Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 57: Mặt nạ quỷ (3)




“Tốt!” Người dẫn đầu hăng hái xung phong chính là Lý Phúc, ông ta xoa tay hầm hè: “Đấu sớm một ngày thì tình hình càng có lợi cho chúng ta. Thẩm Tướng quân nói có lý, mạt tướng tâm phục khẩu phục. Xin ngài cứ hạ lệnh, mạt tướng và các binh sĩ của Sất Phong Doanh mặc cho ngài sai phái!”

Các vị thống lĩnh đội kỵ binh khác dù chưa phụ họa nhưng vẻ mặt đều nóng lòng muốn thử, ánh mắt trước sau nhìn lên bản đồ biên giới phía Bắc.

Trên bản đồ, từ đường biên giới lui về ba mươi dặm là trú điểm mới của Phàn quân, đã được Thẩm Tầm đánh dấu bằng mực chu sa. Trong đó có mấy chỗ là quân đội Phàn Quốc thường xuyên lui tới để điều phối giữa các trú điểm, xưa nay tập trung không ít binh mã, cực kỳ quan trọng đối với Phàn quân.

“Nếu mọi người không phản đối những lời ta vừa nói,” Thẩm Tầm quét mắt nhìn vẻ mặt các tướng lĩnh, “Vậy tiếp theo sẽ nghị luận vấn đề mấu chốt -- -- Nếu chúng ta muốn chủ động xuất kích, trước tiên ra tay từ nơi nào?”

Lý Phúc nói: “Thẩm Tướng quân cứ phân phó là được, mạt tướng không hề từ chối.”

Vài tướng lãnh nghe ông ta nói trắng ra đến vậy đều ném cho ông ta cái nhìn mỉa mai. Lý Phúc lớn tiếng cãi: “Sao nào? Thẩm Tướng quân sớm đã định liệu trước, chẳng lẽ các vị suy xét còn chu toàn hơn được à?”

Tống Hành khịt mũi một cái nhưng không lên tiếng, Thẩm Tầm cười: “Lý Tướng quân cất nhắc ta, vậy ta không dám phụ ủy thác. Các vị đều hiểu biết địa hình Bắc cảnh và tướng lãnh Phàn quân hơn ta, mời mọi người góp ý thoả thích.”

Các tướng lãnh xem xong bản đồ rồi đi đến trước sa bàn, không khí trong lều sinh động hẳn lên.

Mọi người mồm năm miệng mười tranh luận một trận, không ai có thể thuyết phục ai. Lúc này Tạ Cẩn mới đứng dậy, chậm rãi tiến về hướng sa bàn, tất cả đều im miệng, lặng yên nhìn chàng ta trầm tĩnh đi tới.

Mặt nạ quỷ đã khiến khí thế sắc bén lạnh lẽo trên người chàng ta càng tỏa ra rõ ràng, khi vừa lướt qua thì hô hấp của mọi người bất giác đông cứng.

Anh chàng đi đến bìa sa bàn, cầm lấy cây gậy trúc mảnh dẻ chỉ vào một trú điểm của Phàn quân nằm nghiêng hướng Bắc Vọng Long Quan: “Nếu muốn chủ động xuất kích, ta cho rằng, chi bằng trước tiên dùng Hắc Long Bảo khai đao.”

Tạ Cẩn dừng một chút rồi giải thích: "Có hai vạn Phàn quân đồn trú ở Hắc Long Bảo, trong đó có một vạn kỵ binh tinh nhuệ nhất trong số mười vạn thiết kỵ của Phàn Vương. Sau khi Phàn Vương đăng vị đã phái một vạn thân binh này tới Hắc Long Bảo, có thể thấy được y coi trọng nơi đây đến độ nào. Bứng được Hắc Long Bảo là có thể đạt được trình độ khiêu khích và đả kích lớn nhất đến Phàn Vương. Điểm quan trọng nhất chính là: Hắc Long Bảo có lương thảo sung túc, có thể bổ sung một lượng quân tư rất lớn cho chúng ta.”

Lúc này, một thống lĩnh đội trọng kỵ binh khác, Lăng Chỉ của Đằng Phong Doanh quan sát kỹ càng địa hình xung quanh Hắc Long Bảo trên sa bàn, cẩn thận phát biểu: “Vừa rồi Lý Tướng quân cũng đề cập tới Hắc Long Bảo, nhưng mạt tướng vẫn cho rằng dùng Hắc Long Bảo khai đao trước tiên không ổn. Từ Vọng Long Quan đến Hắc Long Bảo phải tiêu phí không ít thời gian, đoạn đường này địa hình phức tạp, kỵ binh hành quân không dễ. Ngoài ra, vùng phụ cận Hắc Long Bảo có mấy trú điểm của Phàn quân, một khi cứu binh tới viện trợ thì sẽ hình thành một vòng vây khép kín, người của chúng ta sẽ không thoát được.”

Tạ Cẩn gật đầu: “Lăng Tướng quân nói không sai, tuy nhiên dụng binh phải đi nước cờ hiểm thì mới có thể một trận là thành công, tất nhiên sẽ mang cho Phàn Vương chấn động và đả kích cực đại. Dụng binh quý nhất là thần tốc, chỉ cần trước đó vạch ra lộ trình đánh lén và rút lui hợp lý, không phải không có khả năng toàn thân thoát hiểm.”

Lý Phúc vung tay: “Tạ thống lĩnh nói rất đúng! Đã đánh thì phải đánh cho lớn, Lăng Tướng quân không có can đảm thì giao cho Sất Phong Doanh chúng ta. Thẩm Tướng quân -- --”

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Tầm, đang muốn chủ động xin ra trận thì Thẩm Tầm đã trầm giọng nói: “Trận đầu đánh Hắc Long Bảo, ta cho rằng có thể thực hiện, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta vẫn là luyện binh chuẩn bị chiến tranh. Cho nên tướng sĩ của Đằng Phong Doanh và Sất Phong Doanh đều không cho phép ra trận, ở lại quan nội nghỉ ngơi dưỡng sức, một binh một tốt đều không thể có bất luận sơ xuất gì.”

Nàng dừng một chút rồi ra lệnh rất rõ ràng và kiên định: “Hành động xuất quan khiêu khích Phàn quân lần này, sẽ giao cho Âm Sí Quân.”

Mọi người sửng sốt, ánh mắt lần thứ hai chuyển về hướng Tạ Cẩn.

Anh chàng đứng cạnh sa bàn, từ từ quay đầu nhìn về phía Thẩm Tầm vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm, mặt nạ quỷ vừa lúc đón ánh nến khiến cả khuôn mặt bỗng sáng bừng, đôi mắt anh cũng tỏa sáng rực rỡ đến mức gần như không thể nhìn vào.

Ánh mắt Thẩm Tầm cũng đảo qua, hai vị thống soái Bắc Cảnh Quân trước và nay người đứng người ngồi, vẻ mặt không có bất cứ biểu cảm gì, ánh mắt giao nhau giữa không trung, không ai lên tiếng trước.

Mọi người im lặng một hồi, Tống Hành không nhịn được phải lên tiếng: “Âm Sí Quân không thể mặc giáp, hơn nữa chưa bao giờ ra chiến trường. Thẩm Tướng quân giao nhiệm vụ nguy hiểm đến vậy cho Âm Sí Quân, đây chẳng phải... chẳng phải là...”

Hắn cố nhẫn nhịn không bật ra ba chữ “Làm khó dễ”, ánh mắt nhìn Thẩm Tầm cực kỳ bất mãn.

Lý Phúc cũng nói: “Hành động đánh lén Hắc Long Bảo nguy hiểm như vậy, xin hãy giao cho Sất Phong Doanh tốt hơn, mạt tướng bảo đảm -- --”

Thẩm Tầm đập bàn, quả quyết nói: “Lý Tướng quân, ông có thể bảo đảm mỗi một binh mỗi một tốt của Sất Phong Doanh đều bình yên vô sự trở về hay không? Ta nói rồi, lúc này tướng sĩ của Đằng Phong Doanh và Sất Phong Doanh không thể có bất luận sơ xuất gì!”

Lý Phúc không hé răng, Tống Hành châm chọc: “Vậy để Âm Sí Quân đi mạo hiểm hay sao? Âm Sí Quân có sơ xuất gì thì Thẩm Tướng quân cũng coi là đương nhiên đúng không? Hóa ra nói một vòng lớn, chẳng qua phải cho Âm Sí Quân một lý do đi chịu chết. À phải, vừa nãy ngài cũng nói, Âm Sí Quân sẽ ăn thâm vào phần lương thực của Bắc Cảnh Quân -- --”

“Nói chuyện vậy sao? Chú ý từ ngữ của ngươi!” Thôi Yến tức giận sắc mặt xanh mét, đứng lên lạnh giọng quát.

Tống Hành cương cổ: “Chẳng lẽ không phải? Các vị không dám nói thẳng thì để tôi nói -- -- Tình huống của Âm Sí Quân thế nào mọi người đều biết, không mặc giáp không đội mũ giáp, đao thương chém vào người đều là thật. Nếu lỡ lọt vào vòng vây, bao nhiêu người có thể phá vòng vây trở về?”

Tống Hành thốt ra lời này, Lăng Chỉ và vài tướng lãnh cũng nhỏ giọng phụ họa. Thẩm Tầm đợi mọi người xì xầm xong, lần thứ hai nhìn về phía Tạ Cẩn vẫn chưa tỏ thái độ, cười cười hỏi: “Hắc Long Bảo là Tạ thống lĩnh tự mình chọn, nếu Tạ thống lĩnh muốn sửa lại chủ ý chọn nơi khác dễ hơn để mở đầu, ta cũng không phản đối. Tạ thống lĩnh -- -- có ý kiến gì không?”

Khóe môi Tạ Cẩn hơi nhếch lộ ra một tia cười, chậm rãi nói: “Không thay đổi, hãy bắt đầu từ Hắc Long Bảo!”

“Được.” Thẩm Tầm gật đầu, “Nếu có thể một lần đánh được Hắc Long Bảo, hết thảy lương thảo vật tư cướp về đều thuộc quyền sở hữu của Âm Sí Quân, ta tuyệt đối không lấy một phân một hào, sau này cũng như thế. Tạ thống lĩnh, ta sẽ không cử bất kỳ đội Bắc Cảnh Quân nào đi hỗ trợ cho Âm Sí Quân, Tạ thống lĩnh hãy nhớ rõ điều này.”

Tạ Cẩn hành lễ với nàng, nhìn nàng chăm chú một lát rồi cười khẽ nói: “Đa tạ Thẩm Tướng quân cho Âm Sí Quân một cơ hội. Ngài yên tâm, lương thảo và quân tư của Âm Sí Quân sẽ do chúng ta đích thân đi đoạt. Thuộc hạ cáo lui! Âm Sí Quân vừa mới nhập doanh, còn có rất nhiều tạp vụ yêu cầu xử lý.”

Tạ Cẩn rời lều, Tống Hành nhỏ giọng nói thầm: “Đây là muốn bức chết mà...”

Thẩm Tầm lạnh lùng liếc hắn một cái. Tống Hành còn muốn nói thêm, Thôi Yến hung hăng lườm hắn: “Câm miệng ngươi lại, Thống lĩnh Âm Sí Quân còn chưa có ý kiến, ngươi ồn ào cái gì?”

Mọi người tan họp, Thẩm Tầm ra khỏi lều chỉ huy, lên ngựa phi về hướng bờ cát phía sau doanh địa.

Doanh địa Vọng Long Quan chiếm khoảng ba bốn khoảnh đất, dựa vào địa thế khe núi trập trùng. Doanh trướng đều dựng trên gò đất cao, chỗ trũng phía sau đại doanh có một bãi cát lớn. Sau khi Thôi Yến nhận được tin tức từ Tạ gia về Âm Sí Quân, ông đã sai người quây lại bãi cát này làm doanh địa cho Âm Sí Quân.

Hiện giờ trong bãi cát đã dựng lên một vài lều trại thưa thớt, còn một ít vẫn đang dựng. Trung tâm là một bãi cát lớn để trống làm tiểu giáo trường thao luyện. Lúc này bốn phía giáo trường đuốc cháy hừng hực, hai bên đống lửa lớn ở trung tâm là hai hàng người nối đuôi nhau, chính là Âm Sí binh vừa nhập doanh.

Đám người kia mặc quần áo hoa hoè loè loẹt, bộ dạng cũng kỳ kỳ quái quái, nhưng có một điểm không ngoại lệ -- -- dáng vẻ mỗi người đều toát ra hơi thở âm u hung ác nham hiểm và phản nghịch. Đội ngũ uốn lượn chậm rãi di động dưới bầu trời tối đen, trông như loài rắn độc bò ra từ động sau khi ngủ đông, toát ra cảm giác u ám quái dị khác hẳn với quân đội chính quy uy nghiêm trang trọng trong trại.

Bên cạnh đống lửa có vài gã thợ rèn đang bận rộn, kẹp từng chiếc mặt nạ đồng thau ra khỏi lò ném vào trong nước. Tiếng “Xèo xèo” phát ra không ngừng, làn khói mù mịt lượn lờ khắp nơi, ánh lửa rừng rực, vừa quỷ dị lại vừa an tĩnh.

Mặt nạ đồng thau đã lạnh được vớt ra khỏi nước, ném vào cái sọt. Mỗi Âm Sí binh xếp hàng đăng ký với Lại mục xong, bèn trầm mặc đi tới hạ người nửa quỳ để thợ rèn đeo mặt nạ cho họ, móc cố định sau đầu không thể gỡ.

Từ đây bọn họ đã được đánh dấu, mặt nạ quỷ nặng nề cứng rắn này không bao giờ có thể tháo xuống, nhắc nhở bọn họ quá khứ không sáng rọi. Những kẻ hiện tại không được chấp nhập trong xã hội cần phải kiệt lực liều chết mới có thể đạt được sự tôn trọng và quanh minh lộ diện trong tương lai.

Gió thổi tung áo choàng của Thẩm Tầm, nàng ngồi trên lưng ngựa, không hề nhúc nhích nhìn chăm chú vào nhóm người phía dưới.

Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều đeo mặt nạ lên mặt, ngoại trừ y phục trên người, các đặc điểm cá nhân của họ về cơ bản đã biến mất. Hiện giờ bọn họ trông rất âm ngoan quái đản, như một đám mãnh thú quỷ đói thoát ra từ địa ngục.

Đây cũng chính là điều quan trọng mà Hoàng đế kỳ vọng.

Âm Sí Quân vừa xuất hiện là quỷ khóc thần gào, sấm chớp rung động. Bọn họ sẽ trở thành đội ngũ hung tàn ác độc duy nhất trong lịch sử Đại Tuyên. Ngọn lửa âm phủ quét qua nơi nào là nơi ấy không còn một ngọn cỏ, xương trắng khô tàn. Bọn họ sẽ là sứ giả đến từ địa ngục, ở thế gian đánh đâu thắng đó, không gì có thể cản nổi.

Mặt nạ này là lời tuyên thệ âm thầm cũng như quyết tâm của mỗi Âm Sí Quân.

Ánh mắt Thẩm Tầm chuyển về hướng gò cát bên cạnh tiểu giáo trường, nơi đó có ba người ngồi trên lưng ngựa, trầm mặc quan sát tình hình giữa sân. Tạ Cẩn dáng người thẳng tắp, mặt nạ phản chiếu ánh lửa lập lòe lạnh lùng, vài bước phía sau là Kỳ Minh Nguyệt và Mục Thanh Phong đã đeo lên mặt nạ, Thẩm Tầm nhận ra hai người họ từ bộ y phục.

Gió lớn cuốn tàn lửa bay tung tóe về phía Tạ Cẩn. Khoảng khắc chàng quay mặt về hướng Thẩm Tầm, mái tóc buộc đuôi ngựa bị gió hất tung, nhảy múa điên cuồng trong cơn gió mạnh và nhịp điệu tí tách của ngọn lửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.