Một Đời Dài Lâu

Chương 23: Ngoại truyện: Mưa lành đến giữa trời thanh*




[*Câu thơ đầu trong bài thơ Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ, Nguyên văn: 好雨知时节: Hảo vũ tri thời tiết]

_______________

1

Chuyện mà Tống Tri Thời gây ra trong kinh thành quá lớn, chuyện lớn đến nỗi ngay cả Hồ Mặc cũng phải nhanh chân chạy đến hiện trường xảy ra vụ việc để hóng hớt.

Sau đó một bên nhìn đám thư sinh đang vừa chạy trốn vừa chửi rủa, một bên thảnh thơi cắn hạt dưa, cười đến nỗi hai chòm râu bên má điên cuồng run lên.

May mắn rằng y đã che dấu thân mình, bằng không một con hồ ly đang bắt chéo hai chân ngồi trên đầu tường của Tống phủ làm ra chuyện thế này thì Tống Tri Thời không tránh được sẽ bị tăng thêm tội danh yêu nghiệt họa quốc nữa cho mà xem.

Lúc y tới tìm A Như, Tống Tri Thời đã rơi vào trạng thái ngủ say.

Cơn say rượu và tâm trạng đã tích tụ nhiều năm trong lòng được trút ra khiến hắn vô cùng mỏi mệt.

Hồ Mặc cẩn thận liếc nhìn hắn một cái, sau đó hỏi A Như: "Đã ngủ chưa vậy?"

A Như nhẹ nhàng gật đầu.

Hồ Mặc vẫn không yên lòng, đi tới thổi thêm một hơi vào mũi của Tống Tri Thời.

Nhìn qua ánh mắt im lặng của A Như, Hồ Mặc ngượng ngùng sờ mũi: "Ta giúp hắn ngủ sâu tí nữa ấy mà. Nếu không lát nữa hắn trông thấy ta tới tìm ngươi thì lại không vui, làm như ai cũng thích ngươi không bằng."

A Như trực tiếp cho y một nắm đấp thép vô tình.

Một nấm một hồ ly lâm vào hỗn chiến, trong không khí bay đầy lông tơ.

A Như dừng tay trước, nàng thở dốc một hơi: "Ngươi lấy lại tinh thần rồi?"

Hồ Mặc nằm trên mặt đất, cuộn mình thành một chiếc bánh cáo: "Ừm, sinh ly tử biệt là việc khó mà tránh khỏi trong nhân gian, rốt cuộc ta cũng không thể sống trong quá khứ cả đời được."

Y thuận tay vơ lấy vò rượu mà Tống Tri Thời tùy ý để trên mặt đất, uống một ngụm thật to: "Những gì nên làm ta đều đã làm, ta không làm gì có lỗi với nàng ấy là được."

A Như nói nếu vậy thì tốt rồi, dáng vẻ hồi mười năm trước của Hồ Mặc đã khiến nàng sợ hãi một trận.

Hồ Mặc nói: "Lần này ta trở lại kinh thành cũng là để cáo biệt với Quỳnh Nương một cách đàng hoàng, sau này ta sẽ tới quan ngoại."

Thời gian cũng trôi qua mười năm, nhắc lại tên của người cũ, khuôn mặt y đã ít đi nét bi thương, chỉ còn lại vẻ hồi ức.

Hồ ly thành tinh không giống với cỏ cây.

Chúng nó phải học chim hót trong ba trăm năm thì mới có khả năng tu tập tiếng người, sau đó còn phải đứng ở ven đường thảo phong* của người đi ngang qua: "Ngươi thấy ta giống người sao?"

[*Thảo phong: xin lấy sự đồng tình.]

Nếu được đáp lại là "Giống" thì lúc này mới tính là đã tu thành chính quả.

Có thể vì quá trình hóa hình gian nan như vậy nên yêu thân của hồ ly mạnh hơn so với yêu quái gốc cỏ cây rất nhiều. Phần lớn thời gian A Như chỉ có thể bị Hồ Mặc đè trên mặt đất mà đánh.

Nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều không biết sợ là gì, mỗi lần Hồ Mặc thảo phong thất bại, A Như đều sẽ biến ảo thành hình người đi tới trước mặt y đắc ý khoe khoang, vì thế nên thật sự đã bị đánh không ít lần.

Mãi cho tới hai trăm năm trước, Hồ Mặc vui mừng hớn hở quay về với dáng vẻ người mặc áo bào chân đi ủng của nhân tộc.

"Thành rồi sao?" A Như chúc mừng y.

Hồ Mặc nở mày nở mặt, khoe khoang trước mặt nàng một hồi lâu.

"Ôi, ta còn phải báo ân cho nàng ấy. Nấm nhỏ, ngươi ở nhà ngoan, ta đi ra ngoài một thời gian đã." Y lo lắng không yên rồi lắc lư cái đuôi đi mất.

Vì để báo ân, Hồ Mặc tự nguyện làm gia tiên của nhà nữ tử kia. Chẳng qua y chỉ bảo vệ mình nàng ấy, kéo dài ba kiếp mà thôi.

Chuyện xảy ra sau này A Như cũng không biết rõ lắm, nàng chỉ biết khi nàng và Tống Tri Thời cứu Hồ Mặc ra, y vẫn còn đang liều mạng cắn chuỗi hạt châu trên tay hòa thượng không chịu nhả.

Đó là một chuỗi xá lợi không giống vật phàm.

Hồ Mặc bộc lộ ra bộ mặt hung ác của mình, răng nanh nhô ra: "Trả cho ta!"

Hòa thượng thở dài: "Thí chủ nhả ra đi, sinh lão bệnh tử chính là định số của nhân gian."

Cuối cùng vẫn là Tống Tri Thời ra mặt, cũng chẳng biết hắn dùng biện pháp gì để lấy được nó.

Hồ Mặc không rảnh nói lời cảm tạ, vừa ngậm lấy nó liền liều mạng chạy tới một ngôi nhà dân.

Có một nữ tử gầy trơ cả xương đang nằm trên giường, nàng ấy quay đầu lại, đôi mắt đờ đẫn mở rất to nhìn về phía cửa nhà.

T h i t h ể của nàng đã lạnh ngắt.

Hồ ly phun chuỗi hạt châu ra, sững sờ đứng im tại chỗ, hồi lâu sau mới nghẹn ngào than khóc thành tiếng, nước mắt rơi ướt nhẹp cả bộ lông.

Nó cong lưng về phía A Như đang đứng, gào ầm lên: "Đi ra ngoài!"

Hồ Mặc tự mình xử lý xong xuôi tang sự của nữ tử, y tổ chức vô cùng long trọng. Y mời Tống Tri Thời viết tế văn, khắc bia mộ. Tống Tri Thời hỏi y người đã c h ế t là ai, cuộc đời này trải qua như thế nào.

Hồ Mặc bình tĩnh nói: Nàng là thê tử của ta, tên là Quỳnh Nương.

Quỳnh Nương là một nữ tử phong trần.

Lúc Hồ Mặc tìm thấy nàng, nàng đã qua hoa linh*, mối khách vắng vẻ.

[*hoa linh: tuổi tầm 16, 17]

Hồ Mặc nói muốn chuộc nàng ra, Quỳnh Nương cười đến nỗi không đứng thẳng người nổi: "Công tử chớ có nói đùa, nô gia đã không phải là thiếu nữ hồn nhiên. Ngươi muốn chuộc một kỹ nữ đã qua tuổi hoa về làm gì cơ chứ?"

Hồ Mặc cũng cười nói: "Cứ coi như là vì báo ân tình kiếp trước của nàng đi."

Nghiệt duyên cứ như vậy mà bắt đầu, kéo đến không có một chút điềm báo trước.

Trước đó Hồ Mặc đã bảo vệ hai kiếp của nữ tử này, nhưng đều chỉ đơn thuần là báo ân và phù hộ. Ấy thế mà kiếp này lại vẫn cứ động tâm rồi té ngã.

Suốt một khoảng thời gian rất dài sau khi nàng ấy c h ế t, Hồ Mặc đều đang ôm cái đuôi nằm co quắp trước mộ phần của nàng.

2

Kể đến chuyện cũ ngày xưa, Hồ Mặc khó tránh sẽ cảm thấy thổn thức.

Y chỉnh lí lại tâm trạng của mình, trầm giọng khuyên bảo A Như: "Ngày hôm nay của ta chính là ngày mai của ngươi. Nhân tộc mà ngươi yêu thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều."

Y cố gắng khuyên nhủ nàng: "Nấm à, đây cũng không phải là thứ tốt đẹp gì. Hắn và mấy con lừa trọc* đó đều có dính dáng với nhau, chưa biết chừng có ngày lại quay ra nấu ngươi luôn đấy."

[*con lừa trọc: hòa thượng.]

A Như bình tĩnh nói: "Không sao, ta là nấm độc."

Hồ ly tức giận đến mức giơ chân: "Sao ngươi lại ngu xuẩn mất khôn như thế? Quên đi, vậy thì đợi khi nào hắn c h ế t thì ngươi cứ đến tìm ta, hai ta tiếp tục ăn chơi khoái hoạt."

"Nấm à, ngươi phải nhớ rằng thời gian là phương thuốc tốt nhất. Khi hắn còn sống, ngươi đối đãi hắn thật lòng thật dạ, vậy là đủ rồi." Hồ ly ngoắc đuôi cáo biệt với nàng: "Ta đi đây. Khi nào Tống Tri Thời c h ế t ngươi phải nhớ đến tìm ta đấy!"

Y liên tục dặn dò.

"Ta còn chưa có c h ế t đâu!" Tống Tri Thời xoa huyệt thái dương, bỗng dưng mở mắt ra.

Hồ ly sợ tới mức lông đuôi dựng thẳng, ôm đầu cáo chạy biến.

Chỉ để lại một cây nấm đáng thương, phải một mình đối mặt với đại ma vương vừa tỉnh giấc.

Trong lòng A Như căm giận mắng mỏ Hồ Mặc tám trăm lần, sau đó lộ ra một nụ cười lấy lòng: "Tống Tri Thời, chàng có khó chịu ở đâu không? Ta đi nấu canh giải rượu cho chàng!"

Nàng tưởng lẩn mất, lại bị hắn túm ngay lấy cái gáy.

Tống Tri Thời vuốt ve sau gáy nàng, ý xấu mà kề sát nàng, cọ hết cả mùi rượu trên người lên người nàng: "Chúng ta cùng đi."

Tống phủ đã không còn người hầu nào, chuyện gì cũng cần bọn họ tự mình ra tay.

A Như cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả, dù sao nàng có rất nhiều sợi nấm để phân thân làm việc. Huống hồ nàng hiểu, Tống Tri Thời làm như vậy là vì muốn tốt cho nàng. Càng nhiều người sẽ càng phức tạp, chuyện nàng là yêu quái sẽ rất khó để giấu giếm.

Huống chi A Như không thể không thừa nhận rằng trong sinh hoạt hằng ngày vốn cũng là Tống Tri Thời chăm sóc nàng nhiều hơn.

Giống như ngay bây giờ, nàng nói để nàng đi nấu, cuối cùng lại là Tống đại nhân tự mình bận rộn trước bếp lò, còn không quên dặn dò nàng cách xa ánh lửa một chút.

A Như ôm lấy hắn từ đằng sau: "Tống Tri Thời, chàng thật tốt."

Tống Tri Thời khó được hừ lạnh một tiếng: "Biết ta tốt thì cũng đừng ước hẹn chạy đi với người khác. Một tên góa vợ, hừ!"

Thù dai quá à.

Trong lòng A Như lải nhải hắn, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn khéo léo: "Không có đâu! Ta chỉ thích chàng thôi!”

Tống đại nhân không nín được cười.

Đêm đó A Như bị hắn dày vò rất lâu.

Tống đại nhân vốn đã bắt đầu dưỡng sinh dường như đã về đến ngày còn trẻ long tinh hổ mãnh không biết tiết chế, khiến cây nấm lười biếng hoài nghi cả nấm sinh.

A Như mệt mỏi cực kỳ, đang gật gà gật gù lại chợt nghe được người sau lưng nhỏ giọng nói: "Ngóng trông ta c h ế t thì còn lâu nhé."

A Như lập tức tỉnh táo.

Nàng mặt không biểu cảm véo hắn một cái: "Tống Tri Thời, có thôi đi không?"

Người sau lưng vẫn còn không cam lòng lẩm bẩm.

Không ngớt.

A Như trở mình ngả vào lòng hắn, thầm nghĩ rằng nếu không tranh thủ giải quyết xong xuôi chuyện này thì Tống đại nhân lòng dạ hẹp hòi có thể lôi chuyện cũ nói tới thiên hoang địa lão.

Thật là đáng sợ.

Nàng thuần thục dỗ dành, thơm một cái lên đỉnh đầu hắn. Vẫn ổn, tóc còn rất dày, chỉ là có vài sợi tóc đã bạc.

A Như lặng lẽ biến chúng nó thành màu đen.

"Hồ Mặc đến để cáo biệt, hắn muốn đi quan ngoại." Nàng nói.

Tống Tri Thời nhạy bén nhận ra: "Hắn đã quên à, ừm..." Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ ra cái tên nào: "Quên vợ hắn rồi sao?"

Trong lòng A Như chợt khựng lại, thằng cha nó, vụ này tính sai. Đề tài này không thể tiếp tục nữa, nếu không Tống Tri Thời lại sẽ nhập vai sau đó quậy một trận cho xem.

Nàng đổi đề tài: "Tống Tri Thời, mưa rồi."

Ngoài cửa sổ, hạt mưa rơi đang tí tách lên mái ngói.

A Như cười một tiếng: "Hôm ta nhặt được chàng trời cũng mưa rất lớn."

Tống Tri Thời thức thời nói tiếp: "Thật vậy chăng? Lúc đó ta nhất định trông rất khó coi, vết thương chằng chịt."

A Như gật đầu như thật: "Đúng vậy, chẳng qua ta là cây nấm, nhân tộc của chàng đẹp xấu không quá giống chúng ta."

Đây còn là lần đầu tiên Tống Tri Thời nghe nàng nói thẩm mỹ còn sẽ phân chủng tộc: "Vậy nàng thích kiểu nào?"

A Như cố ý chơi xấu: "Phấp phới như hoa, có ô che nữa."

Tống Tri Thời trầm mặc, hắn có nên cân nhắc việc ăn mặc lòe loẹt để lấy lòng vợ không nhỉ?

A Như nằm trong lòng hắn cười đến không thở ra hơi.

Tiếng mưa bên ngoài ngày càng lớn dần.

A Như hỏi hắn: "Tống Tri Thời, chàng có hối hận khi đã cưới một yêu quái không?"

Tống Tri Thời nhướng mày, còn chưa đợi hắn lên tiếng thì A Như đã tiếp tục nói: "Bởi vì là yêu quái cho nên càng khó cho chàng cảm giác an toàn đúng không?"

Dù làm thế nào cũng không thể hoàn toàn khống chế và hoàn toàn có được.

Tống Tri Thời im lặng, nhưng sau đó hắn kiên định nói: "Ta vĩnh viễn sẽ không hối hận."

A Như rướn người lên hôn hắn: "Đúng vậy, ta cũng sẽ vĩnh viễn không hối hận. Từ trước đến nay ta chính là như thế, ta đã thích cái gì thì sẽ vĩnh viễn không chán ghét."

Nàng mịt mờ ám chỉ.

Tống Tri Thời thở dài nói: "Nàng mà còn như thế này thì đừng hòng mà ngủ nữa."

Yêu quái giảo hoạt lập tức biến thành bản thể, một cây nấm dựa vào cổ hắn diễu võ giương oai.

Tống Tri Thời:...

Hắn dở khóc dở cười nhẹ nhàng gảy mũ nấm của nàng một cái coi như trừng phạt.

Hôm sau ngoài trời mưa vẫn đang rơi. Mưa xuân luôn là vậy, liên miên không ngớt.

Tống Tri Thời nằm trong chăn trộm được nửa ngày nhàn rỗi. Nhưng hoàng vị đã thay người, hắn còn có rất nhiều việc cần phải làm.

Mặt mũi Tống đại nhân tràn đầy không tình nguyện, thở ngắn than dài.

"Không muốn lên triều." Hắn ôm lấy A Như.

A Như cổ vũ hắn: "Nhưng mà bây giờ chàng là Tống Tri Thời vẹn toàn, là Tống Tri Thời hoàn toàn mới. Chàng có thể vui vẻ hơn để đi làm mà."

Tống Tri Thời thành khẩn nói: "Chẳng có công việc nào có thể khiến người ta vui vẻ hết."

Nấm nhỏ tự do tự tại không có chút áp lực nào lập tức quay ra cười nhạo hắn và nhân tộc ngu xuẩn.

Ngay trước khi Tống đại nhân xù lông lên, cây nấm chớp mắt đã quay đầu là bờ, nàng trấn an nói: "Nhưng mà bây giờ chàng đã có khả năng khiến trên đời này ít đi một vài Tống Tri Thời bị ngã bể nát đúng không?"

Hoàng đế mới, bắt đầu mới.

Mặc dù đã không thể làm hiền thần trăng thanh gió mát đại công vô tư nữa, nhưng vẫn có thể làm một năng thần không quá xấu xa.

"Tóm lại là vẫn có thể vui vẻ hơn chút." Nấm nhỏ lớn tiếng tuyên bố, đồng thời khen tới khen lui phu quân đang giận dỗi của mình một hồi.

Mưa xuân rơi xuống, vạn vật hồi sinh. Ngay cả một ít gỗ mục trong hoa viên cũng mọc ra mấy cây nấm nhỏ mũ trắng thân xám, lắc qua lắc lại trong cơn gió đông trông rất là đáng yêu.

Tống Tri Thời đạp nước mưa ra cửa, thê tử của hắn đang ngóng nhìn ở phía sau.

Hắn biết rõ, sau này bất luận ra sao đều sẽ có người chờ hắn về nhà.

Tống Tri Thời nắm chặt cán dù trong tay, đây là chiếc ô mà A Như dùng sợi nấm dệt cho hắn.

Từ đây, mưa gió bất xâm.

- --- The end


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.