Một Đời Yêu Nàng

Chương 40: Đại hôn bị làm loạn




Chờ khi Húc Phong rời khỏi, Dương Ninh Mẫn chủ động kéo tay Lam Tịnh vào trong, không quên căn dặn hạ nhân không được làm phiền các nàng.

"Nàng định làm gì?" Lam Tịnh bị nàng đẩy vào góc tường, hai tay chặn mất lối đi.

"Làm gì? Lam Tịnh, lúc nãy là có ý gì?" Dương Ninh Mẫn ánh mắt lạnh như băng nhìn cô.

Lam Tịnh lại rất ung dung, kéo tay nàng ngồi vào bàn, gắp thức ăn bỏ vào chén rồi mới nói "Như những gì nàng nghĩ, điều ta muốn nói ngày hôm qua chính là những lời ta đã nói trước mặt Húc Phong và toàn hạ nhân phủ này".

Dương Ninh Mẫn nghe xong có chút ngờ vực tim cũng đập nhanh đi, trên má hiện lên rạng mây hồng phá tan lớp băng lúc nãy.

"Ăn thôi. Chúng ta còn đến phủ của Dực vương tham dự đại hôn của Thúc Đình và Ngọc Trân quận chúa". Vì chuyện này mà Lam Tịnh có chút nghi hoặc, có phải là Húc Phong cố tình gây sự cản trở cô và Dương Ninh Mẫn đến vương phủ hay không, điều này cũng có khả năng xảy ra. Theo như cô biết, Húc gia và Dực vương đều không mấy ưa nhau, từ xưa có hiềm khích lớn, nếu như Húc Phong đến đây cản trở cô và công chúa thì rất có khả năng cuộc đại hôn này sẽ không suông sẻ.

Dương Ninh Mẫn cũng sực nhớ đến, Ngọc Trân là biểu muội tốt của nàng nhưng nàng lại quên mất "Không ăn nữa. Mau chuẩn bị đến vương phủ".

Lam Tịnh cũng buông đũa đứng dậy "Nàng thay y phục, ta về phủ một chuyến rồi đến đón nàng".

"Ừm"

Lam Tịnh về phủ, Nhất Bảo và anh em Ngô Thông đã đợi sẵn. Trên người ai nấy đều là y phục đẹp nhất, hôm nay là ngày trọng đại của Thúc Đình, bọn họ làm sao không quan tâm đến. Lam Tịnh cũng về phòng thay một bộ y phục mới, từ trong ba lô lấy ra một hộp gỗ, vật tính thân của cô.

"Đi thôi" Lam Tịnh nói với ba người đang đợi, xe ngựa đã đợi sẵn ngoài cung, cô cũng không quên đứng trước cửa phủ công chúa chờ nương tử của mình.

Dương Ninh Mẫn trên người là bộ y phục giống với Lam Tịnh một bộ thanh y như một đôi thần tiên hạ phàm dạo chơi. Đến đâu đều thu hút ánh nhìn đến đấy.

Từ hoàng cung đến phủ Dực vương cũng không quá xa, nay là đại hỉ nên trên đường đâu đâu cũng giăng kết hoa đèn đỏ chúc mừng quận chúa và quận mã. Dực vương gia là một người tốt, luôn nghĩ cho dân cho nước, cùng hoàng thượng xây dựng phát triển Đại Lục vững mạnh thì làm sao bá tánh bọn họ thì làm sao không làm gì đó để chúc mừng vương gia.

Xe ngựa dừng lại, Lam Tịnh bước ra trước rồi đưa tay ôm lấy Dương Ninh Mẫn xuống sau, mấy người trong phủ không dám chậm trễ liền cúi đầu hành lễ "Tham kiếm trưởng công chúa, phò mã".

"Miễn lễ, hôm nay là đại vui của Vương gia, chúng ta chỉ là khách. Đừng câu nệ lễ tiết" Dương Ninh Mẫn giọng điệu ôn hòa nói.

"Được công chúa đến dự là niềm vinh hạnh của bổn vương" Dương Ngạo Vũ cười tươi.

"Vương gia, chúc mừng đại hỉ" Ba người Ngô Thông, Nhất Bảo cũng đến cười nói.

"Haha, mau mau vào trong" Dương Ngạo Vũ vỗ vai ba người nói.

Trong hoàng gia, huynh đệ cũng thưa thớt. Ngoài Dương Ngạo Hiên và Dương Ngạo Vũ ra thì cũng còn bốn Vương gia nữa nhưng người thì đã hi sinh trên chiến trường, người thì tránh xa hoàng cung mà sống ở xa kinh thành, người thì muốn cướp ngôi mà bị giam trong ngục tối, người thì sớm đã tu hành. Mà công chúa thì cũng không kém, ngoại trừ Đại trưởng công chúa thích ngao du thiên hạ chưa lập thất ra thì ba vị công chúa khác cũng đã yên bề gia thất tại ngoại ban. Chính vì vậy mà dù nay là đại hỉ thì cũng không có mấy người trong hoàng gia đến dự, đây cũng là một điểm tựa buồn trong lòng của Dương Ngạo Vũ.

Bên trong đại sảnh, Thúc Đình với bộ hỉ phục đang tiếp đón khách quan, tuy trên môi cười nói nhưng thực ra bên trong cô rất hồi hộp, lo lắng. Nhìn thấy Lam Tịnh đi vào, cô như trút được gánh nặng, quăng mất hình tượng mà chạy đến ôm Lam Tịnh.

"A... A Tịnh sao bây giờ cậu mới đến. Tớ hồi hộp muốn chết"

Lam Tịnh buồn cười, gì đây lấy vợ đến nơi rồi mà còn nũng nịu thế sao "Được rồi, đã có nương tử mà còn trẻ con thế sao?".

"A... Cậu không biết đâu, tớ mấy ngày không được nghỉ ngơi, đều bị mấy ma ma trong cung quấy rối. Mệt chết được, ở hiện đại không rắc rối như vậy" Thúc Đình xoăn tay áo kể lể.

"Được rồi, ngươi sắp là quận mã, hãy chăm sóc tốt cho Ngọc Trân" giọng điệu có chút uy hiếp nói,  Dương Ninh Mẫn không thích ai ôm lấy Lam Tịnh, kể cả người thân cũng vậy, chỉ có nàng mới được ôm.

"Công... Công chúa?" Thúc Đình bây giờ mới để ý đến sự hiện diện của Dương Ninh Mẫn, nhìn sang Lam Tịnh nhận được cái gật đầu, cô mới hiểu ý là hai người đã làm lành. Nhìn thấy bạn thân của mình hạnh phúc thì cô cũng hạnh phúc rồi, đâu ai dễ mà tìm được chân ái đâu.

"Giờ lành đến, tân nương tiến đến đại sảnh" Giọng nói chua chát của bà mối vọng lên.

Lam Tịnh nói khẽ vào tai Thúc Đình, ngay lập tức Thúc Đình chạy ra giữa sân lớn nắm lấy tay Ngọc Trân tiến vào. Mặc dù hành động này không có trong nghi thức nhưng đủ thấy được tình cảm mà quận mã dành cho quận chúa, Dương Ngạo Vũ trong lòng cũng an tâm phần nào, hắn cũng có thể sau này nhìn mặt Vương phi rồi.

"Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm" bên ngoài cửa phủ truyền đến âm thanh của thái giám.

Dương Ngạo Hiên và Minh Nguyệt bước vào, mọi người đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ "Tham kiếm hoàng thượng, hoàng hậu. Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Tất cả đều miễn lễ, hôm nay là đại hỉ của phủ Vương gia. Trẫm và hoàng hậu chỉ là khách không cần lễ tiết" Dương Ngạo Hiên cười nói.

"Trẫm và hoàng hậu có quà cưới tặng cho Trân nhi và quận mã. Người đâu đem đến" Dương Ngạo Hiên phất tay, hai hộ vệ khiêng một rương gỗ đặt đến.

"Đa tạ hoàng thượng và hoàng hậu" Ngọc Trân khụy gối cảm tạ còn Thúc Đình chỉ gật đầu nói.

Chờ hai vị khách đặc biệt ngồi an tọa thì cũng bắt đầu làm lễ. Vì từ nhỏ ngoại trừ bà bà thì Lam Tịnh chính là người lớn nhất nhà nên cô được ngồi ở vị trí phụ mẫu cùng với Dực Vương.

"NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA"

"NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG"

"PHU THÊ...GIAO..."

"Dừng lại"

Bà mối chưa nói hết câu, phía trước sân xuất hiện một đám hắc y nhân trên tay đều cầm kiếm. Đúng như linh cảm của Lam Tịnh, tên Húc Phong kia chính là muốn cản trở cô đến đây mà.

"Hôm nay không được phép ai sống sót rời khỏi" một tên hắc y nhân gỡ bỏ mặt nạ xuống. Chính là Phác Thiên Thụy, tội phạm trốn ngục đang bị triều đình truy nã.

"Người đâu mau hộ giá" Dương Ngạo Vũ tức giận hô to, đại hôn của nữ nhi hắn không được phép bị phá hỏng.

Một tốp binh lính của Dương Ngạo Vũ cùng với bốn ám vệ xuất sắc nhất của Dương Ngạo Hiên bao quanh đám hắc y nhân. Đại hôn bây giờ chỉ tạm thời gác lại, khách quan trong đại sảnh đều co ro không dám bước chân ra khỏi cửa, trong miệng luôn cầu nguyện mong mình bình an sống sót.

Đám hắc y nhân như có thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, đánh không đau chém không chết, ngược lại còn hăng hái thêm. Chưa đến hai khắc người của Dương Ngạo Vũ thiệt nửa số quân. Lam Tịnh nhận thấy tình hình không ổn, cô không muốn ngày trọng đại của Thúc Đình bị phá hỏng.

Nhìn sang Ngô Thông cũng đang nhíu chặt mày, hai người nhìn nhau hiểu ý, Lam Tịnh cầm lấy thanh gỗ dài bẻ làm đôi, Ngô Thông rút kiếm của Dương Ngạo Vũ để đằng sau, hai người nhảy ra ngoài khơi chiến.

"Lam Tịnh? Được lắm, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi" Phác Thiên Thụy cười đến điên loạn, trong mắt hắn tơ máu giăng đầy, bao nhiêu hận ý hôm nay hắn đều trả.

"Để xem" Lam Tịnh ngược lại rất bình thản, là cựu đặc vụ dày dặn kinh nghiệm cũng từng được huấn luyện trở thành một thủy quân lục chiến. Với một tên như hắn? Không phải đối thủ của cô.

Sự thờ ơ càng làm Phác Thiên Thụy phát hỏa, hắn chỉ kiếm lên trời rống to "Gϊếŧ chết hắn cho ta".

Ngô Thông thầm than, tên này là ngu mới đây hay ngu bẩm sinh vậy, ba năm trước bị đánh cho mấy tháng không đi lại được, bây giờ vẫn muốn có tư tưởng gϊếŧ Lam Tịnh sao. Chỉ sợ không đụng được Lam Tịnh thì ngay cả tiết khố của bọn chúng đã bị Lam Tịnh đánh cho tơi bời rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.