Editor: Lilinyann (Mèo Cụt Cánh)
Lịch học của học sinh Lớp 12 rất căng, nhưng Phó Gia Minh chẳng để tâm chút nào. Anh chỉ “dự giờ” một năm nữa thôi là sẽ được tốt nghiệp đi nước ngoài. Hồ sơ du học của anh đã được chuẩn bị xong, học bạ cũng được sắp xếp tốt. Còn tiền á, xe á thì càng không phải lo nghĩ.
Các thầy cô giáo giảng bài bên trên, Phó Gia Minh ngồi dưới bấm điện thoại. Bạn cùng lớp của anh đứa thì buôn chuyện đứa thì ngủ gật gà gật gù. Ít nhất thì anh cũng biết phải trái đúng sai, chủ động đòi học ở lớp bét khối. Dù sao thì cả lũ này đều rác như nhau, chẳng ai làm ảnh hưởng đến ai cả.
“Phó Gia Minh! Nộp điện thoại lên đây, ra ngoài đứng phạt!”
Lúc chơi game Phó Gia Minh quên mất tắt tiếng, xui xẻo bị giáo viên bắt quả tang. Nếu anh nói nhỏ thì không sao, nhưng “công khai khiêu chiến” thế này thì chẳng có thầy cô nào nhịn được.
Ngoài hành lang, Phó Gia Minh cứ như thể biến thành bệnh nhân bị rối loạn tăng động giảm chú ý, lúc thì sờ tay, khi thì sờ mặt, mới đứng có 5 phút đã không chịu nổi, thế là lén lút chạy xuống dưới tầng, trà trộn vào đám học sinh đang học tiết thể dục.
Sân bóng rất lớn, học sinh mấy lớp đều học chung với nhau. Phó Gia Minh không quen biết bọn họ, nhưng dù sao thì tụi chơi bóng đều là anh em tốt. Anh nhanh chóng hoà nhập vào trong nhóm, thậm chí còn phấn khởi như diều gặp gió.
Ôn Kỳ Chí không biết chơi bóng rổ, hắn chỉ miễn cưỡng có thể đánh cầu lông. Khi nhặt cầu hắn trông thấy Phó Gia Minh chơi bóng rổ cùng học sinh khác. Thân hình yếu ớt của anh bị đụng trái đụng phải ngã nhào, rồi có người đến dìu anh lên, bọn họ cầm tay nắm vai nói chuyện phiếm.
Chơi bóng rổ được một lúc, có đứa cởi áo lộ ra lồng ngực ướt đẫm mồ hôi. Con chó đĩ ấy liếm môi, hi hi ha ha cười cười chạy ra sờ mó.
“Cậu gì ơi, cậu luyện thế nào mà cơ bụng rắn chắc thế? Cơ bắp lớn thật á!”
“Cậu gầy như vậy, chắc cũng có múi chứ nhỉ?”
Phó Gia Minh lắc đầu, vén áo lên cho người kia xem. Anh không có múi bụng rắn chắc, chỉ có hai đường cong mơ hồ ở vòng hông, trông chiếc eo trắng nhưng rất dẻo dai.
“Cậu… cũng không tệ! Ha ha ha ha…”
“Cậu cười cái gì!”
“A! Đừng chạm vào… Này nhá…”
Bọn họ mới gặp nhau bao lâu? Hẳn là chưa đến một giờ? Thế mà đã bắt đầu quấn lấy nhau được rồi. Phó Gia Minh thậm chí còn uống thẳng từ chai nước của người kia. Anh ngồi bên dưới rướn cổ lên, còn nam sinh kia đổ nước từ trên xuống. Ôn Kỳ Chí cảm thấy thật kinh tởm, đúng là con điếm rách ai cũng cho ***.
Đôi mắt hắn trở nên cực kỳ u ám, khác hẳn bộ dáng học sinh giỏi ôn hoà thường ngày. Có đứa bạn cùng lớp hỏi hắn bị cảm nắng sao, Ôn Kỳ Chí gật đầu.
Hắn trả lại vợt cầu lông, đi đến sân bóng rổ trợn mắt lên nhìn con chó cái.
“Gia Minh… Kia là ai thế? Hình như tìm cậu đấy…”
Phó Gia Minh lau sạch vệt nước ở khoé miệng, cười cười nhìn về nam sinh bụng có múi kia, không biết trao đổi cái gì, rồi xoay người đi qua chỗ Ôn Kỳ Chí.
Hai đứa một trước một sau quay lại toà nhà giảng dạy, bước lên cầu thang phía sau, rồi đi qua một hành lang dài, vào nhà vệ sinh nam quen thuộc.
“Ôn Kỳ Chí học lớp 11.1 đúng không?”
Cuối cùng thì cũng nhớ ra mình! Ôn Kỳ Chí vừa lòng gật đầu rồi đẩy con chó đĩ này vào trong, tay sờ eo tay nắm mông, vừa muốn hôn lên má anh thì bị đẩy mạnh ra.
Lại là ánh mắt này! Ôn Kỳ Chí muốn chửi rủa anh, con đĩ chó, sao cứ coi thường hắn như thế.
“Tối nay cậu có thể ra ngoài được không? Ngoài trường ấy, tôi muốn tìm cậu có việc ấy mà.”
“Được, đi đâu thế?”
“Không phải cậu muốn biết chỗ ở của tôi sao, tôi dẫn cậu qua.”
“Mấy giờ gặp? Anh chờ em chỗ nào?”
“8 giờ! Bên cạnh trường có một hàng trà sữa còn gì. Cậu đứng đợi ở cửa, 8 giờ tôi sẽ tới.”
Phó Gia Minh mỉm cười rạng rỡ, rõ ràng có ý đồ quyến rũ. Anh thậm chí còn vén áo lên, lộ ra đầu ti hồng nhạt cho Ôn Kỳ Chí thấy.
“Cút ra xa! Không thấy tởm à…”
Ôn Kỳ Chí còn định thò tay ra sờ, Phó Gia Minh lại tởm muốn nôn. Ôn Kỳ Chí vừa gầy vừa đen, quần áo thì rách nát, thế mà lại dám đụng vào anh. Tối nay phải tẩn cho đồ ngốc thối này một bài học nhớ đời mới được.
“Phó Gia Minh, anh tự vạch ti ra mà.”
“Con mẹ tao lau mồ hôi, mày muốn chết à?!”
Hai đứa chí choé nhau một lúc. Ôn Kỳ Chí muốn đẩy anh vào tường lần nữa, nhưng Phó Gia Minh đã biết rút kinh nghiệm, đấm một phát vào bụng của Ôn Kỳ Chí, sau đó dùng sức đẩy mạnh hắn ra, thuận tiện dẫm lên một chân hắn.
Cú đấm đó không nhẹ, Ôn Kỳ Chí ngã nhào ra sau, suýt nữa bị xô xuống bồn cầu.
“8 giờ! Mày mà không tới thì tao cho mày biết thế nào là lễ hội*!”
* Nguyên văn là “吃不了,兜着走”— tiếng lóng của giới trẻ với ý nghĩa đe doạ.
“Phó Gia Minh… Anh đánh em đau quá…”
“Ngốc thối, mỏng manh yếu đuối như thế mà đòi ** tao à, về nhà bú sữa mẹ đi.”
“Phó Gia Minh!”
Ôn Kỳ Chí còn muốn bắt lấy anh, Phó Gia Minh uốn éo tránh né, sau đó ra ngoài rửa tay, vừa nhìn vào gương vừa lau sạch tất cả những chỗ mà Ôn Kỳ Chí chạm vào, còn cố tình “biểu diễn” trước mặt hắn, chà đạp lên lòng tự trọng của hắn.
Làm xong anh đi thẳng không quay đầu lại. Ôn Kỳ Chí trong nhà vệ sinh vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, sớm muộn gì sẽ có một ngày hắn khiến con đĩ cái này phải cam tâm tình nguyện quỳ liếm hắn, lăn bò trên đất khẩn cầu hắn.