Một Đời Ngọt Ngào

Chương 20: Chỗ nào không hài lòng




Trong lòng Cố Thiến Thiến tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không có cách nào để phủ nhận cả, tuy rằng trước đây anh ta thường xuyên chọc ghẹo cô, nhưng mà chăm sóc cô rất thỏa đáng, mỗi lần làm cô “khóc”, cũng sẽ mua mấy thứ gì đó dỗ cô vui vẻ, trước đây tiền tiêu vặt của anh đều dùng 80% ở trên người cô.

Nếu không lo lắng cô và anh ta “quá gần”, An Thế Trúc kỳ thật…

Cố Thiến Thiến bỗng nhiên cả kinh, sao lại thế này, cô lại cảm thấy An Thế Trúc cũng không tệ lắm. Cô nhanh chóng nhắc nhở chính mình, người trước mắt này là một đại ác ma ăn tươi nuốt sống đó, ngẫm lại đêm qua anh ta đã làm gì với cô!!!

“Không cho em ăn hạt tiêu, gần đây em có vẻ nóng trong người, ăn ít một chút.” Anh đặt rau dưa và thịt đã nướng xong vào trong khay, đưa tới.

Cố Thiến Thiến bĩu môi kháng nghị: “Ai nóng trong người hả?”

An Thế Trúc liếc mắt nhìn cô một cái: “Trên mặt em có cái mụn to bằng hạt đậu kìa!”

Trên mặt anh mới có mụn to bằng hạt đậu!!! Cố Thiến Thiến tức giận bất bình, Trương Tiểu Mạn đứng ở đối diện lấy tay chọc chọc khuỷu tay bạn trai mình là Trần Khải Sơn: “Nhìn thấy không? như Gậy Trúc mới là người đàn ông thập toàn thập mỹ.”

Cố Thiến Thiến: “…” Chị à, xem sự việc không thể chỉ nhìn mặt ngoài, phải xé mặt ngoài nhìn vào bên trong, nhìn kinh nghiệm cô và An Thế Trúc từ bé cùng nhau lớn lên, có thể khẳng định rõ ràng, tính tình anh ta tuyệt đối không phải tốt lành.

Bị người con gái khác ở phương diện nào đó khích lệ, tâm tình An Thế Trúc hiển nhiên không tệ, Cố Thiến Thiến cũng không ưa dáng vẻ này của anh ta, hừ một tiếng: “Ăn đồ nướng sẽ rất nóng trong người nhỉ.” Ngụ ý, đã biết cô nóng trong, còn cho cô ăn đồ nướng, nướng xong, mới giả dối nói không được ăn hạt tiêu, sợ cô nóng trong.

Một chữ: Giả!

Hai chữ: Thật giả!

An Thế Trúc ngồi bên cạnh Cố Thiến Thiến, cầm chiếc đũa rút đồ ăn và thịt ở xiên xuống, nghe vậy làm như thật gật gật đầu, nhìn cô nở nụ cười: “Vậy em đừng ăn.”

“Tôi đây ăn cái gì?” Cố Thiến Thiến khiêu khích hỏi.

An Thế Trúc đứng lên, cầm mười xiên rau dưa nướng đến chỗ quán đồ nướng, buổi sáng Cố Thiến Thiến đã không ăn gì, buổi sáng lại leo núi mấy tiếng, sớm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, ngửi hương vị đồ nướng nhịn không được nuốt nước miếng, nhưng bây giờ cô đang ra oai với An Thế Trúc, chỉ có thể chịu đựng, nhìn anh ta có thể cho cô ăn cái gì.

Cô duỗi cổ trái đợi phải đợi, rõ ràng đứng lên nhìn An Thế Trúc làm gì, An Thế Trúc mượn quán đồ nướng một cái nồi, tuốt rau dưa nướng từ trên xiên vào trong nồi, nhìn thấy Cố Thiến Thiến đến, anh quay đầu cười với cô: “Đói bụng sao?”

Cố Thiến Thiến trừng mắt nhìn, có loại cảm giác mở to mắt, hôm nay An Thế Trúc mặc bộ đồ vận động màu trắng, thật có thể nói là rất phong độ, chàng trai tuấn mỹ, đứng ở bên bếp lò khí thiên nhiên đơn sơ, không giảm đi một chút phong thái nào.

Cố Thiến Thiến đứng ở bên người anh nhìn một lát, biểu tình có chút kỳ quái, đàn ông xuống bếp dường như cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ là người này đổi thành An Thế Trúc, Cố Thiến Thiến vẫn cảm thấy kỳ quái, bởi vì trước đây…

Đó là chuyện xảy ra khi An Thế Trúc mười tuổi, Cố Thiến Thiến cảm thấy rất đói bụng, bảo mẫu trong nhà bởi vì có việc nên đi ra ngoài, Cố Thiến Thiến la hét muốn ăn cháo bát bảo, An Thế Trúc bị cô ầm ỹ vài câu, tự nhận thông minh tuyệt đỉnh, còn không phải chỉ là nấu cháo làm một bữa ăn sáng đơn giản hay sao, rồi tính làm cho cô ăn, kết quả…

Phòng bếp nhà họ An thiếu chút nữa bị cháy, cuối cùng An Thế Trúc mặt xám mày tro đi ra cửa, mua cho cô mấy bát cháo bát bảo.

An Thế Trúc nhìn vẻ mặt này của Cố Thiến Thiến, sao còn không biết cô đang nghĩ gì: “Cố Tiểu Xuyến, đó đều là chuyện từ trước rồi, trù nghệ của anh tuy rằng kém đầu bếp, nhưng muốn nấu cho em ăn, vẫn là dư dả.”

Cố Thiến Thiến xem thường, anh cầm một cái bát không, múc đồ ăn lên, miệng hỏi: “Nhìn thấy một mặt ở nhà của anh như vậy, có suy nghĩ gì không?”

“Suy nghĩ gì?”

“Ví dụ như cảm thấy, anh vô cùng thích hợp để kết hôn.”

Trên mặt Cố Thiến Thiến có chút nóng lên, nghiêm túc phản bác: “Xem sự việc, không thể chỉ nhìn mặt ngoài…”

An Thế Trúc hạ mi: “Xem sự việc, cũng không thể nhớ mãi chuyện quá khứ, còn nữa, anh thực sự không cảm thấy trước kia anh đối với em có gì không tốt, em muốn cái gì mà anh không thỏa mãn em?”

Cố Thiến Thiến há miệng thở dốc, muốn tìm một ví dụ để phản bác, nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra, An Thế Trúc bình thản nhìn cô: “Anh là người đàn ông tốt như vậy, em rốt cuộc còn có chỗ nào không hài lòng?”

Cố Thiến Thiến chọc đồ ăn trong bát, còn thật sự suy tư, cô rốt cuộc đối với An Thế Trúc có chỗ nào không hài lòng.

Rất không biết xấu hổ? Đúng rồi! Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, công khai thương yêu sờ soạng, sau đó còn tính dùng một tá nhẫn úp sọt cô.

Rất hạ lưu? Cái này cũng đúng! Cô cũng chưa đáp ứng anh ta đâu nhé, anh ta đã ra tay, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của cô, đêm qua còn xem sạch phong cảnh của cô, nhưng anh ta lại không làm gì cô.

Ồ, anh ta lại không làm gì cô!

Chính cô cũng không rõ mình đang nghĩ cái gì, anh ta không làm gì cô, cô lại cảm thấy… Cô tốt xấu gì cũng là một cô gái xinh đẹp đầy thanh xuân, anh ta nhìn thấy hết người cô, vậy mà cái gì cũng không làm…

Là cô không hấp dẫn, hay là định lực của An Thế Trúc cao?

Cố Thiến Thiến cúi đầu, trong lòng lộn xộn, tùy tiện ăn mấy miếng rau dưa nhạt nhẽo, cô oán niệm nghĩ, cái gì mà cô nóng trong người, rõ ràng là liên tục vài ngày không ngủ được, mới có thể mọc mụn, nhưng loại chân tướng này, tất nhiên không thể nói ra.

Ăn cơm xong, một đám người chậm rãi đi lên trên núi, giữa trưa chưa ăn được bao nhiêu, Cố Thiến Thiến mới đi một giờ, đã cảm thấy đói bụng, lúc ấy thật ra An Thế Trúc có kêu cô ăn nhiều một chút, cô lại làm trái lại lời anh ta, đẩy bát ghét bỏ đồ ăn anh làm quá khó ăn, bây giờ cô mới bắt đầu hối hận, ép buộc cái gì không ép, sao phải ép buộc chính mình.

Lại đi thêm một giờ, Cố Thiến Thiến căn bản là bị An Thế Trúc nửa ôm kéo đi, cô hữu khí vô lực hừ hừ: “Còn xa lắm không?”

Trên đỉnh đầu có tiếng cười: “Nhanh, nhiều nhất nửa giờ nữa, có muốn anh cõng em hay không?”

“Không cần!”

Thật vất vả đi tới khu nghỉ dưỡng trên đỉnh núi, Cố Thiến Thiến vào cửa khu nghỉ dưỡng, giống như không có xương cốt, ngồi ở trên sofa cạnh cửa không muốn động đậy, đợi khi An Thế Trúc nhận chìa khóa phòng đến gọi cô, cô run rẩy đứng lên, đi theo sau anh, vào phòng, trực tiếp gục ở trên giường không nhúc nhích.

An Thế Trúc buông balo chứa quần áo đồ dùng, mở TV, sau đó cởi giày cũng trèo lên giường một chuyến.

Giường trầm xuống, Cố Thiến Thiến đang ở trên giường nằm ngay đơ đột nhiên mở mắt ra, không chút khách khí đuổi người: “Sao anh còn ở đây.”

An Thế Trúc cười như không cười nhìn chằm chằm cô: “Có phải anh quên chưa nói cho em biết hay không, buổi tối chúng ta sẽ ở cùng nhau?”

Cố Thiến Thiến trong lòng hoảng hốt, An Thế Trúc nhất định là cố ý! Tuy nói cô và anh ta cũng không phải chưa từng ngủ chung trên một cái giường, nhưng... Nhưng tình hình bây giờ có chút không giống như xưa, trước không nói đêm qua cô mới bị anh ta xem hết phong cảnh, bây giờ bọn họ hẳn là có thể trở về thuê thêm một phòng đi, một nam một nữ, thuê phòng…

Cố Thiến Thiến chịu đựng mệt mỏi, lăn lông lốc một cái đứng dậy, di chuyển xa cái giường.

An Thế Trúc nhanh tay túm cô lại: “Sợ cái gì?”

Vịt chết còn mạnh miệng người nào đó lập tức cãi lại: “Ai sợ!”

Anh kéo gương mặt của cô dựa vào gần mặt mình, Cố Thiến Thiến không cần đoán cũng biết anh muốn làm gì, xoay đầu sang hướng khác, An Thế Trúc không kiên nhẫn, xoay người trực tiếp đè ở trên người cô, nắm cằm của cô hôn xuống đôi môi.

Cố Thiến Thiến mở to mắt hung hăng trừng anh, lồng ngực của anh hơi hơi chấn động, đôi mắt trong trẻo gần trong gang tấc, trong phút chốc đầy ý cười nhu hòa, anh lấy tay che đôi mắt của cô, đầu lưỡi như là dây leo, cậy mở hàm răng của cô, tiến quân thần tốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.