Nhưng bây giờ hắn đã và đang ở đâu?
Xương thịt vẫn còn hay là bị chôn vùi xuống lồng đất lạnh lẽo ở biên cương?
“Tiên hoàng? Ai cơ?”
Giọng nói lạnh lẽo từ cửa của chánh điện vọng vào, thân thể to lớn được bao bọc bởi y phục mày đen nhanh, gương mặt thể hiện sự hun ác tột cùng.
Các quan đại thần kể cả ông ta và Cố Nhậm Bất đều hướng mắt ra cánh cửa.
Thân thể to lớn của tên nam nhân đó bước vào, gương mặt lạnh toát nhưng thái độ vô cùng nhàn hạ, chẳng sợ bất cứ một thứ gì.
Sắc mặt của vị hoàng đế đông cứng, ông ta trơ mắt ra như cố gắng suy nghĩ nghĩ người này là ai.
“Đáng chết, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Ánh mắt ông ta hiện lên sự dữ tợn, quát thẳng vào người nam nhân đó.
Nhưng hắn chẳng bận tâm, hắn bước từ tốn lại chỗ ngồi của Khúc Tiểu Đàn, mìm cười nhẹ một cái, sau đó quỳ rạp người xuống hôn vào chân nàng.
Hành động này của người nọ làm Khúc Tiểu Đàn ngơ người, mắt nàng mở ta, miệng run rẩy.
Người duy nhất làm hành động này với nàng, chỉ có thể là hắn, Cố Vị Dịch.
Môi mấp máy muốn phát ra tiếng, nhưng bản thân bây giờ chẳng thể nghe theo.
Hắn đứng lên, âu yếm nhìn nàng:
“Một vị vua sắp bị thoát vị!?”
Giọng nói mang hàm ý đùa cợt.
Ông ta càng tức giận, tức giận đến run cả người, chỉ tay vào hắn
“Ngươi, ngươi…”
“Lính đâu? Bắt giữ lấy hắn!”
Cố Nhậm Bất hô lớn gọi binh lính vào, nhưng đợi cả nữa ngày trời cũng chẳng có một tên nào xuất hiện.
Gương mặt hắn vẫn còn có ý cười: “Không cần gọi đâu, gọi đến tắt tiếng cũng chẳng có tên nào vào đâu.”
“Ngươi…”
“Ngươi có mưu đồ tạo phản?”
Khúc đại tướng quân kích động đứng dậy, gương mặt đó nhem nhém đỏ bừng.
“Hừm, nhạc phụ đại nhân, cũng không phải là mưu đồ tạo phản, ông ta hoàn toàn không xứng để làm vua, ta có trong tay hơn một nửa số binh chuyên dụng của hoàng gia, chuyện cướp ngôi này cũng không quá khó.”
Nhạc phụ?
Lời nói mang hàm ý đùa cợt nhưng không phải là như vậy.
Ông ta càng trở nên dữ tợn, hung hăn hỏi: “Binh lính chuyên dụng của hoàng gia? Ngươi… ngươi là ai mà có binh lính của hoàng gia?”
Cố Vị Dịch sao? Hắn ta hẳn phải đã chết rồi, biên cương phía Bắc khắc nghiệt như vậy, sao có thể sống sót, vả lại trong chín năm qua chưa từng nhận một bức thư nào từ hắn cả.
“Phụ hoàng, mới có chín năm mà người đã không nhớ ra ta chứ?”
“Cố Vị Dịch, ngươi vẫn còn sống?”
Cả hoàng cung một phen trầm trồ, hướng mắt về hắn.
Cố Vị Dịch nhìn nàng nhẹ nhàng, đưa tay xoa lên má của Khúc Tiểu Đàn, thấp giọng: “Ngoan, đừng sợ.”
Như một sự xoa dịu, nhưng mà nàng sợ hắn.
Hắn xoay người lại, từ từ đi đến gần chỗ của hoàng đế đứng.
Ông ta quát thẳng vào hắn, mặt đỏ bừng đến tận mang tai: “Ngươi, ngươi làm sao có binh chuyên dụng của hoàng gia, chẳng phải lúc đó ta chỉ đưa cho ngươi 5 vạn binh lính thôi sao?”
Hắn nheo mắt, gật gù: “Ông nghĩ làm sao ta có số binh lính chuyên dụng đó? Hửm?”
Chợt câu trả lời thoáng qua trong đầu của ông ta và Cố Nhậm Bất.
Hắn nói: “Khi ta đến nơi thì chỉ còn lại 40 ngàn vạn quân chuyên dùng cùng hoàng huynh thôi…”
“Ngươi… Cố Vị Dịch, ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta?”
“Nhị hoàng huynh, huynh lại kích động như vậy? Ta phải mất cả năm mới có thể đến được biên cương phía Nam đấy.”
Cố Nhậm Bất chỉ vào người hắn, giọng nói như bùng nổ: “Ngươi, ngươi đã làm gì hoàng huynh của ta?”
“Nhị hoàng huynh, ngươi đang có thái độ bất kính với hoàng đế đương nhiệm đó!”
Dứt lời, một cây gao gâm thẳng vào tim của vị hoàng đế, một số quan đại thần cùng các vị phu nhân, tiểu thư bỏ chạy tán loạn.
“Hành thích vua.”
Chỉ là ba chữ duy nhất có thể nghe được và được nói nhiều nhất từ miệng của bọn họ.
Máu đỏ chảy loang ra khắp áo bào, ông ta ngã quỵ xuống, máu hòa vào dải vải đó được trải trên mặt sàn.
Cố Nhậm Bất kế bên như chẳng thể tin vào mắt mình, hắn run rẩy đứng nhìn phụ hoàng mình chết không ngắm mắt, rút kiếm xông thẳng lên chỗ của Cố Vị Dịch đang đứng.
Hắn gầm gữ dữ tợn: “Cố Vị Dịch, ngươi lại giết vua, giết phụ hoàng của ngươi!”
Cố Vị Dịch hay tay chẳng cầm cái gì, nhẹ nhàng né tránh, một chiêu đã có thể dẫm đạp được nhị hoàng huynh của mình ở dưới chân.
Hắn khẽ cười: “Cố Nhậm Nhất lúc đó cũng y như ngươi, dữ tợn lao đến chỗ ta rồi cuối cùng lại bị ta dẫm dưới chân như ngươi. Dáng vẻ cùng thái độ y hệt như ngươi.”
“Cố Vị Dịch, ngươi giết phụ hoàng, giết đại hoàng huynh….”
“Thông minh thật, đoán đúng rồi.”
Dáng vẻ không có chuyện gì của hắn làm Cố Nhậm Bất tức điên, nhưng chẳng thể làm gì, lực hắn quá lớn.
“Cố Nhậm Bất, nhị hoàng huynh kính mến của ta vẫn vậy nhỉ? Kiếm pháp chẳng có chút tiến triển nào.”
Hắn đã có trong tay được thanh kiếm của Cố Nhậm Bất, chỉ cầm cấm thẳng xuống, hắn ta sẽ giống như phụ hoàng và hoàng huynh của mình.
“Cố Vị Dịch, ngươi làm như vậy chắc chắn Tiên hoàng chẳng thể công nhận ngươi, tay ngươi đã nhuộm đầy máu tươi.”
Nhậm Bất rít lên từng cơn đau, nhưng miệng vẫn không ngừng nói.
Cố Vị Dịch ngược lại chẳng hề hấn gì, cười trào phúng khinh thường hắn.
“Nhậm Bất, ta chỉ cần tín ngưỡng của ta công nhận, từ đầu đến cuối đều chỉ cần Tiểu Đàn liếc nhìn đến ta!”
Tiểu Đàn? Khúc Tiểu Đàn?
“Hoàng huynh của ngươi cũng thật không biết lễ nghĩa gì cả, là hắn nói khi trở về sẽ lập tức thành hôn với tín ngưỡng của ta. Ngươi nói xem làm sao ta có thể để hắn toàn mạng trở về?”
Đáng chết, lúc đó ta nên bỉ xác hắn ta ở biên cương phía Nam, lúc đó ta đã dành hết bản tính con người cho hắn ta rồi.