Một Đời Vui Vẻ

Chương 12-3




Có một ngày, bạn nam A nào đó rất ngây thơ hỏi Cố Bạch:

“ Cố Bạch, bạn có thể đổi chỗ cho mình ngồi cạnh Khuê Khuê không?”

Nhìn khuôn mặt non nớt mà ngượng ngùng của cậu bé bên cạnh, Cố Bạch không hiểu sao có chút đau đầu, dạo gần đây các bạn nhỏ tìm đến Tam Khuê ngày càng nhiều, đặc biệt là các bạn nam.

“ Nếu mình nói không muốn thì sao” Cố Bạch chau mày

Bạn A đáng thương, không hiểu sao cảm thấy Cố Bạch không giống với những đứa trẻ khác, đối diện với Tiểu Bạch đại nhân, áp lực không hề nhỏ ☹ nhưng nghĩ đến nụ cười xinh xắn như thiên thần của Tam Khuê, bạn A có hơi cố chấp mà đáp lại Tiểu đại gia kia:

“ Cố Bạch bạn đừng quá đáng, Khuê Khuê ngồi cùng bàn với bạn đã lâu, …”

Vừa nói vừa nhìn vẻ mặt “ có gan bạn cứ nói tiếp ” của Bạch đại gia, bạn A lền nuốt hết những lời muốn nói vào trong họng.

Cố Bạch nở nụ cười hết sức ôn hoà: “ Trừ khi Tam Khuê nói muốn đổi chỗ, còn không, chỗ ngồi này luôn là của mình” Giọng nói không quá to, nhưng đủ để cho các bạn nam BCD hóng chuyện ngoài kia nghe được, bạn A hoàn toàn bại trận trước bá khí của Cố Bạch.

( Tam Khuê: “ Cố Bạch thật sự cũng có tính xấu...”)

#4:

Tất niên, Cố Bạch và Tam Khuê mỗi người một ngả, đều phải trở về thăm ông bà nội ngoại của mình. Thấy cháu ngoại của mình có cái gì đó không đúng, bà ngoại Cố bèn kéo tay mẹ Cố hỏi:

“ Giản Giản, Tiểu Bạch hình như có chút không vui, thằng bé làm sao vậy?”

Khoé mắt mẹ Cố cười cười:

“ Tiểu Bạch nhà ta đang tương tư đó mẹ, không có chuyện gì”

Khụ, có lầm không vậy, cháu ngoại mới chín tuổi nha, bọn trẻ dạo này phát triển nhanh quá, người làm bà ngoại này vẫn chưa thể bắt kịp.

Ở bên kia thành phố, Tam Khuê ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ông nội, thi thoảng chọc vui làm ông nội Tam cười mãi không thôi, mấy đứa con trai hay cháu trai đích tôn gì đó gạt hết qua một bên, trong mắt ông chỉ còn có cháu gái như hoa như ngọc này.

Con trai, cháu trai nhà họ Tam “….” Gia đình nhà ta có chút trọng nữ khinh nam.

Trong bữa ăn tất niên đầm ấm, không khí gia đình họ Tam sôi nổi hẳn lên, mẹ Tam trong lúc say sưa tám chuyện với mẹ chồng và hai chị dâu có nhắc đến Cố Bạch, làm ông nội Tam và hai bác trai không khỏi nhăn mày. Ông nội Tam lập tức quay lại “ dạy dỗ” con trai út.

“ Thằng nhóc Cố Bạch dù sao cũng lớn hơn Tiểu Khuê một tuổi, hai đứa cũng không còn quá nhỏ, đừng cho chúng tiếp xúc thân mật quá”

Ba Tam : “…” ba à, con biết ba yêu quý Tam Khuê, nhưng chúng chỉ là hai đứa trẻ thôi… được không…

Không nhắc tới thì thôi, Tam Khuê bây giờ không khỏi suy nghĩ Cố Bạch bây giờ đang làm gì, có vui vẻ được như bé không, khi gặp lại chắc chắn bé sẽ kể rất nhiều chuyện cho Cố Bạch nghe. Nếu ông nội Tam mà biết Tam Khuê suy nghĩ trong đầu, chắc sẽ rất hổi hận khi nhắc tới Cố Bạch trước cháu gái nhỏ nhà mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.