Một Giấc Tỉnh Dậy Hỉ Đương Cha

Chương 16




Có một loại người miệng nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, chẳng hạn như lão bà của hắn.

Vừa mới nói: "Tại sao lại muốn ra ngoài ăn?"

"Đây là hẹn hò à?"

"Ai da, em cũng lười đứng dậy."

Kết quả Đoạn Ngôn mới xoay người rót chén nước, lão bà hắn đã ưỡn bụng to "hì hục" leo cầu thang.

Đoạn Ngôn hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"

Tiểu thiên nga chớp chớp mắt nói: "Thay quần áo, không phải anh nói đi hẹn hò sao?"

Đoạn Ngôn xùy một tiếng liền bật cười, mẹ nó, lão bà cũng quá đáng yêu đi, ngày ngày hắn đều muốn ôm hôn, khụ, không phải.

"Tôi dìu cậu lên." Đoạn Ngôn đứng lên đi về phía anh.

Lúc Hứa Dặc không tức giận rất ngoan ngoãn, nói gì với anh anh đều nghe. Lúc này anh ngoan ngoãn đưa tay ra đưa cho Đoạn Ngôn, ngón tay hai người siết chặt.

"Nhà hàng nào vậy?" Omega kỳ vọng hỏi.

"Cậu có chỗ nào muốn đi không?" Đoạn Ngôn hỏi ý kiến anh.

"Nào có ai hẹn người khác mà ngay cả địa điểm hẹn hò cũng không nghĩ trước? Anh đúng là không có thành ý." Hứa Dặc nâng cằm lên, có chút ngạo kiều.

"Tôi cũng không phải hẹn người khác mà là hẹn vợ mình, đương nhiên phải để vợ mình quyết định rồi." Đoạn Ngôn dỗ dành nói.

Vành tai của Omega lộ ra ửng đỏ, anh cười khẽ nói: "Ngốc tử."

Phòng thay đồ của Hứa Dặc hiện tại đều là quần áo của thai phu, kỳ thật các bộ quần áo đều có kích cỡ như nhau không sai biệt lắm, nhưng Hứa Dặc vẫn chọn hồi lâu.

Đoạn Ngôn ôm cánh tay tựa vào khung cửa, mỉm cười nhìn nhất cử nhất động của người trước mắt.

Mỗi khi Hứa Dặc cầm lấy một bộ quần áo, đều sẽ ướm thử trước người mình, sau đó hỏi: "Đẹp không?"

"Đẹp."

"Cái này thì sao?"

"Cũng đẹp."

Hứa Dặc lườm hắn một cái nói: "Hỏi anh cũng bằng không, đều nói cho có lệ."

Cái này thì Đoạn Ngôn không thuận nghe theo, hắn nói rõ ràng từng câu từng chữ là thật, đúng là đẹp thật mà.

"Tôi mới không có lệ." Đoạn Ngôn đi qua giúp anh kéo khóa, hôn lên lỗ tai anh nói: "Cậu mặc cái gì đều đẹp, không mặc gì cũng đẹp."

Hứa Dặc xấu hổ đến quay đầu trừng mắt nhìn hắn nói: "Đúng là thối cũng không biết xấu hổ."

"Không biết xấu hổ, muốn cậu." Đoạn Ngôn chống lên trán anh, thừa dịp Omega há miệng lại muốn phản bác, hắn cúi người hôn xuống.

Cho dù là hôn môi nhưng Đoạn Ngôn cũng cảm nhận được khóe miệng cong lên của tiểu thiên nga.

Mang theo dục vọ.ng xâm chiếm từng tấc từng tấc chinh phục Omega của mình, cảm giác thỏa mãn trong lòng Đoạn Ngôn đạt tới đỉnh điểm.

Nụ hôn kết thúc, môi Omega sưng đỏ, anh trừng mắt nhìn Đoạn Ngôn giả giận dữ nói: "Anh là chó đấy à? Sao luôn cắn em thế."

"A a, ác nhân còn đòi cáo trạng trước cơ à, lại đây, cậu xem chỗ này của tôi đi, ai cắn? Dấu răng vẫn còn ở trên đó, hôm nay tiểu béo nhìn thấy, còn hỏi tôi xem có phải bị cậu chà đạp cả một đêm hay không." Đoạn Ngôn vừa nói vừa đem miệng mình tiến đến trước mặt Hứa Dặc.

"Ai chà đạp chứ? Anh tưởng bở!"

"Tôi cũng nói vậy rồi đấy. Chờ cậu sinh xong hai chúng ta, lại kịch liệt một chút?" Đoạn Ngôn sờ sờ bụng anh, hướng phía anh nhíu chân mày.

Hứa Dặc: "Hừ!"

Cách một lát, anh lại nhỏ giọng nói: "Sinh rồi nói sau."

Tiểu thiên nga ngạo kiều này, thật sự là làm cho người ta muốn ngừng cũng không được mà.

Trước khi hai người ra khỏi cửa, a di trong nhà lo lắng, dặn dò đi dặn dò lại mấy lần những thứ không thể, tuyệt đối không thể tham ăn.

Hứa Dặc vui vẻ nói: "Yên tâm đi, cháu sẽ không ăn đâu."

Kết quả vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, tiểu thiên nga đã nói với hắn: "Chúng ta đi ăn lẩu đi."

Đoạn Ngôn: "A di không phải nói không cho ăn lẩu sao?"

"Có thể ăn, ăn ít thôi, em không ăn cay quá là được." Hứa Dặc khẳng định.

Thấy Đoạn Ngôn có chút do dự, Hứa Dặc ưỡn bụng lên nói: "Không phải em muốn ăn, mà là con trai muốn ăn. Hơn nữa, nó là một nhóc trai, chẳng lẽ lại sợ mợt bữa lẩu sao?"

Đoạn Ngôn: Lão bà nói chuyện đúng là nói có sách mách có chứng, không thể phản bác.

"Được, nghe theo cậu."

Đoạn Ngôn gọi điện thoại trước đặt chỗ, lúc tài xế đưa hai người qua vừa vặn là giờ ăn.

Vào phòng riêng, Hứa Dặc cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn, lúc nhân viên phục vụ hỏi muốn chọn loại nồi gì, vốn dĩ lúc đến đã quyết định chọn nồi lẩu uyên ương, hiện tại Hứa Dặc lập tức đổi giọng kiên trì đòi nồi cay.

Đoạn Ngôn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là theo ý lão bà thôi.

Trong lúc hai người đợi đồ ăn, Hứa Dặc hỏi chuyện của Giang Điềm Điềm.

Đoạn Ngôn kinh ngạc nói: "Cậu đã biết?"

"Chuyện lớn như vậy, làm sao có thể không biết chứ? Kim chủ~" Hai chữ cuối cùng kia làm cho Đoạn Ngôn sởn gai ốc.

"Ai, chuyện này tôi đã hỏi qua tiểu béo rồi, cậu ta nói giữa tôi và Giang Điềm Điềm vô cùng trong sạch, còn nói Giang Điềm Điềm là bởi vì cảnh ngộ thê thảm cho nên tôi mới bắt đầu nâng đỡ cô ấy." Đoạn Ngôn giải thích.

"Cảnh ngộ thê thảm như nào? Hửm?"

Đoạn Ngôn gắp một miếng tôm cho Hứa Dặc, thanh âm thấp giọng nói: "Nghe nói cậu ấy từng bị bạn trai tặng ra ngoài."

Tay Hứa Dặc gắp thức ăn dừng một chút, nói: "Có chuyện này?"

"Tôi đã bảo thư ký Chu đi điều tra rồi, hiện tại Giang Điềm Điềm vẫn không ra mặt, chỉ dựa vào văn bản xã giao của Tống Liên đã không có tác dụng gì nữa rồi. Những bình luận trên mạng đều nghiêng về một phía. Tôi không quá tin Tưởng Giang Điềm Điềm là loại người này, đương nhiên, tôi cũng tin tưởng bản thân mình, sẽ không phản bội cậu. Tuy nhiên, tại sao cô ấy lại không giải thích cơ chứ?" Đoạn Ngôn suy nghĩ cả trăm lần cũng không thể giải thích được.

"Có phải có nhược điểm ở trên tay người khác không?" Hứa Dặc suy đoán: "Chuyện này vừa náo loạn, cô ấy hầu như liền không còn giá trị thương mại gì nữa rồi."

"Công ty ngược lại còn có thể nâng đỡ người mới, cuộc đời của cô ấy đã bị đánh dấu bởi cái mác "nữ nhân cặn bã" không từ thủ đoạn để được thượng vị." Hứa Dặc tiếc hận nói.

Đoạn Ngôn cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, Giang Điềm Điềm khi đó học rất giỏi, Đoạn Ngôn còn nhớ rõ, lúc trong lớp làm phát biểu cá nhân, Giang Điềm Điềm nói mình sau này muốn trở thành một giáo viên mỹ thuật, cô ấy cho tới bây giờ đều không thích bộc lộ sắc bén, cũng không biết vì sao lớn lên lại bước vào giới giải trí, còn gặp phải một đống chuyện phiền não như vậy.

Phía công ty đã cố gắng hết sức xã giao nhưng không thể lấy ra bằng chứng đảo ngược thực tế, chỉ có thể bị động bị đánh đập.

Hơn nữa hai năm gần đây Giang Điềm Điềm tuy rằng lên đà rất mãnh liệt, nhưng quả thật cũng không có thực lực gì, cho nên phía bên nam nhân kia mua bài để bôi đen cũng không ít.

Ai cũng không muốn để cô ấy xoay chuyển lật mình.

Cơm hai người còn chưa ăn xong, Đoạn Ngôn liền nhận được điện thoại của thư ký Chu, hắn nói Giang Điềm Điềm cắt cổ tay tự tử, bây giờ người đang ở trong bệnh viện.

Đoạn Ngôn: "..."

Dù nói như thế nào, cũng không thể đi tìm cái chết chứ.

Cúp điện thoại, sắc mặt Đoạn Ngôn có chút khó coi. Tốt xấu gì cũng có tình cảm đồng học, hắn thật sự không đành lòng nhìn thấy Giang Điềm Điềm có kết quả này.

"Làm sao vậy?" Hứa Dặc ân cần hỏi.

"Cô ấy nghĩ quẩn." Đoạn Ngôn vô lực nói.

Hứa Dặc trầm mặc một chút nói: "Anh đi bệnh viện đi. Em cảm thấy cô ấy rất tin tưởng anh, có lẽ trong đây thực sự có nội tình, điều kiện tiên quyết là cô ấy sẵn sàng nói nó ra."

Đoạn Ngôn nắm tay anh nói: "Cùng đi đi, tôi cũng không thể để cậu một mình ở bên ngoài được."

Hứa Dặc cười cười nói: "Hiếm khi anh mọi chuyện đều nghĩ đến cảm thụ của em nha."

Đoạn Ngôn cầm khăn giấy lau miệng cho Hứa Dặc, mềm giọng nói: "Đương nhiên rồi, cậu là vợ tôi mà."

"Đi thôi." Hứa Dặc chậm rãi đứng lên.

"Không ăn nữa sao?" Đoạn Ngôn hỏi.

"Mạng người quan trọng, anh còn ăn được sao?" Hứa Dặc búng trán hắn một cái.

Đoạn Ngôn thuận thế nắm lấy tay anh hôn một cái, ngửa đầu nhìn anh nói: "Cám ơn cậu tin tưởng tôi."

Đoạn Ngôn phát hiện, mặc kệ Hứa Dặc có la hét thế nào, dù có giận dỗi với hắn như thế nào, chỉ cần hắn mở miệng giải thích, Hứa Dặc cơ hồ cũng sẽ không đi kiểm chứng, liền chọn tin tưởng hắn vô điều kiện.

Bất kể là chuyện Ason lúc trước hay là chuyện Giang Điềm Điềm bây giờ, chỉ cần hắn chịu nói Hứa Dặc liền chịu nghe.

____

Lúc hai người đến bệnh viện đã thấy Thư ký Chu và Tống Liên đều đang chờ ở cửa phòng bệnh.

Tống Liên vừa thấy Hứa Dặc, biểu tình vốn cứng ngắc bất giác liền nhu hòa xuống, hắn chủ động tiến lên chào hỏi: "Tiểu Dặc, sao cậu lại tới đây?"

Hứa Dặc nói: "Nghe A Ngôn nói Giang tiểu thư gặp chuyện không may, về tình về lý đều nên đến xem."

Đoạn Ngôn một bước tiến lên, chắn ở giữa Hứa Dặc và Tống Liên, trầm giọng nói: "Mấy ngày nay thật sự là vất vả giám đốc Tống rồi."

Tống Liên thu hồi nụ cười ấm áp kia, liếc mắt một cái nói: "Vốn chính là chuyện nội bộ, cũng không thể nói là vất vả."

Bầu không khí hai người giương cung bạt kiếm, Hứa Dặc ở phía sau kéo quần áo kéo Đoạn Ngôn, ý bảo hắn không xúc động.

"Giang tiểu thư đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng rồi, Đoạn tổng Hứa không cần lo lắng." Thư ký Chu kịp thời đi ra phá vỡ sự bối rối.

"Chuyện cô ấy cắt cổ tay này giấu không được bao lâu, sợ là lúc bị rò ra lại có người mang tiết tấu nói cô ấy đang đồng tình giả bộ đáng thương, cho nên trong sự tình càng khó coi hơn trước đây, chúng ta phải biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy và bạn trai của cô ấy đã." Tống Liên hợp tình hợp lý phân tích.

Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đoạn Ngôn.

Đoạn Ngôn không hiểu tại sao: "Nhìn tôi làm gì? Tôi thực sự không biết gì cả. Thư ký Chu, tôi bảo cậu điều tra chuyện của tên nhãi kia, có tra được gì không?"

Thư ký Chu lấy ra một xấp giấy tờ, nói: "Tra ra, nhưng cái này sẽ càng bất lợi cho Giang tiểu thư hơn."

Tiền mà Giang Điềm Điềm học ở Học viện nghệ thuật quả thật là của bạn trai cũ cho, hơn nữa sau này cô ta đi tuyển tú cũng là bạn trai cũ bỏ tiền ra ủng hộ.

Sau khi tuyển tú, Giang Điềm Điềm ký hợp đồng với một công ty nhỏ, tài nguyên rất kém, thường xuyên không có việc làm, lại sống ở nhà bạn trai cũ.

Nhưng sau đó không bao lâu Giang Điềm Điềm liền "sa đọa", cô ta bắt đầu lưu luyến trong các bữa tiệc lớn, cùng người khác uống rượu bán thân ở bên ngoài.

"Không chỉ có vậy, những bức ảnh cô ta tham gia tiệc rượu đều có, tôi phỏng chừng, trong tay phía bên nam nhân kia cũng có những bức ảnh này, còn chưa có phát ra, đây quả đúng là quả bom hẹn giờ." Thư ký Chu nói.

Đoạn Ngôn cùng Hứa Dặc hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trầm mặc không nói.

Ở đây có những ba người đều là bạn học của Giang Điềm Điềm, trong lòng cũng đều không tin cô ấy sẽ là loại người này, cũng không nghĩ sẽ vì chuyện này mà từ bỏ cô ấy, để cô ấy chiến đấu một mình.

"Cô ấy tỉnh rồi." Người đại diện của Giang Điềm Điềm kéo cửa phòng bệnh ra vẻ mặt mệt mỏi nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.