Một Đời Danh Tiếng - Ngưng Lũng

Chương 8




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bà Kiều cười nhạt:

“Mấy điều kiện trước thì được, nhưng chuyện của Khâu Đại Bằng không liên quan gì đến chúng tôi. Tôi và ông nhà chỉ muốn các người mau rời khỏi Thượng Hải, chưa từng sai Khâu Đại Bằng gây rối. Chuyện của tên tiểu nhân đó, chúng tôi chẳng quan tâm, càng không hề che chở cho hắn.”

Văn Đình Lệ nheo mắt dò xét bà Kiều. Nhớ lại những gì cô vừa nói về việc Khâu Đại Bằng rêu rao bí mật nhà họ Kiều, gương mặt bà thoáng hiện vẻ chán ghét không che giấu.

“Còn nữa, các người phải dọn nhà ngay lập tức.” Bà Kiều tiếp lời. “Hạnh Sơ đã đến nhà các người không chỉ một lần. Tôi không muốn từ nay về sau nó còn dính líu gì đến cô. Tốt nhất là chuyển đi càng xa càng tốt.”

Văn Đình Lệ lạnh lùng đáp:

“Cha tôi vẫn đang nằm viện, hiện tại tôi không có thời gian tìm nhà mới.”

“Nhà tôi sẽ sai người tìm cho, tiền thuê cũng do tôi chi trả. Nhưng tôi cảnh cáo cô, trong một năm rưỡi tới, mọi hành động của cô sẽ bị giám sát. Nếu dám liên lạc với Hạnh Sơ, đừng trách tôi xé bỏ thỏa thuận!”

“Chỉ cần bà không làm khó chúng tôi, cả đời tôi cũng chẳng muốn dính dáng gì đến nhà họ Kiều. Nhưng như tôi đã nói, chuyện trường học, nhà mới và chi phí chữa trị, bà phải giải quyết sớm nhất có thể. Tôi chỉ cho bà một ngày. Nếu tối mai tôi vẫn chưa nhận được giấy báo nhập học từ trường Vụ Thực, tôi không dám chắc người bạn của tôi có giữ im lặng hay không.”

Bà Kiều cầm túi, đứng dậy, nghiến răng nói một câu trước khi rời đi:

“Về chờ tin đi.”

Vừa thấy bà Kiều đi khỏi, Văn Đình Lệ lập tức ngã người xuống ghế, toàn thân lạnh toát, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

Ván cờ vừa rồi cô đã đặt cược rất lớn, giờ đây cảm giác mệt mỏi tràn ngập cơ thể. Cô vẫn nắm chặt tấm thiệp trong tay, nhưng cả người như không còn chút sức lực nào, đổ gục xuống bàn.

Nếu bà Kiều không đến nhanh như vậy, cô cũng không thể chắc chắn rằng cuộc hôn nhân này có nhiều biến số đến thế. Đại phòng nhà họ Kiều đã lao đao, cuộc hôn nhân này là cứu cánh duy nhất. Bất kỳ tin tức nào cản trở hôn sự đều khiến ông bà Kiều lo sợ.

May mắn thay, cô đã thắng cược.

Cô mỉm cười, cất tấm thiệp vào cặp sách rồi vội vàng quay về bệnh viện Từ Tâm. Sau khi kiểm tra vết thương của cha, cô dẫn Tiểu Đào đi ăn tối. Đợi đến lúc y tá đến thay băng, cô liền lặng lẽ rời khỏi.

Đi qua hành lang dài hẹp, Văn Đình Lệ tiến thẳng lên tầng bốn, nơi đặt văn phòng hành chính của bệnh viện. Tầng này yên tĩnh hơn hẳn so với dưới lầu. Cô bước đến cuối hành lang, gõ nhẹ cửa một căn phòng.

Bên trong vang lên giọng nữ ôn hòa:

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa, thấy viện trưởng Đặng Nghị đang ngồi sau bàn làm việc, xem qua một tập hồ sơ.

“Cô đã trở lại rồi.”

Mắt Văn Đình Lệ hơi đỏ, cô bước tới nói:

“Cháu đến để cảm ơn viện trưởng.”

“Mời ngồi.” Viện trưởng Đặng Nghị mỉm cười. “Giờ cô có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra.”

Văn Đình Lệ từ từ kể lại toàn bộ sự việc.

Có lẽ bà Kiều nằm mơ cũng không ngờ người bạn mà Văn Đình Lệ nhắc tới chính là viện trưởng Đặng Nghị. Nói đến mối quan hệ giữa cô và viện trưởng, thực ra chỉ là quen biết sơ qua. Nếu không bị dồn vào đường cùng, cô cũng không mạo hiểm tìm đến nhờ viện trưởng giúp đỡ. Không ngờ, viện trưởng lại sẵn lòng đồng ý với yêu cầu của cô một cách nhanh chóng.

Viện trưởng Đặng Nghị đan hai tay đặt trên đầu gối, lặng lẽ lắng nghe.

Văn Đình Lệ cũng không khỏi lo lắng. Dù viện trưởng có thể giúp cô chuyển những món đồ đến tay Bạch Lệ Vân một cách bí mật, nhưng chuyện này bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phát hiện. Dẫu viện trưởng là người nhân hậu, cũng chưa chắc dám mạo hiểm đắc tội nhà họ Kiều vì một người ngoài.

Không ngờ, sau khi nghe xong, viện trưởng Đặng Nghị chẳng hề tỏ ra do dự, thậm chí còn mỉm cười:

“Cô bé này, thật là thông minh quá. Tôi chỉ hơi tò mò, tại sao cô lại nghĩ đến việc tìm tôi giúp đỡ?”

“Vì…” Văn Đình Lệ vội đáp. “Bệnh viện Từ Tâm này là do bà sáng lập, hầu như tất cả người dân quanh đây đều nghe kể về những việc thiện của bà. Hôm đó ở nhà họ Kiều, tuy chỉ mới gặp bà lần đầu, nhưng cháu đã cảm thấy thân thiết ngay. Đôi mắt bà sáng hơn cả người trẻ, chỉ những người chính trực mới có ánh mắt như vậy.”

Lời nói có chút tâng bốc, nhưng qua miệng cô lại nghe thật tự nhiên, dễ chịu. Viện trưởng Đặng Nghị không khỏi bật cười:

“Cô có phải rất lo tôi sẽ không chịu giúp mình?”

Văn Đình Lệ ban đầu khẽ gật đầu, sau đó lắc đầu:

“Mọi chuyện đã đến nước này, cháu đã làm hết sức trong khả năng của mình. Cùng lắm là rời khỏi Thượng Hải, làm lại từ đầu. Dù bà không giúp thêm, cháu cũng sẽ không trách gì bà.”

Cô đứng dậy, cúi người trước viện trưởng Đặng:

“Bà là người đầu tiên giúp đỡ gia đình cháu trong lúc khó khăn nhất. Dù sau này cháu gặp phải điều gì, ơn này cháu sẽ mãi ghi nhớ. Viện trưởng Đặng, ‘Nhân sinh nhất thế trường như khách, hà tất kim triêu thị biệt ly’ (*). Dù phải rời khỏi Thượng Hải, cháu nhất định sẽ tìm cơ hội báo đáp bà.”

Viện trưởng Đặng cảm động, vội đứng lên đỡ lấy cô.

“Cô bé này, ta chỉ đùa thôi.” Ánh mắt viện trưởng Đặng Nghị hiền hòa như nắng ấm mùa đông. “Làm sao ta không giúp được cô? Với cô, đây là thử thách lớn trong cuộc đời, nhưng với ta, chỉ là chuyện nhỏ nhặt. Ai cũng sẽ sẵn lòng giúp. Hơn nữa, cha cô là bệnh nhân của ta, chừng nào ông ấy chưa ổn định, ta tuyệt đối không cho phép bệnh nhân của mình bị đuổi khỏi Thượng Hải.”

Văn Đình Lệ âm thầm lau khóe mắt, ngồi xuống. Viện trưởng Đặng nửa đùa nửa thật:

“Lý do khác khiến ta giúp cô là vì bài hát Green Sleeves mà cô trình diễn tối hôm đó. Cô hát hay như vậy, một cô gái tài năng thế này nên được học hành tử tế. Việc cô bị đuổi học, ta là người đầu tiên không đồng ý.”

Văn Đình Lệ cúi đầu, lẩm bẩm:

“Đáng tiếc lúc còn ở trường, cháu không chăm chỉ lắm.”

Viện trưởng Đặng bật cười lớn:

“Giờ biết hối hận rồi chứ?”

Cô nghẹn ngào gật đầu. Nhìn vẻ mặt hiền hậu của viện trưởng, cô không khỏi nhớ đến mẹ mình, lòng xót xa. Nhưng cô không muốn bật khóc trước mặt bà, liền quay đi, dùng khăn tay che mắt.

Viện trưởng Đặng cười, dịu dàng nói:

“Cô bé ngốc, muốn khóc thì cứ khóc. Những ngày qua, cô đã kiên cường đủ rồi.

 

Văn Đình Lệ lau khô nước mắt, nói khẽ:

“Có một điều cháu muốn hỏi từ lâu. Sáng nay, khi cháu đi nộp viện phí, nhân viên kế toán nói bệnh viện đã giảm một nửa chi phí. Phần còn lại cũng đã có người trả giúp. Ban đầu cháu nghĩ do tên Khâu trả trước, nhưng nhân viên kế toán nói đó là bạn của bà.”

Viện trưởng Đặng ngạc nhiên:

“Có chuyện đó sao?”

“Bà không biết người đó là ai sao?”

Viện trưởng trầm ngâm:

“Hai ngày nay, ta bận họp ở Hội Chữ Thập Đỏ, không gặp người quen nào ở bệnh viện. Chờ chút, chẳng lẽ là Tiểu Mạnh…”

Văn Đình Lệ sững sờ. Tối qua, khi cha cô bị Khâu Đại Bằng đánh đến hấp hối, chính một người họ Mạnh đã gọi điện giải vây.

“Anh ta tên là Mạnh Kỳ Quang,” viện trưởng giải thích. “Hôm đó ở nhà họ Kiều, cô chắc cũng gặp anh ta rồi. Anh ta là em họ bà Kiều, Bảo Tâm và mọi người đều gọi anh ta là biểu thúc.”

Thì ra là ông Mạnh của Đại Xương Thực Nghiệp. Tâm trạng Văn Đình Lệ trở nên phức tạp.

“Sáng nay anh ta có ghé qua, bảo đến khoa ngoại thăm bạn. Nhưng ta không biết anh ta đã trả viện phí cho cha cô. Có lẽ anh ta nhớ chuyện tối đó, nghĩ rằng cô vẫn là bạn gái của Kiều Hạnh Sơ nên giúp đỡ cũng không có gì lạ.”

Văn Đình Lệ vội lấy một tờ ngân phiếu từ cặp ra:

“Xin bà chuyển giúp cháu số tiền này cho ông Mạnh. Khi cha cháu khỏe hơn, cháu sẽ tự mình cảm ơn ông ấy.”

Ánh mắt viện trưởng thoáng hiện vẻ tán thưởng:

“Được.”

Bà nói tiếp:

“Có lẽ bác sĩ Tomson đã nói với cô về tình hình bệnh của cha cô rồi.”

Sắc mặt Văn Đình Lệ chùng xuống.

“Tình trạng của ông ấy rất nghiêm trọng. Chúng tôi chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.”

“Cháu… biết rồi.”

Viện trưởng Đặng thở dài. Cô bé nhỏ tuổi như vậy mà phải gánh vác bao nhiêu chuyện, chắc chắn sẽ trưởng thành rất nhanh.

“Phải rồi, cảnh sát đã bắt được kẻ hành hung chưa?”

Văn Đình Lệ kể lại tình hình và nói:

“Ông bà Kiều đã hứa không can thiệp vào chuyện này nữa. Chỉ cần cảnh sát làm đúng bổn phận, tin rằng Khâu Đại Bằng sẽ sớm bị bắt.”

“Vậy thì tốt. Ta sẽ bảo bác sĩ Tomson ghi lại chi tiết tình trạng chấn thương của cha cô. Bất kể khi nào cảnh sát đến, ta và bác sĩ Tomson sẽ ra làm chứng cho cha cô.”

Văn Đình Lệ cảm ơn rối rít, nhưng vẫn ngồi lì trong phòng viện trưởng không chịu đi:

“Giờ này muộn rồi, bà vẫn còn làm việc sao? Hay để cháu xuống dưới mua chút đồ ăn khuya cho bà. Cháu biết gần đây có quán bánh dẻo hạt dẻ rất ngon. Trời nóng thế này, cháu sẽ mua thêm một cốc trà sơn tra cho bà nữa.”

Viện trưởng Đặng định từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nhiệt thành của Văn Đình Lệ, bà khẽ mềm lòng:

“Vậy thì phiền cô một chuyến. Nhớ dặn chủ quán cho ít đường thôi, ta thích uống chua.”

Văn Đình Lệ vui vẻ đáp: “Được ạ!” rồi nhanh chóng xuống lầu. Cô chạy ra ngoài mua một đống đồ ăn khuya, sau đó mồ hôi nhễ nhại mang về.

Vào đến phòng, cô thấy viện trưởng Đặng vẫn đang chăm chú làm việc. Văn Đình Lệ nhẹ nhàng đặt đồ lên bàn, rón rén rời đi.

Khi cánh cửa khép lại, viện trưởng Đặng mới ngẩng lên, nhìn sang đồ ăn trên bàn. Chén canh sơn tra và bánh dẻo hạt dẻ được đặt ngay ngắn, lớp băng lạnh trên bề mặt vẫn còn đọng. Bà thở dài đầy trìu mến, mở nắp chén uống một ngụm, quả nhiên chua hơn bình thường, đúng khẩu vị của bà.

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Văn Đình Lệ đã ra ngoài mua bánh bao chiên nóng hổi. Cô mang bữa sáng đến đặt trước cửa văn phòng viện trưởng, nhưng lần này không có ai bên trong đáp lại. Có lẽ viện trưởng đã rời đi từ sớm.

Cô đành để lại đồ ăn trước cửa. Trời vẫn còn sớm, bệnh viện chưa đông người. Văn Đình Lệ biết, nếu đợi đến khi bệnh viện nhộn nhịp, việc cô thường xuyên gặp viện trưởng có thể bị người khác chú ý, và nhà họ Kiều sẽ dễ dàng đoán được ai đang giúp đỡ cô.

Buổi chiều, Văn Đình Lệ cầm một quyển sách quốc văn, ngồi bên giường cha, chăm chỉ đọc bài. Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc trường bào đến tìm cô. Ông ta không vào phòng thăm bệnh mà chỉ đứng ngoài cửa gọi:

“Cô Văn.”

Ngữ điệu của ông ta khá lạnh lùng. Khi Văn Đình Lệ bước ra, ông đưa cho cô một phong thư dày.

Mở thư ra, cô thấy bên trong là giấy thông báo tiếp nhận chuyển trường từ trường Nữ sinh Vụ Thực, kèm theo giấy chứng nhận học bạ của cô.

Lòng cô khấp khởi vui mừng.

Phía dưới còn có một hợp đồng thuê nhà. Tiền thuê đã được thanh toán đầy đủ, địa chỉ căn nhà nằm trong khu Pháp thuê, thời hạn một năm rưỡi.

Chú thích:

(*) Nhân sinh nhất thế trường như khách, hà tất kim triêu thị biệt ly: Cuộc đời một kiếp dài như khách, đâu cần hôm nay vội chia ly.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.