Một Đời Vui Vẻ - Huyết Nguyệt Lạc Vi

Chương 30: Tiêu Phượng Nam (năm)




Editor: Gà _ LQĐ

Hạ Ly nghe được cái tên này, da gà rơi đầy đất. Cô rùng mình chà cánh tay cho đỡ ghê tởm, trở mặt với người phụ nữ đó!

"Cô ta bảo làm gì thì cô làm thế đấy? Tốt! Bây giờ đồng minh sắp tan vỡ, kéo tôi tới làm người xấu. Ai biết cô nói thật hay giả!" Vốn Hạ Ly tính cứ bỏ qua như thế thì càng nghĩ càng giận, dùng móng tay nhọn nhéo cô ta, dùng sức đâm cô ta, mắng: "Không phải cô rất thanh thuần sao, không phải cô thiện lương sao? Cô gái thanh thuần thiện lương như vậy sao lại nghĩ ra chiêu nham hiểm để hại người nhà mình như thế! Trong ngày thường không phải cô rất dễ giao thiệp với đàn ông sao? Sao đổi thành phụ nữ thì cô chợt trở thành như vậy? Rõ ràng chính là dáng vẻ kiểu cách giả vờ nghiêm chỉnh! Đã xảy ra chuyện thì mới chạy trở về tìm tôi, cô trả thù cái gì!"

Vân Yên chỉ khóc, nước mắt lưng tròng thấm ướt gương mặt vàng vọt.

Hạ Ly không hiểu nổi, dù phụ nữ có xinh đẹp thế nào thì khi khóc lên vẫn rất xấu xí mà, tại sao hết lần này tới lần khác luôn có đàn ông hình dung là hoa lê đẫm mưa! Vân Yên tùy tiện làm nũng đã có thể lung lạc được một đám quỳ dưới váy xưng thần, chẳng lẽ đứa nhỏ này là một đầu bảng nổi danh trong truyền thuyết chuyển thế? Hay là một đầu bảng xinh đẹp nào đó chuyển kiếp tới?

"Được rồi được rồi, muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc!" Hạ Ly thừa nhận cô khá ghen tỵ với ‘sức hấp dẫn’ của cô nàng họ Vân nào đó. Cô lại nghĩ tới những phân tích về đố kỵ của Phượng Nam, hung hãn cười gằn: "Cho dù chỉ là một con chó hay một ngọn cỏ của nhà họ Hạ chúng ta, người ngoài cũng đừng hòng lay động. Tôi sẽ xem cô Tô này thoát thân thế nào!"

Trải qua chuyện này, Hạ Ly càng không nhìn ra thái độ đối xử với mẹ con Vân thị của ba cô. Năng lực của ông, không phải là không quản được. Ông không muốn trông nom sao? Cũng chưa chắc, nếu không sẽ không tìm Hạ Ly. Hơn nữa chuyện như vậy ba cô tuyệt đối không thể ra mặt, cho nên ký gửi cho Hạ Ly vừa đúng thích hợp.

So sánh với Vân Yên, Vân Trinh Uyển khó đối phó hơn nhiều. Hạ Ly không hề nghĩ tới bà ta là một người mẹ như vậy: Khóc, nháo, thắt cổ... Cô nghĩ Vân Trinh Uyển sẽ khôn khéo biết bao, có thể tự mình giải quyết, sẽ không làm lớn chuyện này lên. Dù sao người bị tổn thương nhiều nhất trong chuyện này là con gái ruột Vân Yên của bà ta. Cho dù bà ta không tiếc một chút xíu danh dự này, bà ta nên suy nghĩ đường lui cho con gái chứ. Bà ta không sợ mình bán tin tức đi sao?

Bỏ lại Vân Yên trong thư phòng, Hạ Ly một mình xuống lầu: "Chuyện này nói cho ông nội biết chưa?"

Vân Trinh Uyển nói tiếp: "Đâu dám nói cho ông lão! Ông lão vốn là nhìn Yên nhi chúng ta không vừa mắt, vậy con nói phải làm sao đây!"

Hạ Ly bĩu môi, nói với ông Hạ: "Con đi trước, chuyện này trước hết cứ như vậy, đừng gây thêm chuyện nữa. Đợi khi Vân Yên có thể làm phẫu thuật rồi hẵng nói."

Liên tiếp có cảm giác ‘Bị đùa giỡn’, không ai có thể thoải mái.

Hạ Ly vừa đến nhà cũ họ Tiêu, lập tức đắp chăn ngủ. Cho đến Tiêu Phượng Nam trở lại mới thôi.

Các lão đầu nhà họ Hạ nhận được ‘ngự phê’ của Hạ Ly, thật sự không dám gọi Tiêu Phượng Nam đi ứng phó với mấy buổi xã giao nhàm chán dài dòng nữa. Hôm nay trở về rất sớm, chẳng qua là mỗi lần đều kẹp theo một đống văn kiện, Hạ Ly hận đến ngứa răng: Đám lão già này, thật rất biết vật tận kỳ dụng [1]!

[1] Nguyên văn ‘Nhân tận kỳ tài, vật tận kỳ dụng’: nghĩa là phát huy hết tài năng của mọi người, lợi dụng hết công năng của vạn vật.

Cơm tối muốn ăn cùng nhau, Tiêu Phượng Nam cố ý đi đặt món, bị Hạ Ly ngăn lại: "Em nấu cơm."

Gương mặt Tiêu Phượng Nam thụ sủng nhược kinh, kinh xong rồi phẫn nộ nhìn văn kiện của anh. Hạ Ly cười anh: "Công ty là của nhà em, anh liều mạng như vậy làm gì?" Tiêu Phượng Nam thản nhiên: "Đã nhận rồi thì phải làm cho xong." Vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, chọc Hạ Ly vừa đấm vừa cười anh.

Trong phòng bếp Hạ Ly tùy ý cầm rau và vài quả trứng gà, giơ tay chặt xuống. Món ăn thường ngày không có gì nổi bật, nhưng khắp phòng đầy mùi thơm. Tiêu Phượng Nam lấy rượu ra, Hạ Ly run một cái: "Ngoan, em không uống."

Hai người ngồi xếp bằng, thức ăn bày trên đất. Chị cả tự mình nấu ăn, không ăn cùng bọn họ.

Ánh mắt Tiêu Phượng Nam nheo lại, hơi sưng. Có chút năn nỉ cười nói: "Chỉ uống một chén."

Hạ Ly mới phát hiện, anh càng ngày càng gầy. Hơn nữa... Nhìn gần hóa ra tươi ngon mọng nước như vậy. Cả người như thủy tinh bị nhiễm bụi, nói chung là có chút tiếc nuối.

"Nhìn gì?" Anh nhéo mũi cô. Hạ Ly trốn ra: "Thì cho anh uống một chén."

Tiêu Phượng Nam cười. Sảng khoái lấy bát to ra rồi rót đầy: "Anh nhiều lắm chỉ uống một chén như vậy thôi."

Hạ Ly không để ý tới anh, vùi đầu ăn cơm. Ăn xong của mình, rồi lại lấy của anh. Tiêu Phượng Nam thừa dịp cô cướp miếng ăn thì vuốt ve đầu cô, chọc cô kêu la, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi. Trong mắt rưng rưng, chợt lăn xuống. Chính cô lại che miệng cười.

Tiêu Phượng Nam tiến sát tới hôn cô, vô cùng cuồng dã nhiệt tình làm cô không khỏi run lên. Anh dùng sức mút vết thương, làm cô đau nước mắt chảy ròng.

"Anh yêu em, mà sao khó khăn vậy." Tiêu Phượng Nam ôm cô vào lòng, ngón tay vuốt ve môi cô: "Gả cho anh đi. Có được không?"

Cả người Hạ Ly nóng ran, đầu óc choáng váng. Đầu lưỡi còn tê đau, cô đưa mắt lên nhìn anh, bị một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, răng môi lại dây dưa cùng một chỗ.

Tại sao mỗi lần chật vật nhất, ở bên cạnh cô cũng chỉ có một Tiêu Phượng Nam? 13 tuổi bị côn đồ bao vây, 23 tuổi thất tình tê tâm liệt phế, trước đó vài ngày ông nội bị tập kích... Anh hết lòng quan tâm giúp đỡ cô, nhưng cô đối với chỉ dịu dàng qua loa!

Anh say sưa dời tay vào trong váy cô, đột nhiên dừng lại, rồi từ từ chuyển ra ngoài.

"Em có đồng ý gả cho anh không?" Anh hỏi. Không có hoa tươi, không có nhẫn, cũng không có quỳ một gối xuống đất. Thân thể hai người dây dưa thành tơ lụa hoa mỹ mềm mại nhất, mặc dù —— quần áo trên người vẫn ổn, tóc không hề rối loạn.

"Em... Được." Cô gật đầu, chôn đầu vào lòng anh: "Em thích anh."

Tiêu Phượng Nam giật mình, ôm cô chặt hơn, đôi môi dừng trên tóc cô, vuốt ve bờ vai, không nói gì...

"Chỉ cần anh đừng gạt em, đừng bắt nạt em..." Hạ Ly che miệng, dáng vẻ đang cười, hốc mắt lại rưng rưng: "Em thích anh!"

Tiêu Phượng Nam đặt tay lên mặt cô, chỉ chừa ra đôi môi đỏ thẫm: "Sao lại khóc..."

Mặt Hạ Ly vuốt ve lòng bàn tay anh, có cảm giác vẻ lạnh buốt xa hoa tan ra hòa vào da tay anh: "Ai thích khóc chứ! Đầu lưỡi của em đau quá..."

Tiêu Phượng Nam cúi đầu hôn môi, liếm vết thương này: "Hôm nay trở về đã cảm thấy tâm trạng em không ổn. Ừ... Đáng lẽ anh không nên cầu hôn vào lúc này —— không ngờ đánh bậy đánh bạ thành công thật! Ông trời quả nhiên yêu mến anh, nên khiến em vui vẻ một chút."

"Em không sao. Anh biết đó, trong nhà có hai vu bà một lớn một nhỏ, thích gây thêm phiền cho người ta nhất." Hạ Ly cảnh giác ngậm miệng: Chuyện này không chỉ là việc xấu trong nhà, còn liên lụy đến Tô Uyển Dương! Nếu bị anh biết, cô còn có thể theo như kế hoạch đã định ra chỉnh người phụ nữ này không?

Tiêu Phượng Nam biết cô không tiện nói, cũng không ép hỏi, chỉ nói: "Em nghe kìa, bên ngoài..."

Là tiếng mưa rơi.

Nhà cũ họ Tiêu ở trong mưa có vẻ đặc biệt thần bí. Cơn mưa to như tinh linh đang bay, rớt xuống, rơi xuống đất tan nát thành một đóa bọt nước nho nhỏ. Tường xây làm bình phong ở cổng được nhẹ nhàng cọ rửa, cây cỏ trắng xóa um tùm đung đưa không ngừng trong cơn mưa. Nhiều loại hoa tựa như gấm bên trong cửa thuỳ hoa cũng yên lặng ngủ yên trong cơn mưa này, ngủ dậy mê mang mở mắt ra, mới nhìn thấy —— tỉnh giấc, chỉ có anh và cô.

"Tiêu Phượng Nam, anh có tin vào địa lão thiên hoang không?" Hạ Ly hỏi xong, mình đã ‘phì’ một tiếng bật cười trước: "Thời thiết như vậy, đặc biệt là buổi tối. Con người dễ dàng kiểu cách nhất."

"Anh chỉ tin chúng ta sẽ địa lão thiên hoang." Tiêu Phượng Nam siết chặt ngón tay cô, hôn đầu ngón tay cô: "Em tốt đẹp như vậy, e rằng đến cả anh cũng không thể không tin."

"Há! Đừng mồm mép với em." Hạ Ly nhẹ giọng chê bai anh, cũng từ từ nhắm mắt trong lòng anh: "Anh phải thật yêu em mới được. Ít nhất phải thích em nhất..."

"Em cho rằng ai cũng giống em! Còn có yêu nhất, yêu thứ nhì, yêu thứ ba sao?" Tiêu Phượng Nam gõ đầu cô: "Yêu cũng chỉ có thể là một, so sánh thế nào được, làm sao phân chia chứ?"

"Anh nói đó! Ngoài em ra không cho khen ngợi người phụ nữ khác, thưởng thức cũng không được, mơ ước lại càng không luôn! Nếu không em sẽ tìm thần đào hết hai mắt của mình!" Hạ Ly cắn bàn tay anh, răng nanh nhọn khắc vào.

Tiêu Phượng Nam mỉm cười, anh nhìn Hạ Ly như thú con cắn người trong lòng, một chút hạnh phúc ít ỏi từ từ tràn ra, đầy ắp, như trong không khí đều là mật ngọt, anh nghĩ: Anh chỉ yêu em, muốn hét lên rằng, hi vọng em có thể yêu anh nhất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.