Một Đời Vui Vẻ

Chương 3: Cố Nhật, Tam Vũ, chào hai em




Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày mẹ Tam, mẹ Cố trở dạ. Hai ông bố nhà họ Tam, Cố đưa cả hai đứa trẻ vào bệnh viện, bốn người lớn nhỏ đều chờ ngoài phòng sinh. Tuy đã là lần hai đưa vợ sinh con, hai ôg bố đều không khỏi thấy lo lắng, Cố Bạch cũng cảm thấy hồi hộp, duy nhất Tam Khuê rất bình tĩnh. Cô bé hay tay nắm lấy hai bàn tay to từ hai ông bố, nở nụ cười ngọt như mật trấn an họ:

“ Baba, ba Cố, không sao cả, em trai,em gái rất nhanh sẽ ra chào mọi người”

Hai ông bố không khỏi cảm động nhìn thiên thần đang nắm lấy tay mình, vững tâm hơn một chút, ba Tam phổng mũi tự hào âu yếm nhìn công chúa nhà mình, ba Cố hâm mộ không thôi, cầu mong cho vợ con bình an và sinh được một cô công chúa dễ thương như Tam Khuê.

Lần sinh thứ hai của hai bà mẹ rất thuận lợi, rất nhanh chóng tiếng khóc của hai đứa bé vang lên. Cả hai đều là con trai, con trai nhà họ Cố sinh ra trước 5 phút con trai nhà họ Tam. Ba mẹ Cố không khỏi cảm khái, mặc dù con sinh ra bình an khoẻ mạnh nhưng mog muốn sinh con gái của họ không thành rồi, trong lòng hai người tự động đưa Tam Khuê vào sổ hộ khẩu nhà mình ( ối dời =))) ). Ba mẹ Tam thì ngập tràn hạnh phúc, giờ gia đình họ đủ nếp đủ tẻ rồi. Tam Khuê ngồi ngoài với Cố Bạch, hai đứa trẻ ngoan ngoãn khoong tạo tiếng ồn nào, ngoan ngoãn ngồi đợi ba mình gọi vào phòng, hai đứa trẻ vô tình không để ý họ tay trong tay từ lúc nào.

Hai đứa bé mới sinh không hiểu vì sao rất hay quấy khóc, làm cha mẹ gia đình hai bên chăm sóc rất vất vả. Nhà họ Tam thì may mắn Tam Khuê ngoan ngoãn từ trong bụng mẹ, chăm sóc rất nhẹ nhàng so với đứa thứ hai, Nhà họ Cố thì từ lúc sinh Cố Bạch đã gửi con cho ông bà nội, hiếm khi phải chăm con, nay tự mình làm tất cả, rất cực nhọc, vì vậy hai đứa trẻ phải tự chăm sóc lẫn nhau nhiều hơn. Nhưng Cố Bạch không còn thấy cô đơn như trước, ngược lại cậu bé rất hưởng thụ thời gian ở với Tam Khuê, có lúc Cố Bạch sẽ ăn cơm cùng với Tam Khuê ở nhà họ Tam, có lúc Tam Khuê sẽ ngủ cùng Cố Bạch tại nhà họ Cố. Sau 3 tháng, hai đứa nhóc kia rốt cục cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, không phá hay quấy nhiều nữa, mọi chuyện lại trở về bình thường, Cố Bạch cảm thấy hơi buồn bực nha, thời gian ở với Tam Khuê cũng sẽ ít đi. Cố Nhật, Tam Vũ là tên của hai đứa nhóc, tên gọi ở nhà là Nhật Nhật và Loa Nhỏ. Sau ba tháng kì công chăm sóc của hai ông bố bà mẹ, hai đứa nhỏ lớn lên cực kì khoẻ mạnh đáng yêu. Tam Khuê cực kì ra dáng chị lớn, luôn nhường nhịn Nhật Nhật và Loa Nhỏ, lúc nào cũng dịu dàng cưng nựng làm hai đứa nhóc yêu chết đi được, rất thích dính lấy Tam Khuê, có lẽ sau mẹ Cố, mẹ Tam, Tam Khuê mới là người dỗ được hai thằng nhóc khó tính này. Lo lắng của Cố Bạch cuối cùng đã đến, Tam Khuê hầu như không chăm sóc em mình, sang nhà mình cũng không chơi với mình như trước nữa, mà bị thằng nhóc Cố Nhật dính chặt không buông. Cố Bạch buồn ra mặt, đến mẹ Cố cũng nhìn ra được điều này, khổ nỗi mẹ Cố cũng bất lực nha, thật lòng xin lỗi con trai, nếu để Cố Nhật thấy Tam Khuê đến mà không chơi với nó, thằng bé sẽ khóc cả ngày cho xem, người sớm muộn gì cũng là của con, bây giờ chịu khó nhường em trai nhỏ một chút vậy híc híc.

Cứ thế cho đến khi hai đứa nhỏ được sáu tháng, Cố Bạch rút cục không nhịn được nữa, mặc dù đều được Tam Khuê dỗ dành ở trên lớp, nhưng Bạch Bạch luôn cảm thấy không đủ, cậu còn chưa được Tam Khuê ôm ôm thơm thơm, mà hai thằng nhóc kia đã chiếm hết phần rồi. “ Khuê Khuê, cậu không được ôm hôn Cố Nhật nữa, nam nữ thụ thụ bất thân” Cố Bạch đanh mặt nghiêm túc nói.

“ Nếu vậy mình cũng không nắm tay, không xoa đầu với Bạch Bạch nữa nhé?” Tam Khuê tủm tỉm.

“ Mình thì không được” Cố Bạch phụng phịu (>_<)

“ Bạch Bạch phải thương Nhật Nhật, Nhật Nhật còn rất nhỏ nha” lần này đến lượt Tam Khuê dạy dỗ Cố Bạch.

Cố Bạch tổn thương ra mặt, quay vào trong tường vẽ vòng tròn =)))

Tam Khuê lúc bấy giờ chỉ cảm thấy Cố Bạch ghen tị với Cố Nhật vì ba mẹ Cố không dành nhiều thời gian với Bạch Bạch, mẹ Tam thường dặn Tam Khuê phải đối xử tốt với Bạch Bạch. Thấy Cố Bạch còn giận dỗi, Tam Khuê liền ôm lấy Cố Bạch vỗ vỗ, mẹ Tam mỗi lần làm vậy với ba Tam, ba Tam sẽ hết giận ngay. (<3)

Thân hình bé nhỏ của Tam Khuê ôm thật dễ chịu, mềm mại ấm áp, làm cho Cố Bạch muốn dỗi cũng không dỗi được trước mặt Tam Khuê, Khuê Khuê của cậu dễ thương như vậy cơ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.