Một Đời Yêu Nàng

Chương 30




Tính đến từ ngày cô trở về sau lần đó cũng đã gần một tháng, tình cảm của cô và công chúa cũng dần tiến triển mới hơn. Ăn thì cùng nhau ăn, dạo cùng nhau dạo, ngủ cũng cùng nhau ngủ, bất cứ đâu cùng dính lấy nhau. Lam Tịnh nhiều lúc phải tự nhủ không nên đi quá giới hạn vì cô không biết được cô sẽ ở đây cả đời hay là sẽ phải rời đi, một điều quan trọng hơn chính là thân phận nữ tử của cô. Nhưng Dương Ninh Mẫn nàng ấy như vậy cô không biết phải làm thế nào, lúc trước thì cô rất đau lòng mong muốn nàng ấy đáp lại tình cảm của mình nhưng giờ thì phải đau đầu không biết phải nói như thế nào đây.

Hơn nữa cô cũng biết một điều quan trọng không kém, đó là Ngọc Trân quận chúa thích là Thúc Đình chứ không phải Ngô Thông, Ngô Thông chỉ là cây cầu kết nối hai người thôi. Đôi khi nghĩ lại Ngô Thông thật tội nghiệp nhưng tình cảm mà đâu nói trước được điều gì đâu.

Trong cung dạo gần đây cũng không nhàn rỗi, một phần là vừa tiễn chào các sứ thần về nước, một phần là phải giải quyết các vụ tham quan của quan lại. Dương Ninh Mẫn và thái tử thì phải trợ giúp phụ hoàng nên thời gian cô và nàng gặp nhau không nhiều, không quá hai lần trên một ngày.

Dương Ninh Mẫn xử lý việc cũng đến tối, nàng thu thập hảo liền đến phủ phò mã. Nghe Tiểu Kì nói Lam Tịnh đã đi tắm nên nàng ngoan ngoãn ngồi trong phòng đợi người, qua một khắc người đằng sau tấm bình phong cũng bước ra. Trên người Lam Tịnh vẫn còn hơi nước mát mẻ, trung y bị hơi nước thấm ướt lộ ra vùng bùng thon gọn nhưng đầy săn chắc làm mặt nàng hồng lên. Lam Tịnh hoàn toàn không biết sự hiện diện của công chúa trong phòng, cô lấy khăn lau sơ tóc, ngáp ngắn ngáp dài đi tới.

Đến khi nhìn thấy Dương Ninh Mẫn ngồi trên bàn vừa nhàn nhã uống trà vừa ngắm nhìn cô. Lam Tịnh đứng hình, đến la lên cũng không quên, qua một lúc cô mới lấy lại tinh thần, miệng thì cười tay thì kéo kéo vạt áo kín lại.

"Sao nàng ở đây?"

"Tại sao bổn cung không được ở đây?" Dương Ninh Mẫn buồn cười nhìn Lam Tịnh.

Cô cười hì hì ngồi xuống, kéo Dương Ninh Mẫn ngồi lên đùi mình, mũi cao cọ cọ mũi nàng nói "ta chỉ hơi bất ngờ thôi. Với cả gần đây nàng không quan tâm ta"

Dương Ninh Mẫn không nghe lầm chứ, phò mã là đang làm nũng với nàng sao, Dương Ninh Mẫn cười khuynh thành tay vẽ vòng tròn lên gần ngực cô nói "vậy ta bù đắp là được đúng không?"

Lam Tịnh bắt lấy tay nàng đang làm rộn đưa lên tay hôn "lấy gì bù đắp đây".

"Lấy thân bù đắp" Dương Ninh Mẫn dứt khoát nói, hơi thở nhẹ nhàng phà vào tai Lam Tịnh.

Lam Tịnh hơi bất ngờ công chúa hôm nay lại bá đạo như vậy, du͙ƈ vọиɠ trong người bỗng chốc nổi dậy lan khắp người, nhưng vẫn không thể đánh bại lý trí được. Cô còn bí mật phải giữ nên không thể làm gì hơn, trước mắt phải đối phó đêm nay đã.

Lam Tịnh mắt ý cười, không nói gì ôm Dương Ninh Mẫn đứng dậy hướng giường đi tới. Dương Ninh Mẫn bất ngờ hô lên, hai tay ôm lấy cổ phò mã, mặt nàng bây giờ đỏ hơn quả cà chua.

Lam Tịnh đặt nàng dưới thân, đôi mắt thâm tình nhìn nàng, cúi người hôn lên đôi môi gây thương nhớ. Dù trước kia cô chưa yêu ai nhưng kiến thức trên giường là đầy người. Lam Tịnh bên ngoài liếʍ ɭáρ không vội tiến vào, cô há miệng cắn nhẹ môi dưới nàng rồi hút mạnh. Dương Ninh Mẫn khẽ ngâm, thừa cơ hội Lam Tịnh đưa đầu lưỡi đi vào thăm dò bắt đầu công thành. Cô càn quét mọi ngóc ngách trong miệng nàng, rồi lại tìm kiếm bạn nhỏ chơi đùa.

Dương Ninh Mẫn sớm đã đầu hàng mặc người càn rỡ, nàng cũng từng nhìn qua xuân cung đồ một lần cũng đã từng nhìn thấy người khác hôn nhưng căn bản nàng không phải đối thủ của Lam Tịnh. Bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lam Tịnh không nói không rằng lật người Dương Ninh Mẫn lại, lưng đối diện với cô, hai tay mười ngón đan xen, cô hôn lên cổ nàng. Lam Tịnh nút mạnh khiến nàng không kìm chế thở dốc, phía sau cổ chính là dấu vết cô để lại chi chít. Lật lại người, hai người lại hôn dây dưa, cô rời môi nàng hôn xuống cần cổ trắng mịn. Cũng như phía sau, mỗi nơi cô hôn qua đều để lại kí hiệu riêng biệt, một tay cởi bỏ y phục trên người nàng xuống để lại trung y mỏng manh, tay còn lại luồn qua lớp áo xoa bụng.

Dương Ninh Mẫn bị hỏa dục như thiếu đốt, cực kỳ khó chịu giống như lần nàng bị bỏ hương dược. Nàng bây giờ như cá nằm trên thớt, tùy ý để Lam Tịnh làm bậy. Lúc nãy nàng chỉ là muốn trêu phò mã, ai biết hắn lại làm thật, xong nàng rồi.

Lam Tịnh luôn để ý những biểu cảm trên mặt công chúa, biết nàng ấy khó chịu cô cười càng đậm, tay mò mẫm xuống đôi chân ngọc ngà mà vuốt ve. Dương Ninh Mẫn ẩn nhẫn tiếng phát, nàng liên tục thở dốc trước bàn tay ma thuật kia.

Lam Tịnh chồm người hôn nàng, rồi nằm ngay ngắn trên giường. Đắp chăn cho cả hai rồi nhắm mắt ngủ. Dương Ninh Mẫn cực kỳ khó chịu, khàn giọng hỏi "sao vậy?"

"Ngủ thôi, hiện tại sức khỏe nàng không tốt, không thể tiến sâu. Mau ngủ thôi, mai hai ta còn phải đến thăm phụ hoàng và mẫu hậu" Lam Tịnh lấy đại một lý do để giải thích.

Dương Ninh Mẫn mặt đen kịt, rõ ràng đây là nói dối, bệnh nàng đã hết từ lâu, sức khỏe cũng rất tốt. Phò mã lại dám trêu chọc nàng, vừa tức mà vừa xấu hổ.

Thấy Dương Ninh Mẫn đã an ổn trong lòng, cô mới thở phào. Nàng ấy mà nổi hứng như đêm nay nữa chắc cô chết mất.

'Thực xin lỗi, công chúa. Ta đã lừa dối nàng, nếu như ta nói sự thật nàng còn yêu ta không?' Lam Tịnh nhìn người trong lòng thầm nghĩ, đặt nụ hôn lên trán nàng rồi ôm nàng ngủ.

Hôm sau, hai người không hẹn mà tỉnh cùng nhau, Lam Tịnh cười xấu xa "sáng sớm tốt lành tiểu công chúa của ta".

"Buổi sáng tốt lành" Dương Ninh Mẫn cũng cười đáp lại.

Hai người rời giường thay y phục, Lam Tịnh qua bức bình phong thay. Lúc cô ra thì công chúa đã ngồi trước bàn trang điểm, cô lặng lẽ ôm nàng từ sau đặt cằm lên vai nàng hỏi "làm sao vậy?"

Dương Ninh Mẫn đỏ mặt không nói, mấy dấu đỏ tím khắp cổ nàng dù có mặt áo cổ cao cũng không che đi được. Đều là lỗi của hắn mà ra, Dương Ninh Mẫn chỉ tay lên cổ mình ra hiệu. Lam Tịnh thông minh đương nhiên hiểu, cô cười hì hì mở cửa tủ quần áo lấy một cái áo hoodie có mũ mặc vào cho nàng.

Cổ áo hoodie cao nên che đi được những dấu trên cổ dù không che hết nhưng cũng hạn chế người thấy. Y phục cổ trang lại phối với áo hiện đại dù không ăn khớp nhưng lại giúp công chúa thêm phần tuyệt mỹ. Cô thầm nghĩ nếu như là cho nàng ấy mặc áo này cùng quần ngắn thì...

"Ngươi đang nghĩ đến gì mà mặt đỏ thế kia" Dương Ninh Mẫn thấy Lam Tịnh đứng như tượng mà mặt còn đỏ liền hỏi.

Lam Tịnh hồi phục tinh thần, sau này cô sẽ cho nàng ấy mặc thử "à không có gì. Đi thôi" cô cọ cọ mũi vào má nàng rồi nắm tay ra ngoài thăm phụ hoàng, mẫu hậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.