Một Đời Vấn Vương

Chương 7: Đừng tỏ ra cao thượng




Chúng tôi ở lại một lúc lâu trên bờ biển, không ai nói thêm với ai câu gì.

Ánh đèn đường mờ nhạt trải dài hai chiếc bóng ngồi cạnh bên nhau, xa xa là bóng tối vô định, những đầu sóng vươn mình nhấp nhô rồi nhanh chóng tan mất trong mắt tôi, tôi thả hết nỗi buồn vào đấy, để mặc chúng cuốn trôi.

Như một thói quen, tôi vô thức nhìn sang Tịch Đông, bắt gặp bóng lưng quen thuộc của ngày nào, nhưng không hiểu vì sao hôm nay gặp lại bỗng thấy đâu đó có phần xa lạ.

Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt của anh gieo ra đầu ngọn sóng, không còn sáng ngời, kiêu ngạo như lúc xưa, mà thay vào đó là một màu u ẩn, khó diễn tả bằng lời. Có lẽ đó chính là thứ khiến tôi thấy mình với anh xuất hiện thêm khoảng cách.

Liếc nhìn đồng hồ đã hơn chín giờ tối, gió biển mỗi lúc càng buốt giá hơn, Tịch Đông thinh lặng ngồi cạnh tôi, không kêu than một lời dù môi anh đã bị không khí lạnh làm cho chuyển sắc. Khoảnh khắc đó ở tận đáy lòng tôi dâng lên chút cảm kích anh.

Đôi lúc trong những cơn giông bão của cuộc đời, người ta thường không cố tìm kiếm cho mình một người có thể thấu hiểu hết mọi nỗi khổ đau, bất hạnh trong tim họ. Mà chỉ cần một ai đó thinh lặng ngồi cạnh bên, không gặn hỏi, không khuyên giải, chỉ đơn giản là ngồi lại, để họ biết mình không đơn độc mà thôi.

Cả ngày hôm nay đâu chỉ có tôi mệt mỏi, bệnh nhân như anh vẫn rất cần được nghỉ ngơi.

Tôi đứng dậy, phủi sạch lớp cát mịn bám trên người, nói với anh:

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nhanh về thôi."

Tịch Đông ngước mắt cười, chống tay trên cát đứng dậy:

"Được."

Từ đường bờ biển lái xe thêm mười phút về nhà, sau trận khóc nức nở đầu óc tôi trở nên trống rỗng, vết thương trên trán do bị va đập vào vô lăng mặc dù không sưng đỏ, nhưng đã bắt đầu ê nhức.

Vừa về đến, tôi nhìn thấy một bóng người đứng tựa lưng ở cổng, giàn hoa Hồng leo rũ xuống che mất nửa gương mặt người đàn ông, hai tay anh ta đút trong túi quần, hơi cúi đầu, đèn đường chiếu sáng trên vai áo sơ mi màu xanh da trời.

Dù không nhìn rõ mặt, tôi cũng gần như có thể đoán ra anh ta là ai.

Tôi bước xuống xe, lạnh nhạt liếc người đang bước đến gần, mí mắt chẳng buồn nâng lên.

"Em yêu, em đã đi đâu thế? Anh gọi mãi mà không được."

Hà Uy nắm lấy tay tôi, ra vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh tôi đã né tránh được bàn tay bẩn thỉu của anh ta.

Tôi không trả lời, cố kiềm chế dòng máu trong người đang sôi bùng như sắp trào ra. Thờ ơ đi lướt qua, lấy chìa khóa trong túi xách ra mở cổng. Hà Uy đứng sau lưng tôi, luôn miệng quan tâm:

"Rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì sao em phải ra ngoài muộn thế này, thật không an toàn. Lần sau có thể nói với anh một tiếng không?"

Tôi vờ như chẳng nghe thấy lời anh ta. Đẩy mở cánh cổng sắt ra, rồi quay lại nhìn Tịch Đông đang ngơ ngác trước sự xuất hiện của Hà Uy, bảo anh:

"Vào nhà đi."

Tịch Đông nhìn tôi, rồi nhìn Hà Uy, do dự gì đó mà không đáp lời. Tôi không thoải mái mím môi với anh:

"Đây là chuyện riêng của tôi."

Tịch Đông dừng ánh nhìn trên mặt tôi một lúc rồi mới gật đầu đi vào trong.

Nhưng ngay sau đó anh đã bị Hà Uy chặn lại, anh ta dang một cánh tay ra chắn trước ngực Tịch Đông:

"Khoan đã, người này là ai? Sao em lại để anh ta vào nhà?"

Tôi hất tay Hà Uy ra khỏi người anh, kéo Tịch Đông ra sau lưng mình, lạnh nhạt nói với Hà Uy:

"Không cần anh quản."

Hà Uy nhoài người nắm chặt cánh tay tôi. Càng tháo gỡ, năm ngón tay anh ta càng ra sức siết lại, khiến tôi đau đớn.

Tịch Đông thấy sắc mặt tôi khó chịu nên bước lại gần, kéo tay anh ta ra giúp tôi:

"Với phụ nữ anh hành xử thô lỗ như vậy sao?"

Hà Uy liếc Tịch Đông một cái dữ dội, sau đó thì không thèm để tâm đến lời Tịch Đông, mà quay sang năn nỉ tôi:

"Em yêu, có phải em còn rất giận anh chuyện sáng nay ở quán cà phê New Star không? Đừng như vậy, anh đã giải thích rồi mà, là cô ta dụ dỗ anh."

Tôi cười lạnh lẽo, không lọt nổi cái khuôn mặt trơ trẽn này vào mắt nữa:

"Dụ dỗ? Hà Uy, anh có còn chút liêm sỉ nào không? Đổ hết mọi lỗi lầm lên người một cô gái, rốt cuộc anh là hạng người gì vậy chứ?"

Hà Uy giữ hai vai tôi, ép buộc tôi nhìn vào mắt anh ta:

"Anh thừa nhận bản thân mình không giữ được tỉnh táo, đã để cho cô ta mê hoặc, làm tổn thương em. Nhưng mà Phù Vân, anh là thật lòng yêu em, anh đã không còn day dưa gì với cô gái đó nữa."

Tôi cười khô khốc, không nhịn nổi sự mỉa mai trong lòng:

"Anh thật lòng yêu tôi, hay thật lòng yêu tài sản trong tay tôi?"

Anh ta cứng họng, ánh mắt chết trong biểu cảm khinh bỉ trên mặt tôi một lúc lâu, rồi chớp chớp mí, dời tầm nhìn lảng tránh.

Hà Uy sượng mặt, không nhìn thẳng vào tôi, cười gượng:

"Phù Vân em nói gì vậy chứ?"

Càng cố gắng giải thích, càng lộ rõ bản chất thối nát của anh ta:

"Những lời em nghe được ở quán cà phê đều là để dỗ dành cô ta thôi, đàn ông nào ra ngoài chơi bời mà không rót mật vào tai phụ nữ chứ."

Hà Uy đưa ba ngón tay lên thề thốt, dùng ánh mắt van vỉ nhìn tôi:

"Anh có thể thề trong tim mình chỉ yêu mỗi mình em, suốt đời suốt kiếp không bao giờ thay đổi. Sai lầm này tuyệt đối không lặp lại nữa, chỉ cần em tha thứ cho anh, cho anh cơ hội chuộc lỗi, có được không?"

Những lời thề thốt giả dối như nước lạnh trút vào tai, khiến não tôi ong lên tê nhức, một câu một chữ cũng không muốn nghe thêm.

Tôi đanh giọng hét vào mặt Hà Uy:

"Đủ rồi."

Mạnh mẽ vùng ra khỏi vòng tay Hà Uy, sự phẫn nộ bùng lên trong mắt tôi như ngọn lửa, chỉ hận không thể thêu đốt anh ta thành một nắm tro tàn.

"Anh biến ngay cho khuất mắt tôi, và đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa, nếu không đừng trách tôi không nương tình."

Tôi lạnh lùng quay lưng lại, định đi vào nhà. Hà Uy vẫn không chịu bỏ cuộc, chạy theo kéo tay tôi. Truyện Quan Trường

Tịch Đông đột nhiên xen vào giữa, ngăn cản:

"Anh bạn này, Phù Vân đã nói thẳng thừng như vậy sao anh cứ phải cố chấp, làm khó cô ấy?"

Hà Uy bị chặn lại, anh ta nheo mắt nhìn Tịch Đông một lúc. Như nghĩ ra điều gì, anh ta cười nhếch mép, cố tình kéo dài giọng nói để thể hiện rõ ý muốn sỉ nhục tôi:

"Tôi hiểu rồi. Hóa ra...đây là lý do em một mực đòi chia tay tôi sao?"

Anh ta dùng ánh mắt khinh thị đánh giá từ đầu đến chân Tịch Đông:

"Nhìn cũng không tệ."

Tôi lườm Hà Uy, chưa dám tin vào tai mình, cố ý hỏi lại:

"Anh nói cái gì?"

Hà Uy nhướn mày, cười nhếch mép:

"Tôi nói không phải sao?"

Mắt anh ta nheo lại, giọng châm biếm cay độc:

"Em tỏ ra cao thượng cái gì chứ? Có lẽ sau lưng tôi em vốn dĩ đã phản bội từ trước, bắt chặt sai lầm của tôi chỉ là một cái cớ để chứng minh mình là người đáng thương, biến tôi thành kẻ phản bội, đúng không?"

Tôi kinh ngạc vô cùng, nửa năm quen nhau chưa bao giờ tôi được trông thấy dáng vẻ này của Hà Uy. Bộ mặt bỉ ổi, dung tục, có phải đây mới là con người thật của anh ta? Tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng anh ta là người tốt.

"Hà Uy, anh đừng có quá đáng."

Anh ta cười khẩy, châm chọc tôi:

"Sao hả? Bị tôi nói trúng rồi chứ gì?"

Cơn phẫn nộ trong lồng ngực như quả bom hẹn giờ sắp nổ tung, nếu còn đôi co với anh ta một lúc nữa, tôi không chắc bản thân sẽ không lao lên mà cào nát mặt anh ta.

Mối quan hệ giữa tôi và Hà Uy đã trở thành chậu hoa thủy tinh vỡ vụn, ngàn lần cũng chẳng thể cứu vãn. Vì thế mà sự xuất hiện của Tịch Đông cũng không có bất cứ lý do gì phải giải thích cho anh ta hiểu. Trong mắt người ngoài ai phản bội, ai đáng thương, với tôi càng chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi hét lên, xua đuổi Hà Uy:

"Cút. Anh mau cút khỏi đây cho tôi."

Anh ta cười lạnh, chỉ tay về phía tôi, hăm dọa:

"Em định đá tôi đi như vậy sao? Tôi nhất định sẽ không để em sống yên ổn."

Tôi trừng nhìn Hà Uy, trong đáy mắt chỉ còn lại sự chán ghét và khinh bỉ:

"Nếu còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát đến bắt anh tội gây rối."

Hà Uy bước lên vài bước như muốn tiến đến túm lấy tôi. Tịch Đông liền tiến đến, đứng chắn trước người tôi sừng sững như bức tường, bóng lưng cao thẳng vững chắc.

Tịch Đông nghiêng mặt nhìn tôi một cái. Đôi mày thanh dài cau lại, lúc quay ra đối diện với Hà Uy, con ngươi đen sâu đó như chứa một mối đe dọa đáng sợ. Nép bên cánh tay anh, tim tôi cũng đột nhiên căng thẳng.

Tịch Đông không nói gì, chỉ chằm chằm nhìn Hà Uy như thế.

Hà Uy có chút kiêng dè, vừa lùi lại vừa cười tức tối:

"Được, hai người được lắm. Cứ chờ đi."

Cuối cùng thì anh ta cũng bỏ đi.

Tôi nhanh chóng khóa lại cổng.

Đi vào nhà, uống ừng ực một cốc nước lớn để hạ hỏa.

Như không kiềm được tò mò, Tịch Đông hỏi tôi:

"Anh ta chính là người khiến cô khóc thảm ở bờ biển sao?"

Tôi đặt cốc nước mạnh xuống mặt bàn, âm thanh va chạm dưới đáy cốc vang lên khó chịu. Không vui đề nghị anh:

"Đừng nhắc đến cái tên đó trước mặt tôi nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.