Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Chương 32: Thật xin lỗi




Editor: Gà - LQĐ

Chỉ cần em thật lòng thích...

Hạ Ly vừa lái xe vừa nhẩm theo những lời trong bài ‘Matthew Passion’ của Bach trên CD, Hạ Ly lái xe dễ dàng thất thần giờ lại bị phân tán lực chú ý: Cô hoàn toàn không thích hợp nghe nhạc khi lái xe, may thay bây giờ đang kẹt xe, sẽ không có nguy hiểm gì.

Có lẽ so với Chúa Jesus bị phản bội bởi các đệ tử và cuối cùng bị bắt, Hạ Ly cô chỉ bị đùa bỡn thì không tính là gì! Đáng tiếc, cô không phải là Chúa Jesus có tính tình bác ái và tấm lòng rộng lớn—— cô muốn đi tìm Kỳ Giang Xuyên, lấy tài liệu cô muốn, thuận tiện báo cho anh ta biết, mối thù về mũi tên cách đây hai năm kia!

Khúc nhạc kia đã phát lần thứ hai, xe vẫn còn đang kẹt, phía trước là một hàng dài. Hạ Ly liếc đồng hồ báo thức, đừng quan tâm chớ mở mắt, thời gian còn rất sớm. Khi gặp được người đàn ông cô ấy thích thì đã quá trễ... Đáng thương cho Jesus bị thẩm, bị đóng trên thập tự giá... Hạ Ly nghe, tự nhiên lại nhớ tới Tiêu Phượng Nam.

Ông nội nói không sai, cho dù Tiêu Phượng Nam có suy nghĩ gì, quản anh làm gì, cùng lắm thì Hạ thị xong đời thôi, nhà họ Hạ phá sản. Nhưng lão nhân gia không hiểu, cái cô sợ không phải là phá sản bị mắc nợ, mà là phản bội.

Trước đây, ai cũng không thể qua mặt Hạ Ly: Cô thuộc về loại không có tham niệm với tiền bạc và ham muốn hưởng thu vật chất, đối với tình cảm sắc dục lại cực kỳ keo kiệt. Một cô gái như vậy, nhất định phải mạnh mẽ giẫm đạp đàn ông trên thế giới này dưới bàn chân, tự mình ung dung sung sướng —— khi đó vẫn có một ngoại lệ, chính là Hứa Lâm Tranh.

Bây giờ, mỗi ngày Tiêu Phượng Nam đều treo câu ‘yêu’ ở khóe môi, trong lúc vô tình thành một gông xiềng trói buộc sự tự do sung sướng của cô.

Anh nói kính sát tròng không tốt với con ngươi, cô lập tức không đeo; anh nói cô mặc màu xanh biếc là đẹp nhất, vì vậy bộ trang sức đeo tay của cô cũng bị đổi thành phỉ thúy; anh nói ban đêm không nên đùa quá trớn, chị cả đã lớn tuổi, không thể chờ cửa cô quá lâu, vì thế cô đã trở về sớm một chút...

Không thể phủ nhận, toàn bộ đề nghị của Tiêu Phượng Nam đều vì tốt cho cô, hơn nữa rất có lý. Cô cũng bởi vì có lý mới làm theo lời đề nghị đó. Vậy mà —— lại cảm thấy có chút không thoải mái. Dù sao, những thứ này đều là chuyện rất riêng, cô đã quen nhất thống thiên hạ, không thích có người quơ tay múa chân, cho nên khi bản thân chịu nghe đề nghị của anh thì cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Cô cũng ‘yêu’ anh sao?

Theo sự hiểu biết của riêng Hạ Ly: Làm một người đàn ông chịu nói ‘yêu’ cô bị tổn thương, thật rất không đành lòng.

Trời mới biết lý do đó có phải thật vậy không, hay do Hạ đại tiểu thư cô tự biện hộ.

Hàng dài đã dần dần tản ra, Jesus cũng sắp được mai táng rồi. Hạ Ly hít một hơi thật sâu, lên tinh thần: Trước mắt anh vẫn đang ‘yêu’ cô, như vậy là tốt rồi. Cô có rất nhiều thời gian và tinh lực để quen dần, cô có rất nhiều!

Chờ khi đến quán cà phê, cô đã trễ mất hai tiếng. Kỳ Giang Xuyên không hề oán trách đang nhìn văn kiện, so với lần gặp mặt trước thì đống văn kiện này còn dầy hơn một xấp. Hiếm khi anh ta mặc quần áo thoải mái thế này, cả người có vẻ đặc biệt hoạt bát. Hạ Ly thấy anh ta đang tập trung tinh thần, nhìn thuộc hạ cảnh giác và khiêm tốn xung quanh anh ta một chút, đột nhiên hiểu được thế nào gọi là ‘phong phạm vương giả‘.

Mà loại khí chất này, khó có thể nhìn thấy ở những người xung quanh cô, bao gồm Tiêu Phượng Nam.

"Ngồi đi."

Có lẽ từ trường của Hạ Ly quá mạnh mẽ, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, dặn dò giống lần trước: "Cappuccino."

Lần này Hạ Ly không từ chối —— có thể nói cô không thèm nhìn ly café nồng đậm hoa lệ mà bồi bàn đã bưng lên kia  —— cô nói: "Thứ tôi muốn đâu?"

Kỳ Giang Xuyên lấy ra một tờ giấy từ bên tay trái đưa cho cô: "Giá mật khẩu, 50 vạn. Em có thể lựa chọn muốn hoặc không muốn. Về phần tập kích, tạm thời còn chưa tra ra."

Hạ Ly nheo mắt lại.

"Xin lỗi, đây là việc công. Nếu em không có đủ, anh có thể bỏ ra cho em 50 vạn." Kỳ Giang Xuyên hơi áy náy nói.

"Kỳ Giang Xuyên, anh không biết ư, tôi ghét nhất là việc công của anh." Hạ Ly đoạt lấy: "Anh đã thích bỏ ra giúp tôi cũng được thôi, dù sao tôi không có tiền."

"Không dám mong đợi được em thích." Kỳ Giang Xuyên lạnh nhạt nói.

"Vậy rất tốt." Hạ Ly bá đạo đoạt lấy máy tính của anh ta, dùng sức nhét tờ giấy vào, ‘ba’ một tiếng móng tay bị gãy.

"Hạ Ly." Kỳ Giang Xuyên nhíu mày: "Có tâm sự sao?"

Hạ Ly không để ý tới câu hỏi của anh ta, chỉ nói: "Nhanh lên, tôi không muốn mật khẩu của anh, so, không cần bỏ giá cho tôi. Tự anh nhập mật khẩu là được không phải à!"

Kỳ Giang Xuyên mỉm cười, mở máy tính nhập mật khẩu, trong lúc vô tình liếc thấy móng tay được sơn màu bạc bị gãy kia của cô, trong lòng căng thẳng.

Hạ Ly di chuyển con chuột, càng nhìn xuống thì tâm trạng lại càng nát bấy. Cô cắn môi, đóng màn hình lại.

"Anh tìm được những thứ này ở đâu! Kỳ Giang Xuyên, tôi bảo anh điều tra bọn họ, không phải là bảo anh bịa chuyện cổ tích!" Hạ Ly hơi kích động, cô siết chặt ngón tay bị gãy móng của mình, hơi phát run.

"Anh sẽ không nói dối em." Kỳ Giang Xuyên lại mở máy tính, chỉ vào tài liệu nói: "Hạ Ly, em rất kiên cường. Đây là sự thật, em phải tiếp nhận."

"Tôi không nhận nổi loại sự thật này!" Hạ Ly cười lạnh, bưng cà phê uống, không cẩn thận nóng đến miệng, trong đôi mắt rưng rưng nước.

Kỳ Giang Xuyên không nói gì, đặt tay trên tay cô.

"Loại sự thật này có thể nói rõ điều gì? Chẳng lẽ mẹ tôi mới là kẻ phá hư tình yêu của người ta?" Hạ Ly mất khống chế bóp chặt tay anh ta: "Loại chuyện này hoàn toàn không hề có khoa học! Thời đại học sinh nào mà yêu người ta, sắp sửa kết hôn nhưng vì thế lực gia tộc ngăn trở mà chia tay? Anh cho rằng mấy vở kịch cẩu huyết này, có thể tùy tiện biên soạn?"

"Anh không ép em phải tin, Hạ Ly." Kỳ Giang Xuyên nhìn một vệt máu trên tay, vẫn dùng giọng nói lạnh lùng kia: "Đây là tài liệu em muốn, anh chỉ cố hết sức đưa cho em điều chân thật nhất. Sự thật chứng minh, người trước đó ở bên cạnh ông Hạ đúng là Vân Trinh Uyển. Hai người qua lại hai năm, quan hệ thân mật sắp bàn đến việc cưới gả. Sau đó vì có Hạ lão gia tử tham dự, ông Hạ mới phải cưới bác Hứa."

"Nói bậy!" Hạ Ly nhìn chằm chằm anh ta, mặc dù biết anh ta không đáng phải chịu hết mọi lửa giận của cô, cô vẫn không nhịn được rống lên với anh ta: "Vậy sau đó giải thích thế nào? Sao Vân Trinh Uyển lại đột nhiên bị cưỡng hiếp, rồi lại trùng hợp mang thai, chẳng lẽ nói Vân Yên chính là tác phẩm của màn cưỡng hiếp?"

"Lúc phụ nữ thất tình thất hồn lạc phách đi tìm say là chuyện rất bình thường." Giọng điệu cứng nhắc của Kỳ Giang Xuyên cho thấy sự vô tình của anh ta: "Ở quầy rượu, mỗi ngày đều sẽ có loại chuyện như vậy xảy ra, không ly kỳ."

"Chuyện này xảy ra ở nhà họ Hạ mới ly kỳ!" Hạ Ly thừa nhận mình đang bới móc: "Gì hả! Rõ ràng người ta đã kết hôn, bà ta còn mặt dày mày dạn dính vào chia rẽ người ta! Hơn nữa còn mang theo một... một..."

Một dã chủng.

Hạ Ly không nói ra.

"Cho nên Hạ Ly, em phải thật cẩn thận với người phụ nữ này. Bà ta hao tổn tâm cơ gả vào nhà họ Hạ, một có lẽ vì tình yêu với ông Hạ, thứ hai, không ngoại trừ việc bà ta muốn trả thù. Anh biết, trận chiến này người khổ chính là em. Những thứ tạp chí《 Người nổi tiếng 》 linh tinh kia, cho em chiếm trang báo nhiều nhất. Một cô gái ——" nói tới đây, kỳ Giang Xuyên dừng lại, anh ta biết cô ghét bị dạy đời.

"Tôi có thể làm gì? Nói với những thứ tạp chí kia không được viết về tôi à?" Hạ Ly liếc mắt, phát tiết xong, mới phát hiện mu bàn tay của anh ta bị cô bóp nát, không nhịn được bĩu môi: "Có phải anh thích bị ngược hay không, để tùy tôi nhéo?"

"Mỗi lần em tức giận nếu không phát tiết ra, sẽ khó chịu chừng mấy ngày." Kỳ Giang Xuyên mỉm cười, tiện tay cầm một tờ khăn giấy ở túi sau: "Cho em nhéo, tâm trạng sẽ khá hơn một chút."

Hạ Ly ngẩn ra, ngay sau đó tay trái mình cầm tay phải cười mỉa: "Chịu bị xem thường à?"

Thuộc hạ của Kỳ Giang Xuyên đồng loạt đứng lên, đồng loạt sờ vào trong ngực...

Vậy mà, người nam nhân có ‘phong phạm vương giả’ đó mím chặt đôi môi cúi đầu: "Được rồi, anh chịu bị xem thường. Từ vừa mới bắt đầu em đã biết như vậy, mới có thể ở cùng với anh."

Mắt phải Hạ Ly nheo lại, cả người như bị điện giật run một cái: "Việc đó... Kỳ Giang Xuyên, tôi... tôi quyết định muốn đính hôn với Tiêu Phượng Nam. Ha ha, sau này sẽ không còn ai dám nhéo anh rồi, không còn nữa, ha ha!" Cô cười khan, nói xong cũng cảm giác mình rất đáng bị ăn đòn. Vì vậy tự bóp chặt cổ tay mình, móng tay ghim thật sâu vào da thịt.

Kỳ Giang Xuyên mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm cô: "Không phải em chỉ muốn đùa giỡn với anh ta! Em... lại muốn đính hôn với loại người như vậy?"

"Tôi và anh ấy đính hôn thì có gì ly kỳ!" Hạ Ly lạnh run một cách khó hiểu, dè dặt nói: "Anh... không chúc mừng tôi sao?"

Kỳ Giang Xuyên không mở mắt, môi co quắp lạnh nhạt cười: "Em đang đả kích anh sao, vì hai năm trước anh tự chủ trương thiết kế màn chia tay."

"Anh quá tự đại rồi! Tại sao tôi phải để ý đến anh! Lúc tôi ở bên anh, rõ ràng đã nói rồi... Chẳng qua, chẳng qua tôi muốn anh bổ khuyết cho tình yêu của tôi mà thôi!" Đôi môi của Hạ Ly hơi khô, cô liếm liếm, lại cảm thấy vết thương trên đầu lưỡi do bị cắn tối hôm qua, cùng với... nụ hôn kịch liệt và mất hồn với Tiêu Phượng Nam, trong lòng hơi nhói.

"Vậy sao." Kỳ Giang Xuyên gật đầu: "Như vậy thì tốt, nếu em thật sự thích anh ta... Vậy thì tốt nhất. Nhưng mà, em hiểu anh ta không?"

"Tôi không biết, cũng không thấy cần phải hiểu rõ quá nhiều! Kỳ Giang Xuyên, nếu tin tức anh đưa cũng chỉ kinh khủng như vậy! Vậy tôi tình nguyện không biết, cũng không muốn nghe anh nói!"

"Kinh khủng là thực tế. Do em đang trốn tránh."

"Tôi thích trốn tránh, giống như năm đó biết anh giúp người ta gánh tội rồi ngồi tù thay vậy! Tôi không biết tốt xấu thế đó, anh cần gì phải quan tâm đến tôi?" Hạ Ly quay đầu đi, siết chặt quả đấm: "Chuyện tôi nhờ anh đã làm xong xuôi, uhm, chuyện anh muốn tôi để ý tôi cũng đã để ý rồi. Tôi nghĩ sau này chúng ta đừng nên gặp lại nữa... Tôi không muốn anh ấy buồn, mặc dù cho tới bây giờ anh ấy chẳng hề nói gì cả."

Kỳ Giang Xuyên chết trân nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, hồi lâu, nhắm mắt lại... Mặc dù anh ta chẳng nói gì cả sao... Em thấy được sự nhẫn nhịn và im lặng của anh ta, em đau lòng cho anh ta, vậy có để ý đến một người cũng đang chịu đựng là anh không.

"Được rồi, lúc nào có chuyện, cứ việc tìm anh." Cô nghe anh ta nói.

"Thật xin lỗi."

"Không sao."

Hạ Ly hít thật sâu, nói: "Thật sự xin lỗi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.