Một Đời Vấn Vương

Chương 14: Lá thư tỏ tình thứ hai




Nhìn thấy người trong tấm ảnh, nét mặt Tịch Đông lập tức cứng đờ, hai mắt mở to lên vì kinh ngạc.

Tôi không lấy phản ứng của anh làm bất ngờ, chỉ âm thầm nở nụ cười tự giễu. Biết ngay mà, chắc chắn anh cũng cho rằng cô gái ăn mặc khêu gợi trong ảnh chính là tôi.

Nói tới đây tôi quả thật phải khâm phục tài năng chỉnh sửa ảnh của Hà Uy, anh ta làm một cách hoàn hảo. Ban đầu khi nhìn thấy những tấm hình này, tôi còn ngu muội tới mức lục lại trong trí nhớ, để tìm xem bản thân đã từng phóng túng như thế vào lúc nào.

Tôi thất vọng quay mặt đi, nâng lon bia còn một nửa lên cao định uống cạn.

"Sao cô gái trong ảnh có thể giống cô đến như vậy? Là chị em song sinh thất lạc ư?"

Giọng Tịch Đông thảng thốt.

Khoan đã: "Song sinh thất lạc?"

Câu hỏi của anh làm tôi quá bất ngờ, đến nỗi uống bia cũng bị sặc, tôi chống tay xuống sàn nhà ho khùng khục.

Tịch Đông nhoài người sang vỗ lưng giúp tôi:

"Cô không sao chứ?"

Tôi ngẩng đầu:

"Anh vừa mới nói cái gì?"

Chỉ vào cô gái trong ảnh:

"Anh nhận ra được người này không phải là tôi ư?"

Tịch Đông nhìn lại thứ trên tay mình, bật cười:

"Thôi đi. Người này sao có thể là cô. Vòng một của cô ta rất đầy đặn..."

Nói được một nửa anh đột nhiên khựng lại, khép môi, tắt nụ cười, ngượng ngùng quay sang tôi, ánh mắt chậm chạp bò xuống cúc áo thứ hai của tôi.

Sau vài giây ngờ nghệch tôi mới tỉnh ngộ, chút cảm động le lói trong tim cũng tan biến mất. Mặt lập tức đỏ như quả dâu, luống cuống chéo tay che trước ngực.

Thấy Tịch Đông vẫn không chịu thôi cái ánh mắt tùy tiện đó, tôi gắt giọng, trợn con ngươi lên hung dữ với anh:

"Anh nhìn cái gì?"

Trông bộ dạng xấu hổ của tôi, Tịch Đông ngả người dựa vào ghế sô pha, cười ngoác mồm. Anh lại trêu tôi.

"Đồ vô lại."

Tôi liếc anh, miệng lí nhí mắng người.

Tịch Đông xua tay, cố nhịn cười để tôi vơi cơn giận:

"Xin lỗi. Tôi không trêu cô nữa."

Anh đưa tấm ảnh lên trước, nghiêm túc giải thích:

"Quả thật người này có gương mặt rất giống cô."

Tịch Đông ngồi nghiêng vai sang chỗ tôi, để tôi có thể nhìn rõ hơn tấm ảnh trên tay anh:

"Nhưng để ý thử xem, tai cô ta đang đeo một đôi hoa tai bạc hình sao biển rất nhỏ."

Anh ngước mắt nhìn tôi, nói với vẻ chắc chắn:

"Tôi nhớ là cô không có thói quen đeo hoa tai."

"Sao anh biết?"

Tôi thắc mắc. Tịch Đông không cần suy nghĩ, trực tiếp trả lời:

"Lỗ đeo hoa tai của cô rất nhỏ, chứng tỏ đã một thời gian dài rồi không dùng tới loại trang sức này, nên bị thu hẹp lại. Hơn nữa từ lúc gặp được cô đến giờ, chưa lần nào tôi nhìn thấy cô dùng hoa tai."

Anh quả quyết chỉ vào xương quai xanh của cô gái trong ảnh:

"Ở đây. Lúc cô mặc áo cổ chữ V sẽ để lộ ra nốt ruồi son, còn cô gái này không có."

Tôi ngây người, có chút ngạc nhiên, có chút cảm động, dừng ánh nhìn trên mặt anh rất lâu. Cả chuyện nhỏ nhặt này anh cũng để ý? Vậy mà bản thân tôi lại không nhận ra.

Anh đưa chúng lại cho tôi, vẻ mặt vô cùng tò mò:

"Những tấm ảnh này là thế nào?"

Tôi chua chát đón lấy, từ từ kể ra mọi chuyện. Nghe xong, sắc mặt anh còn khó coi hơn cả tôi, đôi mắt đen sâu an tĩnh thường ngày trở nên giận dữ.

Tịch Đông bất bình, bóp méo vỏ lon bia trong tay:

"Tên này cũng quá là bỉ ổi."

"..."

"Cô muốn xử lý anh ta thế nào?"

Cổ họng tôi bỗng dưng khô khốc, khoang miệng đắng ngắt như vừa nhai phải hạt chanh.

Còn thế nào được, dĩ nhiên là phải bắt anh ta trả giá rồi. Có ai bị oan ức mà không cố gắng tìm cách chứng minh mình trong sạch, đâu thể cam tâm làm con kiến trong lòng bàn tay kẻ khác.

Nghĩ ngợi thêm chút, tôi sực nhớ:

"Còn một nơi mà tôi đã bỏ quên, có thể sẽ gặp được anh ta ở đó."

"Là nơi nào?"

Mắt tôi lóe lên tia sáng:

"Công ty hóa mỹ phẩm Thiên Thiên, chỗ Hà Uy đang làm việc."

Anh nghiêm túc đề nghị:

"Vậy tôi đi với cô."

Tôi lắc đầu, thẳng thừng từ chối, không nỡ nhìn anh bị mớ rắc rối này làm vạ lây:

"Đừng. Đây là chuyện riêng của tôi, để tôi tự giải quyết."

Anh thở dài. Mặc dù Tịch Đông không bác bỏ lời tôi, nhưng nhìn thế nào cũng thấy được ba chữ "không bằng lòng" hiện rõ trên trán anh. Dáng vẻ này làm tôi có hơi khó chịu.

"Anh không yên tâm để tôi đến đó một mình?"

Nghe thấy câu hỏi, Tịch Đông quay sang nhìn tôi như bị nói trúng suy nghĩ trong đầu. Tôi cười cảm kích, cụng lon bia với anh:

"Tôi đồng ý nói ra không phải để mong chờ sự cứu giúp của người khác. Trong chuyện này không một ai có thể thay tôi chống đỡ."

Thấy tôi kiên quyết, Tịch Đông lại thở dài.

Càng uống tôi càng không thể ngừng lại, như cố chuốc say mình để giảm bớt sự bực tức trong lòng.

Hai tai tôi bắt đầu có cảm giác nóng bừng, mọi thứ trước mắt mờ đi, cả gương mặt anh cũng mơ hồ dù đèn trần rất sáng. Hình như tôi đã say mất rồi.

Hơi men từ dạ dày dội lên sống mũi, làm cổ họng có vị cay nồng. Như mơ như tỉnh, tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn anh, góc nghiêng hoàn mỹ tới mức khiến tâm can xao xuyến.

Tôi lại nhớ nam sinh đứng chờ tôi dưới gốc Bằng Lăng, vào mùa hoa nở cả trời nhuộm một màu rực tím. Nhớ đôi môi, nụ cười thuần khiết như ánh nguyệt quang của những đêm trăng rằm. Nhớ da diết!

Tôi giật mình nhận ra, bản thân tưởng chừng đã lãng quên hình dung ấy, nhưng thực chất là chưa bao giờ quên được.

Có lẽ não bộ cảm thấy tôi bị chết chìm trong nhung nhớ quá lâu, quá đáng thương. Nên nó mới âm thầm mang hình ảnh anh giấu vào sâu trong tiềm thức, đánh lừa tôi.

Cho tới khi Tịch Đông đột ngột quay về, hiện diện ngay trước mắt tôi bằng xương bằng thịt, mọi cảm xúc bị ẩn giấu đều không còn kiểm soát được nữa, chúng mạnh mẽ phá vỡ chiếc lồng giam.

Tôi vừa khóc vừa gục đầu trách móc:

"Tại sao lại bỏ đi? Sao không nói với tôi lời nào?"

Tịch Đông bị hành vi kỳ quặc của tôi làm bất ngờ, anh quay sang đỡ lấy hai cánh tay tôi:

"Cô nói gì vậy? Say rồi à?"

"Có thể nói thẳng là không yêu tôi mà, dù như vậy sẽ khiến tôi thấy rất đau, nhưng cũng hơn cảm giác hụt hẫng, luôn phải đoán mò tình cảm của đối phương dành cho mình. Sao lần nào anh cũng chỉ im lặng?"

Tôi đấm thùm thụp vào ngực anh, giọng run run uất ức:

"Làm tổn thương tôi bằng cách này, có vui không?"

Tịch Đông không né tránh, ngồi yên chịu trận. Hiểu lầm tôi đang trách móc Hà Uy, anh lên tiếng nhấn mạnh:

"Tôi là Tịch Đông, không phải người đàn ông họ Hà đó. Cô say rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Tôi kịch liệt lắc đầu, đẩy ngã anh ra sàn nhà khi Tịch Đông muốn đỡ tôi đứng dậy, rồi ngồi bó gối vào một góc, oán trách:

"Tại sao người đầu tiên như vậy, người thứ hai cũng như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm gì sai trái với các người, lần nào kẻ bị tổn thương cũng là tôi?"

Tiếng khóc tôi ngắt quãng, như đã kìm nén nỗi đau khổ này trong lòng quá lâu, một lúc bùng nổ không thể ngăn được.

Tịch Đông ngồi xổm dậy, đưa tay vén tóc đang che mất gương mặt đầy lệ của tôi. Giọng anh xót xa:

"Rốt cuộc cô đã trải qua những gì, sao lại ấm ức tới mức này?"

Anh bưng mặt tôi lên bằng hai tay, nhăn mày, chằm chằm nhìn thẳng vào tôi, như cố lục lọi những đau thương, uất ức đang bị che giấu.

Tâm trí bắt đầu rơi vào vô thức, không còn kiểm soát được lời nói của mình, kể lể trong nước mắt:

"Lần đầu tỏ tình tôi bị biến thành trò cười cho cả trường, vậy mà anh chỉ im lặng, thản nhiên đến tìm tôi như chưa hề có chuyện gì xảy ra, đối xử với tôi còn ân cần, dịu dàng hơn cả trước đó. Chính vì vậy tôi mới ngộ nhận rằng anh cũng đã thích tôi, chỉ là ngại ngần không dám bày tỏ."

Tôi cười cay đắng trong lòng bàn tay ấm áp của Tịch Đông:

"Cho đến một ngày nhận được tin anh sắp rời khỏi đất nước này, tôi đã chờ rất lâu nhưng vẫn không thấy anh mở lời. Chỉ cần anh mở lời, dù cho phải đợi mất bao nhiêu năm tuổi xuân, tôi cũng sẽ đợi anh quay về. Nhưng anh đã không làm thế."

Mặt tôi nhăn nhúm, môi run rẩy, càng lúc càng kích động:

"Trước hai ngày anh bay khỏi Thiên Điểu, tôi đã mạnh dạn gửi một lá thư. Rõ ràng anh đã nhận được lá thư đó, nhưng không hề hồi âm. Sáng hôm sau, tôi mới biết anh đã âm thầm rời khỏi đất nước này ngay trong đêm."

Tim tôi nhói lên như có ai đó dùng hết sức đấm mạnh vào, đau thấu trời:

"Tại sao vậy? Lần đó anh liều mạng đánh nhau với đám người của Chí Thành trong rừng dương, là vì không nỡ nhìn thấy tôi bị bắt nạt? Hay vì tức giận Chí Thành cướp lá thư, đọc nó giữa bãi cắm trại khiến anh mất mặt?"

Tôi nấc lên:

"Tại sao anh còn đến tìm tôi? Có cử chỉ thân mật, dịu dàng với tôi? Sao lại chơi đùa tình cảm của tôi như thế? Đến cuối cùng thì gấp gáp bỏ đi, cả một câu từ biệt cũng không để lại. Ghét tôi lắm phải không?"

"Cô đang nói đến mối tình đầu của mình sao?"

Tôi không trả lời anh, cũng chẳng quan tâm tới câu hỏi này.

Mệt nhoài, tôi gục trên đầu gối. Im lặng một lúc mới nói tiếp:

"Những tưởng sự xuất hiện của Hà Uy là ông trời đang xót thương tôi. Cứ ngỡ anh ta chân thành, tôi từng muốn quên hết bao rung động đầu đời, để an phận bên cạnh người đàn ông này. Nhưng kết cục lại thành ra như vậy."

Hơi men ngấm dần, tôi bắt đầu mất đi ý thức, hình như thoáng nghe thấy Tịch Đông hỏi gì đó, nhưng không nhớ rõ. Chỉ biết sau hồi lâu khóc lóc ầm ĩ, tôi ngã gục trên vai anh rồi ngất lịm.

Đến khi tỉnh lại thì phát hiện bản thân đang nằm trên giường, quần áo vẫn gọn gàng, chăn đắp ngay ngắn ngang bụng.

Tôi chống khuỷu tay ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, tự trách đêm qua mình uống quá nhiều.

Bên ngoài trời đã sáng hẳn, tiếng chim hót cũng rộn ràng. Đồng hồ báo thức hình chú gà con chỉ hơn sáu giờ sáng.

Hôm nay không cần phải đi làm, nên tôi cho phép bản thân được lười biếng một chút. Vừa nhắm mắt định ngủ lại, những hình ảnh khóc lóc, than thở đêm qua liền xuất hiện trong đầu tôi.

Hốt hoảng ngồi bật dậy, tôi cố gắng nhớ xem trong lúc say xỉn đã nói gì. Anh sẽ không nghi ngờ những lời đó chứ? Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ, sợ anh nhớ ra đoạn hồi ức xấu xí đó.

Với tôi, quá khứ ấy như một vết sẹo lồi trên mặt không sao chữa lành, vừa mất thẩm mỹ, vừa đau nhức.

Sau khi anh đi, tôi luôn cố chạy thật xa nơi đã khiến mình thất vọng, tránh gặp gỡ những người từng chứng kiến sự hèn mọn của tôi, cũng chỉ muốn giữ lại chút tự tôn cho mình.

Cảm giác bị từ chối, bị bỏ rơi không hề dễ chịu.

Tôi sợ nhìn thấy ánh mắt khinh thường của người khác, nụ cười chế nhạo ám ảnh trong tâm hồn. Và càng đáng sợ hơn nếu ánh mắt đó, nụ cười đó hiện diện trên mặt Tịch Đông, tôi sẽ không chịu nổi.

Vì vậy anh đừng bao giờ nhớ lại đoạn hồi ức này, quên luôn tôi là ai cũng được.

Chạy ra phòng khách, định tìm anh nói rõ, mong anh đừng để tâm đến những lời thốt ra trong lúc tôi không tỉnh táo.

Nhưng ra đến nhà bếp tôi chỉ nhìn thấy tờ giấy ghi chú màu xanh, được dán trên tủ lạnh:

"Bữa sáng tôi đã chuẩn bị cho cô rồi, nếu thức dậy trễ nhớ hâm nóng rồi mới được dùng. Tôi có nấu ít canh giải rượu, cô nhớ phải uống đấy. Chiều tan làm tôi sẽ lập tức về nhà."

Cuối dòng dặn dò là tên anh: "Tịch Đông."

Tôi tiến tới bàn ăn, giở chiếc lòng đậy, bên trong đã bày sẵn bữa sáng, chu đáo, sạch sẽ.

Tim tôi thắt lại, cảm xúc chồng chéo rối bời.

Như đã nghĩ, tôi tìm đến công ty hóa mỹ phẩm Thiên Thiên, hy vọng gặp được Hà Uy. Tôi muốn được nói chuyện trực tiếp với anh ta, nếu cần thiết phải cứng rắn, tôi sẽ viết đơn khởi kiện. Chỉ là chưa muốn làm mọi chuyện ầm ĩ lên, điều này với tôi cũng không hề có lợi.

Nhưng khi đến đó mới phát hiện Hà Uy gian giảo tới mức nào, người trong Thiên Thiên nói với tôi, công ty họ không có nhân viên nào tên Hà Uy, bảo tôi đã tìm nhầm chỗ.

Tâm trạng tôi mỗi lúc càng xấu hơn, cứ như muốn vò nát cả thế giới này ra để xả giận vậy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay về và nghĩ tới việc viết gì trong đơn khởi kiện.

Về đến nhà, tôi nhìn thấy chiếc Maserati màu đen đỗ trước cổng, một người phụ nữ đứng dựa lưng ở mui xe, dáng dấp cao ráo, mảnh mai.

Trông chị ta dường như đang chờ ai đó, chốc chốc ngoảnh đầu nhìn theo hướng cuối đường, rồi trầm ngâm nghĩ ngợi.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi màu kem cổ trụ, trên ngực áo có họa tiết hoa xuyến chi hơi nhạt. Chân váy body đen dài qua gối, xẻ tà. Mái tóc uốn xoăn đuôi nhẹ nhàng. Thoạt nhìn có hơi đứng tuổi, nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung, sang trọng.

Không quá để tâm đến người khác, tôi dừng xe và bước xuống, tiến tới mở cổng nhà.

"Cho hỏi cô có phải là Vu Phù Vân?"

Người phụ nữ chủ động bước đến gần, giọng nói dịu dàng dễ nghe.

Tôi quay ra, gật đầu:

"Vâng, đúng là tôi."

Chị ta cười nhẹ nhàng, hàng mi cong dài chớp mở như cánh bướm, lúc đứng gần mới thấy hết nét diễm lệ trên gương mặt trái xoan.

Nhưng ánh mắt không nhu hòa như tưởng tượng, nó mang chút hờ hững, bất cần của người từng trải, khi nhìn thẳng vào tròng đen sẽ khiến đối phương sinh ra cảm giác e dè.

Chị ta lịch sự chìa tay về phía tôi:

"Tôi tên là Trịnh Yên Chi. Tôi có thể nói chuyện với cô một lát không?"

Tôi không bắt tay chị ta, mà trực tiếp hỏi thẳng:

"Xin lỗi, tôi không quen tiếp xúc với người lạ. Chị có chuyện gì cần tìm tôi cứ việc nói."

Trịnh Yên Chi hé môi cười, rồi thản nhiên thu tay lại, không hề tỏ ra ngượng ngùng. Chị ta nói:

"Cô là bạn gái hiện tại của Hà Uy?"

"Đã từng, bây giờ thì không phải."

Nhắc đến cái tên đó lại khiến tim gan tôi sôi sục, thành ra mất lịch sự trước mặt Trịnh Yên Chi. Ngạc nhiên một điều là vì sao chị ta lại biết tới người đàn ông này? Nhưng tôi không buồn hỏi.

Chị ta tiếp tục nói:

"Cô có thể cho tôi biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?"

"Đây cũng là điều mà tôi đang rất muốn biết. Nếu chị đến đây chỉ để moi ra tung tích của anh ta từ tôi, thì xin lỗi, tôi không giúp được gì rồi. Phiền chị đi cho."

Kéo cánh cổng ra, tôi quay lưng định bước vào nhà, lại nghe:

"Cô Phù Vân, tên đàn ông thối đó đang nợ tôi tám trăm triệu. Nếu cô gặp anh ta mong cô có thể báo cho tôi một tiếng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.