Giờ lành đã đến, Cố Vị Dịch không biết đã ở chánh điện từ khi nào. Nơi đây được trang trí lộng lẫy và vô cùng trang trọng. Màu đỏ của hỉ sự không thể lẫn vào đâu được.
Cố Vị Dịch ngồi trên ngai vàng chờ đợi, ở dưới là các quan đại thần đang bàn chuyện với nhau.
Cũng có thêm sự góp mặt của các vị phu nhân, tiểu thư và thiếu gia từ các gia đình có chức vị khác.
Cánh cửa rộng lớn được hai lính mở ra, nhìn thoáng qua đã có mấy bóng người đứng ở đó rồi.
Một người đàn ông bước vào, đó chính là phụ thân của Khúc Tiểu Đàn, gương mặt ông tràn đầy sự phúc hậu, y phục màu đen nhánh có đính vài họa tiết đơn giản.
Tiếp theo chính là phụ mẫu của Khúc Tiểu Đàn, bà mỉm cười vui vẻ, y phục màu xanh đậm được dệt từ lụa tơ tầm đắc tiền, nhưng lại vô cùng giản dị, khoác tay chồng mình đi vào.
Tất cả hướng mắt ra cửa, cuối cùng cũng đợi được.
Một mảnh vải lụa đỏ khẽ bay qua bậc thang, chiếc hài màu đỏ được thêu hình hoa hồng lộ rõ, nữ tử bước vào, trên đầu còn có miếng vài màn che màu đỏ.
Cố Vị Dịch không thể rời mắt, ngay khi vừa thấy nàng bước vào liền gấp gáp đi xuống.
Cả hai đi trên thảm đỏ, được rải đầy những cánh hoa hồng thơm ngát.
Phía sau Khúc Tiểu Đàn là mười sáu người hầu bao gồm cả A Nha, người nha hoàn từ nhỏ của nàng.
Tiếng vỗ tay hòa cùng tiếng nhạc du dương vô cùng lãng mạn.
Ai nấy cũng đều chúc phúc cho họ. Sẽ có những ánh mắt ganh tị lẫn không vui nhưng cũng không thể làm được gì.
Một vị thái giám lớn tuổi nhất được xem là người chủ trì buổi hôn lễ này.
“Mời hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu đi đến bái cha mẹ.”
Cố Vị Dịch nắm tay nàng, hai người cùng đi đến chỗ ngồi của phụ thân và phụ mẫu của nàng. Cùng cuối đầu.
Cố Vị Dịch là vua, cũng là bề tôi ở trên. Nên cả Khúc tướng quân và phu nhân tướng quân cùng nhau đứng lên để nhận lễ này.
Không kiềm được lòng nhìn con gái yêu quý đi gả đi, Khúc tướng quân rưng rưng: “Bệ hạ, Khúc phủ từ trên xuống dưới chỉ có mình đứa con gái này. Con bé vẫn còn nhỏ tuổi. Hy vọng ngài sẽ yêu thương, chiều chuộng nó hết mực. Nếu lỡ một mai người không hài lòng về nó, xin hãy gọi thần rước nó về. Vạn lần đừng làm nó đau cũng đừng để lệ nó rơi.”
Khúc phu nhân kế bên cũng không mạnh mẽ được như phu quân của mình, nước mắt bà tràn ra trên gương mặt phúc hậu.
Phụ thân của nàng, lúc trước, cũng đã nói với hắn y chang nhưu vậy. Cuối cùng thì sao?
Khúc Tiểu Đàn xúc động mạnh, những lời nói này làm nàng không thể mạnh mẽ nữa. Nước mắt rơi lả chả trên gương mặt kiều diễm của mình, bấu hai tay chặt vào váy đỏ.
Cố Vị Dịch không nóng không lạnh nói: “Nhạc phụ, ngài không cần lo lắng. Ta sẽ không làm tổn hại đến Tiểu Đàn dù chỉ là một sợi tóc.”
“Bệ hạ, hãy quan tâm đến Tiểu Đàn, vị trí hoàng hậu của một đất nước quá vất vả đối với một đứa trẻ chỉ vừa qua độ tuổi trăng tròn như nó.”
Hắn gật đầu, nói: “Nhạc mẫu, hãy yên tâm giao phó Tiểu Đàn cho ta.”
Cảm nhận được một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, da tay đã có phần nhăn vì tuổi già.
“Tiểu Đàn, đây là lần cuối ta và phụ mẫu của con gọi con là Tiểu Đàn, vì giờ khắc này con vẫn còn là con của cha mẹ, ít phút nữa, cha mẹ phải gọi con một tiếng Hoàng Hậu rồi.”
Cũng tức là, con một nửa đã không phải là người của nhà họ Khúc.
Thân thể nàng run run không thể nào kiềm chế nổi cảm xúc cảu bản thân.
Nàng òa khóc lên gọi: “ Phụ thân, mẫu thân.”
Khúc Tiểu Đàn quỳ thụp xuống, cũng mai đã có Cố Vị Dịch nhanh chống đỡ được.
“Hoàng hậu, đừng xúc động như vậy. Sau này nàng muốn về nhà họ Khúc lúc nào cũng được, ta sẽ không cấm cản.”
Khúc tướng quân nhìn nàng, lau đi những giọt nước mắt đã rơi vô thức trên gương mặt, nhẹ giọng nói:
“Tiểu Đàn, tiếp tục tiến hành buổi hôn lễ đi con. Một lát nữa còn phải ra bái trời nữa.”
Cố Vị Dịch dìu nàng đi ra giữa chánh điện, đứng trên thảm đỏ.
Lại một lần nữa giọng nói của vị thái giám lớn tuổi vang bên tai
“Phu thê giao bái.”
Nàng cuối nhẹ người, còn phần Cố Vị Dịch liền gập người xuống sâu hơn nàng.
Theo phong tục xa xưa để lại, người nào cúi đầu thấp hơn sẽ phải nhường nhịn người kia.
Chợt hắn quỳ xuống, chống hai tay xuống đất, hai vào đôi giày vải màu đỏ ẩn dưới lớp phượng bào của nàng.
Bao nhiêu ánh mắt hướng thẳng về họ, có người ngạc nhiên đến mức muốn hét toát lên.
Nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu, còn nhớ ta đã nói gì với nàng khi hôn lễ chân nàng không?”
Nàng không trả lười, chỉ nhìn thấy gương mặt của hắn ẩn hiện qua màn vải đỏ che của mình.
Cố Vị Dịch mỉm cười: “Ta hôn lên chân nàng, kiếp này nàng phải đi cùng ta!
Ta. Từ trước đến bây giờ và cho mãi về sau chỉ cuối đầu dưới chân nàng!”
Nụ cười trên gương mặt hắn không hề có chút nào lừa dối với bản thân. Cố Vị Dịch đứng dậy, nắm chặt lấy đôi tay nhỏ đó, nhẹ nhàng cuối người xuống hôn lên như thể hiện một sự tôn trọng tuyệt đối.
“Lần này, ta hôn lên tay nàng. Chính thức để nàng trở thành Hoàng Hậu của Cố Vị Dịch ta - vị vua thứ XVIII của đất nước này.”
Dừng một chút, hắn lại nói:
“Cố Vị Dịch ta dùng hết tất cả sự yêu thương, tôn nghiêm, chân thành lần trái tim của bản thân chỉ cầu xin nàng dành một chút tình yêu thương cho ta.”