Lý Tuyết đi vào thay quần áo, Bạch Diệc Phi vội vàng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Long Linh Linh, nói muốn có một biệt thự khác ở cảng Lam Ba, trong vòng nửa giờ phải giao chìa khóa cho anh.
Long Linh Linh nhận được tin nhắn có chút điên tiết, trong đầu nghĩ bọn nhà giàu này chỉ biết kiếm chuyện không đâu, đúng là đốt tiền!
Nhưng biết sao được, ai bảo anh ta là chủ tịch chứ! Long Linh Linh vội vàng giao việc cho Diệp Khuê, nói xong liền nhắn tin báo cáo với Bạch Diệc Phi rằng Diệp Khuê đã đi lo việc rồi.
Lúc này, Lý Tuyết bước ra, cô đã thay một một bộ khác trông thật nữ tính, áo phông mặc với quần jean, nhìn trong sáng và đáng yêu như một sinh viên đại học.
Bạch Diệc Phi mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi! "
Lúc ra ngoài, Lý Tuyết vẫn lái con xe Trường An cũ, Bạch Diệc Phi hỏi: "Tại sao em không lái Maserati? Em không thích sao? "
"Không, em thích lắm", Lý Tuyết vội vàng trả lời: "Chỉ là xe mới bố mẹ em lấy đi rồi".
Bạch Diệc Phi: "…"
"Vậy ngày mai anh tặng em xe khác", Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói.
Lý Tuyết có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Không cần đâu, xe này vẫn dùng tốt mà".
Cô không biết Bạch Diệc Phi rốt cuộc lấy tiền ở đâu ra? Nhưng cho dù có tiền, cũng không thể tiêu theo kiểu đó được!
Bạch Diệc Phi vẻ mặt bình thản nói: "Không được, vợ anh phải được lái xe sang, sống trong biệt thự".
Lý Tuyết nghe xong trong lòng thấy thật ngọt ngào, nhưng cô vẫn nói: "Vừa mua xe sang, lại mua biệt thự, anh…"
Bạch Diệc Phi khẽ ho một tiếng: "Thật ra thì gần đây anh tìm được việc rồi"
"Thật không? Như vậy thì tuyệt quá!", Lý Tuyết thực sự rất mừng cho Bạch Diệc Phi. Bây giờ anh đã có việc làm rồi, chắc hẳn bố mẹ cô sẽ không thể nói Bạch Diệc Phi là đồ vô dụng nữa.
Bạch Diệc Phi mỉm cười gật đầu, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn: “Ừ”.
Nửa giờ sau, hai người đã đến khu biệt thự cảng Lam Ba.
Đến cửa, bảo vệ ngăn hai người lại.
"Xin hỏi hai người tìm ai?"
Sở dĩ giá nhà ở cảng Lam Ba đắt đỏ cũng vì hệ thống an ninh, hệ thống an ninh ở đây cực kì tối ưu, mọi cư dân đều có thẻ ra vào riêng, nếu không có thẻ ra vào thì sẽ bị bảo vệ yêu cầu xác nhận danh tính rồi mới được vào.
Bạch Diệc Phi hỏi: "Vừa rồi không phải có người đã đưa chìa khóa cho anh rồi sao? "
Nhân viên bảo vệ hơi bối rối: "Anh có phải là anh Bạch không? "
"Đúng", Bạch Diệc Phi đáp, đồng thời lấy chứng minh thư ra.
Nhân viên bảo vệ ngây người nhìn chứng minh thư, trong đầu thắc mắc sao người lái xe Trường An lại ở trong biệt thự khu cảng Lam Ba? Thế giới của người nhà giàu đúng là khó hiểu.
Bạch Diệc Phi lấy chìa khóa từ chỗ bảo vệ, cùng Lý Tuyết đi vào trong.
Lý Tuyết có chút khó hiểu liền hỏi: "Bố mẹ em không phải ở đây sao? Lấy thêm chìa khóa dự phòng à?"
Bạch Diệc Phi mỉm cười đầy bí hiểm: "Đợi chút nữa rồi em sẽ biết thôi!"
Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi khó hiểu, liền bị anh nhanh chóng kéo vào khu biệt thự.
Nhưng con đường này khác với con đường lúc trước, tim của Lý Tuyết bỗng đập nhanh hơn, trong đầu cô chợt có một suy nghĩ lóe lên, nhưng suy nghĩ này quả thật đáng sợ!
Đến trước một căn biệt thự khác, Bạch Diệc Phi nói: "Tuyết Nhi, biệt thự đó là anh tặng cho bố mẹ em, còn căn này là anh tặng cho em!", nói xong anh đưa chìa khóa cho Lý Tuyết.
Lý Tuyết cầm chìa khóa trong tay, chân như hóa đá tại chỗ.
Một lúc lâu sau cô mới hoàn hồn: "Anh..."
Bạch Diệc Phi cười nói: "Sao vậy? Em không thích à?"
Lý Tuyết lắc đầu, cô khó có thể diễn tả được tâm trạng hiện giờ, vừa vui sướng, vừa sửng sốt xen lẫn nghi ngờ, đủ loại cảm xúc đan xen.
"Bạch Diệc Phi...", giọng nói của Lý Tuyết có chút run rẩy, nhất thời trong đầu cô hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Từ chiếc Maserati, căn biệt thự ở cảng Lam Ba, và bây giờ lại thêm một căn biệt thự khác!
Những thứ này cộng lại ít nhất cũng phải mười triệu, ngay cả khi anh đi làm thì cũng làm sao có nhiều tiền để mua những thứ này? Vậy thì tiền rốt cuộc ở đâu ra?
Ăn trộm? Cướp? Hay vay nặng lãi?
Bạch Diệc Phi không hiểu chuyện gì xảy ra, liền hỏi: "Em sao vậy?"
"Anh nói thật cho em biết, tiền của anh rốt cuộc là lấy ở đâu ra? ", Lý Tuyết chăm chú nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lúc này mới hiểu ra, trong lòng cảm động, liền cười đáp: "Em đừng lo! Tiền này đều là tiền chân chính".
"Nhưng anh...", làm sao một lúc lại có nhiều tiền như vậy được?
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Thật ra nơi anh làm việc chính là tập đoàn Hầu Tước. Họ đề bạt anh làm giám đốc, cộng thêm việc trước kia kí hợp đồng thành công, vì thế mới thưởng cho anh".
"Làm sao có chuyện này chuyện chứ?", Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi tỏ vẻ không tin.
Cho dù là kí được hợp đồng, lại là giám đốc, thì thưởng một căn biệt thự cũng có thể hiểu được, nhưng hai căn biệt thự cộng thêm một chiếc Maserati, điều này thật khó tin.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút, thôi được, chuyện này nói ra cũng có vẻ hơi quá.
"Là thế này, vì anh bảo bọn họ đổi tiền hoa hồng từ hợp đồng kí được thành biệt thự, cho nên mới như vậy..."
Nghe xong, Lý Tuyết cũng bán tín bán nghi, nói như vậy nghe cũng có vẻ có lý, nhưng cô vẫn cảm thấy lạ lạ.
Bạch Diệc Phi nói: "Thôi được rồi, chồng em sẽ không bao giờ làm mấy chuyện không đàng hoàng đâu, em đừng lo lắng nữa! Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi sớm đi!"
Lý Tuyết không còn cách nào khác đành gật đầu.
Bước vào biệt thự, hai người đi thẳng tới phòng ngủ chính trên lầu ba, Bạch Diệc Phi muốn đi vào cùng Lý Tuyết, liền bị cô ngăn lại: "Anh sang phòng bên cạnh đi!"
Bạch Diệc Phi xoa xoa chóp mũi suýt chút nữa bị cửa đụng phải, cảm thấy thật bất lực, cứ tưởng ít ra đêm nay cũng được ngủ cùng trên một chiếc giường chứ!
...
Nửa đêm, cũng là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Trong một quán bar, ánh đèn màu lập lòe cùng tiếng nhạc chói tai vang lên, mọi người cùng lắc lư theo điệu nhạc.
Trong một phòng bao, Lý Phàm liếc nhìn tên mặt đầy sẹo ngồi đối diện nói: "Giúp tôi đánh một người".
"Ai? ", tên mặt sẹo nhấp một ngụm rượu.
Lý Phàm đưa cho gã một bức ảnh.
Tên mặt sẹo nhìn bức ảnh và hỏi: "Cần phải đánh đến mức nào?"
"Đánh đến tay chân tàn tật!", Lý Phàm hằn học nói.
Tên mặt sẹo nghe xong không biểu lộ cảm xúc gì, liền uống thêm một ngụm rượu: "Vậy cậu chủ Lý định trả bao nhiêu? "
"200 ngàn tệ!"
Tên mặt sẹo cười khinh bỉ: "Cậu chủ Lý, chuyện này không đơn giản như chuyện khác, nếu không cẩn thận anh em chúng tôi sẽ phải ăn cơm tù!"
"Bốn trăm ngàn!", Lý Phàm nghiến răng.
Tên mặt sẹo nhìn Lý Phàm không lên tiếng.
Lý Phàm thấy vậy liền đập bàn: "Năm trăm ngàn!"
"Được! Chốt!", tên mặt sẹo uống cạn ly rượu, đặt ly xuống và nói: "Hãy chờ tin của tôi!"
Lý Phàm cười: "Vậy thì tôi sẽ đợi tin vui từ anh".
Những chuyện Bạch Diệc Phi từng làm với gã, gã không bao giờ quên, hết lần này đến lần khác bị ông nội chỉ trích, còn phải chịu bao nhiêu nhục nhã, nếu không trả được thù này, gã thề không phải mang họ Lý!
...
Sáng hôm sau, hai người ra ngoài đi làm, Lý Tuyết nói sẽ đưa Bạch Diệc Phi đi nhưng anh từ chối, tự mình bắt taxi đến tập đoàn Hầu Tước.
"Như thế này thật là bất tiện! Xem ra vẫn phải mua xe, không, phải mua hai cái!"
Lý Tuyết một cái, anh một cái.
Khi đến cửa công ty, chuẩn bị đi vào, thì bị ai đó gọi lại.
"Bạch Diệc Phi?"
Bạch Diệc Phi nghe thấy liền quay đầu lại: "Hà Viên Viên?"
Hà Viên Viên với Bạch Diệc Phi là bạn học đại học, học cùng một lớp, Hà Viên Viên khi đó là hoa khôi, cũng là nữ thần trong tim Bạch Diệc Phi.
Hà Viên Viên có chút hoài nghi: "Thật sự là cậu sao?"
Bạch Diệc Phi mỉm cười cười, đáp: "Ừ! Cậu tới đây làm gì thế? "
Hà Viên Viên nhìn cách Bạch Diệc Phi ăn mặc, liền lộ ra vẻ chán ghét: "Tôi đương nhiên là tới tìm chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước để bàn chuyện làm ăn rồi, cậu thì đến đây làm gì?"