Một Đời Danh Tiếng - Ngưng Lũng

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi đến Lục Công Quán, người ra đón vẫn là vị quản sự trung niên lần trước.

“Là sinh viên đến nhận giải thưởng đúng không? Mời theo tôi.”

Dưới ánh chiều tà, Lục Công Quán mang một vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng. Đi dọc theo lối đi, phong cảnh hai bên như phủ lên lớp màn lụa vàng nhạt. Khi đi ngang bãi cỏ xanh mướt lần trước, Văn Đình Lệ vô thức dừng chân. Đàn bồ câu trắng vẫn thảnh thơi dạo bước, nhưng Lục Thế Trừng không còn ở đó như lần trước để cho chim ăn.

Quản sự dẫn cô đến phòng khách nhỏ. Sau khi mời ngồi, ông nói: “Lục Tiểu tiên sinh sẽ đến ngay.”

Dâng trà xong, căn phòng chỉ còn lại mình Văn Đình Lệ.

Ban đầu, cô giữ vẻ nghiêm túc, ngồi ngay ngắn. Nhưng khi người hầu của Lục gia đi xa, cô nhanh chóng đảo mắt quan sát. Bức tường xám ngọc trai, bộ bàn ghế gỗ anh đào tinh xảo, bình hoa pha lê trước cửa sổ cắm đầy lan ngọc trai và hoa tulip.

Đây có vẻ là nơi sinh hoạt thường ngày của Lục gia. Trên bàn có đĩa hoa quả, chai nước và chén trà. Ngoài ra, trên bàn trà còn đặt một chồng báo.

Tờ báo có ngày hôm nay, trang nhất là tin tức về vụ ám sát Viện trưởng Đặng. Nếu vụ việc do Lục gia dàn xếp, Lục Thế Trừng hẳn sẽ chú ý đến tin tức này. Tuy nhiên, tờ báo được xếp ngay ngắn, không có dấu hiệu từng bị lật qua.

Cô lại đưa mắt nhìn về chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Lần trước, Lục Thế Trừng ngồi đó viết thư giới thiệu cho Hoàng Viễn Sơn. Lúc này, trên bàn chỉ có hai cuốn sách ngoại văn, không có tài liệu quan trọng.

Điều này cũng dễ hiểu, chẳng ai để vật quan trọng ở nơi tiếp khách. Lệ Thành Anh từng dặn cô rằng manh mối thường xuất hiện ở những nơi không ngờ tới. Đang định giả vờ ngắm cảnh ngoài cửa sổ để tìm cơ hội rời đi, cô chợt nghe tiếng bước chân từ hành lang.

Lần này có hai người.

Tim Văn Đình Lệ thắt lại. Cô nhanh chóng lấy ra hai viên thuốc kháng viêm đã chuẩn bị sẵn, đặt vào lòng bàn tay.

Khi Lục Thế Trừng và quản gia bước vào, Văn Đình Lệ tay trái cầm thuốc, tay phải nâng chén trà, cố ý tạo dáng vẻ đang lưỡng lự.

Quản sự vừa đi vừa thì thầm báo cáo điều gì đó. Lục Thế Trừng lơ đễnh lắng nghe. Khi vào phòng, anh dừng lại, lịch sự gật đầu chào Văn Đình Lệ. Từ ánh mắt anh, khó mà đoán được anh có nhớ cô hay không.

Văn Đình Lệ làm ra vẻ bối rối, đặt chén trà và thuốc xuống, mỉm cười đứng dậy: “Chào Lục Tiểu tiên sinh.”

Lục Thế Trừng thoáng kinh ngạc khi thấy viên thuốc trong tay cô. Quản sự cũng có chút ngờ vực: “Cô Văn, chuyện này là sao?”

Cô ngượng ngùng đáp: “Bác sĩ dặn tôi phải uống thuốc kháng viêm đúng giờ lúc 6 giờ 30. Tôi không biết lễ trao thưởng sẽ kéo dài bao lâu nên định uống trước. Nhưng lại lo nước trà có thể làm giảm hiệu quả của thuốc.”

“Thì ra là vậy. Tôi sẽ lập tức mang nước lọc cho cô.”

“Cảm ơn ông.”

Trong lúc đó, Văn Đình Lệ lén nhìn Lục Thế Trừng. Có lẽ hình ảnh viên thuốc đã khơi lại ký ức nào đó, anh đang trầm ngâm quan sát cô.

Văn Đình Lệ thản nhiên đối diện ánh mắt của Lục Thế Trừng, khẽ ngước nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng cụp hàng mi dài, cười ngượng ngùng: “Lục Tiểu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau.”

Lục Thế Trừng bỏ tay trái vào túi quần, làm động tác ra hiệu cho cô ngồi xuống. Sau khi cô ngồi, anh chỉ vào cánh tay trái của mình, ánh mắt thoáng nét quan tâm.

“Đỡ nhiều rồi.” Văn Đình Lệ mỉm cười, “Uống thuốc chỉ để phòng ngừa sốt thôi. Hôm đó khóc nhiều như vậy, chắc khiến Lục Tiểu tiên sinh chê cười.”

Nụ cười của cô ngọt ngào như cánh hoa đọng mật. Nếu là người khác, hẳn sẽ bị nụ cười ấy làm mềm lòng, nhưng Lục Thế Trừng chỉ khẽ mỉm cười, cúi xuống cầm cốc nước trên bàn trà, nhấp một ngụm, rồi im lặng ngồi xuống sofa đối diện.

Không khí giữa họ thoáng chững lại.

Văn Đình Lệ có chút hụt hẫng, nhưng cô không vội vàng bắt chuyện. Lục Thế Trừng không nói, cô cũng ngồi nghiêm chỉnh.

May mắn, Lục Thế Trừng có phong thái điềm tĩnh, dù không nói gì cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

Vì ngồi im cúi đầu, Văn Đình Lệ chỉ nhìn thấy ống quần của anh. Người này từ đầu đến chân sạch sẽ tinh tươm, ngay cả giày cũng không bám bụi, đủ thấy anh chú trọng từng chi tiết. Nếu vụ ám sát là do Lục Thế Trừng dàn xếp, cô chẳng ngạc nhiên vì đến giờ Lệ Thành Anh vẫn chưa tìm ra manh mối gì về hung thủ.

Không lâu sau, quản sự bưng khay bạc, mang theo một bình thủy tinh lớn cùng ly thủy tinh bước vào.

“Vừa rồi là sơ suất của tôi. Xin mời cô Văn dùng nước.”

Văn Đình Lệ đứng dậy cảm ơn liên tục, rồi ngồi xuống, cầm ly nước uống thuốc.

Lục Thế Trừng kiên nhẫn chờ, đợi cô uống xong mới đứng lên, đích thân dẫn cô đến thư phòng.

Văn Đình Lệ đã chuẩn bị sẵn kế hoạch để bắt chuyện và quan sát thư phòng. Nhưng không ngờ, quản sự cũng theo vào.

Cô đành nuốt lại lời định nói, chỉ dám chăm chú nhìn khu vực trước mắt.

Lục Thế Trừng đi thẳng đến bàn làm việc, lấy bút từ túi áo ra, rồi ngồi xuống viết séc.

Quản sự bước đến tủ âm tường, mở cánh tủ, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ, đặt lên bàn trước mặt Lục Thế Trừng. Ông nghiêm trang nói:

“Ông Lục rất coi trọng giáo dục và sự nghiệp. Mục đích lập giải thưởng này là để khuyến khích những sinh viên thực tế, chăm chỉ học tập… Hy vọng cô Văn trân trọng tài năng của mình, lấy việc cống hiến cho đất nước làm lý tưởng, chuyên tâm rèn luyện bản thân cả trong lẫn ngoài…”

 

Một hơi nói hơn chục câu, toàn lời khích lệ học tập.

Văn Đình Lệ hơi cúi người. Lục Thế Trừng đợi quản sự nói xong, liền trao chiếc hộp và tấm séc cho cô.

Quá trình trao thưởng có phần khuôn mẫu, nhưng vẻ mặt Lục Thế Trừng không hề tỏ ra qua loa.

Văn Đình Lệ cẩn thận nhận lấy. Chiếc hộp nhung đỏ bên trong đựng một huy chương vàng rực rỡ, ghi sáu chữ:

育英才,興吾邦

(Dục anh tài, hưng ngô bang)

Dưới chữ ký là nét bút của Lục Hồng Tuấn.

Văn Đình Lệ ngước mắt nhìn Lục Thế Trừng, anh đang chăm chú nhìn huy chương.

Từ ánh mắt nghiêm túc của anh, cô cảm nhận được rằng Lục gia rất coi trọng việc bồi dưỡng những nhân tài thực tế. Trong lòng cô dâng lên niềm xúc động, vô thức siết chặt huy chương trong tay, ngẩng cao đầu vui vẻ cảm ơn: “Tôi sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của ông Lục. Cũng cảm ơn Lục Tiểu tiên sinh đã đích thân trao giải cho tôi.”

Ánh mắt Lục Thế Trừng thoáng gợn nhẹ. Quản sự nhìn thấy liền cười nói: “Những năm trước, sinh viên đến nhận giải thường rất rụt rè. Còn như cô Văn đây, thật hiếm thấy một sinh viên hoạt bát như vậy.”

Văn Đình Lệ cười ngượng, còn Lục Thế Trừng chỉ khẽ gật đầu với cô, như muốn nói “không sao”, rồi ra hiệu mời cô theo anh ra ngoài.

Quản sự lập tức bước theo họ, nhưng đúng lúc này, điện thoại trong phòng khách vang lên. Quản sự nhanh chóng rời đi nghe máy.

Nhân cơ hội, Văn Đình Lệ quay lại nhìn Lục Thế Trừng, ngẩng đầu nói: “Khi nhận giải, tôi hơi căng thẳng nên quên mất còn một việc quan trọng muốn nói với Lục Tiểu tiên sinh. Ừm, là chuyện gì nhỉ? Để tôi nghĩ xem.”

Cô vừa nói, vừa chống tay lên trán ra vẻ đang suy nghĩ, trong khi ánh mắt nhanh chóng lướt quanh phòng.

Thật đáng tiếc, cô đứng cách bàn làm việc khá xa, giữa họ lại là dáng người cao lớn của Lục Thế Trừng.

Khi ngước mắt lên lần nữa, cô bắt gặp Lục Thế Trừng đang nhìn mình đầy ẩn ý. Cô vội nói: “Tôi nhớ ra rồi, lần trước Lục tiên sinh bồi thường cho tôi mấy bộ đồ Tây, nhưng tôi mặc không vừa, nên mang về trường. Không biết Lục tiên sinh có thể giúp tôi trả lại cửa hàng bách hóa được không?”

Lục Thế Trừng thoáng ngây người, như đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô.

“Đúng là kẻ sang thường hay quên chuyện nhỏ!” Văn Đình Lệ chỉ vào cánh tay mình, nhấn mạnh: “Hôm trước, quần áo của tôi bị… bị phông cảnh trong rạp xé rách. Ông Khuông đã bồi thường cho tôi một đống đồ Tây đắt tiền. Tôi không mặc vừa, để đó thì lãng phí, mong Lục tiên sinh giúp tôi trả lại. Tôi chỉ thử một bộ, không ảnh hưởng gì đến việc bán lại.”

Lục Thế Trừng khẽ động, nhưng chỉ đưa tay xem giờ.

Mặt Văn Đình Lệ nóng bừng. Đây là lần đầu cô thấy vẻ mặt hờ hững của anh, như thể chuyện này không đáng để bàn. Có lẽ, với anh, những thứ đã tặng đi không bao giờ lấy lại.

Không khí bỗng trở nên kỳ lạ, nhưng nếu dừng lại ở đây, cô không còn là Văn Đình Lệ nữa.

Chớp mắt, cô rút từ túi hai tấm vé.

“Nếu Lục tiên sinh không đồng ý trả đồ, thì tôi xin tặng lại ngài một món quà. Tuần sau, rạp Hoàng Kim có chương trình biểu diễn tri ân khách hàng. Đây là hai vé hạng nhất, chỉ có hai tấm, giám đốc Triệu vì nể mặt danh hiệu quán quân của tôi mới trao tặng. Đây là món quà nhỏ tôi có thể tặng ngài, không biết ngài và ông Khuông có thể nể mặt tham dự không?”

Ánh mắt cô trong veo, giọng nói chân thành, như thể mong đợi lời hồi đáp. Ai nhìn cô lúc này cũng khó lòng từ chối.

Lục Thế Trừng thoáng sững người, ánh mắt dừng lại trên tấm vé trong tay cô, có vẻ đang cân nhắc. Văn Đình Lệ hồi hộp quan sát từng cử động của anh. Cuối cùng, anh gật đầu như để cảm ơn, nhưng không nhận vé, chỉ ra hiệu mời cô đi tiếp.

Nhân lúc này, Văn Đình Lệ nhanh chóng liếc qua bàn làm việc thêm một lần trước khi theo anh. Cô thử thăm dò: “Vậy là ngài đồng ý giúp tôi trả đồ đúng không?”

Lục Thế Trừng lần nữa chỉ vào đồng hồ, ý nói anh còn nhiều việc phải làm. Sau đó, anh nhìn quanh, thấy quản sự vẫn đang nghe điện thoại, liền định gọi người khác tiễn cô ra cổng.

Văn Đình Lệ cúi đầu, thất vọng nhìn bậc thang dưới chân. Rõ ràng, Lục Thế Trừng không để ý đến mánh khóe của cô. Nhưng dù anh từ chối, thái độ vẫn không khiến người khác khó chịu.

Cô tự trách mình vì quá nôn nóng trong việc điều tra cho Viện trưởng Đặng. Nhìn thái độ của anh, e rằng sau này sẽ khó có cơ hội gặp lại.

May thay, cô đã tranh thủ quan sát kỹ bàn làm việc. Trên đó có một tờ “tờ khai hải quan”. Có lẽ chỉ là thứ không liên quan, nhưng ít nhất cô cũng không ra về tay trắng.

Dường như mọi người trong Lục Công Quán đều đang dùng bữa tối, Lục Thế Trừng đứng nhìn quanh một lúc nhưng không thấy ai đi ngang qua. Anh liếc về phía phòng khách, nơi quản sự vẫn bận rộn nghe điện thoại, rồi nhìn đồng hồ treo tường, ngẫm nghĩ giây lát, sau đó bước xuống bậc thang.

Văn Đình Lệ buồn bã ngẩng đầu, chợt nhận ra Lục Thế Trừng vẫn đứng đợi phía dưới.

Cô hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng quyết định bước theo.

Lục Thế Trừng dẫn cô đi qua khóm hoa, rẽ vào một con đường rợp bóng cây hồng diệp lý. Hai người đi trước sau, chẳng mấy chốc đã đến trước một gara lớn. Cửa gara mở toang, bên trong đậu vài chiếc ô tô. Lục Thế Trừng đi thẳng đến một chiếc xe, rút chìa khóa mở cửa, rồi quay lại gật đầu, ra hiệu cho cô lên xe.

Lúc này, Văn Đình Lệ mới hiểu rằng anh định đích thân tiễn cô ra ngoài. Cô mừng thầm, nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh, tiến lên và nói: “Cảm ơn Lục Tiểu tiên sinh.”

Đợi cô yên vị, Lục Thế Trừng nhấn ga, lái xe rời khỏi khuôn viên hoa viên.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.