16.
Đầu tháng sau, hoa dạ hợp trổ bông, chúng tôi bắt đầu bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
Tôi làm bài thi khá tốt, thi đậu vào trường lớn giống như đời trước, còn Khuất Dã thì đậu trường ngay sát vách cùng thành phố.
Còn Trần Giang thì tôi không để ý, hình như thi rớt phải học lại, nhưng cũng không quan trọng, tôi không có quan hệ gì với hắn nữa cả.
Hôm tới trường điền nguyện vọng, tôi nhận được thư tỏ tình của một bạn nam.
Lúc đó cậu ta đứng trong hành lang đưa thư cho tôi, mặt đỏ tận mang tai: "Bạn Lâm Kiều, mình để ý bạn từ rất lâu rồi, hi vọng bạn có thể cho mình cơ hội."
"Từ rất lâu là từ lúc nào?"
Bạn nam kia sững sờ: "À, từ... hai tháng trước, mình thường thấy bạn ngồi học ở phòng tự học."
Hai tháng cũng đua đòi.
Tôi biết có người luôn để ý tôi từ lúc tôi còn béo ú, từ lúc tôi vẫn còn là đứa bình thường không có gì nổi bật cơ.
Tôi mỉm cười: "Nhưng cậu phải xếp hàng rồi."
"Xếp hàng á?"
Tôi chỉ vào Khuất Dã đang khoanh tay dựa tường sau lưng cậu ta, ánh mắt bốc lửa đầu bốc khói, tựa như sắp đánh người tới nơi.
Tôi không thèm che giấu ý cười trong mắt: "Tôi mà để cậu chen ngang thì cậu ấy không vui đâu."
Bạn nam kia nào dám nói thêm gì nữa, bỏ chạy nhanh như một cơn gió.
Khuất Dã bước tới, lạnh lùng nhìn thư tình trong tay tôi: "Nhận một lá thư tình mà vui thế à?"
Tôi không thèm để ý tới cậu ấy, quay đầu bỏ đi, cậu ấy hốt hoảng níu tay tôi lại, tỏ vẻ đáng thương: "Đừng xem lá thư này, lát về mình viết một lá thư khác ngon nghẻ hơn cho cậu."
"Một lá thôi à?"
"Mỗi năm một lá."
(Hết - còn ngoại truyện)