Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 23: Thuyết phục (2)




Edited by Bà Còm

Cố Trường Tư ngẫm nghĩ rồi đáp: “Là vì dễ bề tiếp viện cửa ải hiểm yếu ở vùng phụ cận?”

Thẩm Tầm không lắc đầu, cũng không gật đầu, giọng điệu vững vàng phân tích: “Nếu xét theo yếu tố này, đường núi khó đi, một khi cửa ải hiểm yếu ở vùng phụ cận xảy ra tình hình nguy cấp, từ Kỵ Long Ao chạy đến chi viện thật là vừa tốn thời gian vừa tốn sức.”

Cố Trường Tư nhìn thoáng qua Tạ Cẩn ngồi một bên, ngập ngừng nói: “Vậy...”

Ánh mắt Tạ Cẩn vẫn như thường, nhìn không ra chút dao động nào nhưng khóe môi lại nổi lên một tia ý cười mơ hồ.

“Kế hoạch chiến lược của Tạ tướng quân,” Cố Trường Tư ấp úng, “ làm sao người như mạt tướng có thể đoán được?”

“Lời này sai rồi!” Thẩm Tầm lắc đầu, hơi chút nghiêm khắc chỉnh: “Đã muốn nổi bật trong quân thì ánh mắt đừng giới hạn ở vị trí của bản thân, hãy nâng cao tầm nhìn của chính mình, thử đứng từ góc độ phía trên mà quan sát và phân tích, như thế mới có thể suy một ra ba. Nhờ vậy khi ngươi ngồi được trên vị trí càng cao thì mới có thể càng chuẩn bị sẵn sàng, không đến mức luống cuống tay chân không thể xuất lực... Chẳng lẽ Cố Giáo úy muốn làm giáo úy cả đời?”

Cố Trường Tư bị nàng chỉnh lưng mồ hôi lạnh ứa ra, Tạ Cẩn ngồi một bên nhìn hắn thầm thở dài -- -- Cố Trường Tư cần cù hiếu học, dũng mãnh không sợ, nhưng tâm tư đích xác không đủ nhanh nhẹn, cái nhìn đại cục cũng hơi thiếu sót, cần được mài giũa.

Thẩm Tầm nhìn thoáng qua Tạ Cẩn: “Làm phiền Tạ tướng quân tìm cho tôi bản đồ Kỵ Long Ao.”

Tạ Cẩn đã sớm chuẩn bị tốt, vừa nghe nàng yêu cầu đã kéo ra ngay một quyển trục trên bàn, đứng dậy treo lên bảng gỗ Nam Bình phía sau.

Cố Trường Tư đi theo Thẩm Tầm đến trước tấm bản đồ, chăm chú quan sát trong chốc lát, ánh mắt sáng lên.

Thẩm Tầm đang nhìn chằm chằm vào hắn, hơi mỉm cười: “Nghĩ ra rồi?”

Cố Trường Tư hưng phấn: “Mạt tướng thử nói một câu -- -- Ngay phía trên Kỵ Long Ao là ranh giới của Tây Lương quốc và Phàn quốc, Tạ tướng quân đặt binh lực ở chỗ này, thật ra không phải phòng thủ mà để tấn công.”

“Đúng rồi!” Thẩm Tầm vỗ tay, cười ha hả: “Trẻ nhỏ dễ dạy!”

Nàng liếc về phía Tạ Cẩn một cái, cười nói: “Mấy năm trước Tạ tướng quân đã đặt nhiều binh lực ở nơi này, quân Tây Lương và quân Phàn quốc sớm thành thói quen. Dù trước đó từng có cảnh giác nhưng mấy năm qua cũng mài phẳng hết rồi, chỉ cho rằng Tạ tướng quân muốn sử dụng binh lực phối hợp với cửa ải hiểm yếu vùng phụ cận... Cho nên, một khi chúng ta quyết định tấn công hai nước kia từ Kỵ Long Ao, căn bản không cần điều quân tiên phong từ nơi khác lại đây, nhờ vậy sẽ không khiến cho quân Tây Lương quốc hoặc quân Phàn quốc chú ý, có thể đánh úp một cách thình lình bất cứ lúc nào.”

Cố Trường Tư trầm ngâm nhìn bản đồ.

Thẩm Tầm tiện tay cầm cây trường thương dựa vào bên cạnh bảng gỗ Nam Bình, đầu thương chỉ trên bản đồ: “Dưới vách đá của Kỵ Long Ao là sông Trừng Thủy, đây là một rào cản đối với chúng ta cũng như Tây Lương quốc và Phàn quốc. Lướt qua sông Trừng Thủy đi thẳng lên phía trên là địa hình sa mạc vắng vẻ, ba mặt khác đều là đồi núi. Mảnh đất này không thuộc về Tây Lương, cũng không thuộc về Phàn quốc, vừa lúc chỉ là vùng đất trống.”

Tạ Cẩn xoay người, thong thả ung dung bổ sung: “Hơn nữa đối với thói quen sống du mục của Tây Lương quốc và Phàn quốc, địa hình này khó có thể đóng quân trường kỳ, do đó không nước nào để ý tới tám ngàn quân của chúng ta mà làm khó bản thân. Huống chi quân Tây Lương và quân Phàn Quốc quen chủ động tiến công, gần như không có ý thức về việc phòng thủ biên giới. Bọn chúng luôn chọn cách đánh nhau để khuếch trương lãnh thổ, biên giới của bọn chúng cũng thường xuyên biến động.”

Cố Trường Tư nghiêm nghị đáp: “Mạt tướng hiểu rồi ạ.”

Thẩm Tầm cười: “Chỉ cần chúng ta vượt qua sông Trừng Thủy, địa hình này thuận tiện cho chúng ta ẩn nấp cũng dễ bề xung phong. Bởi vì địa hình đặc thù nên tám ngàn binh đóng quân ở Kỵ Long Ao sẽ chiếm ưu thế về hành quân vùng núi và tấn công du kích. Đây là một đội kì binh mai phục ở chỗ này chờ đợi hiệu lệnh, khi đến đúng thời điểm sẽ trở thành dao nhọn đâm phía sau quân địch.”

Thẩm Tầm ngừng lại một chút rồi nhấn mạnh: “Cho nên mặc dù không dễ kiếm quân công, nhưng chỉ cần một trận thì tất nhiên có công lớn.”

Nàng dứt lời, hướng về phía Tạ Cẩn mấp máy môi không tiếng động, khẩu hình rõ ràng là ba chữ “Tiểu hồ ly.”

Khóe miệng Tạ Cẩn theo thói quen tính nhếch lên, hơi động đậy môi trả về bốn chữ “Giống nhau giống nhau.”

Thẩm Tầm mỉm cười, ánh mắt quay lại bản đồ, chậm rãi nói: “Ta nghĩ Cố Giáo úy đã hiểu rõ, nơi này có thể tấn công về phía Đông mà cũng có thể tấn công về phía Tây. Hiện giờ tuyến biên giới phía Tây tuy vững vàng, nhưng Tây Cảnh Quân vừa trải qua một trận chiến lớn, đang trong thời gian nghỉ ngơi để chỉnh đốn và bổ sung binh lực, rất khó đoán được liệu quân Tây Lương có thừa cơ hội này mà phát động tiến công hay không.”

Cố Trường Tư kinh ngạc: “Tây Lương quốc cũng bị thương tổn rất nghiêm trọng mà?”

Thẩm Tầm trầm giọng giải thích: “Cố Giáo úy cũng biết, Tây Lương quốc và Phàn quốc được thành lập do các bộ lạc thuộc dân tộc du mục thôn tính lẫn nhau, nên sớm đã quen phương thức 'Ngươi tranh ta đoạt' giữa các bộ lạc. Bọn họ tôn sùng vũ lực, trẻ con vừa cai sữa đã được bế lên lưng ngựa nuôi lớn, nam nữ đều hung dũng thiện chiến như nhau; sau khi trưởng thành, mỗi người chỉ cần lên ngựa cầm một cây đao hay cây thương là có thể giết địch ngay. Vì thế năng lực thừa nhận tổn thất trong chiến tranh của bọn họ cao hơn chúng ta rất nhiều, khả năng khôi phục binh lực cũng mau hơn chúng ta.”

Cố Trường Tư im lặng gật đầu.

Thẩm Tầm buông xuống trường thương trong tay, đi đến trước bàn làm việc của Tạ Cẩn, bưng lên chung trà của chàng uống một hớp giải khát rồi mới tiếp tục phân tích: “Ngươi hãy xem ví dụ trước mắt, một khi binh lực đại quy mô của chúng ta bị xói mòn, phải giống Tạ tướng quân dùng một thời gian dài để tiến hành tập trung thao luyện. Ở Đại Tuyên, ở kinh thành, có lẽ sức chiến đấu của đoàn Bắc Cảnh tân quân các ngươi được công nhận là số một số hai, nhưng khi đến Tây cảnh và Bắc cảnh, các ngươi sẽ biết ngay, so với sức chiến đấu hung hãn của quân Tây Lương và Phàn quốc, các ngươi thật sự kém xa.”

Cố Trường Tư hơi chút bất an, Tạ Cẩn châm thêm trà vào chung đưa cho Thẩm Tầm.

Thẩm Tầm xua xua tay không nhận, chỉ nhìn Cố Trường Tư kết luận: “Cho nên theo ta đi Kỵ Long Ao sẽ có rất nhiều cơ hội giành quân công, nhưng dĩ nhiên ta không thể đoán được khi nào cơ hội mới đến.”

Cố Trường Tư cau mày hỏi: “Lạ là Tây Lương quốc không phải mới đưa Quận chúa tới triều chúng ta hòa thân hay sao? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không màng sống chết của Quận chúa mà ngang nhiên phát binh?”

Thẩm Tầm lắc đầu: “Lúc ở Tây Lương, ta đã có dịp tiếp xúc với vị Quận chúa Lam Tranh tới hòa thân này, khi hồi kinh cũng đồng hành một đường, vị Quận chúa này cũng là một người rất sắc sảo.”

Nàng hơi ngừng một chút rồi nói một cách chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên, có lẽ bọn họ sẽ không khiêu gợi sóng gió gì, nhưng chúng ta cũng không thể vì vậy mà thiếu cảnh giác. Chỉ làm tốt chuẩn bị vạn toàn thì mới có thể không sợ mưa gió, lấy bất biến ứng vạn biến.”

Cố Trường Tư hơi động dung, liếc nhìn Thẩm Tầm một cái rồi cụp mắt trầm tư.

Thẩm Tầm trở về chỗ ngồi xuống, hắng giọng rồi thở dài: “Thật ra Cố Giáo úy không muốn theo ta đi Kỵ Long Ao, ta biết còn một nguyên nhân khác.”

Cố Trường Tư chỉ cúi đầu không nói.

Thẩm Tầm nhìn hắn, nhẹ giọng vạch trần: “Phụ thân của Cố Giáo úy từng là bộ hạ cũ của Tạ gia, năm đó sau khi Tây Bắc Cảnh Quân phân chia, ông ấy thống lĩnh đội kỵ binh của Tây Cảnh Quân. Tuy nhiên vào tám năm trước, đội kỵ binh đã bị quân Tây Lương bao vây ở Thúy Bình sơn cốc thuộc núi Mông Giáp, bị tiêu diệt sạch, ngay cả một khúc xương trắng cũng không thể tìm về...”

Trong mắt nàng hiện ra nỗi bi thiết, lẩm bẩm nói: “Ta biết tuy các ngươi oán Ngô Văn Xuân, nhưng vẫn cảm thấy năm đó cha ta quá mức vô năng, không thể quản thúc tốt bộ hạ nên cũng là một nguyên nhân phát sinh thảm sự... Ta hiểu được trong lòng Cố Giáo úy có oán hận đối với Ngô gia và đối với Thẩm gia, ta chỉ hy vọng rốt cuộc có một ngày -- --”

Nàng dừng một chút rồi kiên định nói: “Ta có thể hóa giải oán khí trong lòng Cố Giáo úy.”

Cố Trường Tư ngẩng đầu nhìn nàng, ngực hơi phập phồng, muốn nói lại thôi.

Thẩm Tầm trầm mặc trong chốc lát rồi kết luận: “Ta đã trình bày hết lời tại đây, ngày mai ta chờ Cố Giáo úy hồi âm.”

“Vâng.” Cố Trường Tư nghiêm nghị đáp, hành lễ với Tạ Cẩn và Thẩm Tầm rồi xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Tầm thở dài một tiếng, đi đến trước bàn làm việc cầm chung trà của Tạ Cẩn nhấp một ngụm, oán trách: “Tạ tướng quân thật không biết đãi khách, chẳng cho người mời tôi một chén trà nhỏ, nói nhiều đến khô cả cổ.”

Tạ Cẩn cười: “Không muốn uống chén của ta thì chẳng lẽ nàng không tự sai người dâng trà được à? Hơn nữa nàng là khách hay sao?”

“Anh nói xem, Cố Trường Tư có thể theo tôi không?” Thẩm Tầm nháy mắt.

Tạ Cẩn gật đầu: “Nếu ta là Cố Trường Tư, đã sớm bị nàng thuyết phục.”

Thẩm Tầm đi đến sau lưng Tạ Cẩn, vươn hai tay vòng qua ôm choàng cổ chàng cười nói: “Thật sự sao? Anh không trách tôi đoạt người của anh?”

“Người ta bị nàng thuyết phục, ta còn có thể làm thế nào?” Tạ Cẩn nhíu mày: “Thẩm tướng quân tự trọng, ban ngày ban mặt, nơi này là quân trướng...” Dứt lời cũng nhịn không được bật cười, đang muốn duỗi tay nắm lấy tay nàng, nàng lại rút tay về.

“Còn hai Phó úy, chi bằng cũng cùng kêu vào nói chuyện?” Thẩm Tầm nhìn chàng, cười khanh khách hỏi: “Tạ tướng quân có thể bỏ chút thời gian hỗ trợ được không? Tôi chính là bị thương ra trận -- --”

“Ủa? Nàng bị thương ở vai và chân chứ đâu bị thương ở miệng,” Tạ Cẩn gạt đi không chút khách khí: “Tự nàng đi mà nói.”

Thẩm Tầm trừng mắt nguýt chàng ta một cái: “Chẳng hề biết có qua có lại chút nào, ngày mai tôi còn đi thao luyện kỵ binh cho anh đấy!”

Tạ Cẩn xụ mặt: “Không được, ba ngày sau hẵng thao luyện.”

Thẩm Tầm ngồi xuống đùi anh: “Tôi không chịu nổi nhàn rỗi.”

Tạ Cẩn nhanh chóng kéo nàng dậy: “Không chịu nổi nhàn rỗi thì cũng phải ráng để dưỡng vết thương. Nàng đừng lộn xộn như vậy, ta... còn có chuyện phải làm.”

“Tôi nào muốn 'lộn xộn' gì anh đâu,” Thẩm Tầm phủi phủi vạt áo, không cao hứng nói: “Anh hoảng cái gì? Tôi trở về doanh trướng của mình đây, ngồi ngốc trong đó chờ hai gã Phó úy được chưa? Anh sai người kêu tôi tới nhé.” Dứt lời bèn vén rèm đi ra ngoài.

Tạ Cẩn ngồi nhìn theo bóng dáng của nàng trong chốc lát, sau đó cũng đứng dậy ra khỏi doanh trướng, lên ngựa phi về hướng giáo trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.