Một Đêm Gió Lộng Khắp Biên Quan

Chương 16: Bí mật quan trọng (1)




Thẩm Tầm ngồi thẳng người, Tạ Cẩn kéo áo nàng ra khỏi bờ vai, chú tâm rắc thuốc vào vết thương. Chỉ trong chốc lát, băng gạc được đắp lên, cánh tay nàng bị người phía sau rút khỏi ống tay áo, băng vải vòng qua dưới cánh tay rồi nhẹ nhàng buộc lại.

Băng bó xong, bàn tay Tạ Cẩn vẫn không dời đi, dịu dàng vuốt ve những vết sẹo cũ trên lưng nàng. Những vết thương đó đã không còn đau từ lâu, lúc này được bàn tay dao động vỗ về, đột nhiên trở nên mẫn cảm kỳ lạ.

"Đau không?" Giọng Tạ Cẩn hơi nghèn nghẹn.

"Đau chứ, sao có thể không đau?" Thẩm Tầm thổi thổi tóc mái trên trán, hờ hững nói.

"Biết đau thì ít đi chọc phiền toái." Tạ Cẩn trách móc, nhét cánh tay trần của nàng vào tay áo, kéo lại cổ áo ngay ngắn cho nàng.

Thẩm Tầm buộc nút thắt, miệng bắt đầu bịa chuyện: "Ráng chịu chút sẽ vượt qua thôi. Khi còn nhỏ có một hòa thượng đoán mệnh cho tôi, nói tôi không thể sống quá bốn mươi. Nếu đã là thế, thừa dịp khi còn sống cứ lăn lộn cho đã cũng sẽ không sao."

Nàng nói xong, nghe sau lưng không có tiếng động, xoay người vừa thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tạ Cẩn, dường như đang cố phân rõ lời nói của nàng là thật hay giả.

"Thật à?" Chàng ta nghi ngờ.

"Đương nhiên là giả!" Thẩm Tầm cười ha ha, giơ tay sờ sờ mặt anh chàng: "Sau đó hòa thượng kia lại nói, nếu nương của ta cúng năm mươi lượng bạc mỗi năm, lão sẽ có cách sửa mệnh cho ta, bảo đảm ta sống đến bảy tám chục tuổi, kết quả bị nương cưỡng chế dời đi!"

Tạ Cẩn nghiến răng đẩy ra tay nàng: "Bớt nói nhảm tôi sẽ không chê cô bị câm -- -- Cháo đã nguội rồi, tôi bưng lại đây nhé?"

Thẩm Tầm hất đầu sang một bên: "Tôi không thèm ăn."

Tạ Cẩn nhìn chằm chằm nàng một hồi rồi đứng dậy bưng cháo lại đây, đưa tới trước mặt nàng: "Không muốn nói thật thì thôi -- -- Tự cô có thể ăn chứ?"

Thẩm Tầm nâng cánh tay trái tiếp nhận chén cháo, cử động ảnh hưởng đến vết thương nên nhịn không được "Ui" một tiếng, sau đó nhìn anh chàng cười ranh mãnh: "Tạ tướng quân đút cho tôi nhé?"

Tạ Cẩn tránh ra: "Tưởng bở."

Thẩm Tầm lầu bầu: "Chuyện tốt sao không làm cho trót."

Nàng dùng tay phải cầm muỗng múc cháo đưa vào miệng, cháo vẫn còn ấm đúng theo thói quen thưởng thức của nàng. Nàng ăn một lát rồi nghiêng đầu nhìn Tạ Cẩn. Anh chàng đang thu dọn hòm thuốc, đầu hơi cúi thấp, cũng không biết suy nghĩ những gì.

"Tạ Cẩn, anh có phát hiện hay không," Thẩm Tầm thình lình nhận xét rất nghiêm túc: "thật ra anh đối với tôi khá tốt."

Tạ Cẩn ngẩng đầu liếc nàng, chỉ hừ một tiếng.

"Thật đó, tôi đã sớm phát hiện!" Thẩm Tầm cảm khái: "Đại để là nếu không có tôi tranh đoạt với anh chọc anh tức giận, vậy thì cuộc sống của anh chẳng có gì thú vị, cũng sẽ rất cô đơn. Do đó dù anh không thích tôi cỡ nào nhưng rốt cuộc vẫn che chở tôi, dung túng tôi."

Tạ Cẩn sững sờ, khép lại hòm thuốc, trăm mối ngổn ngang nhìn về phía nàng.

Nửa người Thẩm Tầm rúc trong chăn, trên đùi lót tấm khăn vải, một tay bưng chén cháo, một tay cầm muỗng nhẹ nhàng khuấy trong chén, vẻ mặt thật dịu dàng, trong đôi mắt phản chiếu hai ánh nến nho nhỏ lung linh, vừa sáng ngời lại vừa hút hồn, chỉ tiếc búi tóc trên đỉnh đầu lại cắm một cây đũa có chút chói mắt. Tia nhìn của Tạ Cẩn thoáng dừng lại trên chiếc đũa kia, không biết nên cười hay khóc mà dời đi.

"Chính anh cũng không nhận ra chứ gì?" Thẩm Tầm cúi đầu tiếp tục ăn cháo, nuốt xong một miếng mới kể: "Anh có nhớ không, mùa xuân năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, chúng ta phát hiện mai phục ở núi Mông Giáp, anh không đồng ý cho tôi mang đội kỵ binh đi đánh bất ngờ, nói là quá mức liều lĩnh. Cuối cùng cãi nhau một trận, anh tức giận dẫn người bỏ đi, còn tôi thì vẫn quyết định đánh úp rồi thành công. Ngoài miệng anh chỉ nói tôi gặp may mắn, nhưng thật ra..." Nàng dừng lại không nói, hơi mỉm cười nhìn Tạ Cẩn.

Tạ Cẩn hơi mất tự nhiên, mạnh miệng nói: "Không phải may mắn chứ là gì?"

"Anh đích thân dẫn người đi theo xa xa phía sau. Tôi biết đấy chứ, cho nên trong lòng chỉ nghĩ tới chiến thắng, cứ thẳng tiến không sợ, không có bất luận điều gì phải lo." Thẩm Tầm nhẹ giọng nói, nhìn thẳng vào mắt anh: "Còn như chuyện hôm nay..."

Tạ Cẩn chỉ ho nhẹ một tiếng, không nói gì.

Thẩm Tầm rũ mắt: "Những chuyện này tôi đều rất rõ ràng, trong lòng thực sự cảm kích anh. Không phải tôi không muốn nói ra sự thật, mà vì hiện giờ vẫn chưa phải thời điểm. Chờ đến khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ kể cho anh nghe tất cả từ đầu chí cuối."

Tạ Cẩn yên lặng nhìn nàng ăn xong chén cháo bèn bưng đến một chén trà nhỏ, chờ nàng uống mấy ngụm trà rồi mới lấy đi chén không và chung trà, nhàn nhạt nói: "Ăn no thì ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải hồi môn lại mặt!"

Anh chàng dứt lời bèn duỗi tay lấy đi chiếc đũa chướng mắt cắm trên đầu nàng, xoa xoa mái tóc xõa tung.

Thẩm Tầm thỏa mãn "Ưm" một tiếng, rúc vào trong chăn, đôi tay cầm mép chăn che trước ngực, ánh mắt sáng lấp lánh, cười nói: "Thật là ông trời mưa gió thất thường, đêm nay vẫn phải ngủ chung giường với anh."

Tạ Cẩn mặt vô biểu cảm chỉ ra: "Là chính cô vội vàng chạy lại đây, tôi muốn tránh cũng không kịp."

"Phải phải phải," Lúc này Thẩm Tầm rất tốt tính, đồng ý với anh chàng: "Là tôi vội vàng tới đây, anh ngủ không được đá tôi đấy!" Cảm ơn nếu vào wattpad ủng hộ bà còm.

Giường trong quân trướng so với trong phủ đơn sơ hơn nhiều, điểm quan trọng nhất là hẹp hơn rất nhiều. Đối với thời tiết ban đêm của cuối mùa thu mà nói, tấm chăn cũng quá mức mỏng manh. Cho nên khi Tạ Cẩn xử lý xong sự vụ ngoài trướng, lên giường mới phát hiện đây thật sự là một loại tra tấn dành riêng cho anh. Đặc biệt là khi anh suy nghĩ đến những lời Thẩm Tầm nói trước khi đi ngủ, anh thật không thể nào nhắm mắt được.

Thân thể hai người kề cận bên nhau, Thẩm Tầm say ngủ thì không chịu nằm ngoan. Cũng không biết vẫn thường như vậy hay do chăn mỏng nên bị lạnh, nàng không ngừng dán lên người anh, cánh tay trái choàng ngang ngực anh, đầu cũng dựa vào bờ vai của anh, cuối cùng dứt khoát dùng vai trái của anh thành gối đầu, mặt cọ vào cổ anh, hơi thở phả vào hõm cổ nóng hổi, còn một bên ngực mềm mại của nàng đè trên cánh tay anh. Tạ Cẩn phải thực nỗ lực mới có thể chế trụ ước muốn duỗi tay vuốt ve nàng.

Thân thể thơm tho ấm áp kề sát bên cạnh, không ngừng thử thách khả năng tự chủ của thằng đàn ông.

Tạ Cẩn muốn đẩy nàng ra một chút lại sợ đẩy nàng xuống giường, chỉ có thể tận hết khả năng dịch người vào sát vách, cuối cùng nửa người đều treo lơ lửng ngoài giường. Khổ nỗi chân nàng lại quàng qua người anh, Tạ Cẩn không thể nhịn được nữa bèn chộp lấy chân nàng muốn đặt xuống giường, lại phát giác bàn tay chạm phải một mảnh trơn nhẵn mịn màng, lúc này mới sực nhớ nàng không mặc quần ngoài.

Lần này đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, Tạ Cẩn vội vàng rút tay ra, chật vật đứng lên bỏ chạy ra ngoại trướng.

Dục vọng ào tới mãnh liệt như vậy khiến Tạ Cẩn cũng phải giật mình, điểm quan trọng nhất là hiện tại trên người nàng đang có thương tích, không khoẻ để làm chuyện lăn giường, hơn nữa nàng vẫn còn một ít mâu thuẫn với mình.

Tạ Cẩn bực bội ấn huyệt Thái Dương, nhớ tới chuyện cũ vào mùa xuân năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín.

Khi đó Tây Lương vương lợi dụng lúc các pháo đài phòng thủ vùng biên giới phía Tây đang chỉnh đốn binh lực, phái bảy vạn đại quân tiến đến tấn công Ký Vân Quan. Hai bên giằng co ba bốn ngày, Thẩm Tầm lưu lại Tôn Kim Phượng trong thành chỉ huy phòng thủ, chính mình dẫn một vạn kỵ binh lợi dụng đêm tối vòng ra tường thành, chuẩn bị đánh bất ngờ ba vạn quân hậu viện của Tây Lương tạm đóng quân trong thung lũng của núi Mông Giáp. Còn Tạ Cẩn đúng lúc có mặt ở Nguyệt Phượng cốc bên cạnh núi Mông Giáp, vừa nghe tin bèn chủ động suất binh tiến đến chi viện nên không hẹn mà gặp.

Hai người vừa thấy mặt đã cãi nhau một trận. Tạ Cẩn cho rằng nàng làm chủ soái đại quân mà bỏ tường thành đang lung lay trước cơn gió bão, mạo hiểm đi đánh lén Tây Lương quân gấp ba binh lực bên ta là quá mức khinh suất. Thẩm Tầm lại cho rằng đối phương tuyệt đối không ngờ đội quân canh giữ Ký Vân Quan còn dám phân ra binh lực tới đánh lén quân hậu viện của Tây Lương, đánh bất ngờ như vậy mới có phần thắng cao; một khi tiêu diệt quân hậu viện của đối phương, Tây Lương quân đang tấn công tường thành sẽ thấp thỏm lo sợ, tự loạn đầu trận tuyến.

Tạ Cẩn cố thuyết phục nàng để mình mang theo một vạn binh mã không tiến vào Ký Vân Quan mà chỉ đóng quân ở quan ngoại cách đó không xa; binh mã tuy không nhiều lắm nhưng có thể kết hợp với quân giữ thành tạo thành khí thế áp đảo. Cứ như vậy thì Tây Lương quân sẽ phải đề phòng đội quân của anh đang bao vây bên ngoài, do đó không dám tùy tâm sở dục tấn công tường thành, nhờ thế có thể chậm rãi tiêu hao sĩ khí và tiếp viện của Tây Lương quân.

Thẩm Tầm khịt mũi coi thường, nói anh quá mức bảo thủ, làm vậy thì cả hai phe đều bị tiêu hao, chính mình không muốn cứ phải chờ đợi kiểu vậy.

Hai người không ai có thể thuyết phục ai, cuối cùng Tạ Cẩn giận dữ quay đầu bỏ đi. Anh chàng một đường hờn dỗi, thế mà đi không bao lâu lại lặng yên không một tiếng động quay đầu, lén bám theo sau đội quân của Thẩm Tầm đề phòng họ gặp bất trắc.

Lúc này Tạ Cẩn hồi tưởng lại tình hình lúc đó, tuy vẫn cho rằng mình vì suy nghĩ đến đại cục mới bắt buộc phải thỏa hiệp, nhưng lúc ấy toàn bộ đầu óc đều tưởng tượng ra những trường hợp ngoài ý muốn xảy ra với nàng, càng nghĩ càng hoảng hốt, tay cầm trường thương mướt mồ hôi, nhất định phải bám theo sau nàng mới có thể an tâm.

Thêm vài lần nữa cũng giống như vậy, mỗi lần anh đều hận đến ngứa răng, nhưng mặc kệ tức đến mức nào, chỉ cần nàng gởi thư trưng cầu ý kiến hoặc xin tiếp viện, anh vẫn sẽ nhanh chóng đáp lại. Nếu chính mình gặp phải vấn đề khó giải quyết không ai bên cạnh giúp được, người đầu tiên anh nghĩ đến cũng là nàng.

Tức nàng bực nàng nhưng không thể để nàng xảy chuyện, mỗi lần gặp nhau đều tan rã không vui, nhưng vẫn luôn có đủ loại lý do khiến anh không cách gì kiên trì mặc kệ nàng.

Lần đó cùng nàng dẫn người lén vào Tây Lương trộm ngựa là lần duy nhất nàng bị thương trước mặt anh sau khi thành niên. Anh tận mắt nhìn thấy mũi tên cắm vào trước ngực nàng, xuống vài tấc nữa là trái tim. Lúc ấy anh cảm thấy mũi tên kia giống như cắm vào chính ngực mình, đau đến mức không thở nổi.

Chẳng phải anh hoàn toàn không hay biết gì về nỗi lòng của mình, nhưng một mực quy kết là do sự thưởng thức lẫn nhau giữa hai đối thủ và cũng là đồng bọn. Hiện tại xem ra, kỳ thật không hề có chuyện như vậy.

Nếu không bị lầm lẫn với một thứ tình duyên hư vô mờ mịt, có lẽ anh sẽ sớm chút hiểu được. Cung yến đêm đó Hoàng đế nhận định mọi người "Bị che mắt", thật ra chính anh không phải cũng bị che mắt hay sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.