Một Đời Vấn Vương

Chương 2: 2: Tiếng Vỡ Nát Của Trái Tim




Thời Mộng bĩu môi như vẻ bất mãn, trêu chọc tôi:

"Thôi đi.

Chỉ mới quen nhau được hơn nửa năm, một câu anh ấy, hai câu cũng anh ấy.

Đồ trọng sắc khinh bạn."

Tôi cười nhạo Thời Mộng:

"Cậu ghen sao?"

Thời Mộng "hừ" một tiếng tỏ ý khinh thường:

"Tớ mà phải ghen với anh ta sao?"

Cô ấy khoác tay lên vai tôi, ghé sát gương mặt thơm nức mùi son phấn đắt đỏ:

"Tớ đẹp hơn anh ta, hiểu cậu hơn anh ta."

Thời Mộng hạ giọng, nói thật nhỏ vào tai tôi:

"Đặc biệt, từng phân từng tấc trên cơ thể cậu đều đã bị tớ nhìn thấy, cho nên cậu là người của tớ."

Nghe thế, hai má tôi như bị vứt vào lò nướng, lập tức nóng đỏ lên vì ngượng.

Tôi vẫn nhớ vào năm cuối cấp, áp lực bài vở và kỳ thi tốt nghiệp đang đến gần, tôi bất chấp ngày đêm vùi đầu ôn tập, quên cả ăn ngủ, vì ước mơ thi đỗ vào một ngôi trường đại học danh giá nào đó trong thành phố A.

Căng thẳng và suy nhược cơ thể kéo dài, khiến tôi ốm nặng một trận, suốt một tuần tôi nằm mê man, sốt cao rồi hạ, rồi lại sốt, đến nổi toàn thân đau nhức, đầu óc cứ quay cuồng.

Trong một tuần đó, Thời Mộng rất kiên nhẫn và dịu dàng chăm sóc tôi, từ thức ăn, thuốc uống, ngay cả chuyện tắm rửa cũng phải phiền cô ấy.

Sau này nhớ lại Thời Mộng thường mang chuyện đó ra trêu tôi, bảo tôi đã trở thành người của cô ấy, không cho phép tôi phản bội.

Thời Mộng vòng cánh tay ra trước ngực tôi, siết chặt cổ tôi vào người cô ấy, giọng đầy đe dọa:

"Cho nên Vu Phù Vân, nếu sau này cậu vì tên đàn ông nào mà quên tớ, nhất định tớ sẽ bóp ch3t cậu."

Tôi ngây người.

Âm giọng cô ấy lạnh như băng, giống hệt những đoạn radio kể truyện ma kinh dị vào ba giờ sáng, khiến tôi rùng mình.

Thấy tôi có vẻ căng thẳng, Thời Mộng đắc ý cười ha hả.

Tôi kéo tay cô ấy ra khỏi người mình, trách móc:

"Có phải dạo gần đây cậu nghe truyện ma kinh dị nhiều quá rồi không?"

Thời Mộng liếc nhìn tôi với ánh mắt và nụ cười đùa bỡn, chân vắt chéo nhịp nhịp:

"Cậu sợ rồi sao?"

"Xí, tớ đâu có nhát gan thế."

Tôi mặc kệ Thời Mộng, tiếp tục uống một ít cà phê sữa, rồi hòa mình vào những câu chuyện cũ với mọi người.

Cô bạn ngồi ghế bên trái tôi bất cẩn làm đổ ly socola đá xay trên bàn, thứ nước đặc sánh chảy ngay xuống chân tôi mà không kịp trở tay, chiếc váy màu Be nhanh chóng loang lổ vệt nâu đen xấu xí.

Tôi đứng dậy, cô bạn cũng luống cuống đứng lên rút giấy ăn lau cho tôi, rối rít xin lỗi.

Tôi biết cô ta không cố ý, nên nói "không sao" để cô bạn đó thôi cảm thấy có lỗi, rồi đi vào nhà vệ sinh định giặt lại chỗ vết bẩn.

Không may mắn là tôi vừa đi vào lối nhỏ bên phải trong quán, đã thấy chiếc bảng trắng in dòng thông báo lớn treo trên tay nắm cửa: "Nhà vệ sinh bị hỏng, tạm thời đang sửa chữa."

Nữ nhân viên phục vụ đứng cạnh quầy thanh toán nhìn thấy tôi lúng túng, đoán được ý định của tôi, cô ta bước tới gần:

"Thưa quý khách, nhà vệ sinh tầng này tạm thời không thể sử dụng, quý khách vui lòng lên nhà vệ sinh ở tầng hai."

Tôi nhìn theo giọng nói nhẹ nhàng ấy, đó là một cô gái có đôi mắt tròn xoe trong veo, tuổi chừng mười tám, nụ cười đẹp như một đóa Tường Vi.

Thấy tôi không có phản ứng gì, nữ nhân viên nắm hai tay trước tạp dề màu nâu đồng, gập nhẹ người kính cẩn:

"Thành thật xin lỗi quý khách về sự bất tiện này."

Tôi cười và khẽ lắc đầu:

"Không sao, cảm ơn cô."

Sau đó, tôi đi về hướng cầu thang.

Trên tầng hai lúc này vắng khách hơn tôi tưởng, nên vừa lên đến nơi nhóm nam nữ đang ngồi ở dãy bàn gần lan can đã thu hút ánh mắt tôi, bên cạnh họ có hai chiếc ghế bị bỏ trống, trên bàn vẫn còn hai ly nước uống dở.

So với tầng một, thiết kế và cách bày trí của tầng hai không có khác biệt nhiều, nên tôi dễ dàng tìm ra lối đi đến nhà vệ sinh nữ.

Đứng trước bồn rửa tay, tôi nhìn xuống chân váy dài, lo lắng không thể rửa sạch vết socola cứng đầu đã thấm vào vải.

Chân váy này là món quà sinh nhật đầu tiên Hà Uy tặng cho tôi, nếu để anh ấy biết tôi đã làm hỏng nó nhất định Hà Uy sẽ rất buồn.

Đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng vệ sinh sau lưng tôi rung rinh, phát ra âm thanh lạch cạch như có người liên tục va chạm vào từ bên trong.

Tôi đoán không chỉ có một mình tôi ở đây và cũng chẳng mấy để tâm đ ến nữa.

Mở túi xách da đeo vai mang theo bên người, tôi lục tìm khăn lau mặt dùng một lần, định sẽ thấm ướt nó rồi vắt cho hơi ráo, lau lên vết bẩn.

"Anh không thể nhịn thêm chút nữa sao? Đây là nhà vệ sinh nữ đấy."

Giọng nói quyến rũ đầy cám dỗ của một cô gái phát ra từ phòng vệ sinh sau lưng tôi, hơi thở mỗi lúc càng rõ dần.

Tôi thề là mình không hề cố ý nghe trộm, là do cô gái bên trong nói chuyện đủ lớn nên đã để lọt vào tai tôi.

Chưa kịp đánh giá thứ mà mình vừa nghe thấy, một giọng nam khàn đặc đã vang lên, đáp lại lời cô gái kia:

"Cũng đâu có ai ở đây ngoài hai chúng ta, em sợ cái gì chứ?"

"Bọn người của Vương Thừa vẫn đang đợi chúng ta ở bên ngoài, đi lâu như vậy họ sẽ không vui đâu."

Tôi đoán cô gái nói đến nhóm nam nữ ngồi ở tầng hai khi tôi vừa lên đến đã trông thấy.

Giọng cô gái chưa tròn câu đã tắt ngấm, giống như bị ai đó chặn lại không cho nói tiếp.

Bốn phía là tường dày, tiếng hôn môi cuồng nhiệt vọng ra như dội thẳng vào tai tôi.

Cơ mặt tôi co rúm lại, thấy ngượng ngùng thay.

Hai người bên trong vẫn không có ý định dừng lại:

"Làm ở đây em có thấy k1ch thích không?"

Giọng cô gái nũng nịu như chú mèo con nằm cuộn người trong tay chủ:

"Anh thật là hư quá đi."

Không để cô ta chờ đợi, thanh âm khàn khàn đầy ám muội cất lên:

"Bảo bối ngoan, nâng eo lên một chút nào."

Nhìn vào gương dán tường trên bồn rửa tay, tôi thấy khuôn mặt ưa nhìn của mình đột ngột đỏ chót như quả cà chua vì xấu hổ.

Không nhịn được, tôi mắng trong âm thầm: "Trời ạ, đây là loại người gì vậy không biết, giữa ban ngày ban mặt lại làm những chuyện phóng túng ở nơi như thế này."

Bỗng nhiên thấy mình thật ngớ ngẩn, nếu họ đã dám có hành vi xằng bậy ở nơi công cộng như vậy, thì làm gì còn biết đến hai chữ xấu hổ, tôi lại lo thừa rồi, đây vốn dĩ là chuyện của người ta, chẳng có liên quan gì đến tôi cả.

Thật lòng tôi chỉ muốn đi ra khỏi đây ngay lập tức để không phải buồn nôn.

Nhưng vết bẩn trên váy vẫn chưa được xử lý, nếu không cố nhịn thêm chút thì chỉ còn hai cách.

Một là trở lại bàn với cái bộ dạng nhếch nhác bốc mùi này, và khiến mọi người e ngại khi ngồi cạnh tôi.

Hai là chạy vèo vào nhà vệ sinh nam lúc vắng người, xử lý thật nhanh vết bẩn, rồi cố gắng biến mất mà không để bất cứ ai bắt gặp, nhưng cách thứ hai quá ư nguy hiểm, nếu lỡ bị người nào đó vô tình nhìn thấy, thì tôi chỉ còn cách thắt cổ tự vẫn để bảo vệ thanh danh.

Khi lục mãi không tìm được chiếc khăn lau mặt nào, tôi quyết định từ bỏ và chọn cách một, có lẽ tôi đã quên kiểm tra đồ dùng cá nhân cần mang theo lúc rời khỏi nhà.

Mà nói cho đúng hơn là vì tôi muốn rời khỏi cái nơi quái quỷ này nhanh chóng, không dám quấy rầy không gian riêng tư của đôi trẻ đang lúc cao trào.

Tôi thở mạnh một hơi đầy bực dọc, hướng mũi giày thể thao cùng màu với chiếc áo thun trắng đang mặc ra cửa, định rời đi.

"H...Uy, anh nhẹ nhàng một chút được không?"

Chân tôi lập tức dừng lại, cái tên ai đó truyền vào tai tôi không rõ ràng trong âm giọng hưng phấn của cô gái, chỉ biết thoáng nghe có cảm giác rất quen.

Tôi vô thức lẩm bẩm: "Cô ta gọi ai cơ?...Uy?"

Ngẫm lại thì giọng nam bên trong cũng có chút giống với anh ta.

Dù không soi gương, tôi vẫn có thể biết được mặt mình đang tái dần.

Từ lỗ thông gió tràn vào một luồn khí giá buốt làm đôi má tôi đỏ rát.

Tôi lắc đầu phủ nhận, ngậm chặt môi, cố làm mềm chiếc môi dưới khô nứt của mình.

Không, tôi nhất định đã bị điên rồi.

Dù tôi và anh ta chỉ mới quen nhau được nửa năm, dù trong quá khứ tôi từng bị người mình sùng bái nhất xem thường tình cảm, cũng đừng vì thế mà nghi ngờ tình cảm của kẻ khác.

Tôi cúi đầu nhìn vào điện thoại di động trên tay mình, tự trách:

"Giờ này anh ấy đang bàn công việc với khách hàng mới đúng, là mình không tin tưởng Hà Uy, có phải như vậy thật xấu xa?"

Tôi đã nghĩ thế, cho đến khi cái tên đó một lần nữa được phát ra tròn trịa:

"Hà Uy, em yêu anh..ưm..."

Tôi sa sầm mặt, khối suy nghĩ vừa mới trong đầu giống như bị đông cứng lại thành một tảng băng lớn, rồi đột ngột phát nổ khiến toàn thân tôi đau đớn vô cùng.

Hai tai ù ù không nghe rõ thứ gì nữa.

Tôi biết đó là âm thanh vỡ nát bởi tổn thương của người bị phản bội.

Có lẽ do quá kích động, chân tôi mềm nhũn đi, phải bám tạm vào tường một lúc mới lấy lại được bình tĩnh.

Cô gái bên trong dường như giận dỗi:

"Anh yêu, khi nào thì anh mới chia tay với Vu Phù Vân, em không muốn đợi thêm nữa."

Anh ta đáp lại lời cô gái kia một cách yêu chiều, giống với cách mà anh ta thường dỗ dành tôi:

"Bảo bối, em yên tâm đi, sẽ không lâu nữa đâu, tôi cũng chán ngấy con người nhạt nhẽo đó rồi."

Những đoạn hơi thở hổn hển xen lẫn vào giọng nói lạnh lùng của anh ta:

"Đã quen nhau nửa năm trời vậy mà cô ta chưa từng để tôi vượt quá một cái hôn, mỗi lần muốn thân mật cô ta lại ra vẻ như bản thân ngây thơ trong sáng, né tránh.

Nếu không phải vì cô ta có chút tài sản, có nhà, có xe, thì còn không xứng làm đệm lót chân cho tôi nữa là."

Hơi thở cô gái bên trong ngắt quãng:

"Vậy em với cô ta ai hấp dẫn hơn?"

"Bảo bối, em ghen sao? Đừng ghen, để so sánh với em, cô ta không bao giờ xứng.

Kiên nhẫn thêm chút nữa, tôi đã vô tình phát hiện được cô ta có một khoản tiết kiệm kha khá trong ngân hàng, đợi sau khi tôi lừa cô ta lấy được khoản tiết kiệm đó, tôi sẽ đưa em đi Hawaii hưởng thụ."

Cô gái hỏi ngược lại anh ta:

"Thật không? Một khoản là bao nhiêu?"

Tiếng cười thản nhiên của anh ta vọng ra vừa hay kéo tâm trí ngu ngốc của tôi trở về, như tát vào mặt tôi một cái thật đau.

Hà Uy trả lời cô gái đó:

"Không nhiều, nhưng đủ để chúng ta sống sung sướng hai, ba năm tới."

Tôi đứng bên ngoài, khi đầu óc dần tỉnh táo hơn đôi chân cũng vững vàng trở lại.

Mỗi câu mỗi chữ anh ta nói tôi đều nghe rõ, hàm răng đã sắp bị cơn tức giận của tôi nghiến đến bong ra.

Điều đầu tiên tôi làm không phải là điên tiết lao thẳng vào phòng vệ sinh, la hét chửi bới, mà chính là cười nhạo mình, cười nhạo sự ngây thơ và nhẹ dạ của bản thân, tin lầm một kẻ vô lương tâm như anh ta.

Thất vọng quá, đời người có được bao nhiêu lần, tôi lại đem lòng tin tưởng cho hai kẻ nhẫn tâm, Tịch Đông cũng vậy, tên đáng chết Hà Uy cũng như vậy.

Lạ thay, ngoài cảm giác phẫn nộ hệt như quả bom hẹn giờ trong lồ ng ngực, chỉ cảm thấy mắt mình nóng rực, nhức nhối.

Tôi không khóc, là bởi vì thời gian quen anh ta quá ngắn, tình cảm chưa sâu, hay bởi vì không khóc nổi nữa?

Lúc đó cũng chẳng biết lấy được sức mạnh to lớn ở đâu ra, tôi co chân đá phăng cánh cửa phòng vệ sinh chỉ bằng một cú, sau tiếng "gầm" lớn, cánh cửa ngã sập vào một góc, Hà Uy đứng chết lặng nhìn tôi, bên dưới là bảo bối xinh đẹp có gương mặt gợi tình của anh ta..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.