Một Đồng Tiền Xu

Chương 71




Yến Hàng ngậm thuốc lá, nhìn phía sau Sơ Nhất.

Hồi trước lúc hắn và bố Yến giải cứu Sơ Nhất, cậu còn đang là đứa nhóc bị Cua đồng bắt nạt, tối hôm đó nếu bọn họ không xuất hiện, không biết Sơ Nhất sẽ bị bắt nạt thành thế nào.

Mà hiện tại, hắn chỉ cần đứng im một chỗ là được, Sơ Nhất chỉ cầm một cái ống giấy đã có thể làm cho lão đại lưu manh khu này vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ còn không dám lên tiếng.

"Con mẹ nó mày có ý gì?" Cua đồng nhìn Sơ Nhất.

Yến Hàng cảm thấy câu nói nãy vẫn có uy lực, bây giờ nước sông đóng băng cả rồi, ném xuống bơi với cá không vấn đề gì, nhưng ném xuống một dòng sông đã đóng băng thì vấn đề không nhỏ đâu.

"Mày nói là được." Sơ Nhất nói xong thu ống giấy về.

EQ còn tàm tạm, Yến Hàng đứng đằng sau chấm điểm cho Sơ Nhất theo từng mục.

Phong cách của Sơ Nhất không giống hắn, Sơ Nhất để lại mặt mũi cho Cua đồng, nên vẫn luôn dùng ống giấy đưa trước mặt gã, nhưng có vẻ không đánh một trận gã sẽ không mở miệng.

Mà hắn chính là kiểu "tao chẳng quan tâm", cần đánh thì đánh thôi.

"Dựa vào cái gì mà bảo tao biết?" Cua đồng nói.

"Mày biết, hay không?" Sơ Nhất hỏi.

Cua đồng cau mày không lên tiếng, nghiêng mặt sang một bên, vẻ mặt rất khó chịu.

Sơ Nhất cũng không nói gì, hình như là không biết nói thế nào.

"Mày đang đợi cảnh sát mời đến hỏi mới nói hả?" Yến Hàng mở miệng, "Tiện thể vào đó chơi mấy ngày?"

Gã nhìn lướt qua phía hắn, Yến Hàng híp mắt lại xuyên qua làn khói mỏng nhìn gã.

"Đệt," Cua đồng cắn răng mắng một câu, "Người ta nói vậy, tao cũng nói theo, tao cũng không nói chắc có phải thật hay không, cảnh sát có đến thật tao cũng chỉ biết thế thôi."

"Nói đi." Sơ Nhất nói.

"Trước đấy có một người từng qua lại với lão Đinh, lão Đinh chết rồi gã ta xuống phía Nam làm việc," Cua đồng nói, "Nói là nhìn thấy lão Sơ, mà cũng chỉ là nhìn lướt qua một cái thôi."

Có người xuống phía Nam làm, nhìn thấy một người trông có vẻ rất giống bố Sơ ở chợ lao động, thế nhưng không nói chuyện, chỉ nhìn lướt qua một cái rồi thôi.

Lương Binh đi rồi, Sơ Nhất nhìn Yến Hàng, "Ở chợ, chợ lao động? Làm thuê à?"

"Không thì ông ấy có thể làm gì được? Lái xe cho người ta à?" Yến Hàng nói, "Ông ấy căn bản không dám lấy chứng minh thư và bằng lái xe ra dùng, cũng chỉ có thể đến những nơi như vậy thôi."

Sơ Nhất nhíu mày.

"Nhưng nếu việc này là thật," Yến Hàng thở dài, "Chạy trốn cũng xa quá."

"Bố em thực sự là ..." Sơ Nhất nhẹ giọng nói một câu, câu kế tiếp cậu còn chưa nói hết.

Bà ngoại không bao giờ vừa mắt bố Sơ, nói ông nhát gan sợ phiền phức, có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng có thể chạy trốn đến 10 cây số, vợ con gì cũng mặc kệ luôn. Bây giờ suy nghĩ một chút, bà ngoại cả đời nào có vừa mắt ai, cả ngày không mắng người này thì cũng chửi người kia, nhưng cái đánh giá dành cho bố Sơ này hình như cũng không phải nói bừa.

Nếu không phải vì vô trách nhiệm, sợ phiền phức, vậy thì chính là mối liên quan của ông ấy trong chuyện này không hề nhỏ như Yến Hàng nói, Yến Hàng vẫn luôn nói ông ấy không có cái gan đó.

Có lúc, Sơ Nhất rất hận bố Sơ vô trách nhiệm, có lúc cũng hy vọng trong chuyện này ông ấy chỉ là không dám chịu trách nhiệm mà thôi.

"Này," Yến Hàng đứng trước hốc cây, cong chân khom người, "Còn nhớ tôi không?"

Sơ Nhất nhìn hắn cười cười.

Lần đầu tiên gặp Yến Hàng ở đây, Yến Hàng chạy đến nói chuyện với cái hốc cây cậu đã chiếm làm của riêng, Sơ Nhất còn bực bội cực kỳ.

"Tôi chính là bạn của bạn gương mặt đại trà của cậu đây," Yến Hàng nói, "Đã lâu không gặp, mặt đại trà lớn nhiều rồi, đẹp trai đến mức vô cùng không đại trà, lát nữa cậu xem xem có thể nhận ra em ấy hay không nhé?"

Yến Hàng nói xong, vỗ vỗ thân cây, đi đến ghế đá ven bờ sông ngồi xuống, nhìn cậu.

Cậu đi tới trước hốc cây, dùng đúng tư thế như Yến Hàng vừa đứng, đột nhiên hơi xúc động.

"Có phải tôi cao, cao lên, rất nhiều không, bây giờ là người khổng, khổng lồ rồi," Sơ Nhất úp mặt vào hốc cây, "Có phải trước đây tôi, tôi quá nhiều chuyện, không? Mỗi lần đều, xin rất nhiều nguyện, nguyện vọng."

Cậu nhắm mắt lại cười cười: "Bây giờ tôi tạm, tạm thời không có nguyện, vọng gì, tôi rất hạnh phúc."

Ngồi bên bờ sông một hồi, Sơ Nhất nhìn đồng hồ: "Đến nhà em xem, xem xem."

"Ừm." Yến Hàng kéo kéo khăn quàng cổ, ở đây lạnh thật, còn đứng ở bờ sông hứng gió nửa ngày, may mà hắn còn đang mặc cái áo phao vừa dài vừa dày nhất rồi đó.

Hắn liếc mắt nhìn Sơ Nhất, Sơ Nhất thế mà trông rất thoải mái, quả nhiên là người đã quen đông cứng từ khi còn nhỏ.

"Nếu như bà em còn, còn đang náo loạn," Sơ Nhất cau mày, "Sẽ không về, nữa."

"Được." Yến Hàng gật gật đầu.

Nói xong Sơ Nhất vẫn nhíu mày, đi được một đoạn rồi cậu đột nhiên giơ tay lên ôm trán, dùng hai ngón tay vuốt vuốt chỗ vừa cau mày.

Yến Hàng vừa nhìn vừa cười: "Làm gì thế hả?"

"Vuốt, vuốt phẳng nếp, nhăn." Sơ Nhất nói, "Em mới mười, bảy tuổi không, thể có nếp nhăn."

"Ngài đã là Đất đấu rồi," Yến Hàng nói, "Còn để ý chút nếp nhăn đó sao."

"Đất đấu thì, làm sao nào, chỉ có hành, Tây như anh mới được, đỏm dáng à?" Sơ Nhất nói.

"Im miệng." Yến Hàng vỗ đầu cậu một cái.

Phía dưới lầu nhà Sơ Nhất đã không còn náo nhiệt như lúc nãy, có điều lúc đi ngang qua mấy người dân cùng tiểu khu vẫn đang đứng quanh đó, từ ánh mắt bọn họ nhìn Sơ Nhất có thể đoán ra được màn biểu diễn của bà ngoại Sơ Nhất lúc nãy vẫn chưa thỏa mãn được bọn họ rồi.

Sơ Nhất đi vào tiệm tạp hóa, mua một bao thuốc lá.

Ông chủ tiệm tạp hóa liếc mắt nhìn cậu, định nói lại thôi, thở dài.

Sơ Nhất không lên tiếng, cầm bao thuốc đi về nhà.

Yến Hàng trầm mặc đi theo sau cậu, trong tình huống này hắn cũng không biết có thể nói cái gì.

Sơ Nhất lấy chìa khóa mở cửa lại quay đầu liếc mắt nhìn hắn.

"Không sao đâu." Yến Hàng nói, hắn hiểu ý Sơ Nhất, đây chắc là lần đầu tiên Sơ Nhất dẫn bạn về nhà, một gia đình như vậy, phơi bày ra trước mặt người ngoài có lẽ không phải một chuyện dễ dàng.

Sơ Nhất nhếch nhếch khóe miệng cười cười, cúi đầu tra chìa khóa vào ổ khóa đột nhiên khựng lại.

"Sao thế?" Yến Hàng nhỏ giọng hỏi.

Sơ Nhất nhìn chằm chằm ổ khóa một hồi lâu, lại vươn tay sờ sờ: "Đổi khóa rồi."

Yến Hàng sửng sốt.

Trái lại Sơ Nhất lại khá bình tĩnh, cắn môi một cái rồi giơ tay gõ cửa mấy lần.

Một hồi lâu sau cửa mới có động tĩnh, chắc là nhìn qua mắt mèo xem trước, Yến Hàng nghe thấy giọng một ông già nói từ bên trong: "Khách quý đây."

Cửa mở ra, bên trong một ông già đang đứng, là ông ngoại Sơ Nhất.

Ông ngoại nhìn hơi hơi bình thường hơn so với bà ngoại, ít nhất trên mặt không có kiểu trang điểm dọa người như vậy, nhưng vừa mở miệng là biết ngay người một nhà với bà ngoại.

"Đến thanh tra đấy à, còn dẫn theo tùy tùng nữa." Ông ngoại đánh giá Yến Hàng.

Yến Hàng vốn đã chuẩn bị kỹ càng một câu "Cháu chào ông ngoại" thì bị câu nói và cả ánh mắt kia chặn cho nghẹn phải nuốt ngược trở lại, hắn không lên tiếng, cùng ông ngoại hai người liếc mắt nhìn nhau.

"Bà ngoại đâu?" Sơ Nhất đứng ở cửa hỏi.

Yến Hàng cảm thấy cực kỳ cực kỳ không chịu nổi nữa, vì ông ngoại nãy giờ vẫn lấy tay chống ngang cửa, có vẻ không có ý để cho Sơ Nhất vào nhà.

"Chửi rủa mệt rồi phải nghỉ ngơi chứ." Ông ngoại nói.

Sơ Nhất trầm mặc mấy giây, lấy bao thuốc lá ra, gọi với vào trong nhà: "Bà ngoại, thuốc lá của bà."

"Gào cái gì mà gào!" Tiếng bà ngoại truyền từ trong phòng ra, "Ai không cho mày vào nhà hay sao!"

Sơ Nhất đẩy ông ngoại ra, đi vào trong nhà, ngay lúc Yến Hàng định đi theo vào thì ông ngoại lại giơ tay ra, Sơ Nhất vươn tay chặn trước chống vào khung cửa: "Vào đi."

Trong nhà toàn mùi bụi, ánh sáng cũng không tốt, phòng khách không có cửa sổ, chỉ có chút ánh sáng xuyên vào từ cửa sở nhà bếp, ban ngày mà tối om om như ban đêm.

Yến Hàng đứng cạnh cửa, không có ý định tiếp tục theo vào nữa.

Hắn nhìn phòng khách trước mặt, không thể nào tưởng tượng nổi Sơ Nhất đã sống ra sao ở nơi này suốt mười mấy năm, trước đây có bao nhiêu ngột ngạt và gò bó cơ chứ.

Đồ đạc trong nhà có hơi cũ, nhưng cũng không phải không có nhà nào cũ như vậy, tòa này mười nhà chắc đến tám nhà như thế, nhưng loại cảnh tượng hỗn loạn vô trật tự này thật khiến cho căn nhà nhìn như nhà hoang.

Sơ Nhất đem thuốc lá vào cho bà ngoại xong đi ra, mở cửa một phòng khác nhìn nhìn một chút: "Mẹ cháu đâu?"

"Bỏ nhà theo trai." Ông ngoại trả lời cực kỳ trôi chảy.

Sơ Nhất quay đầu nhìn ông.

"Chỉ có ông có mồm đúng không?" Bà ngoại ném bao thuốc lên bàn trà, "Chỉ có ông mồm miệng lưu loát đúng không, mồm miệng ông lưu loát thế sao không nuốt luôn cả lưỡi đi! Ông vừa nuốt một cân bột ớt đấy phỏng!"

Sơ Nhất không lên tiếng, lại mở cửa gian phòng lúc nãy ra, nhìn vào bên trong một chút, lúc quay người trở ra vẻ mặt không quá tốt, nhìn như có chút hoang mang.

"Đi thôi." Yến Hàng nói một câu.

Sơ Nhất vẫn im lặng, sửng sốt đứng một hồi lâu mới đi ra phía cửa.

Mọi người trong nhà không ai nói gì nữa, Sơ Nhất ra khỏi cửa, xoay người đóng cửa lại, trong nhà truyền ra tiếng bà ngoại, ban đầu nghe như tiếng gào thét, sau đó cố gắng nghe cũng không phân biệt được có phải tiếng khóc hay không.

Sơ Nhất cúi đầu đi xuống lầu, đi tới hành lang mới mở miệng nói một câu:

"Sau này em, có thể sẽ không, không bao giờ, về nữa."

"Không thành vấn đề," Yến Hàng ôm chầm vai cậu, "Nhà không chỉ là tên gọi, không chỉ là một nơi trú ẩn, nhà chính là nhà."

Sơ Nhất nhìn hắn.

"Trong nhà có tình thân, có người thân," Yến Hàng nói, "Đó mới là nhà."

"Ừm." Sơ Nhất đáp lời

"Home is where you feel like you belong." Yến Hàng nói thêm một câu.

"Cái gì?" Sơ Nhất nhìn hắn.

"Đoán xem." Yến Hàng nói.

"Anh nhắc lại, lại đi," Sơ Nhất lấy điện thoại ra, chạm chạm mấy cái rồi giơ lên trước mặt hắn, "Em quay, video."

"Xong chưa?" Yến Hàng hỏi.

"Xong," Sơ Nhất gật gật đầu, "Mời bắt, bắt đầu biểu, diễn."

"Ngày xửa ngày xưa có một chàng Chó đất, nhũ danh là Chó con, sau đó lớn lên biến thành Cẩu ca," Yến Hàng nói liến thoắng, "Cẩu ca tự đặt cho mình một cái tên là Đất đấu, cực kỳ sợ gương mặt anh tuấn của mình xuất hiện nếp nhăn, cả ngày đều nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất đẹp trai, mặt còn to hơn trục bánh xe cả một vòng..."

Sơ Nhất cầm điện thoại di động, nhếch nửa miệng, mặt mày khiếp sợ nhìn hắn.

"Đất đấu nhăn nhó còn muốn phá giải mật mã bản đồ kho báu của ta, ta không nói còn bắt ta quay video," Yến Hàng nói, "Sao ta có thể nói cho hắn biết dù rằng hắn có dùng sắc đẹp mê hoặc ta đi chăng nữa ta cũng sẽ tuyệt đối ngậm miệng."

"Con mẹ nó anh..." Sơ Nhất hãi hùng.

Yến Hàng nghiêm mặt: "Còn mắng người, mắng ta ta cũng sẽ không nói cho người, gia tộc Hành tây chúng ta ..."

"Im miệng đi." Sơ Nhất nói.

"Quay xong chưa?" Yến Hàng hỏi.

"Em đã không, không muốn nói." Sơ Nhất thở dài, ngừng video lại, sau đó lưu lại.

Mở ra nghe lại giọng Yến Hàng lần nữa rồi cậu cúi đầu cười ngặt nghẽo, nhìn điện thoại cười suốt một đường.

"Chó ngốc." Yến Hàng vỗ gáy cậu một cái.

Vốn dĩ theo kế hoạch của Sơ Nhất, hôm nay sẽ phải ở nhà một tối, nhưng lại không ngờ tới chuyện lại đột nhiên chuyển thành như vậy, cậu và Yến Hàng đứng ở rìa đường cũng không biết nên làm gì.

"Gọi điện thoại cho mẹ em đi," Yến Hàng nói, "Hỏi xem có chuyện gì, mọi chuyện rõ ràng tâm lý mới thoải mái được, nếu không sau này em cứ nghĩ tới chuyện này lại khó chịu."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu, cầm điện thoại lên bấm số của mẹ Sơ.

Khóa máy.

Rất bất ngờ, nhưng thực ra cũng không phải kỳ lạ lắm, cơ bản còn do cách hành xử của mẹ nữa.

Thôi kệ đi.

Sơ Nhất ngẩng đầu lên nhìn một chút, mặt trời hôm nay vô cùng đẹp đẽ, ánh dương sáng chói bao bọc xung quanh, giữa những khe hở của từng cơn gió thổi qua vẫn cảm nhận được chút ấm áp.

"Đến quyền quán đi, sau đó mời dì em ăn cơm," Yến Hàng giúp cậu sắp xếp lại, "Ăn xong thì đến nhà ông bà nội luôn."

"Được." Sơ Nhất hít một hơi, chậm rãi thở ra xong mới cảm thấy khá hơn một chút.

Hóa ra cũng không có gì ghê gớm.

Cậu vẫn luôn muốn rời khỏi đây, không chỉ rời khỏi những buồn phiền từ bốn phía bủa vây, còn là trốn chạy khỏi căn nhà trước nay cậu chưa từng muốn trở về.

Hiện tại coi như là một loại giải thoát rồi, nếu như nói hồi trước khi nhớ tới còn nghĩ dù sao cũng là mẹ mình, ông bà mình, đến bây giờ ý nghĩ này cũng chẳng còn nữa.

Dường như trong trái tim của họ, không hề coi mình là người thân của Sơ Nhất.

Hôm nay quyền quán không có khách, nghỉ hết rồi, nhưng HLV Hà và mấy học viên khác đều đang ở đây, lúc nhìn thấy Sơ Nhất còn bất ngờ đến nỗi không thốt ra lời.

Nếu không phải vì đã thay quần áo chuẩn bị về nhà, mấy người họ có khi còn muốn kéo cậu lên đài đấu một trận.

Cảm giác này Sơ Nhất thích cực kỳ.

Những người quen nhìn thấy bề ngoài cậu thay đổi mà giật mình, giống như có người giúp cậu xác định mình quả thật có lớn lên một chút chút, không còn là Chó con chuyên dùng để trút giận nữa.

Dì nhìn thấy cậu thì đỡ hơn một chút, dù sao trước đó đã gặp cậu một lần rồi.

Có điều nhìn thấy Yến Hàng, dì vẫn rất cảnh giác mà hỏi han đến nửa ngày.

"Sơ Nhất nhà chúng ta vẫn luôn không có mắt nhìn người, con người lại thành thật, tính cách mềm mại," dì nói, "Nói thật dì chỉ lo nó ra ngoài bị người ta lừa mất."

"Chắc là không đâu," Yến Hàng nói, "Biệt hiệu của em ấy là Cẩu ca đấy ạ."

"Lớn thật rồi nha," dì cảm thán một câu, "Nhưng sau này thực sự chỉ có thể dựa vào chính mình thôi."

"Ừm." Sơ Nhất gật gật đầu.

"Nếu mà dì em đổi thành mẹ em ..." Ngồi trên xe đến nhà ông bà nội tự nhiên Yến Hàng nói một câu.

Thế nhưng rất nhanh đã bị Sơ Nhất ngắt lời: "Vậy thì không, gặp được anh."

"Muốn gặp được anh mà đánh đổi cái này cũng hơi lớn quá rồi." Yến Hàng nở nụ cười.

"Sao anh, hiểu được."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.