Một Cốc Bia Một Bí Mật

Chương 41: Vô tình chạm mặt




Khung cảnh chợt ngưng đọng trong chốc lát, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, sáu mắt nhìn nhau. Phong Vũ lên tiếng trước: "Vương gia, sao ngài lại ở đây?"

"Câu đấy ta phải hỏi ngươi mới đúng. Ngươi nói mình phải đi tìm.. có khi nào.. nàng ấy đang ở đây sao?" Hạ Tử Phong bắt đầu diễn kịch. Hắn thật sự rất muốn biết câu trả lời của Phong Vũ là gì.

Ánh mắt Phong Vũ chợt dao động nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Hắn lắc đầu: "Ta thật sự không có tin gì về vương phi còn vì sao ta lại ở đây thì.."

"Chúng ta đi tìm biểu tỷ." Phong Vân chậm rãi lên tiếng giúp ca ca của mình thoát một kiếp. Hạ Tử Phong tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng thông tin này lại trùng khớp với những gì Chu Tước thu thập được.

"Biểu tỷ? Không phải hai người là cô nhi sao? Từ bao giờ lại xuất hiện một vị biểu tỷ vậy?" Hạ Tử Phong dò hỏi đến cùng. Hắn đột nhiên cảm thấy vị biểu tỷ này tuyệt đối không đơn giản.

Câu chuyện của ba người họ chợt bị cắt ngang khi Tịnh Nhã đi ngang nơi này. Tịnh Nhã thấy vị công tử ngày hôm qua thế mà lại quen biết với huynh muội Phong Vũ, nàng ta cũng vô cùng hào hứng mà bắt chuyện: "Ôi trời, xem ai đây này."

Huynh muội Phong Vũ nhìn thấy Tịnh Nhã như bắt được cọng rơm cứu mạng: "Bà chủ, trùng hợp quá. Chúng ta đang định đi tìm cô." Phong Vân lúc quay người lại vừa hay khuất sau lưng Phong Vũ, điên cuồng ra hiệu với Tịnh Nhã.

Tịnh Nhã cũng nhanh chóng nhận ra vô cùng ăn ý mà phối hợp: "Hai vị không phải định rời đi đấy chứ? Thật đáng tiếc, con gái ta thích hai vị lắm. Có lẽ con bé cảm nhận được hai người sắp đi nên đã thức dậy từ sớm đòi ta dẫn đi gặp. Nếu hai người không vội thì bây giờ có thể đến chơi với nó một chút không?"

"Tất nhiên là được rồi." Phong Vân hành lễ với Hạ Tử Phong rồi rời đi trước. Phong Vũ không ngờ muội muội mình lại dám để hắn lại một mình. Hắn hắng giọng một tiếng, hướng Hạ Tử Phong nói: "Vậy ta không làm phiền công tử nữa. Cáo từ."

Hạ Tử Phong còn chưa nói xong với hắn thì đã thấy hắn biến mất tăm. Tịnh Nhã để ý biểu cảm của Hạ Tử Phong, có ý dò hơi: "Vị công tử đây lẽ nào lại quen biết với hai người họ?"

"Không quen, là chúng ta vô tình đụng mặt ở hành lang. Ta nghe nói ở đây không phải ai cũng được ở lại, tại sao hai người họ.." Hạ Tử Phong nghi hoặc hỏi lại.

"Chà, đó là một câu chuyện dài." Tịnh Nhã vừa cười vừa phẩy tay. Hạ Tử Phong nghe xong có chút tò mò. Hắn mới không gặp họ có bao lâu mà sao đã thành một câu chuyện dài ở đây rồi.

Tịnh Nhã nhìn biểu hiện của hắn, đoán rằng mình đã thành công thu hút sự chú ý, hỏi: "Hình như công tử rất quan tâm đến hai người họ nhỉ?" "Hai người họ rất giống người quen cũ của ta." "Nếu ngài không phiền thì có thể tới tiền sảnh nói chuyện với ta một chút."

Hạ Tử Phong đồng ý, hắn theo chân Tịnh Nhã tới một bàn trà ở ngoài sảnh. Vì là sáng sớm nên chỉ có hạ nhân đang quét dọn.

Một bình trà ấm được đưa đến trước mặt hai người. Tịnh Nhã rót cho Hạ Tử Phong một chén. Làn hơi mờ ảo bốc lên theo dòng nước. Hắn theo thói quen của nàng cầm tách trà trên tay xoay qua xoay lại.

Tịnh Nhã chợt thốt lên: "Thói quen của ngài thật giống.. khụ. Không phải ngài muốn nghe chuyện của hai huynh muội Phong Vũ sao? Ta sẽ kể cho ngài nghe."

Hạ Tử Phong tất nhiên nhận ra sơ hở nhưng hắn làm ngơ coi như không nghe thấy. Tịnh Nhã nhắc lại một câu chuyện xưa. Vốn dĩ phải có thêm Đường Song Nguyệt nữa nhưng nàng ta không thể để lộ chủ nhân của mình được.

Tịnh Nhã vốn là con gái của một thương lái. Nhưng sóng gió ập đến khi cha mẹ nàng bị người ta vu oan rồi mất trên biển. Gia đình nàng bị siết nợ, Tịch Nhã thân cô thế cô rồi bị chủ nợ bán vào thanh lâu.

Nàng đã từng phản kháng, từng bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt lại. Tịnh Nhã bất lực buông xuôi nhưng nàng cần phải sống để trả thù cho gia đình. Tài nghệ của nàng tốt lọt vào mắt của rất nhiều người.

Nhưng Tịnh Nhã có giới hạn của mình, bán nghệ không bán thân. Trong thời gian ở thanh lâu, nàng quen một hộ vệ của Khương phủ. Khương lão gia đã bảy mươi tuổi nhưng lại si mê nàng.

Tịnh Nhã rất hay được gọi tới phục vụ riêng. Có một lần ông ta định giở trò với nàng, người hộ vệ kia nghe thấy tiếng hét liền xông vào can ngăn. Cuối cùng người đó cũng biến mất một thời gian.

Vài tháng sau đó, hai người họ gặp lại nhau. Trên mặt chàng trai đã thêm một vết sẹo dài. Tịnh Nhã như hiểu ra, nàng dùng bài hát như bày tỏ nỗi lòng của mình. Cứ như vậy tình cảm của họ ngày một lớn.

Người hộ vệ đó muốn chuộc nàng ra khỏi thanh lâu nhưng tú bà yêu cầu hắn một khoản tiền lớn. Bà ta nhất định khiến hắn không thể chuộc Tịnh Nhã ra. Nhưng không ngờ rạng sáng hôm sau, hắn đã mang đủ số tiền đến chuộc người.

Tú bà không ngờ một hộ vệ nhỏ nhoi lại có nhiều ngân lượng như vậy. Tuy bà ta muốn lật lọng nhưng nhìn ánh mắt như hổ vồ kia làm bà ta có chút sợ hãi. Đúng lúc Tịnh Nhã từ trên lầu bước xuống. Nàng chứng kiến một màn này giống như không tin vào mắt mình.

Người hộ vệ ấy tới nắm tay nàng kéo đi. Tú bà chỉ đành giương mắt nhìn Tịnh Nhã rời khỏi. Nàng theo người ấy lên xe ngựa, cả hai đã cùng nhau đi một đoạn đường dài mà không ai nói với nhau một lời.

Bọn họ đi mất nửa ngày thì dừng chân tại một quán trọ. Người hộ vệ ấy thấp thỏm kể lại cho nàng nghe mọi chuyện. Hắn cũng đã chuẩn bi sẵn tâm lí bị nàng ghét bỏ nhưng hắn không ngờ nàng lại nguyện ý cùng mình rời đi.

Hai ngày sau trong trấn loan tin Khương lão gia đã bị sát hại, của cải cũng đã mất gần hết. Mọi nghi ngờ đều đổ dồn vào hộ vệ đã biến mất.

Tịnh Nhã và người ấy tìm tới một ngôi làng nhỏ khá xa trấn cũ. Họ từ bỏ thân phận và bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới. Nhưng cuộc vui nào chẳng có ngày tàn.

Vào một đêm đông nọ, Tịnh Nhã ngồi vuốt ve cái bụng tròn xoe của mình bên bếp lửa. Phải rồi, nàng đã mang thai. Lúc mới biết tin, hai người họ vui lắm. Tịnh Nhã cũng dần buông bỏ thù hận để chăm sóc cho bé con.

Người hộ vệ ấy lại càng chăm chỉ làm việc. Nhưng đêm nay sao lại dài như thế. Tuyết dần phủ kín con đường kéo dài ra đến đầu thôn nhưng phu quân của nàng vẫn chưa về.

Tịnh Nhã thấp thỏm không yên, đi ra cửa đứng chờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.