Giao thông của thành phố A luôn ùn tắc, đoàn xe như những con rồng uốn lượn nằm trên đường cao tốc, liếc mắt một cái không nhìn thấy điểm cuối.
Đoạn Ngôn ở trên xe vừa xem tin tức vừa xoa xoa môi mình, thật sự là có chút đau.
Cũng trách hắn, trước khi ra ngoài nhất định phải đi hôn Hứa Dặc hai cái. Kết quả đánh thức Omega đang ngủ, anh liền há miệng cắn cho hắn một cái, cũng không thèm thu lại một chút khí lực nào, đều chảy đầy máu thì ớt nhỏ kia mới buông lỏng miệng.
Đoạn Ngôn chậc chậc nói: "Răng đúng là tốt mà."
Hôm nay đến công ty trễ một chút, thư ký Chu đi theo phía sau báo lịch trình cả ngày cho hắn.
Đoạn Ngôn làm thư ký sắp xếp thời gian buổi chiều bỏ trống, hắn nói mình có chút chuyện riêng.
Thư ký Chu cũng không hỏi nhiều, thay hắn đẩy lùi hai cuộc họp, để lại thời gian buổi chiều.
"Còn có một chuyện về Giang tiểu thư..." Thư ký Chu nghiêm túc nói.
"Lúc tôi tới có thấy rồi. Chỉ là bị phơi bày ra một chuyện yêu đương, có cần đến mức này sao? Cô ấy đã đến tuổi này rồi mà chưa từng yêu đương qua mới có vấn đề, đúng không? Cô ấy lại cũng không phải idol." Đoạn Ngôn phân tích.
"À, Đoạn tổng, ngài ăn dưa có thể không ăn hết toàn bộ rồi. Hiện tại phong độ của Giang tiểu thư rất kém, phía bên nhà nam nhân kia vẫn luôn chèn ép cô ấy, đoàn làm phim đã sớm sinh ra bất mãn với ấy rồi, họ mượn chuyện này hiện tại yêu cầu đổi người." Thư ký Chu báo cáo một cách nề nếp.
"Tôi thấy văn bản xã giao hôm nay của Tống Liên viết không phải rất tốt sao? Cũng đảo ngược một số xu hướng dư luận." Đoạn Ngôn nói.
"Nhưng bên nhà nam nhân kia không muốn hòa giải, trong tay còn có rất nhiều tư liệu đen cùng với lịch sử trò chuyện..."
Đoạn Ngôn mở máy tính ra, hot search về Giang Điềm Điềm vẫn luôn tăng lên, căn bản là không đè xuố.ng được, còn thay cô ta liên hệ đến một cặn bã nữ.
Thư ký Chu giải thích, nếu chỉ là yêu đơn giản còn chưa tính, ảnh hưởng khi bị công khai cũng sẽ không lớn như vậy.
Nhưng chuyện Giang Điềm Điềm rất khó giải quyết, phía nam nhân kia nói là mình cho Giang Điềm Điềm học học viện nghệ thuật, lúc Giang Điềm Điềm vừa mới ra trường không nhận được quay phim vẫn là hắn nuôi nàng. Tình cảm của hai người lúc đó rất tốt.
Sau đó Giang Điềm Điềm vì nổi danh, đi nhận chụp làm người mẫu ảnh bìa tạp chí quy mô lớn, còn bởi vậy mà quyến rũ một vị kim chủ, người đó vẫn luôn ở phía sau nâng đỡ cô ta.
Khi đó Giang Điềm Điềm đã mang thai con của hai người, nhưng vì muốn trèo lên kim chủ nên cô ta dứt khoát quyết định phá đứa bé đi.
Bên nam nhân kia nói, những chuyện này trước đây hắn ta vẫn luôn chẳng hay biết gì, lúc hai người chuẩn bị kết hôn, nhưng Giang Điềm Điềm lại đột nhiên trở mặt vô tình, chuyển cho hắn ta một khoản tiền yêu cầu cắt đứt quan hệ yêu đương, lúc này hắn mới biết mình bị đùa giỡn nhiều năm như vậy.
Đoạn Ngôn đau đầu nhéo nhéo mi tâm, hắn luôn cảm thấy kim chủ trong văn này hình như ám chỉ chính là mình...
"Giang Điềm Điềm nói như thế nào?" Đoạn Ngôn hỏi.
"Trước mắt không liên lạc được. Người đại diện của cô ta cũng không trả lời điện thoại." Thư ký Chu bất đắc dĩ nói.
"Đoàn làm phim yêu cầu đổi người thì đổi đi. Cố gắng tìm cô ấy trong thời gian ngắn nhất có thể."
"Vâng."
Mặc dù Đoạn Ngôn không tin lời nói của người đàn ông kia nhưng Giang Điềm Điềm vẫn không nói rõ chân tướng sự tình, công ty cho dù là muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được cô ấy.
Giang Điềm Điềm hai năm gần đấy nhanh chóng nổi tiếng, tài nguyên trên người cô ta đều rất tốt.
Có cư dân mạng trêu chọc, cho dù là một con lợn, được nâng đỡ như vậy cũng phải hot, có thể thấy được kim chủ có bao nhiêu thích cô ta.
Đoạn Ngôn:...
Đối với chuyện của Giang Điềm Điềm, công ty đã tổ chức một buổi họp báo, thậm chí còn yêu cầu nghệ sĩ báo cáo lịch sử yêu đương, nhất là khi vừa ký vào công ty idol này.
Từ phòng họp đi ra, Đoạn Ngôn đột nhiên gọi Tống Liên lại.
Sau khi nhân viên qua lại tan hết, Đoạn Ngôn mới mở miệng nói: "Phiền cậu sau này ít gọi điện thoại cho vợ tôi chút, nếu có việc liên quan đến công việc thì hãy liên lạc với tôi."
"Nhất là buổi tối." Đoạn Ngôn lại bổ sung thêm một câu.
Tống Liên quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt kia còn mang theo một tia khinh thường, hắn nói: "Đoạn tổng vẫn nên quản tốt chính mình trước đi. Tôi và Tiểu Dặc ít nhất cũng trong sạch, còn ngài có trong sạch hay không còn chưa chắc."
Đoạn Ngôn thật sự là chán ghét cái khuôn mặt cao cao tại thượng của Tống Liên.
Hắn tiến lên hai bước túm lấy cổ áo Tống Liên, khẽ gầm nhẹ: "Cậu nói lung tung cái gì đấy?"
"Đoạn tổng, đừng xúc động." Thư ký Chu cách đó không xa thấy hai người xảy ra xung đột liền vội vàng đi lên khuyên can.
Đoạn Ngôn cắn răng hàm sau, đẩy Tống Liên ra.
Người nọ vuốt cổ áo bị nhăn nheo của mình vân đạm phong khinh nói: "Bộp chộp, từ nhỏ đến lớn đều như vậy."
Mẹ nó mày nói lại lần nữa xem! Đoạn Ngôn lại muốn tiến lên liền bị thư ký Chu ngăn cản.
Tống Liên giật giật khóe miệng, lộ ra một nụ cười không tính là thân thiện với hắn, sau đó rời đi.
Hắn thậm chí còn lười cùng Đoạn Ngôn phí lời.
"Mẹ kiếp, hắn luôn kiêu ngạo như vậy sao?" Đoạn Ngôn tức giận nói.
Thư ký Chu chần chờ một chút nói: "Cũng không có, giám đốc Tống phần lớn thời gian rất ôn hòa lễ phép..."
Nói như vậy, cũng chỉ là nhằm vào hắn? Mẹ nó chứ!
"Hắn dựa vào cái gì nói tôi không tong sạch? Lão tử muốn kiện hắn tội phỉ báng!" Đoạn Ngôn hừ hừ thở hổn hển, nếu không phải ở công ty, hắn nhất định sẽ đánh Tống Liên bò xuống đất.
"Ừm... Trên thực tế, ngài quả thật có quan hệ không nhỏ với Giang tiểu thư, ít nhất theo ý của tôi là như vậy." Thư ký Chu nghiêm trang nói.
Đoạn Ngôn: "Cậu chê tôi còn chưa đủ phiền sao?"
____
Một mình ở văn phòng bực mình một hồi Đoạn Ngôn mới tỉnh táo lại.
Cấp tài nguyên cho Giang Điềm Điềm đúng là hắn, cách đây không lâu Giang Điềm Điềm trả lại thẻ cũng đúng là thuộc về hắn, cho nên, hắn có thể thật sự cùng Giang Điềm có chút gì đó?
Trong nhật ký của lão Đoạn không có một chút chuyện gì về Giang Điềm Điềm, cho nên tại sao hắn vì sao phải dốc sức nâng đỡ Giang Điềm Điềm như vậy, thật đúng là làm cho người ta khó hiểu mà.
Đoạn Ngôn đoán không ra suy nghĩ của lão Đoạn, hắn phiền não xoa xoa tóc mình, nghẹn miệng ủy khuất nói: "Tôi mới không phản bội Hứa Dặc đâu."
Điện thoại đúng lúc vang lên, sau khi Đoạn Ngôn kết nối liền nghe thấy chính là thanh âm của Tả tiểu béo.
Cậu ta nói mình đã chờ hắn ở tầng dưới của công ty. Thằng nhóc này đúng là làm mọi thứ đều rất tích cực.
Sau khi hai người gặp mặt, Tả tiểu béo nhìn hắn một cái, nhịn không được lại nhìn hắn thêm cái nữa.
Môi sưng đỏ, mái tóc lộn xộn, cặp mắt ửng đỏ.
"Ngôn ca, tối hôm qua cậu bị Dực ca chà đạp đấy à?"
"Tôi ngược lại còn thấy rất đẹp đấy!" Đoạn Ngôn gạt tóc mình, có chút bực bội.
"Tiểu béo, cậu là người hiểu rõ tôi nhất, tôi cùng Giang Điềm Điềm sẽ không thật sự có cái gì chứ?" Đoạn Ngôn khẩn trương chờ trả lời.
"Hả? Giang Điềm Điềm? Làm sao có chuyện đó được? Cậu có nhớ khi còn học trung học, có tên phú nhị đại mỗi ngày đều đến trường xum xoe bám lấy cô ấy không? Ngay sau khi tốt nghiệp, hai người họ ở bên nhau luôn. Nói hai người các cậu có mà tám gậy đánh không thể ở cùng nhau." Tả tiểu béo vừa lái xe vừa nghiêm túc trả lời.
"Vậy sau đó thì sao? Tại sao tôi lại ký hợp đồng với cô ấy? Còn mẹ nó không có não cho cô ấy nhiều tài nguyên như vậy?" Đoạn Ngôn truy hỏi.
Tả tiểu béo chính là giun kim trong bụng hắn, chuyện gì của hắn, Tả tiểu béo nhất định sẽ rõ ràng nhất.
Xe dừng lại chờ đèn đỏ, Tả tiểu béo nghiêng đầu nhìn hắn một cái nói: "Haiz, muốn tôi nói thì, cậu không phải là không có não, cậu là ấu trĩ đến mềm lòng."
"Ý là sao?"
"Còn không phải là bởi vì Dực ca tuyển dụng Tống Liên cậu mặt ngoài cái gì cũng không nói, kết quả sau lưng cùng Dực ca giận dỗi. Cậu còn khá lắm, khoảng thời gian đó cậu ký không ít hợp đồng với cô em mềm mại ngực to mông mẩy đâu." Tả tiểu béo ghét bỏ chép miệng.
"Không phải ký mỗi mình Giang Điềm Điềm sao?"
"Không phải, ngay từ đầu cậu nhìn ảnh cũng không nhận ra đó là cô ấy, cũng không ký cô ấy. Sau đó, trong một bữa ăn tối hai người gặp nhau, cậu nói cô ấy rất thảm muốn giúp cô ấy." Tả tiểu béo nhớ lại.
"Cô ấy sao vậy? Hot search hôm nay cậu xem chưa?"
Tả tiểu béo hít mũi nói: "Cô ấy rất hot, tôi muốn không nhìn cũng không được. Tuy nhiên, tôi nhớ trước đây cậu đã nói với tôi, người bạn trai kia của cô ấy không phải là một tên tử tế gì cho cam, đã từng đưa Giang Điềm Điềm tặng ra ngoài, vì vậy sau này cậu mới nâng đỡ Giang Điềm Điềm."
"Mẹ kiếp, cậu còn biết cái gì nữa đấy?" Đoạn Ngôn kích động hô.
"Những thứ khác thì tôi cũng không nghe cậu nhắc tới nữa. Cụ thể thì cậu còn phải đi hỏi Giang Điềm Điềm." Tả tiểu béo đề nghị.
"Hiện tại không phải là không liên lạc được với cô ấy sao? Haiz..." Đoạn Ngôn vô lực tựa lưng vào ghế xe.
Mọi thứ đều là một mớ hỗn độn.
"Chậc, cô ấy có thể nghĩ không thông hay không?" Tả tiểu béo hạ thấp thanh âm hỏi.
Đoạn Ngôn liếc xéo hắn một cái nói: "Cậu cũng đừng mỏ quạ nữa."
Thời gian thực sự có thể thay đổi một người hoàn toàn khác nhau.
Trong ấn tượng của hắn Giang Điềm Điềm hồn nhiên, kiêu ngạo, tựa như một đóa hoa hồng trắng tinh, mà Giang Điềm Điềm bây giờ tựa như hoa hồng hoang dã héo úa.
Đến tột cùng là cái gì mới đem ngạo cốt của một người đều bẻ gãy đi đây?
Lúc thời điểm mười mấy tuổi mong muốn lớn lên, sau khi lớn lên rồi mới biết được, thứ mình tạm biệt không chỉ là tuổi thơ vô ưu khi còn bé, mà còn chính là chính bản thân chân thật nhất củ mình.
Giống như hắn hai mươi lăm tuổi, canh giữ người mình yêu nhất, lại làm chuyện không yêu người đó nhất.
Đoạn Ngôn nhất thời cảm khái vạn phần.
Hắn ở khoảng thời gian này, may mắn duy nhất chính là vẫn may Hứa Dặc là của hắn.
Cùng tiểu béo ăn cơm trưa xong, hai người liền chạy tới bệnh viện.
Khi đến cổng bệnh viện, Đoạn Ngôn có chút không dám xuống xe, hắn nói: "Trong trường hợp thực sự chẩn đoán ra cái gì thì sao?"
"Mẹ nó tôi đúng là không tin bộ dáng hồng quang đầy mặt này của cậu là ung thư phổi giai đoạn cuối. Bình thường ngay cả ho khan cũng không nghe thấy một tiếng..."
"Khụ khụ..." Thật không phải Đoạn Ngôn giả vờ, hễ có ai cùng hắn nhắc tới chữ ho khan thì cổ họng hắn liền ngứa ngáy.
Tả tiểu béo: "Cậu rất biết phối hợp đấy?"
Đoạn Ngôn xây dựng tâm lý cho mình hồi lâu, lúc này mới xuống xe.
Các bác sĩ đề nghị chụp CT đầu tiên, để đảm bảo an toàn, nội soi ngoại soi, kiểm tra bệnh lý, xét nghiệm di truyền, hắn đều làm tất cả.
Phim chụp CT ngày mai có thể lấy được, còn những kết quả khách phải mất tầm năm ngày sau mới có.
Có điều là lần này bác sĩ lâu năm của khoa khám bệnh ngược lại lại tiêm cho hắn một liều thuốc trợ tim, ông ta nói trạng thái này của Đoạn Ngôn căn bản không giống người bị ung thư phổi giai đoạn cuối, coi như là đúng là ung thư thì nó có thể là giai đoạn đầu.
Đoạn Ngôn: Cảm ơn, cháu được an ủi rồi.
Từ bệnh viện đi ra, Đoạn Ngôn không trở về công ty mà trực tiếp trở về nhà, hắn có chút nhớ tiểu thiên nga.
Lúc vào cửa, thấy vợ mình nằm trên ghế sofa vừa xem TV vừa ăn vặt.
Cái miệng nhỏ nhắn nhét đồ ăn vào đến phùng lên, thấy hắn về, đôi mắt còn trừng to lên đến hai phần hỏi: "Sao anh về sớm vậy?"
Đoạn Ngôn ở cửa chính thay giày, đi qua ôm anh.
"Dù sao buổi chiều không có việc gì tôi liền trở về." Đoạn Ngôn ôm Omega, chóp mũi ngửi ngửi ở tuyến thể của anh.
Hương mật đào nhanh chóng làm dịu tâm trạng nôn nóng của Alpha.
Có thể là cảm giác được ngứa ngáy, Hứa Dặc rụt cổ, nhưng bộ dáng đáng yêu yêu thương khiến trái tim của Đoạn Ngôn đều hóa mềm.
"Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn đi, xem như hẹn hò?" Hắn quả thật là chưa từng hẹn hò với Hứa Dặc, tất cả đều tiện nghi cho lão Đoạn kia mà.
"Lão phu lão thê còn gọi là hẹn hò cái gì?" Hứa Dặc trêu chọc nói.
"Lão phu lão thê cũng không nghe thấy gọi qua tôi một tiếng lão công đâu."