Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Chương 4-1: Tiệc sinh nhật (một)




Editor: Gà

Hạ Ly sinh vào đầu mùa hè. Ông nội cô lấy tên này, ý nghĩa chính là: mùa hè Lưu Ly, mát mẻ sáng long lanh làm người ta yêu thích —— còn có ý nghĩa khéo hiểu lòng người. Vậy mà, Hạ Ly hoàn toàn không khéo hiểu lòng người được như ông nội cô mong đợi.

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà họ Hạ. Tiệc rượu chính thức —— được diễn ra trong nhà, Hạ Ly tự mình bỏ công chọn đèn lồng đỏ lớn, đèn lồng đỏ nhỏ truyền thống, chỉ huy treo ruy băng, đèn màu, giấy hoa...... Càng rung động hơn, ấm áp hơn là trên tường dán mấy con Du Long Hí Phượng cắt giấy! Lý do là vì Hạ Ly cầm tinh con rồng......

Ông cụ Hạ ngồi trong đại sảnh ngáp to: sinh nhật gì hả, chính xác là mời ăn đám cưới mới đúng.

Sân khấu ngoài trời cử hành tiệc đứng, tương đối tự do, đây mới là chủ ý của Hạ Ly. Cô lén mua pháo bông, chuẩn bị đốt lúc ông nội đã ngủ. Trong vườn hoa giàn nho đã trổ không ít quả, giàn nho này khá đặc biệt, nói để chuẩn bị cho Hạ Ly và đám người trẻ tuổi ăn, thật ra chỉ có Hạ Ly biết, đây là để tưởng nhớ tuổi 24 của mình —— dĩ nhiên, thuận tiện cũng nhớ lại một tình yêu đã chết.

Cô mặc chiếc áo sườn xám nhỏ màu đỏ xẻ tà cao, rực rỡ hệt như nữ vương hưởng thụ sự vây quanh của đàn ông tựa như chúng tinh phủng nguyệt [1].

[1] chúng tinh phủng nguyệt: sao quanh trăng sáng

Hạ Ly thích được theo đuổi, cô buông thả hưởng thụ cảm giác được theo đuổi, không quý trọng tình yêu ngọt ngào. Cô không phải là một cô gái tốt, đối với lần này chính cô cũng thú nhận không kiêng kỵ gì. Nhưng cô cũng không phải là cô gái xấu, ít nhất cơ thể không phải —— chưa bao giờ đồng ý qua đêm với bất kỳ người đàn ông nào.

Có lẽ sự lựa chọn của Hứa Lâm Tranh là chính xác. Anh ta có thể xem cuộc sống riêng tư không kiềm chế của Hạ Ly là một cái cớ.

Vậy mà, Hạ Ly rất khinh bỉ loại đàn ông hèn mọn này, ít nhiều gì vẫn có liên quan đến Hứa Lâm Tranh.

Hạ Ly có sở thích khá ác, chính là muốn lừa gạt những gã đàn ông thích biến phụ nữ thành trò tiêu khiển vào tay, sau đó giày xéo bọn họ. Hơn nữa sở thích này rất khó sửa, danh tiếng hoa tâm lan xa ngàn dặm, nhưng không có một người bạn trai nào. Cũng khó trách xung quanh cô toàn những tên đàn ông ong ong ríu rít vây quanh cả ngày mơ ước tiền bạc và sắc đẹp của cô.

Người sỉ nhục tôi, thì phải chịu nhục gấp bội; người ngược tôi, phải bị ngược gấp bội; người lấn lướt tôi, phải bị lấn gấp bội; làm phiền tôi, phải mạnh mẽ giày xéo gã.

Trừ có người dây dưa quá ghê tởm ra, Hạ Ly luôn nghĩ mình rất tốt đẹp. Mặc dù rất nhiều phụ nữ không đồng ý với hành vi đó và khinh miệt nó.

Hạ Ly nhìn xa: Tất cả bọn họ chỉ ghen tỵ mà thôi!

“Bạn yêu, mới vừa thấy có cam, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu rồi.” Lâm Oánh nằm trên vai cô: “Người ta muốn ăn cam cơ!”

“Đồ cuồng cam!” Hạ Ly đẩy cái đầu đang nằm trên vai ra: “Cậu có ăn nhiều cam hơn thì Trình Ngôn nhà cậu cũng chưa trở lại đâu, công lực giả bộ si tình của cậu sắp bằng ba bốn xe chất mỹ nam rồi đấy!”

“Hạ Ly nữ vương khinh bỉ tình yêu thì sao biết si tình ngọt ngào.” Lâm Oánh bĩu môi: “Xem đi, mười ba tuổi đã biết yêu quả nhiên không tốt ——bây giờ cậu quá lãnh cảm. Đứa bé đáng thương, cô gái ngây thơ lúc trước đã biến đâu mất rồi.”

“Vậy sao......” Hạ Ly sờ cằm mình. Hôm nay cô đổi sang kính sát tròng màu vàng, cả khuôn mặt trang điểm thành màu vàng nhạt, vô cùng hoa mỹ.

“Hạ Ly cậu nhìn kìa!” Lâm Oánh huých khuỷu tay cô: “Người đàn kia không phải Kiều Đông Minh chứ, Hạ Ly, đến báo thù cho phái nữ đi!”

Hạ Ly nhìn theo cánh tay cô ấy.

Đó là một người đàn ông rất đẹp, tóc hơi dài, mày kiếm được bảo dưỡng tốt, đôi mắt sâu. Dáng người thon dài mặc tây trang phẳng phiu. Bên trong anh ta mặc một chiếc áo sơ mi thêu hoa màu phấn khá bắt mắt, ngay cả Hạ Ly cũng bị anh ta hù sợ ——

“Áo sơ mi này do tiểu thư nhà họ Tôn dùng để tặng cho người đàn ông cô ta sẽ kết hôn phải không? Tớ nhớ vậy, ban đầu còn ngồi trong lớp nữ công may đó, xem như bảo bối ấy. Còn nói nhất định chỉ đưa cho người đàn ông đời này mình thích nhất nữa.” Hạ Ly có chút nản sờ trán: “Ngay cả Tôn tiểu thư ngây thơ nhỏ dại người đàn ông này cũng không buông tha!”

“Có gì kỳ lạ đâu! Bởi vì ngây thơ khờ khạo nên mới dễ lừa gạt chứ sao. Ôi chao, anh ta là Kỳ Đông Minh đấy! Nói gì mà đến nay chưa từng thất bại trong việc theo đuổi con gái, được mấy đứa ngốc nâng cao thành chuyên gia tình yêu.” Lâm Oánh bảo cô nhìn đám đàn ông mang vẻ mặt nghiêm túc xung quanh, không muốn ánh mắt bọn họ dao động giữa Hạ Ly và Kỳ Đông Minhi: “Aiz, tớ nói này bạn yêu, bây giờ cầu nguyện cho cậu còn kịp không? Mục tiêu của anh ta bây giờ hình như là cậu đó.”

“Ui...... Có vẻ da dẻ rất tốt đấy.” Hạ Ly nhướng mày, con người màu vàng lóe sáng. Cô ưỡn thẳng lưng, C cup có chiếc váy sườn xám đỏ hỗ trợ đã biến thành D, càng lộ rõ vòng eo nhỏ nhắn đầy một nắm tay: “Ánh mắt cũng không tồi.”

“Hallelujah!” Lâm Oánh vỗ vai cô: “Bạn yêu, đây chính là tiệc sinh nhật của cậu, nghỉ một ngày đi!”

“Không còn kịp rồi, do anh ta đến trước.” Bề ngoài Hạ Ly cười nhưng trong lòng không cười: “Cậu cho rằng tớ sẽ phạm sai lầm ngay tại nhà mình sao? Bạn yêu à, kêu chị em đến đây, chúng ta phải mần thịt Đường Tăng rồi. Một người một đao, đến trước được trước, làm xong mới thôi.”

“Thật khủng khiếp.” Lâm Oánh cười híp mắt.

“Hạ tiểu thư, sinh nhật vui vẻ.” Giọng nói Kỳ Đông Minh rất dễ nghe, nhưng mùi vị hơi kém, cảm giác trên người cũng hơi trẻ con.

“À, cám ơn.” Hạ Ly gõ trán, mỉm cười: “Xin lỗi, anh là? Tôi không nhớ rõ lắm.”

“Chúng ta đã gặp mặt. Ánh nến, thảm đỏ, hoàng hôn gần tối...... Ở tiệc đính hôn của em gái cô.” Anh ta chậm rãi nói, giọng nói có vẻ cực kỳ mộng ảo.

Em gái......

Hạ Ly chán ghét chê cười: “Mẹ tôi chỉ sinh một đứa con gái, vị tiên sinh này..... Có phải anh nhận lầm người rồi không?”

Play boy ngẩn ra, sau đó cười: “Hạ tiểu thư thật biết nói đùa. Ở lễ đính hôn của anh trai cô, cô mặc quần dài trắng, đầu cài trâm ngọc, giống như tiên tử từ trên trời hạ xuống. Tôi nói đúng không?”

Anh trai......

Được rồi. Người đàn ông này cố ý. Hai lần dẫm lên chỗ đau của cô! Thật sự không phải thứ tốt đẹp gì, làm sao cứ nhất định phải nhấn mạnh Hứa Lâm Tranh là anh họ của cô chứ!

Chờ một chút......

Nhớ rồi. Ở tiệc đính hôn của Lâm Tranh quả nhiên đã gặp rồi, cô nhớ cô vì phát tiết cơn tức mà lướt qua vai Lâm Tranh phóng điện với một người đàn ông. Người đàn ông kia...... Bây giờ nhìn một chút thật rất giống anh ta.

Tự tạo nghiệt?

Hạ Ly hớp rượu, dáng vẻ hơi say: “Có lẽ là vậy. Kỳ lạ, tiên sinh xuất chúng như vậy, ngày đó không ai giới thiệu với tôi, thật thất lễ.”

“Tôi tên Kỳ Đông Minh. Hạ tiểu thư không chê có thể gọi tôi là Jesse.”

Rất tốt, đã muốn bắt đầu rồi ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.