
Lão Đoạn không hổ là lão Đoạn, hắn đã sớm biết tên bạn trai cũ của Giang Điềm Điềm không phải là đèn cạn dầu cho nên đã sớm điều tra người đàn ông kia.
Tiền mà Giang Điềm Điềm khi đi học ở trường nghệ thuật đúng là do người đàn ông kia bỏ ra, thế nhưng Giang Điềm Điềm cũng không phải như hắn nói là dựa vào hắn nuôi.
Lúc không có việc làm, Giang Điềm Điềm sẽ đi ra ngoài làm một ít công việc bán thời gian, cũng sẽ nhận một ít công việc giúp vẽ bìa trên mạng. Mặc dù số tiền kiếm được không nhiều nhưng cũng đủ cho cô ấy chi tiêu trong một tháng.
Mà giang Điềm Điềm cùng những người uống rượu cũng không phải cho cô tự mình kéo tài nguyên, là bởi vì chuỗi tài chính của công ty bạn trai kia xảy ra vấn đề, cô bị tặng ra ngoài để giúp kéo đầu tư.
Những bức ảnh mà lão Đoạn mua được, tất cả đều là ảnh Giang Điềm Điềm cùng người chơi trò chơi quy mô lớn, bên trong đối với Giang Điềm Điềm cực kỳ vũ nhục, căn bản không coi cô là con người. Không biết bức ảnh này được mua từ ai.
Lão Đoạn còn sửa sang lại chứng cứ Giang Điềm Điềm bị bạo hành gia đình mấy lần cùng với chứng cứ bị tống tiền, hắn cái gì cũng thu thập xong. Hắn có thể đã lường trước được gã bạn trai cũ kia sẽ có một ngày cắn ngược, lão Đoạn biết nội tình nhiều hơn nhiều.
Chỉ là vì bận tâm đến thanh danh của Giang Điềm Điềm nên hắn lựa chọn bỏ tiền làm việc, bằng không những chuyện này một khi bị bại lộ, mặc dù mọi người biết cô ấy có nỗi khổ tâm, thì cô ấy cũng nhất định thân bại danh liệt.
"Mấy thứ này có muốn công bố hay không vẫn nên hỏi qua Giang Điềm Điềm. Dù sao đây là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm." Đoạn Ngôn nói.
Tống Liên sắc mặt tái mét nói: "Tôi biết."
Giang Điềm Điềm sau khi nổi tiếng, vẫn không ngừng chuyển tiền cho bạn trai cũ, những ghi chép này đều lấy được, may mà gã đàn ông chó má không có lương tâm kia hiện tại dám liệt kê danh sách bảo Giang Điềm Điềm trả lại tiền.
Hắn chính là đoán Giang Điềm Điềm cái gì cũng không dám nói. Hắn kéo Giang Điềm Điềm vào trong bùn, còn muốn giẫm cô xuống đáy càng sâu.
Vốn Đoạn Ngôn muốn đến bệnh viện tìm Giang Điềm Điềm nói chuyện phiếm, nhưng phóng viên vẫn ngồi xổm ở cửa bệnh viện, hắn mà vừa xuất hiện, ngày mai lại bị bế lên hot search cho mà xem.
"Bây giờ tôi đi tìm cô ấy." Tống Liên Nói.
"À, bức ảnh kia..." Đoạn Ngôn chỉ chỉ.
"Tôi biết phải làm như thế nào." Tống Liên nói.
Dưa ăn ở trên mạng không ít, người gia nhập mắng chửi cũng không ít, người muốn nhân cơ hội đoạt tài nguyên cũng không ít.
Cặn bã nam nhân kia mỗi ngày đều thả ra một chút thông tin làm cho độ nóng của Giang Điềm Điềm kéo dài không dấu vết.
Weibo và INS của Giang Điềm Điềm đã sớm bị công hãm, hiện tại tùy tiện gõ tìm kiếm, tất cả đều hiện lên cái tên và vụ việc bê bối của cô.
Tất cả mọi người dường như không có ý định để cho cô đi.
Tống Liên đi không lâu, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, lần này người tới là Lưu Nhã còn có mẹ của Hứa Dặc.
Hai vị trưởng bối trên mạng nhìn thấy tin Hứa Dặc bị thương, lòng nóng như lửa đốt liền vội vàng chạy tới bệnh viện.
"Mẹ." Đoạn Ngôn hướng về phía Lưu Nhã kêu một tiếng, lại hướng về phía mẹ Hứa Dặc thốt ra: "Gì... Mẹ."
Hứa Dặc:...
"A Ngôn cũng ở đây sao." Mẹ Hứa Dặc ôn nhu cười nói, nói xong, bà lại đi xem Hứa Dặc đang nằm trên giường bệnh, nắm tay nhi tử nhà mình, lo lắng nói: "Tiểu Dặc không có việc gì chứ?"
So với sự dịu dàng của mẹ Hứa, Lưu Nhã tựa như ăn phải thuốc nổ.
Bà nhảy dựng lên túm tóc Đoạn Ngôn, dùng sức lắc đầu hắn, miệng lẩm bẩm: "Tao để mày nháo ra tai tiếng, tao để mày nháo ra tai tiếng!"
"Mẹ, mẹ đừng trách A Ngôn, không liên quan đến anh ấy." Hứa Dặc mở miệng giải vây cho hắn.
Đoạn Ngôn: Thật sự muốn hói...
"Còn ở một bên phát ngốc, nhìn thấy mày còn bực hơn cả nhìn thấy bố mày!" Lưu Nhã thở hồng hộc nói.
Nói xong, bà cũng vây quanh bên giường bệnh của Hứa Dặc, lôi kéo anh hỏi han ân cần.
Đoạn Ngôn đáng thương vuốt vuốt tóc mình, nên đánh! Hắn vô pháp vì chính mình cãi lại.
Xác định Hứa Dặc thật sự không có việc gì, hai vị trưởng bối mới đem lo lắng bỏ vào trong bụng.
Đoạn Ngôn tiến lên muốn gia nhập nhóm tán gẫu lại bị Lưu Nhã trừng đến mức miệng cũng không chen vào được.
Alpha đang nhàm chán nghịch ngón tay, điện thoại di động đột ngột vang lên.
Ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người hắn, Đoạn Ngôn hề hề cười nói: "Con đi ra ngoài nghe."
Người gọi điện thoại là Tả tiểu béo, hắn kích động nói: "Ca, không có việc gì cả, bác sĩ nhìn hình ảnh CT nói phổi của cậu rất khỏe mạnh, đừng nói phổi bị ung thư, ngay cả bệnh gì cũng không có."
Tả tiểu béo hiện tại ở trong mắt Đoạn Ngôn chính là một con chim báo hỉ, hắn sẽ không bị trẻ như vậy liền hẹo, lão bà cũng không cần tái giá, hài tử cũng không mang họ Tống nữa rồi. Vui quá vui quá!
Nếu Tả tiểu béo hiện tại ở trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ ôm cái đầu tròn trịa kia hôn lên một cái!
Tuy rằng còn có mấy hạng mục kiểm tra không ra, nhưng cơ bản đã ổn định, Đoạn Ngôn cùng Tả tiểu béo hẹn ngày khác ăn cơm, sau đó cúp điện thoại.
"Wú hu~" Quá vui vẻ, Alpha còn huýt sáo vang.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị kéo ra, Lưu Nhã quát lớn hắn: "Mày còn có mặt cười!"
Đoạn Ngôn: Con không phải, Con không có...
Vốn hai vị trưởng bối dự định lưu lại chiếu cố Hứa Dặc nhưng Hứa Dặc kiên trì không cần.
Anh vốn không có chuyện gì, cũng không nghĩ mình yếu ớt như vậy, nói Đoạn Ngôn ở đây là được rồi.
Lưu Nhã lần này tới rõ ràng cảm giác được tình cảm của vợ chồng son tăng lên.
Nhất là Đoạn Ngôn, vừa nhìn về phía Hứa Dặc liền cười, ánh mắt dính người kia làm cho người ta nổi da gà. Không giống như trước đây, luôn luôn đem một khuôn mặt sụp đổ giống như ai mắc nợ hắn vậy.
Bốn người cùng nhau đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sau khi tiễn hai vị mama đi, Đoạn Ngôn nắm tay Hứa Dặc trở về bệnh viện.
Nơi ăn cơm cách bệnh viện cũng không xa, đi qua một con phố là đến, cho nên hai người không có lái xe.
Hứa Dặc một đường nhìn cửa hàng nhỏ rực rỡ sắc màu, vui vẻ nói: "Chúng ta còn chưa từng đi dạo phố."
"Thật sao? Nhiều năm như vậy mà không có?"
"Ừm." Hứa Dặc gật gật đầu: "Công việc của anh luôn rất bận rộn, em cũng rất bận rộn, tuy rằng ở cùng một công ty nhưng ban ngày cơ hồ đều không gặp mặt."
Ngày thường của lão Đoạn chính là họp, xem dự án, đầu tư, còn phải ra ngoài xã giao, mỗi ngày bận rộn như con quay trong lò, cũng khó trách quan hệ phu phu sẽ xảy ra vấn đề.
"Hai ngày nữa cậu xuất viện, tôi sẽ dẫn cậu đi dạo phố nhé? Đến lúc đó chúng ta lại mua cho Bách Tuế một ít quần áo cùng nhu yếu phẩm." Đoạn Ngôn đem tay Hứa Dặc giơ lên hôn.
Đôi mắt thụy phong của Hứa Dặc cong thành hai vầng trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ, anh nói: "Con trai thật sự gọi là Bách Tuế sao?"
"Đương nhiên, dễ nghe như vậy, lại may mắn nữa." Đoạn Ngôn khẳng định.
"Haiz, hy vọng sau khi con trai lớn lên sẽ không ghét bỏ cái tên này." Hứa Dặc vuốt bụng phiền muộn nói.
"Nó dám!"
____
Sáng sớm hôm sau, a di đưa tới canh gà, Đoạn Ngôn đang cùng Hứa Dặc ăn cơm, điện thoại di động của Hứa Dặc liền vang lên, người gọi điện tới là Tống Liên.
Thấy Đoạn Ngôn sắc mặt không tốt lắm, Hứa Dặc bật chế độ rảnh tay.
Tống Liên đầu tiên là hỏi hai câu anh có tốt hơn chưa, Đoạn Ngôn cố ý ho khan hai tiếng, biểu hiện sự tồn tại của mình.
"Buổi chiều Giang Điềm Điềm chuẩn bị mở họp báo." Tống Liên rốt cục cũng cắt vào vấn đề chính.
"Cô ấy muốn nói như nào?" Hứa Dặc hỏi.
"Ừm." Tống Liên khẽ đáp một tiếng, lại cười nói: "Không nghĩ tới Đoạn tổng lại là quân tử đấy."
"A, cậu ít ở nơi đó âm dương quái khí đi, tôi cũng đang nghe đấy!" Đoạn Ngôn hướng điện thoại di động hô.
"Tôi biết cậu đang nghe, lần này là khen cậu thật." Tống Liên nói.
"Xì, ai biết lòng cậu nghĩ cái gì?" Đoạn Ngôn cười nhạo nói.
"Bên kia cậu đã chuẩn bị xong chưa? Có chắc chắn không? Người nam nhân kia có thể chó cùng dứt dậu hay không?" Hứa Dặc nhiều lần xác nhận.
"Yên tâm đi, đều ổn rồi."
Đoạn Ngôn cho dù không thích Tống Liên đi chăng nữa cũng là tán thành.
"Này, những bức ảnh kia, cậu... sẽ không phát ra đi?" Đoạn Ngôn vội vàng hô.
"Không, ảnh chụp tôi đưa cho Giang Điềm Điềm, cô ấy tự mình tiêu hủy, gánh nặng tâm lý cũng sẽ không lớn như vậy." Tống Liên hiếm khi có kiên nhẫn giải thích với Đoạn Ngôn hai câu.
"Mấy ngày nay vất vả cho cậu rồi." Hứa Dặc nói.
"Cậu ta vất vả cái gì, cậu ta nhận tiền lương đấy!" Đoạn Ngôn bất mãn nói.
"Anh im đi!" Hứa Dặc nhét một miếng thịt gà vào miệng Đoạn Ngôn.
Đoạn Ngôn hôm nay không đến công ty, có văn kiện đều là trợ lý đưa tới cho hắn xem.
Mọi người đều biết Hứa tổng nằm viện, Đoạn tổng ngày hôm qua ở trước ống kính vẻ mặt đều như sắp ăn thịt người, ai cũng không thể nghi ngờ Đoạn tổng đối với Hứa tổng cũng không không phải là không để ý.
Buổi họp báo của Giang Điềm Điềm vào lúc hai giờ chiều, người phụ nữ trên TV mặt mộc hướng lên trời, một chút cũng không sửa đổi mình, thoạt nhìn tiều điều không ít.
Cô còn chưa bắt đầu nói chuyện, màn đạn bình luận đã đầy.
Nào, nào, nào, tới đây giả vờ đáng thương nào~
Có phải là muốn đem vết thương cắt ở cổ tay giơ lên không? Nếu không thfi làm sao bán thảm được?
Cẩn thận Giang Điềm Điềm sau này cho ông nuôi đấy.
Lầu trên tích chút khẩu đức đi.
Nhân duyên người qua đường hiện tại của cô đã hoàn toàn sụp đổ.
Đoạn Ngôn cảm thấy nữ nhân trên màn hình giống như một đóa hoa sắp điêu linh, rốt cuộc không chịu nổi bất kỳ tàn phá nào.
"Xin chào mọi người, tôi là Giang Điềm Điềm, đã làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi. Tôi tin rằng tất cả mọi người đã nghe nói về vụ bê bối của tôi trong một thời gian trước đây."
Nói đến đây, cô dừng một chút, nhìn sang một bên.
Tống Liên gật đầu với cô một cái, giống như là cổ vũ cô, Giang Điềm Điềm rốt cục lấy hết dũng khí nói: "Một phần là thật, một phần là do kẻ bịa đặt."
"Tôi đã mang lại ảnh hưởng xấu đến tất cả mọi người, không có trách nhiệm với bản thân mình, cũng không có vai trò gương mẫu cho người hâm mộ, vì vậy tôi quyết định rút khỏi giới giải trí. Tôi xin lỗi vì đã làm mọi người thất vọng."
Chuyện Giang Điềm Điềm tuyên bố rút lui, khiến mọi người xôn xao.
"Chân tướng cụ thể tôi sẽ đăng lên Weibo, bởi vì rất dài, không phải nói hai ba câu là có thể nói rõ ràng."
"Giang tiểu thư, có thể hỏi một câu, cô và Đoạn tổng đến tột cùng là quan hệ gì không?" Một phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi.
Giang Điềm Điềm mí mắt run rẩy, trịnh trọng nói: "Đoạn tiên sinh là người đã kéo tôi ra khỏi địa ngục."