Một Đồng Tiền Xu

Chương 82




Kỳ nghỉ năm nay, trừ đầu trừ đuôi tính ra thời gian để cho Yến Hàng và Sơ Nhất đi "du lịch" thực ra cũng không nhiều, Yến Hàng cảm thấy hơi hơi có lỗi với Sơ Nhất, Sơ Nhất chưa từng được đi du lịch, kết quả lần đầu đi chơi lại không được đến chỗ "du lịch" chân chính.

Có điều với Sơ Nhất mà nói thì đi đâu chơi gì cũng không quan trọng.

"Anh từng nói, mà," Sơ Nhất nói, "Du lịch chỉ là, là tên gọi thôi, còn phải xem đi với ai, chỉ cần đi với, với anh thì đi, đâu cũng là du lịch."

"Biết ăn nói quá nha." Yến Hàng cười cười.

"Không, không nên xem thường người nói, nói lắp." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Vẫn chưa mua vé, giờ chỉ mua vé cáp treo chiều lên là được," Yến Hàng nói, "Có phù hợp với yêu cầu của em chưa?"

"Còn phải xem vé, vé cáp treo lên bao, nhiêu tiền," Sơ Nhất lấy điện thoại di động ra, "Để em tra xem có, có giảm giá không."

Từ khi phát hiện trên mạng dù là thanh toán tiền hay mua vé đều sẽ rẻ hơn mua trực tiếp tại quầy, mỗi lần Sơ Nhất đến đâu cũng đều lên mạng tra cứu.

Yến Hàng cảm thấy có thể tiết kiệm được chút tiền cũng tốt, nhưng hắn ngại phiền phức, lười tính toán, có Sơ Nhất ở bên cạnh "bớt ăn bớt mặc" cũng thật là tốt.

Tính ra thì, trước đây hắn và bố Yến đi vòng vòng, vì ngại phiền phức mà tiêu một đống tiền, tính tổng ra có khi dọa Sơ Nhất ngã sấp.

"Em chưa từng ngồi, ngồi cáp treo," lúc xếp hàng chờ lên núi Sơ Nhất có chút căng thẳng,

"Anh vừa xem ảnh rồi, cũng không cao lắm," Yến Hàng nói, "Em mà sợ thì quỳ xuống cầu xin anh đi, gọi vài tiếng Tiểu Thiên ca ca cứu mạng, anh sẽ ôm em."

"Không cần," Sơ Nhất nói, "Không xin cũng chẳng, chẳng ôm, chính mình, muốn ôm còn bày, bày đặt."

"Con mẹ nó anh đẩy em xuống ngay bây giờ đấy." Yến Hàng nói.

Sơ Nhất cười ngặt nghẽo nửa ngày, thừa dịp không ai để ý, ôm hắn một cái: "Em cũng muốn, ôm."

"Anh nói cho em biết, muộn rồi," Yến Hàng nói, "Lát xuống chạy bộ đi nhé."

Cáp treo rất thú vị, giữa chừng không ngừng lại lần nào, cabin từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau chạy chạy, hai cô nương trước mặt bọn họ lá gan nhỏ xíu, nhấp nha nhấp nhổm mãi vẫn không dám trèo lên, nhìn theo bạn bè xa dần phía trước mà gọi với theo: "Chờ mình với chờ với nào!"

Cuối cùng vẫn phải để nhân viên nửa ôm nửa kéo đẩy được hai cô nàng lên, giằng co một hồi trán đẫm mồ hôi, sau đó quay đầu nhìn hai người bọn họ: "Nhanh!"

Sơ Nhất cảm thấy mình và Yến Hàng gần như là hai bóng người lướt lên cabin cáp treo ngồi, nhân viên hài lòng gật gật đầu.

"Chụp ảnh." Sơ Nhất lấy điện thoại ra đưa cho Yến Hàng.

Mấy ngày nay chơi bời khắp nơi, bộ nhớ điện thoại gần đầy rồi, buổi tối về đến khách sạn ngồi trên giường mất đến nửa tiếng đồng hồ chỉ để xóa ảnh.

"Em không tự chụp à?" Yến Hàng cầm lấy điện thoại, lùi về phía sau, "Lúc trước không phải em thích chụp ảnh tự sướng lắm à?"

"Có anh rồi còn, còn tự sướng làm gì." Sơ Nhất cười cười.

Yến Hàng chụp cho cậu mấy bức ảnh, hai người liền dựa vào nhau chuẩn bị chụp ảnh chung.

Ngay lúc Yến Hàng giơ tay lên chụp, Sơ Nhất nhìn thấy cô gái ngồi cáp treo phía sau bọn họ đang giơ điện thoại về phía bọn họ.

"Chụp trộm." Cậu nhỏ giọng nói.

"Chụp đi," Yến Hàng nói, "Hai chúng ta có xấu đâu."

"Lô, lô-gic gì thế hả." Sơ Nhất nhìn màn hình cười.

"Lô-gic của trai đẹp." Yến Hàng nói, "Hỏi mãi."

Phong cảnh trên núi rất đẹp, một bên là sườn núi, một bên có thể nhìn được phong cảnh thành phố.

Sơ Nhất thấy thật là đẹp, nếu như là ba năm trước, có lẽ cậu chẳng cảm nhận được điều gì cả đâu, nhưng con người là như vậy đấy, nhìn mãi nhìn mãi, nhìn đủ nhiều rồi thì mới lĩnh hội được nhiều thứ.

Yến Hàng lấy điện thoại ra, lùi hai bước quay điện thoại về phía cậu, cậu quay đầu: "Livestream à?"

"Không livestream," Yến Hàng cười cười, "Chụp ảnh thôi."

"Chị, chị gái ở khách sạn sẽ, sẽ gào thét." Sơ Nhất nói.

"Ừa," Yến Hàng gật gật đầu, "Hai ngày nay gặp mặt cô ấy cũng không dám chào hỏi, có lẽ là xấu hổ, chỉ hăng say bình luận trên mạng thôi, gặp ngoài đời nhất định sẽ ngại."

"Đăng không?" Sơ Nhất lại gần.

"Vội cái gì," Yến Hàng nói, "Bây giờ lớn lên đẹp trai rồi, muốn đợi xem người ta khen em đẹp trai chứ gì?"

"Ừm." Sơ Nhất trả lời cực kỳ thành thực.

"Anh phát hiện hóa ra em vẫn như vậy, tầm hai năm nữa thôi không biết sẽ thành thế nào," Yến Hàng xì một tiếng, đăng ảnh lên weibo, "Một chút cảm giác an toàn cũng không có."

"Anh như, như này là em sẽ an, an tâm," Sơ Nhất nói, "Anh mới không, không an toàn."

"Anh như thế nào?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Đẹp trai, làm việc, rất giỏi, ai cũng, cũng nói chuyện được," Sơ Nhất vặn vặn mấy đầu ngón tay, "Còn mất, mất tích ..."

"Cái này đừng tính chứ?" Yến Hàng nói.

"Tính, em tìm, tìm anh một năm sao, sáo có thể không," Sơ Nhất nói, "Còn lạnh lùng vô, vô tình."

"Thế sao em lại có cảm giác an toàn nhỉ." Yến Hàng hỏi.

"Anh từng bảo, bảo em không cần để ý, người khác," Sơ Nhất nói, "Là em hiểu rồi."

"Hiểu cái gì." Yến Hàng híp mắt.

"Hiểu là hiểu thôi," Sơ Nhất nói, "Không hiểu cũng phải giả, giả vờ hiểu."

"Đệt mợ," Yến Hàng bật cười, xoa đầu cậu hai cái, "Lúc trước tại vì em nói lắp mà anh thấy em thật là ngốc, tình cờ phát hiện em không ngốc một chút xíu nào liền giật hết cả mình."

"Gần anh mới, ngốc." Sơ Nhất nói.

Ngày "du lịch" cuối cùng chuẩn bị trở về, Sơ Nhất chụp mấy bức hình biển thông báo trạm thu phí cao tốc.

"Sau này mỗi, mỗi lần tới đâu em sẽ, sẽ lưu lại." Cậu vừa chụp vừa nói.

"Ừm." Yến Hàng gật gật đầu.

Xe vào đường cao tốc, Sơ Nhất đóng cửa sổ xe lại.

"Úi," Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, "Không hóng gió à?"

"Tâm trạng không, giống," Sơ Nhất nhìn bên ngoài, một lát sau quay đầu lại nhìn Yến Hàng, "Sau này anh còn, còn quay lại đây không?"

"Không biết," Yến Hàng nói, "Ở đây anh chẳng có kỷ niệm gì để mà ôn lại, mẹ anh thì ... anh cũng không có ấn tượng gì, nếu như sau này có cơ hội lão hồ ly muốn tới đây, anh có thể đi cùng ông ấy."

"Anh nói xem liệu, liệu ông ấy có đang đi cùng, cùng chúng ta không?" Sơ Nhất nhìn về phía sau.

Yến Hàng liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, phía sau chỉ có một chiếc xe van nhỏ biển địa phương cách thật xa, hắn cười cười: "Em còn lo lắng cho ông ấy hơn cả anh nữa ấy."

Sơ Nhất không nói gì nữa, khe khẽ thở dài.

Ngày thứ hai sau khi đi du lịch về, Yến Hàng bắt đầu đi làm trở lại.

Thời gian làm việc dưới bếp có vẻ ít hơn hẳn lúc làm quản lý, nhưng cường độ công việc lại rất lớn, mỗi ngày sau khi tan làm về nhà, Yến Hàng đều sẽ làm một đống đồ ăn nhìn cực kỳ ngầu.

"Học lỏm hả?" Sơ Nhất hỏi.

"Cũng không tính là học lỏm," Yến Hàng nói, "Đương nhiên lúc người ta nấu ăn anh cũng không thể chẳng làm gì mà cứ thế đứng im ở đó nhìn chằm chằm người ta được."

"Đồ ăn bây giờ so, so với trước đây làm, làm cao cấp hơn nhiều." Sơ Nhất nhìn đồ ăn hôm nay.

Hôm nay Yến Hàng làm bít tết gà, dùng rượu vang đỏ, thực ra Sơ Nhất cảm thấy trước đây Yến Hàng làm cũng không tồi, thế nhưng mùi vị chắc chắn không ngon bằng bây giờ, hơn nữa bày biện trên đĩa cũng cực kỳ tinh xảo, Sơ Nhất nhìn thôi đã thèm rồi.

"Muốn dùng dao nĩa không?" Yến Hàng hỏi cậu.

"Không," Sơ Nhất cầm đũa lên, "Dùng cái, cái này nhanh, hơn."

"Ai ăn tranh với em đâu, chậm thì hết phần à." Yến Hàng thở dài.

"Kẻ, kẻ địch của em là chính, mình." Sơ Nhất nói.

"Vậy em chiến đấu đi." Yến Hàng nói, "Anh làm thêm cho em bánh mì nướng, anh có mua kem socola."

"A!" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.

"Vui quá." Sơ Nhất nói.

"Vậy em vỗ tay đi." Yến Hàng đi vào nhà bếp.

"Anh không ăn à?" Sơ Nhất hô một tiếng.

"Ăn không vào, ngày nào cũng ngửi mấy mùi này," Yến Háng nói, "Thực ra anh muốn ăn thịt kho tàu!"

Sơ Nhất không lên tiếng, lấy điện thoại di động ra.

Thịt kho tàu, thịt kho tàu, thịt kho tàu ...

Cái này được này, cơm thịt kho tàu, nhìn đã thấy ngon rồi.

Tuy rằng cậu không biết làm, nhưng dù gì cũng là người đi làm có tiền rồi, gọi chút thức ăn ngoài vẫn không vấn đề gì.

Thế nhưng cậu nhìn quán khác xong lại đổi ý, so với gọi nguyên phần cơm thì chỉ gọi nguyên thịt kho tàu và cơm riêng có vẻ tốt hơn, hơn nữa lại gần.

Yến Hàng đem bánh mì nướng kem socola ra Sơ Nhất đã ăn hết sạch bít tết gà.

"Không chừa cho anh rồi." Sơ Nhất nói.

"Ừm." Yến Hàng đặt bánh mì xuống trước mặt cậu, "Ăn đi."

"Cái này cũng không, không có phần anh." Sơ Nhất nói.

Yến Hàng nhíu mày: "Ừm."

Sơ Nhất cầm bánh mì lên chuẩn bị ăn, đột nhiên cảm thấy hơi muốn khóc.

Yến Hàng bận bịu thật là lâu, làm hai món ăn, mình lại không phần anh ấy miếng nào, vậy mà anh ấy một lời cũng không phàn nàn.

"Anh không, tức giận à?" Sơ Nhất hỏi.

"Tức cái gì." Yến Hàng nâng khóe miệng.

"Anh không, không có gì ăn." Sơ Nhất nói.

"Không giận." Yến Hàng nói.

"Tại sao vậy." Sơ Nhất cúi đầu gắp một miếng bánh mì nướng ngập nhân kem.

"Bởi vì em gọi đồ ăn cho anh rồi." Yến Hàng nói.

Bỗng nhiên Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

"Đúng không?" Yến Hàng cười cười.

"... Không có." Sơ Nhất nói.

Vừa mới dứt lời thì điện thoại cậu kêu vang, cầm lên nghe thì trong điện thoại có người nói món ăn ngài gọi đã tới rồi.

"Đến rồi à?" Yến Hàng hỏi, "Nhanh phết nhỉ."

"Em đi dạo, dạo chút." Sơ Nhất đứng lên, quay người bước ra cửa.

"Dạo ngoài cửa hả?" Yến Hàng nói.

Sơ Nhất không để ý tới hắn, mở cửa đi ra ngoài, nghiêm túc đóng kín cửa lại.

Đứng trước cửa thang máy chưa tới một phút, nhân viên giao hàng đã mang đồ ăn tới rồi.

Có điều nhận đồ xong Sơ Nhất không quay lại ngay, đứng ngẩn ra trước cửa.

Đối với Yến Hàng chỉ liếc mắt một cái ... không, ngay cả một cái liếc mắt còn không cần đã đoán được cậu gọi đồ ăn cho hắn, cậu cảm thấy thật mất mặt, không nghĩ ra cách cậu sẽ không vào.

Nhưng còn chưa đầy hai phút sau, cửa nhà mở ra, Yến Hàng dựa vào cửa: "Kem chảy hết rồi."

"A!" Sơ Nhất hết hồn, nhanh chóng chen vào trong nhà, "Bánh, bánh mì của em."

"Em định đứng đấy bao lâu hả?" Yến Hàng hỏi.

"Chưa biết," Sơ Nhất bỏ túi đồ trên tay xuống bàn, "Thịt, thịt kho tàu của, anh."

Yến Hàng đóng kín cửa, đi tới phía sau cậu, nâng mặt cậu xoay về phía sau một chút.

"Làm gì." Sơ Nhất vừa liếm một miếng kem, tay vẫn còn đang cầm bánh mì, ngửa đầu nhìn hắn hỏi một câu.

"Hôn một cái." Yến Hàng cúi đầu hôn lên môi cậu.

Trong miệng toàn là kem socola, lúc đầu lưỡi Yến Hàng tiến vào thăm dò, Sơ Nhất nếm thử cũng là vị socola, còn hơi lành lạnh.

Sơ Nhất ném bánh mì nướng trong tay xuống, nắm lấy áo Yến Hàng kéo lên trên một cái, vừa định vươn tay âm thầm với vào liền bị Yến Hàng phát cho một cái rồi đẩy ra.

Sơ Nhất lau lau tay vào quần, lần thứ hai vươn tay cậu có thể nghe thấy tiếng Yến Hàng vừa hôn vừa tranh thủ thở dài thườn thượt.

Thở dài xong hai người kiên trì không nổi một giây, cùng lúc bật cười.

"Thôi," Yến Hàng buông cậu ra, rút giấy ăn tự lau lau thắt lưng, "Tại anh, chọn thời điểm chẳng đúng gì cả."

"Em lau tay rồi." Sơ Nhất nói.

"Lát ăn xong thay quần ngay đi," Yến Hàng ngồi xuống phía đối diện, chỉ chỉ cậu, "Chó con thô bạo."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Thịt kho tàu không tồi," Yến Hàng mở hộp đồ ăn, "Thơm đấy."

"Sau này em học, học xong nấu cho anh." Sơ Nhất nói.

"Không cần, có câu nói này là được rồi." Yến Hàng nói.

---

Nghỉ hè này không ít bạn học hết ngủ lại chơi, còn Sơ Nhất đã bắt đầu kỳ làm thêm rồi.

Thầy Vương giới thiệu cho cậu một tiệm sửa xe, rất lớn, nhìn tên tiệm là biết không giống mấy cửa hàng sửa chữa thông thường. Mấy tiệm sửa xe bình thường sẽ tên là Sửa xe XX, còn mấy tiệm thời thượng hơn sẽ đặt tên kiểu XX auto.

Nhưng tiệm mà thầy Vương giới thiệu cho cậu lại tên là Xe chi đạo.

Ngươi không biết, ta không biết, hắn cũng không biết, chỉ có xe là biết.

(Ở đây là từ đồng âm khác nghĩa, 之道 và 知道 (nghĩa là hiểu biết) đều phát âm là zhī dào.)

Sơ Nhất không biết tại sao cậu đi vào tận trong cửa tiệm rồi mà trong đầu vẫn văng vẳng câu nói này.

Một anh nhân viên gọi chủ tiệm tới, lúc chủ tiệm hỏi tên cậu là gì suýt chút nữa cậu đã trả lời rằng chỉ có xe biết thôi.

"Sơ Nhất." Cậu khống chế được suy nghĩ của mình.

"Thầy Vương đã giới thiệu tới đây thì chúng tôi yên tâm," chủ tiệm nói, "Ở đây có vài người cũng tốt nghiệp trường cậu ra, trình độ khá tốt."

Sơ Nhất không lên tiếng, không biết nên nói cái gì.

"Cậu mới tới, trước hết cứ phụ rửa xe gì đó đi, lúc nào thiếu nhân lực có thể đi hỗ trợ sửa chữa bảo dưỡng," chủ tiệm nói, "Luyện tập dần, có thể học được không ít thứ, học ở trường cũng không có nhiều cơ hội thực tiễn như vậy đâu."

"Vâng." Sơ Nhất gật gật đầu.

Chủ tiệm nói xong liền dẫn cậu tới khu vực rửa xe, giới thiệu cậu với mấy nhân viên ở đó một chút rồi rời đi.

Sơ Nhất đứng thẫn thờ ở đó cả phút đồng hồ cũng không biết mình nên nói gì hay làm gì.

Cũng may vừa hay có xe phải rửa, một nhân viên kỳ cựu hất cằm về phía cậu: "Cậu đi rửa đi."

"Được." Sơ Nhất gật gật đầu.

Cậu chưa rửa xe bao giờ, ở trường cũng không dạy, có điều nhìn qua mấy lần là có thể hiểu sơ sơ rồi.

Một chiếc xe cũng không phải chỉ có một người rửa, cậu nhìn chằm chằm động


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.