Một Đời Ngọt Ngào

Chương 4: Xem phim ma




Ký túc xá bốn người hai người đi trước hai người đi sau cùng một chỗ, Cố Thiến Thiến đang cùng Ngôn Tĩnh thương lượng chuyện quân huấn ngày kia, muốn mua cái gì chống nắng như kem chống nắng chẳng hạn, thình lình nghe thấy có người gọi tên mình, cô quay đầu nhìn xung quanh, thấy một nam sinh từ xa xa chạy tới, rất nhanh đến trước mặt Cố Thiến Thiến, cậu ta dừng lại sau đó thở mạnh, giọng nói đứt quãng: “Cố Thiến Thiến!”

Sinh nhật Cố Thiến Thiến vào đầu tháng tám, từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, mỗi một năm nghỉ hè An Thế Trúc sẽ đúng hạn xuất hiện ở nhà cô, tự nhiên cũng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của cô, sau đó hai mắt anh lòe lòe, giống như đặc vụ, nhìn chằm chằm tới phần lớn các bạn nam cùng lớp tham gia tiệc sinh nhật cô, đem những người theo đuổi cô, xử lý sạch sẽ.

Sau đó mọi người đều biết Cố Thiến Thiến có một bạn trai rất tuấn tú, bạn trai sống tại thành phố B, hàng năm đến khi nghỉ hè, sẽ trở về thăm cô.

Cố Thiến Thiến trước đây tuy rằng thường xuyên bị An Thế Trúc bắt nạt, nhưng An Thế Trúc là một đứa bé đầu gấu mỗi lần bắt nạt cô xong, tất nhiên lại dỗ dành cô, cô cũng không lưu lại bóng ma tâm lý nhiều lắm, nhưng không lưu lại bóng ma, vậy cũng là bị bắt nạt, vậy nên cho tới bây giờ cô cũng chưa từng ảo tưởng về loại tình yêu lãng mạn bạch mã vương tử cùng công chúa bạch tuyết, cô đã từng mơ một giấc mộng: Kỵ sĩ dũng cảm đánh bại đại Ma vương tà ác, cứu vớt công chúa, chỉ là mặt kỵ sĩ lại giống mặt mẹ An như đúc.

Cô đem giấc mơ này kể cho mẹ An nghe, mẹ An cười đến đau cả bụng.

Ở phần đông hoa đào bị An Thế Trúc xử lý, có một đóa hoa đào kỳ thật làm cô thấy rất thú vị, đó là người ngồi cùng bàn năm thứ nhất cao trung với cô, học kỳ 1 năm nhất cao trung lớp cô có một người chuyển đến, bởi vì cô là uỷ viên học tập, chủ nhiệm lớp cho cô ngồi chung bàn cùng học sinh chuyển trường, tên là Lâm Thanh, chính là đóa hoa đào này làm cô thấy rất thú vị, đáng tiếc hoa đào này còn chưa kịp ra hoa, ở kỳ nghỉ hè chịu khổ độc thủ của An Thế Trúc, vì việc này, cả kỳ nghỉ hè Cố Thiến Thiến cũng không thèm để ý đến An Thế Trúc, đến kỳ khai giảng năm hai cao trung cô đến trường, Lâm Thanh đã chuyển trường.

Lâm Thanh là một cậu nhóc hướng nội, cô nói với cậu ta một câu, cậu ta cũng đỏ mặt nửa ngày, vì đặc điểm như vậy, Lâm Thanh đạt được hảo cảm của cô, Cố Thiến Thiến cảm thấy một cậu nhóc hay ngượng ngùng như vậy, nhìn qua thật tốt, quăng tiểu bá vương đại ma đầu An Thế Trúc ra nửa địa cầu.

Lâm Thanh mặt thật đỏ, hô hấp vội vàng dồn dập, cái trán còn đổ mồ hôi, “Cố Thiến Thiến, thật sự là cậu! Mình còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi!”

Ngôn Tĩnh hỏi: “Hai người quen biết nhau sao?”

Cố Thiến Thiến lập tức giới thiệu: “Bạn học trung học trước kia, Lâm Thanh.”

Cố Thiến Thiến lúc trước đối với cậu ta có hảo cảm, nhưng không phát triển lên thành loại tình cảm khác, hai năm sau gặp lại Lâm Thanh cô cũng rất cao hứng, ba người nữ sinh vừa đi vừa tán gẫu về ký túc xá, Lâm Thanh và cô đều học ngành thương nghiệp, Cố Thiến Thiến học ban 1, Lâm Thanh học ban 3, đi đến dưới lầu ký túc xá, Lâm Thanh dốc hết dũng khí nói: “Trưa mai mình mời cậu đi ăn cơm nhé.”

Ngôn Tĩnh chen vào hỏi: “Cậu cũng chỉ mời có Cố Thiến Thiến thôi sao?”

Lâm Thanh vội vàng bổ sung: “Tất cả đều mời.”

Cố Thiến Thiến có chút khó xử, mẹ An biết ngày kia cô đi quân huấn, ngày mai nói muốn mang cô đi mua sắm, lát nữa An Thế Trúc sẽ tới đón cô trở về.

“Ngày mai mình không ở trường học.”

Lâm Thanh thất vọng: “Vậy sau quân huấn, lại mời các cậu ăn cơm nhé?” Ba người trao đổi số điện thoại, Cố Thiến Thiến và Ngôn Tĩnh lên lầu, Ngôn Tĩnh hỏi: “Buổi sáng soái ca đưa cậu tới là anh trai cậu à?”

Mẹ Cố mỗi ngày nhắc muốn nhận An Thế Trúc làm con trai bà, anh trai nhà hàng xóm cũng có thể tính là anh trai nhỉ? Vài năm gần đây cũng rất có dáng vẻ của một anh trai.

“Đúng vậy.”

“Anh trai cậu có bạn gái chưa?”

Cố Thiến Thiến còn thật sự nghĩ nghĩ, “Chưa gặp qua, hẳn là không có đi.”

Đến ký túc xá ngây người một lát, An Thế Trúc gọi điện thoại cho cô, bảo cô xuống lầu, Ngôn Tĩnh cùng hai bạn cùng phòng khác vẫy tay chia tay cô: “Sau khi trở về nhớ mang đồ ăn ngon!”

Hai ngày này trong trường học người đến người đi báo danh , An Thế Trúc trực tiếp lái xe đến dưới lầu ký túc xá, Cố Thiến Thiến mở cửa xe ngồi lên, An Thế Trúc hỏi: “Đi ăn cơm nhé?”

Cố Thiến Thiến gật đầu, An Thế Trúc vừa lái xe vừa giới thiệu gần trường học có khách sạn nào hợp khẩu vị của cô, trở lại Tĩnh Thủy viên, mẹ An cũng không có ở nhà, An Thế Trúc giải thích mẹ An cùng vài phu nhân đi đánh bài.

Khi mẹ An đánh bài, đánh suốt đêm là chuyện bình thường, Cố Thiến Thiến “A” một tiếng hỏi: “Bác gái bảo với tôi mai đi dạo phố, ngày mai bà còn có tinh thần cùng tôi đi dạo phố sao?”

An Thế Trúc nở nụ cười nói: “Ngày mai anh đi cùng em.”

Cố Thiến Thiến ừ một tiếng, bây giờ An Thế Trúc đang học năm 4, cũng không cần phải đến trường đi học, cả ngày đều chạy đi chạy lại giữa khách sạn An thị với công ty phần mềm, sau khi cô đến mẹ An bảo An Thế Trúc đi chơi cùng cô, Cố Thiến Thiến trong lòng nói thầm: bản thân mình đã lớn như thế này, còn muốn có người bồi đi chơi. An Thế Trúc đổi lại rất nghe lời, cả ngày đều dành nhiều thời gian ở cùng cô, hôm nay nếu không phải công ty phần mềm có chuyện, anh phỏng chừng sẽ ở trường học cùng cô cả một ngày.

Cố Thiến Thiến đang ngồi ở trên thảm cùng “Thiến Thiến” chơi đùa, “Thiến Thiến” bây giờ đặc biệt lười, nằm úp sấp sẽ không động đậy, Cố Thiến Thiến xem TV, như có như không vuốt lỗ tai nó, An Thế Trúc hỏi: “Muốn xem phim hay không?”

“Xem phim gì?”

An Thế Trúc cười lộ hàm răng trắng noãn: “Phim 《Trinh Tử》3D.”

Đầu óc Cố Thiến Thiến lập tức hiện ra một cô gái mặc y phục trắng toát, tóc xõa ra từ trong TV trèo ra ngoài, đáy lòng có một cỗ lạnh lẽo xông ra.

Cô sớm nghe nói 《Trinh Tử》 ra bản 3D, vẫn nề hà không có can đảm xem, trước đây An Thế Trúc chọc ghẹo cô có thể nói là đa chủng loại, ví dụ như xem phim ma, làm cô sợ hãi muốn chết, nhưng An Thế Trúc chỉ cần nhắc tới xem phim ma, lòng cô liền ngứa ngáy, cuối cùng cô ôm tâm tình phức tạp, vừa sợ hãi vừa xem, An Thế Trúc sẽ đặc biệt đắc ý cười nhạo cô là người nhát gan.

An Thế Trúc mỗi lần mở phim ma, đều ở lúc cha mẹ hai đứa không có ở nhà, sau khi xem xong, Cố Thiến Thiến nào dám trở về biệt thị nhà họ Cố, cả đi toilet cũng không dám đi, sau đó An Thế Trúc cả một ngày đều đắc ý dào dạt, ngẩng đầu ưỡn ngực như mình là một anh hùng, không kiên nhẫn than thở: “Em thật nhát gan, trước kia đi toilet, đều bắt tôi đứng ở cửa đợi.”

Nhà họ An vẫn luôn có một phòng nhỏ là phòng của Cố Thiến Thiến, cho nên buổi tối Cố Thiến Thiến đương nhiên ở lại, nhưng cô vẫn là rất sợ hãi , lần đầu tiên, cô ôm chăn đi tìm An Thế Trúc.

Cố Thiến Thiến còn bé suy nghĩ: An Thế Trúc hư như vậy, có An Thế Trúc ở đây, hồn ma khẳng định cũng không dám đến.

An Thế Trúc xoa xoa mắt mở cửa, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thiến Thiến trắng bệch, ôm chăn đứng ở cửa, than thở nói: “Em sẽ không phải là sợ tới mức không dám ngủ một mình chứ? Đúng là kẻ nhát gan!”

Miệng anh tuy là nói như vậy , vẫn tránh sang một bên, cho Cố Thiến Thiến vào, Cố Thiến Thiến nằm ở trên giường An Thế Trúc, cảm thấy quả nhiên không sợ hãi, hóa ra An Thế Trúc còn có chút tác dụng.

Sau đó, mỗi lần xem xong phim ma, Cố Thiến Thiến liền lưu loát ôm chăn mình đi sang phòng An Thế Trúc ngủ.

Từ lúc rời khỏi thành phố B, sẽ không có người cùng Cố Thiến Thiến xem phim ma, sau đó cô cùng vài bạn nữ học chung lớp cùng đi xem, mọi người sợ tới mức hét ầm lên, làm cho cô sau mấy ngày đều không dám đi toilet, luôn cảm thấy trong toilet có một cái tay trắng bệch, đặc biệt khiếp đảm, lúc nước từ vòi chảy đều cảm thấy nước chảy ra màu đỏ như máu.

Đến tận bây giờ cô đã nhiều năm cũng chưa xem được phim ma, đến lúc An Thế Trúc xuất hiện.

Biệt thự nhà họ An có một phòng chuyên chiếu phim, đèn ở ngoài cửa chiếu vào trong phòng tối om không thấy rõ bàn tay, Cố Thiến Thiến vừa đi vào, An Thế Trúc đã tắt đèn đi, dọa cô nhảy dựng lên, cô đang muốn quay đầu về cửa để đi ra liền đụng phải một bức tường người nóng hầm hập, An Thế Trúc dùng điều khiển từ xa mở đèn nhỏ, đưa cho cô kính mắt 3D, hai người ngồi ở trên sofa dài, Cố Thiến Thiến cầm lấy một cái gối ôm ôm vào trong ngực, An Thế Trúc lại tắt đèn, trên màn hình lớn bắt đầu xuất hiện bóng người.

Vừa nghe được âm thanh, Cố Thiến Thiến tự động bắt đầu di chuyển đến chỗ An Thế Trúc ngồi, An Thế Trúc tự nhiên lấy tay khoác lên trên vai cô, khóe miệng nâng lên, nắm cả bả vai cô dựa vào trong lòng mình, Cố Thiến Thiến thuận theo đem mặt dựa đến ngực của anh, nghe tiếng tim đập của anh, làm cho cô trấn tĩnh hơn, bây giờ cô đã sớm bị khúc nhạc dạo phim khiến cho thần kinh lo sợ, đâu còn tâm trí phát hiện ra điều bất thường này, huống chi bây giờ cũng giống như lúc trước.

Hai tay cô gắt gao ôm lấy thắt lưng An Thế Trúc, thắt lưng của anh thật rắn chắc, vừa thấy đã biết là hàng năm đều vận động, cách quần áo mỏng manh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bắp khoẻ mạnh.

Tuy nhiên Cố Thiến Thiến cũng không có cảm giác gì, ước chừng là hai người rất sát nhau, tiếp xúc thân mật, cô cũng không cảm thấy một tia thẹn thùng hay không được tự nhiên nào, An Thế Trúc ở trong mắt cô chính là An Thế Trúc, không có nam nữ khác biệt.

Diễn biến phim đến một đoạn cô không dám xem, cô đem mặt chôn vào ngực An Thế Trúc, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, rầu rĩ nói: “Đi ra chưa? Đi ra rồi thì bảo tôi!”

Cách hơn mười giây, An Thế Trúc cũng không gọi cô, Cố Thiến Thiến quay đầu tiếp tục xem, thầm oán nói: “Sao anh không gọi tôi!”

An Thế Trúc giả ngu: “Diễn viên nam sao? Còn chưa đi ra!”

Cố Thiến Thiến cũng lười nói với anh, lại tiến vào hình thức thần kinh căng thẳng.

An Thế Trúc bị Cố Thiến Thiến ôm đến trong lòng ngứa ngáy, cả người đều cảm thấy nóng, nhất là lúc cô vùi đầu vào lòng anh, AnThế Trúc cảm thấy một chỗ nào đó không chịu theo khống chế của mình …, anh đem điều hòa hạ đi mấy độ, như vậy, haha, cô hẳn là không phát hiện ra được.

Phim chiếu xong màn hình trở nên đen ngòm, Cố Thiến Thiến chọc chọc ngực An Thế Trúc, ý bảo anh bật đèn, không có màn hình sáng, toàn bộ gian phòng tối không thấy được năm ngón tay, cả cô và An Thế Trúc đều không nhìn thấy mặt nhau.

“Đợi chút, tôi tìm điều khiển từ xa.” Trên thực tế An Thế Trúc trong tay đang nắm điều khiển đèn từ xa, nhưng anh bây giờ đang bất tiện, cho nên muốn chờ một chút.

An Thế Trúc giả vờ tìm điều khiển một phút đồng hồ, cũng không tìm được nút mở điều khiển từ xa, Cố Thiến Thiến vẫn duy trì tựa vào trên người anh, ôm thắt lưng anh, chợt nhớ ra phải giúp đỡ cùng nhau tìm điều khiển, cô vừa cử động đã bị An Thế Trúc ấn vào trong lòng, “Đừng lộn xộn.”

Nhấn một cái, Cố Thiến Thiến liền ngã ngồi trở về, tay chống lên trên đùi An Thế Trúc, An Thế Trúc đột nhiên cả người cứng đờ, hút một ngụm khí lạnh, cái này cũng quá là kích thích đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.