Một Đời Yêu Nàng

Chương 33: Chuyện chúng ta vẫn muôn ngả chia xa




Sau khi suy nghĩ mọi việc, Dương Ninh Mẫn mới dần lấy lại tinh thần. Trước hết cô cần giải quyết chuyện triều chính, lần này là quyết định bại vong hay tiếp tục viết lên trang sử của Dương gia.

"Phác gia đây là muốn làm phản?" Dương Ngạo Hiên đơn giản thả câu nói làm những người khác đổ dồn nhìn.

"Haha, đúng là hoàng đế. Đoán rất đúng, ngày hôm nay chính là ngày bại vong của Dương gia các ngươi" Phác Thiên Liên chỉ thẳng tay vào thiên tử.

"Haha, Phác Thiên Liên ngươi có gì mà uy hiếp Dương gia?" Thái tử phong thái như Dương Ngạo Hiên nói.

"Ngươi đừng quên Phác Thiên Thụy nắm gần nửa binh quyền. Tất cả binh sĩ đều đã bao quanh lấy hoàng cung" lời vừa dứt một tốp binh sĩ mang vũ khí xông vào.

Ba người cao nhất vẫn rất bình tĩnh, Dương Ninh Mẫn chỉ cười nhẹ "kế hoạch của ngươi rất tốt nhưng quá nhiều sơ suất. Ngươi quên rằng, hoàng thúc và bổn cung mới thật sự nắm quyền tất cả sao"

Dương Ninh Mẫn đánh mắt lập tức bên ngoài binh sĩ từ đâu ập vào lấn át số quân của Phác Thiên Thụy. Húc Phong và một đại tướng quân khác đi vào, nhẹ nhàng áp giải cả Phác gia.

"Ngươi có điều thắc mắc thì hãy hỏi hai đứa cháu thân yêu của ngươi sẽ rõ" Thái tử mỉm cười nói.

"Người đâu bắt cả Phác gia vào đại lao. Tịch thu mọi tài sản của cải. Chu di tam tộc" Dương Ngạo Hiên phất tay ra lệnh.

Một chuyện được giải quyết, Dương Ninh Mẫn nhanh chóng đến tìm Lam Tịnh nhưng trong phủ bây giờ chính là bầu không khí u buồn. Tiểu Kì cầm trên tay hai phong thư mà khóc nức nở.

"Tiểu Kì, có chuyện gì vậy?" Dương Ninh Mẫn nhàn nhạt hỏi.

"Công chúa..." thấy Dương Ninh Mẫn nàng càng khóc to hơn.

Đưa hai phong thư cho Dương Ninh Mẫn, Tiểu Kì nói "phò mã...phò mã đi rồi".

Dương Ninh Mẫn đứng hình, nàng vội mở đọc thư. Một bức chính là tờ giấy hưu thê, từng chữ đều viết ngay ngắn, cuối dòng là chữ ký của Lam Tịnh. Nàng khụy xuống, vò chặt tờ giấy đó mà ném, nàng không tin, không tin và không muốn tin  (tg: chị bắt buộc phải tin🙂)

Dương Ninh Mẫn đọc bức thư thứ hai, những câu chữ làm nàng như chết đi.

'Gửi người ta yêu, ta chấp nhận hòa ly, nàng đừng khóc nữa đừng làm mình đau. Ta rất xót, vừa vặn đã đúng hai năm như hiệp ước trước đó của cả hai. Ta xin lỗi vì đã làm phiền cuộc sống của nàng, ta xin lỗi vì đã lừa dối nàng, xin lỗi đã làm nàng tổn thương. Đừng thành thân với người mà nàng không yêu, đừng đồng ý vội khi chưa biết đối phương ra sao. Hãy tìm một người mà nàng tin tưởng để phó thác. Hãy quên nhưng kí ức đau buồn đi nó không xứng để nàng bận tâm. Cuộc đời này, may mắn nhất là gặp được nàng. Để ta được khẽ hôn lên môi mềm. Để ta vuốt ve làn tóc rối. Quên di ngày tháng lấm lem. Dương Ninh Mẫn! Ta yêu nàng, Dương Ninh Mẫn!'

Mọi chuyện chấm dứt rồi, cuối cùng vẫn phải rời xa nhau. "Công chúa, ta đến đây nói lời tạm biệt" Ngô Thương và ba người đến trước mặt Dương Ninh Mẫn.

"Lam Tịnh đâu rồi, nàng ấy đâu?" Dương Ninh Mẫn nắm lấy vạt áo Thúc Đình hỏi.

"Cậu ấy đi rồi. Đến một nơi mà cậu ấy thấy yên bình. Công chúa đừng tìm nữa, không ai biết cậu ấy đi đâu cả, giải thoát cho nhau đi, chấp nhận buông bỏ mới trưởng thành" Ngô Thông lên tiếng nói.

Trời ạ, dù cổ đại hay hiện đại thì lúc nào cũng 'có không giữ mất đi tìm'. Thật mệt mỏi. Bốn người rời đi, bỏ mặc Dương Ninh Mẫn ở đó.

Nàng chạy vào phòng, tủ đồ đã trống trơn, mọi thứ quay trở lại ban đầu như ngày Lam Tịnh chưa đến. Dương Ninh Mẫn đi đến thư phòng, nó cũng như vậy, vẫn ngăn nấp như ngày nào nhưng là thiếu rất nhiều. Nàng đến bàn mà Lam Tịnh thường hay ngồi, tùy tiện xem những cuộn giấy đặt trên bàn.

Toàn bộ đều là tranh vẽ nàng, vẽ chân dung nàng, chỉ toàn là vẽ nàng. Dương Ninh Mẫn lại tìm thấy một bức tranh rất to đặt trong góc, nó được bọc một lớp vải bên ngoài. Dương Ninh Mẫn kéo xuống, một bức tranh màu hiện ra, nàng nhớ đây là bức tranh mà Lam Tịnh vẽ khi cả hai từ Hạ Nam trở về. Lúc đấy Lam Tịnh còn chưa biết vẽ nữ nhân trong tranh thế nào nhưng bây giờ thì nữ nhân chính trong tranh cũng chính là nàng. Bao nhiêu đây đủ thấy Lam Tịnh yêu nàng đến như nào. Nàng hối hận rồi, đáng lẽ ra nàng không nên làm như vậy.

Nặng nề ra khỏi phòng, Ngọc Trân chạy đến vẻ mặt cũng chả khá hơn nàng bao nhiêu "công chúa, Thúc Đình có ở đây không? Nàng ấy đâu rồi"

"Đi rồi, cả năm bọn họ đều đi rồi" Dương Ninh Mẫn bơ phờ nói.

"Không thể nào, Thúc Đình đã hứa với ta là không bỏ ta mà. Tại sao nàng ấy không giữ lời hứa. Tại sao hắn lại bỏ ta" Ngọc Trân ngồi thụp xuống khóc.

Dương Ninh Mẫn biết nói gì đây, là chính tay hai nàng đã đẩy mọi chuyện đến vực thẳm, không kéo vãn nổi.

"Hai đứa đã biết rồi?" Dương Ngạo Hiên và Dực vương đi đến.

"Phụ hoàng, hoàng thúc?"

"Hai con đã biết sự thật rồi đúng không? Và việc năm người bọn họ rời khỏi?" Dương Ngạo Hiên ngồi xuống hỏi.

Ngọc Trân và Dương Ninh Mẫn gật đầu. Hai nam nhân chỉ thở dài "trẫm và hoàng huynh đã biết từ lâu. Ngay khi ngày đầu thành thân Lam Tịnh đã nói với trẫm. Thúc Đình từ trước cũng đã nói với hoàng huynh. Hai người các nàng không nói là vì sợ hai con không chịu nổi cú sốc này. Trẫm thấy được cả một chân tình của hai người họ nhưng vì các con không nhận ra sớm. Trên đời này không chỉ có mỗi tình cảm nam nữ mà nó có rất nhiều tình cảm khác"

"Nhi thần sẽ tìm Lam Tịnh trở về"

"Đừng phí sức, trẫm cho người theo dõi rồi. Lam Tịnh không hề đi chung với nhóm Thúc Đình, trẫm không biết hắn đi. Bốn người còn lại thì đã lên thuyền đến đất nước Phù Tang. Có nghĩa là bọn họ có thể sẽ không trở lại nữa"

Một chút hi vọng bị dập tắt, Dương Ninh Mẫn và Ngọc Trân hoàn toàn suy sụp. Cuối cùng cũng phải kết thúc khi nó còn chưa kịp bắt đầu.

"Người đâu!"

"Có thuộc hạ" bốn ám vệ lập tức xuất hiện.

"Ngươi mau tìm kiếm tung tích phò mã cho bổn cung. Bằng mọi giá phải tìm được phò mã"

"Rõ"

-----------------------

Lam Tịnh giờ phút này đã ra khỏi kinh thành. Cô xoay đầu nhìn nơi mà mình gắn bó, bao nhiêu lời hứa, bao nhiêu câu yêu đều thành quá khứ.

Chính tay nàng bóp nát trái tim ta

Siết mạng tay khiến con tim ngừng đập

Máu tuôn ra thành nhiều hàng thẳng tắp

Ướt đỏ dài giữa cung điện nguy nga

Nàng mãi là công chúa đối với ta

Trái tim này cũng do nàng ngự trị

Gϊếŧ nó đi - một trái tim bi lụy

Đôi tay kia chẳng có tội tình gì

Cái ta cần là nhìn thấy đôi mi

Một đôi mi không bao giờ đẫm lệ

Ta không cho ai quyền làm thế

Gϊếŧ kẻ nào dám làm rớt 'pha lê'

Men rượu tình khiến ta phải say mê

Con tim kia đã bị nàng bóp nát

Thôi đừng buồn ta vẫn còn cách khác

Ngặt nó lên kết vương miện tặng nàng

Rồi một ngày ta bỗng hóa bàng hoàng

Cái nàng cần là muốn ta tự sát

Rút dao ra ta đâm liền nhiều nhát

'Hài lòng không...nàng công chúa của ta?'

----------------

Rinn: viết vội nên có sai sót gì thì nói để tui chỉnh nha


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.