Một Đời Ngọt Ngào

Chương 24: Nào, khóc đi!




An Thế Trúc vừa nhìn thấy cô đến thì hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhanh tay ôm người trở về, ôm vào trong toilet, Cố Thiến Thiến thầm kêu không ổn, bám chặt khung cửa sống chết không buông tay, An Thế Trúc nhe răng cười, cười đến lông tơ Cố Thiến Thiến dựng thẳng lên.

“Em hôm nay tắm cũng phải tắm, không muốn tắm cũng phải tắm!”

Cố Thiến Thiến lập tức cứng cổ uy hiếp: “Anh lại kéo tôi, tôi khóc cho anh xem!”

Mặt của anh lập tức đen như đáy nồi, vừa rồi anh chỉ là lôi kéo tay cô, sợ làm đau cô, lực đạo không nặng, bằng không bây giờ cô sao còn có thể bám vào khung cửa được, cùng anh cò kè mặc cả, con nhóc chết tiệt này, cho cô một chút màu sắc, cô còn dám mở một phường nhuộm rồi.

Anh hừ một tiếng, xoay người ôm lấy cô, mặc kệ người trong lòng làm ầm ĩ như thế nào, trực tiếp quẳng người nào đó vào trong bồn tắm đường kính 2m trong phòng.

Cố Thiến Thiến từ trong nước ngẩng đầu lên, há miệng mắng An Thế Trúc không phải người, An Thế Trúc căn bản không thèm để ý cô, trần truồng đi ra khỏi phòng tắm, Cố Thiến Thiến trong phút chốc nghĩ không ra, thầm nghĩ, chẳng lẽ lại tức giận?

Cô lau nước trên mặt, cả người ướt đẫm trèo ra, thật cẩn thận ở cửa nhìn xung quanh, trong tay An Thế Trúc cầm cái gì đó cười lạnh đi về phía cô, tầm mắt Cố Thiến Thiến lại không cẩn thận bay tới chỗ không hài hòa kia, xấu hổ dời tầm mắt, cũng không thấy rõ trong tay anh rốt cuộc cầm cái gì, chờ khi anh trở về, cô lui về phía sau vài bước, nghiêng đầu nhìn tường: “Vậy, tôi sẽ không quấy rầy anh tắm rửa …”

Cô chột dạ liếc vẻ mặt của anh, An Thế Trúc nhìn chằm chằm cô cười lạnh, cô cười gượng nghĩ từ bên người anh đi vòng qua.

Anh và quả Đại Mã Kim Đao(*) của anh đứng ở cửa, khí thế đó giống như tướng quân mặc thiết giáp, cô đi đến bên người anh, muốn từ chỗ còn thừa không đến nửa thước ở cửa chạy ra, An Thế Trúc nhìn cô, cũng không ngăn cản, Cố Thiến Thiến vừa mới đi được một nửa, anh khoát tay, ôm thắt lưng của cô tha vào trong, thành quả cố gắng của cô nháy mắt hóa thành hư ảo.

(*)Đại Mã Kim Đao: Hmmm là cái ấy của đàn ông đấy ạ.

“Anh đã nói, em hôm nay phải tắm cùng anh, em tắm cũng phải tắm, không muốn tắm cũng phải tắm.”

“Tôi thực sự sẽ khóc!” Cô chớp chớp mắt, trên khuôn mặt đỏ bừng có một đôi mắt mông lung, An Thế Trúc nhìn chằm chằm cô hơi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, yết hầu không khống chế được giật giật, sau đó phất phất máy ảnh trong tay, cười: “Khóc đi, anh vừa vặn chụp lại rồi, cùng mấy bức ảnh của em trước đây hợp lại để làm kỷ niệm.”

Trong nháy mắt mặt Cố Thiến Thiến cứng đờ, trước đây mỗi lần An Thế Trúc bắt nạt cô, cô sẽ khóc cho anh xem, nhưng An Thế Trúc là loại người nào, anh sẽ tùy ý để cô nắm cái nhược điểm này sao?

Ngày nào đó, khi cô lại khóc, An Thế Trúc không giống như trước vừa ôm vừa dỗ cô, mà là cầm cái máy ảnh vẻ mặt trấn định chụp lại.

Lúc ấy Cố Thiến Thiến mới tám tuổi, khóc nửa ngày mới phản ứng lại, tiểu bạch thỏ sao có thể cướp máy ảnh trong tay đại sói xám, sau đó An Thế Trúc như bắt được cái nhược điểm lớn, thường xuyên lấy ra uy hiếp cô, không ít lần buộc cô cùng anh ta chơi trò chơi, trước đây, anh ta sẽ chơi trò cô dâu chú rể, sau khi lớn lên, anh ta thích chơi trò thiếu gia và nha hoàn, khoảng thời gian đó Cố Thiến Thiến không ít lần bị anh ta sai sử bưng trà đổ nước, bóp vai đấm chân cho anh ta.

Cố Thiến Thiến rốt cuộc vẫn là một đứa bé, qua vài ngày nhịn không được, ngồi dưới đất oa oa khóc lớn, bất luận An Thế Trúc uy hiếp đe dọa thế nào cũng không được, cuối cùng anh nghiêm mặt ủ rũ lại vừa dỗ vừa ôm, đồng ý hứa hẹn vô số, mới dỗ được người nào đó thôi khóc.

“Anh, anh, anh… Anh không phải nói xóa bỏ sao?” Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn anh.

An Thế Trúc không hề áy náy cười: “Loại tư liệu quý giá như thế này, anh đương nhiên phải bảo tồn thật tốt!”

Anh phất phất máy ảnh trong tay, tươi cười ấm áp: “Nào, khóc đi, lần trước anh làm một cái phần mềm đối lập, vừa vặn có thể dùng để đối lập, qua mười năm, nhìn xem em khóc có tiến bộ hay không…”

Cố Thiến Thiến: “…”

Cô hự hự đánh anh, dùng hết lực, An Thế Trúc không chút sứt mẻ, tươi cười càng ngày càng ôn nhu, Cố Thiến Thiến tức giận đến muốn cắn anh một ngụm.

Trên thực tế, cô cũng đánh tiếp, cũng chém giết máy ảnh. Cô thấp hơn so với An Thế Trúc một cái đầu, kiễng mũi chân duỗi thẳng cánh tay, cũng không cướp được, hai người dây dưa bên nhau, Cố Thiến Thiến ôm cổ của anh, vạn ngàn cực khổ rốt cục cướp được, còn chưa kịp cao hứng, người đã bị anh ôm lên, quăng vào trong cái bồn tắm kia.

“Em tự mình cởi, hay là anh phục vụ cho em?” Không biết là hơi nước nóng bay lên, hay là vì hô hấp nóng bỏng của anh, mà khiến mặt cô vừa nóng vừa ngứa, cô vội vàng đem máy ảnh quăng vào cạnh bồn tắm, cầm lấy cổ áo mình, cảnh giác theo dõi anh.

An Thế Trúc ôm lấy thắt lưng của cô, lộ ra răng nanh trắng noãn: “Hay là em thích anh cường bạo em?”

“Anh không biết xấu hổ.” Cố Thiến Thiến lòng đầy căm phẫn, hận không thể dùng ánh mắt đốt cháy chết anh ta.

Anh lười biếng đáp: “Hay em muốn toàn bộ.”

Cố Thiến Thiến giãy dụa tay chân muốn chạy, An Thế Trúc bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy cánh tay của cô lại: “Em không thể an phận một chút sao.”

Cố Thiến Thiến hừ hừ cãi lại: “Anh không thể muốn toàn bộ.”

An Thế Trúc cười ra tiếng, Cố Thiến Thiến cũng mân miệng cười, anh lau gương mặt ướt sũng của cô, mềm dịu ôm cô: “Cố Tiểu Xuyến.”

“Ừ.”

“Em thật không ngoan.” Giọng nói của anh trầm thấp nhu hòa, giống như tiếng nhạc du dương.

“Anh Gậy Trúc.” Cố Thiến Thiến nghiêm túc gọi anh.

“Ừ.”

“Anh thật đáng ghét!”

An Thế Trúc trên mặt nhu tình trở nên cứng đờ, rốt cuộc ai đáng ghét hơn!

Mặt anh bình tĩnh, giữ cổ áo cô tay bắt đầu đi xuống: “Anh đáng ghét? Dù sao em ghét anh như vậy, anh cũng không cần phải lấy lòng em, em muốn khóc thì khóc đi!”

Cố Thiến Thiến không nói gì, cô tuy rằng nói ghét anh, nhưng cũng không phải thực sự là ghét anh như lời nói, An Thế Trúc giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy.

Không lâu sau, áo T-shirt của cô đã bị anh cởi xuống, cô ôm ngực, An Thế Trúc muốn cởi quần của cô, Cố Thiến Thiến vội vàng che quần, kết quả chỗ nào cũng không bảo vệ được, bị cởi lần đầu cô hoảng sợ, bị cởi lần thứ hai cô hoảng sợ, bị cởi lần thứ ba cô đã có chút bình tĩnh, vẫn là câu nói kia, cô cảm thấy An Thế Trúc cũng chiếm tiện nghi của cô, nhưng thật sự làm gì cô, thì không thể.

“An Heo Chết, anh thật cầm thú! Anh còn có xấu hổ hay không, chính mình không mặc quần áo thì thôi đi, dựa vào cái gì mà cởi của tôi! Á á!!! Tay anh đang mò chỗ nào vậy!!!”

Hai tay An Thế Trúc nâng hai luồng ngực rất tròn của cô, đem cô đặt ở trên cạnh bồn, hùng hổ hỏi: “Cố Tiểu Xuyến, em tính xem sẽ phụ trách anh như thế nào?”

Cố Thiến Thiến há hốc mồm, tất cả trên người anh, cô đều đã kiểm nghiệm qua, nhưng cô cũng bị anh ta mò mẫm sờ soạng, bây giờ ngực còn bị anh nắm đây, tuy nói nam nữ bình đẳng, nhưng loại chuyện này, bên nữ luôn luôn bị thiệt hơn một chút, nên được phụ trách phải là cô chứ?

Cô hự hự tiếp tục giãy dụa: “Tôi cũng chưa bắt anh phụ trách, anh còn dám không biết xấu hổ đòi phụ trách sao?”

Anh híp mắt nở nụ cười, thế nào cũng thấy rất giảo hoạt: “Anh phụ trách, anh rất dễ nói chuyện, em thích anh phụ trách em, hay là tự mình chủ động phụ trách anh?”

Đầu óc Cố Thiến Thiến trong nháy mắt thanh tỉnh lại, bất luận là anh ta phụ trách cô, hay là cô phụ trách anh ta, đây đều không phải là một chuyện sao?

Cô căm giận nói: “Tôi không cần anh phụ trách, cũng không muốn phụ trách anh!”

An Thế Trúc tới gần gương mặt của cô, trầm thấp đe dọa: “Khó mà làm được, có hai con đường, chỉ có thể chọn một, trừ khi em đi chết.”

Cố Thiến Thiến trưng gương mặt sắp chết bất khuất: “Vậy cho tôi chết đi!”

An Thế Trúc cũng không tức giận, còn vui tươi cười hớn hở: “Đã chết thì rất tiện nghi cho em, nợ anh cả cuộc đời rồi còn muốn chết thế nào?”

Cố Thiến Thiến cảm thấy mình lại bị bẫy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.