Một Đời Yêu Nàng

Chương 35: Lạnh nhạt




Những lời nói của Lam Tịnh như cứa vào tim gan Dương Ninh Mẫn, nàng chưa từng suy nghĩ đến đó, nàng chưa từng đặt mình vào vị trí của Lam Tịnh. Dương Ninh Mẫn toàn thân run rẩy, nước mắt càng ngày chảy càng nhiều, muốn dừng mà không dừng được.

"Ngươi còn yêu ta không?"

"Trái tim ta không còn rung động với nàng nữa" Lam Tịnh nhắm mắt buông câu nói.

"Ta không tin. Ta nhất định một lần nữa sẽ làm trái tim ngươi rung động với ta. Ta nhất định sẽ không buông tay ngươi" Dương Ninh Mẫn tràn đầy sự tự tin kiên quyết nói.

Lam Tịnh đi vào nhà tùy tiện nói một câu "tùy nàng". Dương Ninh Mẫn không biết lấy đâu ra sự tự tin lúc nãy, nàng bây giờ không còn sự tôn nghiêm của công chúa, không còn cứng nhắc như ngày nào. Mà giờ đây là một thiếu nữ chạy theo tình yêu của mình, nàng mặt dày, mặt vui cười chỉ để làm trái tim người kia rung động.

Mọi việc mà nàng làm Lam Tịnh đều để trong mắt nhưng cô là ai. Cô là tên cứng đầu nhất nhóm, là người cầm lên được cũng sẽ buông bỏ được, đằng sau sự ôn nhu của cô chính là một con người lạnh lùng dứt khoát, một khi đã đưa ra quyết định thì khó mà thay đổi được. Dù nàng ấy có làm gì đi nữa thì trong mắt cô như những trẻ con và không đáng phải bận tâm.

Dương Ninh Mẫn một công chúa cao cao thượng thượng lại tự mình vào bếp tập nấu ăn khiến ám vệ phải há hốc mồm. Nàng mỗi ngày đều nấu ăn rồi đưa sang cho Lam Tịnh, chỉ khi thấy cô bỏ món ăn vào miệng thì nàng mới yên tâm đi về. Sự việc lập đi lập lại như vậy hơn mười ngày. 

Mỗi ngày như vậy Lam Tịnh đều mệt mỏi với nàng, cô không muốn ăn nhưng thấy trên tay những đốm đỏ nhỏ trên tay do dầu bắn vào tay làm cô có phần không nỡ. Hôm nay nàng ấy lại đến đem cơm sang, Lam Tịnh thì ở ngoài khám bệnh cho người trong thôn. Đến giữa trưa, một cái 'xoảng' trong nhà phát ra, Lam Tịnh vội đi vào.

Bát canh nóng vỡ dưới đất, Dương Ninh Mẫn lại nhặt những những mảnh sành không quan tâm đến mình bị phỏng hay chảy máu. Thấy cảnh này Lam Tịnh nổi giận đùng đùng, cô không phải giận cái bát canh đổ mà là giận nàng ấy không biết chăm sóc cho bản thân.

"Nàng đứng dậy cho ta" Lam Tịnh tức giận quát. 

Dương Ninh Mẫn vẫn không chịu đứng, hoàn toàn không nghe cô nói.

"Ta nói. Dương Ninh Mẫn nàng có nghe không?"

Lam Tịnh kéo tay nàng lên sang một bên, do lực mạnh nên vô tình cả người nàng đập mạnh vào cột nhà. Dương Ninh Mẫn cố gắng nhịn đau, nở nụ cười đầy gượng gạo.

Lam Tịnh không biết chuyện này, cô lấy hộp thuốc kéo nàng ngồi trên giường băng bó tay bị phỏng.

"Từ nay về sau, nàng đừng đem cơm sang nữa. Ta có tay có chân, có thể tự làm được. Nàng cũng đừng đến nữa"

Dương Ninh Mẫn xúc động nước mắt lưng tròng. Lam Tịnh nhíu mày, ở chung với nhau hai năm nên cô biết tính cách nàng ấy, Dương Ninh Mẫn không dễ rơi lệ như vậy. Lam Tịnh kiểm tra kinh mạch nàng, thấy bình thường cô nhẹ nhõm bớt, chắc là cô nghĩ xa rồi.

Băng bó xong, cô không lưu tình đuổi nàng đi về, khóa chặt cửa không cho nàng ấy đi vào. Dương Ninh Mẫn đợi ngoài cửa rất lâu nhưng rồi lại tủi thân đi về. Mọi thứ cứ vậy mà trôi qua, Dương Ninh Mẫn càng làm nhiều thứ thì Lam Tịnh ngày càng lạnh nhạt với nàng hơn.

Hôm nay cô lại ra suối ngồi, suy ngẫm nhân sinh, lại trút bỏ đi những thứ phiền não. Đến khi hoàng hôn buông tắt cô mới đi về. Vừa đến cổng thôn, khói bụi giăng đầy trời, ở gần nhà cô một đám lửa ngùn ngụt cháy. Có điềm không lành, Lam Tịnh vội vàng chạy đến, đúng như cô đoán, nhà đang cháy chính là nhà mà Dương Ninh Mẫn đang ở.

Nhìn thấy cửa nhà đóng chặt từ bên trong, nhớ đến gần đây sức khỏe Dương Ninh Mẫn không được tốt. Lam Tịnh run rẩy hét to "DƯƠNG NINH MẪN! NÀNG Ở ĐÂU?"

Không ai trả lời cô, Lam Tịnh càng thêm lo sợ, cô liều mạng đạp cửa đi vào cứu người, nhưng mọi người xung quanh đều ngăn cô lại. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nếu Lam Tịnh vào thì cũng chỉ có chết.

Mọi người xúm nhau lấy nước dập lửa, Lam Tịnh ngồi thẫn thờ một góc, cả người còn đang rất run rẩy. Bỗng từ đằng sau một bàn tay mát mẻ chạm vào mặt cô. Lam Tịnh hé mở mắt, hình ảnh nàng ấy hiện ra cười với cô. Lam Tịnh dần dần tỉnh táo, người trước mặt là thật không phải ảo giác.

Một trái tim treo lại hạ xuống, nhưng đồng thời cũng rất tức giận. Cô kéo nàng về nhà mình, đóng chặt cửa cổng, cô đẩy nàng vào góc tường, tức giận nói "nàng chọc tức ta đúng không?"

"Ta không có"

"Nàng có biết nguy hiểm không. Vết phỏng tay còn chưa lành, nàng muốn chết hả?"

"Ta thật không biết, ta đi vào rừng với đại thẩm gần nhà. Khi về thấy nhà mình bị cháy ta vội đến xem. Ta hoàn toàn không biết"

"Không biết, nàng là cố ý để ta quan tâm đến nàng đến không? Hả?"

'Chát'

Dương Ninh Mẫn lạnh lùng tát cô, tại sao cô có thể nghĩ nàng như vậy. Nàng không thể chấp nhận được làm sao cô có thể nghĩ nàng như vậy. Lam Tịnh mở cửa ra ngoài, để lại Dương Ninh Mẫn một mình ở nhà. Cô ra suối hòa mình vào thác nước chảy mà tịnh tâm.

Không biết qua bao lâu, Mặt Trời mọc lên cao, tiếng gà gáy báo qua ngày mới. Lam Tịnh mở từ từ mở mắt, bước ra khỏi thác nước. Cô thẫn thờ bước về, nhà của Dương Ninh Mẫn lửa đã dập tắt, về nhà thì nàng ấy cũng không có, Lam Tịnh chạy ra cổng thì bốn người từ xa đi đến. Đó chính là nhóm Thúc Đình trở về, Lam Tịnh nở nụ cười chào mừng rồi ngã gục xuống đất.

Cô gần đây đã nhiễm phong hàn lại còn ngâm mình liên tục trong nước mấy tiếng đồng hồ nên sốt rất cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.