Một Bước Lên Tiên Full Dịch

Chương 594-596




Chương 594: Cần có nhau

Phải đến tận lúc này Bạch Diệc Phi mới biết Lý Tuyết cũng bị thương, cho nên anh cảm thấy vô cùng tự trách và đau lòng.

Nhưng bọn họ cũng không quá để tâm đến chuyện này, bởi vì sự ra đi của thuyền trưởng khiến cho họ càng cảm thấy trân trọng đối phương nhiều hơn.

Bạch Diệc Phi đỡ Lý Tuyết ngồi dậy, ôm cô vào lòng mình lần nữa, khép chặt mắt, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.

Những người khác thấy vậy, hiểu ý đều lần lượt đi vào trong khoang thuyền, giữ lại không gian riêng cho hai người.

Chiếc du thuyền thay đổi phương hướng, quay trở về.

Hai người lặng lẽ đứng trên boong tàu ôm nhau, không biết đã trôi qua bao lâu, giọng Bạch Diệc Phi vừa nhẹ nhàng lại vừa nghiêm túc nói: “Vợ à, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa nhé”.

“Được”, Lý Tuyết gật đầu đồng ý.

Bạch Diệc Phi đột nhiên buông Lý Tuyết ra, nói: "Vậy em hãy thề đi".

Nguyên nhân chủ yếu là do trước đây Lý Tuyết từng nói muốn ly hôn một lần, thái độ cũng rất tuyệt tình khiến cho trong lòng Bạch Diệc Phi bị ám ảnh, anh cảm thấy không yên tâm.

Lý Tuyết nhéo nhẹ cánh tay không bị thương của anh, trách cứ: “Trẻ con!”

Bạch Diệc Phi mỉm cười, lại ôm Lý Tuyết vào trong lòng.

Lý Tuyết hưởng thụ cảm giác được anh ôm chặt một hồi rồi đột nhiên nhíu mày: “Đúng rồi, chồng, mấy ngày nay anh không ở nhà đã xảy ra chút chuyện”.

“Chuyện gì vậy?”, Bạch Diệc Phi hỏi.

"Thành phố Bắc Hải định xây dựng một tuyến đường sắt cao tốc nối liền với thành phố Hoa Thượng, mà khu vực gần với đường sắt cao tốc này có hàng nghìn mẫu đất trống cần được khai thác và xây dựng. Những người trong Hiệp hội liên minh doanh nghiệp quyết định giao dự án này cho một doanh nghiệp thực hiện”.

Bạch Diệc Phi lập tức vui mừng nói: "Vậy thì tốt quá! Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thế nào mà anh lại quên vợ anh chính là chủ tịch của Hiệp hội doanh nghiệp thành phố Bắc Hải chứ nhỉ”.

Nhưng Lý Tuyết lại thở dài: "Đâu có đơn giản như anh nghĩ? Trong Hiệp hội doanh nghiệp đâu phải chỉ có mình em có tiếng nói, hơn nữa mấy ngày này em đều tập trung vào việc tìm kiếm tung tích của anh, cho nên không có đến Hiệp hội”.

“Lúc đó khi bọn họ gọi điện cho em thì em đã nói thẳng với bọn họ là để bọn họ tự họp và ra quyết định”.

"Hơn nữa, mảnh đất đó cũng không phải thuộc quyền sở hữu của chúng em, cuối cùng thì cũng vẫn phải xem ý của chủ sở hữu, họ muốn giao cho ai làm thì sẽ giao cho người đó”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì thấy cũng chẳng sao cả: “Giao cho ai cũng được, nói chung là chúng ta không thiếu tiền”.

Lý Tuyết lườm Bạch Diệc Phi sau đó liền nghiêm túc nói: “Chồng, em phải đi thủ đô rồi”.

"Cái gì?", Bạch Diệc Phi giật mình: "Tại sao? Em đi làm gì?"

Lý Tuyết cắn môi nói: "Đây là quyết định của bên trên, bọn họ muốn em và Hứa Xương đổi vị trí cho nhau”.

Bạch Diệc Phi tỏ vẻ không hiểu: "Sao lại là em? Hơn nữa theo những gì anh thấy, có phải là bất kể là ai lên làm chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp Bắc Hải thì sau cùng cũng đều phải đổi chỗ cho Hứa Xương không?”

Lý Tuyết lắc đầu: "Cái này em cũng không rõ”.

Bạch Diệc Phi nhíu mày, ôm chặt Lý Tuyết không buông: "Vậy em không đi không được à? Chúng ta không làm nữa”.

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Chồng, quyền lợi của phó chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô lớn hơn chức chủ tịch Hiệp hội liên minh doanh nghiệp tỉnh Bắc Hải nhiều”.

"Hơn nữa ...".

Lý Tuyết đang nói thì hơi dừng lại, rồi lại tiếp tục: "Chồng, em không muốn là một người tầm thường, cũng không muốn trở thành gánh nặng của anh, em muốn trở thành đôi cánh của anh, trở thành tấm khiên có thể bảo vệ cho anh”.

Tùng Vưu Duy đã chết, nhà họ Tùng chắc chắn sẽ không chịu để yên cho Bạch Diệc Phi.

Mưu kế của nhà họ Lâm cũng thất bại, Bạch Vân Bằng dặn Lý Tuyết nhắc nhở Bạch Diệc Phi phải cẩn thận.

Nhà họ Bạch, Lý Tuyết đại khái cũng đã đoán được lý do vì sao mà mình không thể sinh con, nguyên nhân có liên quan đến việc lần trước mình đi đến nhà họ Bạch ở thủ đô.

Cho nên bản thân Bạch Diệc Phi dù không muốn đi tranh giành thì cũng không được nữa rồi.

Bởi vì nếu anh không tranh thì cái anh sẽ mất chính là mạng sống của mình.

Lý Tuyết đã nghĩ thông tất cả mọi chuyện, nếu như cô đã lựa chọn người đàn ông này, vậy thì cô sẽ không giương mắt lên nhìn người đàn ông của mình bị người ta bắt nạt mà bản thân mình lại không thể làm được gì.

Cho nên, cô phải trở nên mạnh mẽ.

Sau khi Bạch Diệc Phi nghe hết câu nói của Lý Tuyết, anh cảm động đến ngây ngất, ôm lấy Lý Tuyết thật chặt nói: “Vợ, em không phải là gánh nặng của anh, em chính là tất cả động lực của anh”.

Nếu không có Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi có lẽ đã không thể hết lần này đến lần khác vượt qua được sự tuyệt vọng mà kiên trì đến phút cuối cùng, nói không chừng anh đã chết từ lâu rồi.

Lý Tuyết cũng hiểu được tâm trạng của Bạch Diệc Phi, nhưng cô lại càng hiểu rõ hơn mình buộc phải trở nên mạnh mẽ, cho nên cười nói với Bạch Diệc Phi: “Chồng, nếu anh giành được dự án này thì có thể thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Bạch ở thủ đô, đến lúc đó anh sẽ có thể đến thủ đô tìm em rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy khẽ híp mắt lại, giành được dự án này.

Nếu muốn giành được dự án này thì trở ngại lớn nhất hẳn là tập đoàn Diệp Thị.

Nếu là lúc trước thì quả thực là trở ngại, nhưng mà bây giờ, tập đoàn Diệp Thị đã không còn là điều gì to tát trong mắt Bạch Diệc Phi nữa rồi.

Bởi vì, anh đã có một số lượng lớn vàng, nhiều đến mức có thể tích thành núi.

Lối vào nơi họ đi xuống từ vách đá đã bị Triệu Thiên đốt cháy và cho nổ tung, giờ bọn họ đã không thể đi xuống bằng lối đó nữa rồi, như vậy, cái hốc cây mà bọn họ đi ra kia, sau này sẽ trở thành lối vào.

Đám người của Triệu Thiên hôm đó đã bị xử lý hết rồi, cho nên người biết được chuyện này chỉ còn lại mỗi Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ mà thôi.

Kỳ thật trước đó Bạch Diệc Phi đã từng nghĩ, anh thèm vào quan tâm cô ta có bí mật gì, chỉ cần anh nắm trong tay số vàng này thì còn phải sợ đám người kia nữa hay sao? Dứt khoát giết luôn Kỳ Kỳ là có thể giải quyết mọi trăn trở.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không giết Kỳ Kỳ.

Bởi vì, anh vẫn muốn biết bí mật mà Kỳ Kỳ vẫn chưa nói ra kia.

Dù sao thì, nếu như bạn đã biết được một chút của bí mật, khiến cho bạn cảm thấy hứng thú và tò mò, nhưng sau đó lại không được nghe tiếp nữa thì trong lòng sẽ luôn cảm thấy ngứa ngáy, thôi thúc bạn muốn biết tiếp đoạn sau.

Hiện tại tâm trạng của Bạch Diệc Phi chính là như vậy, hơn nữa dù sao thì Kỳ Kỳ vẫn chỉ là một cô gái, nếu như bảo anh đi giết thì có lẽ anh sẽ không nỡ ra tay.

Bạch Diệc Phi nghĩ, anh nên tìm ra một biện pháp giải quyết tốt hơn.

Anh chưa hề nói cho Lý Tuyết chuyện về kho vàng, cũng không phải là do anh muốn giấu diếm cô mà chỉ là cảm thấy không cần thiết mà thôi.

Hơn nữa, anh cũng đang băn khoăn, rốt cuộc có nên sử dụng đống vàng đó hay không?

Nếu như không dùng, vậy thì tất cả vẫn như lúc ban đầu, anh và Kỳ Kỳ đều không nói thì cũng chẳng có ai biết đến.

Nếu như dùng, Bạch Diệc Phi sẽ càng ngày càng thay đổi, anh cũng sẽ càng ngày càng không còn là mình nữa.

...

Mấy ngày này Lý Tuyết đều ở tại thành phố Bắc Hải để tìm Bạch Diệc Phi, tinh thần của cô vẫn luôn rất căng thẳng, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa hề từ bỏ việc tìm kiếm, mãi cho đến khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi gửi định vị của mình lên trên diễn đàn của bệnh viện…

Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn Lý Tuyết, sóng lòng trào dâng liền cúi đầu xuống hôn lên đôi môi của cô.

Khi hai đôi môi chạm nhau được một lúc, lúc Bạch Diệc Phi đang muốn tiến sâu hơn thì đột nhiên Lý Tuyết đẩy Bạch Diệc Phi ra, thấp giọng nói: “Đừng làm quá đáng, trên thuyền còn có rất nhiều người đó!”

Bạch Diệc Phi: "...".

Bây giờ đã biết trên thuyền có rất nhiều người rồi à? Sao lúc nãy nhào vào người anh thì lại không biết vậy?

...

Bạch Diệc Phi đưa Lý Tuyết trở lại khoang thuyền để nghỉ ngơi còn mình thì lại đi tìm Tô Đại Lưu.

Tô Đại Lưu sau khi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân liền lập tức đi tìm Long Linh Linh.

Vết thương trên người Long Linh Linh chưa khỏi hẳn, vẫn đang trong thời gian tĩnh dưỡng, nhưng sau khi biết được tin thì chẳng màng đến sự ngăn cản của Phùng Trác mà rời khỏi bệnh viện, sau đó thuê một chiếc du thuyền.

Tô Đại Lưu dẫn theo người vội vã chạy đến.

Trên đường đi gặp được xác của con thuyền bị chìm, lúc đó Tô Đại Lưu cứ tưởng là Bạch Diệc Phi đã gặp nạn nên cứ đau lòng mãi.

Nguyên nhân không phải là do tình cảm với Bạch Diệc Phi quá sâu sắc mà ông ta đau lòng vì không còn tiền để kiếm nữa rồi.

Đang đau lòng thì đột nhiên có âm thanh truyền đến: “Ngẩn ra đấy làm cái gì? Mau kéo tôi lên!”

Tô Đại Lưu hoàn hồn, nhìn thấy là Từ Lãng đang mặc áo phao, cho nên Tô Đại Lưu kéo Từ Lãng lên, cũng coi như là đã cứu mạng Từ Lãng.

...

“Nói qua về tình hình gần đây chút coi”, Bạch Diệc Phi nói.

Tô Đại Lưu lập tức cung kính trả lời: “Chủ tịch, tập đoàn Hầu Tước gần đây mới bung ra thông tin muốn bán lại tập đoàn, khu nghỉ dưỡng Sở Giang cũng đang rao bán”.

"Ồ, đúng rồi, Liễu Chiêu Phong được người ta cứu rồi, nghe nói là phải cắt bỏ một phần ba đường ruột, giờ thì đã được cứu sống nhưng mà gã chưa đệ đơn kiện, hơn nữa đã bị người nào đó đón đi rồi, cũng không biết là đã đi đâu”.

"Ngoài ra, bên thành phố Thiên Bắc, gần đây Diệp Ngải và người của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp qua lại tương đối gần gũi, hôm trước tôi còn nhìn thấy cô ta cũng với phó chủ tịch của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cùng nhau vào một khách sạn, đến sáng sớm ngày hôm qua mới rời đi”.

Trước khi Bạch Diệc Phi rời đi, anh đã dặn dò Tô Đại Lưu lưu tâm để ý nhiều hơn đến tình hình của bên tập đoàn Hầu Tước và Diệp Thị.

Ở thành phố Thiên Bắc, Bạch Diệc Phi dựa vào tập đoàn Thuỷ Tinh tạo lập được chỗ đứng vững chắc rồi, nhưng mà việc tập đoàn Hầu Tước bây giờ là của Diệp Hoan vẫn khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Tô Đại Lưu đương nhiên không thể tìm hiểu được tình hình của bên thành phố Thiên Bắc, nhưng mà Bạch Diệc Phi cũng đã sắp xếp cả rồi, tai mắt của Trương Hoa Bân bên đó sau khi biết được thông tin đều sẽ báo cáo lại cho Tô Đại Lưu.

Chương 595: A Vũ

Tô Đại Lưu tuy rằng nhát gan nhưng nhát gan thì cũng có điểm mạnh, đó chính là làm việc thận trọng, hơn nữa loại người như vậy thường là người khiến người ta không cảnh giác nhất.

Bây giờ Tô Đại Lưu đã tự biết mình biết ta hơn, hiệu suất làm việc cũng không tệ cho nên Bạch Diệc Phi khá yên tâm giao việc cho ông ta.

Tuy nhiên khi anh trông thấy bộ dáng của Tô Đại Lưu thì bỗng nhớ lại thuyền trưởng đã ra đi kia, không khỏi thở dài một cái, nói với Tô Đại Lưu: “Đại Lưu à, sau này ông đừng câu nệ như vậy nữa, cứ giống như mọi người là được rồi”.

“Vâng vâng vâng”, Tô Đại Lưu gật đầu khom người, thái độ rất cung kính.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lại thở dài một lần nữa.

...

Nếu Bạch Diệc Phi nhớ không lầm, Khu nghỉ dưỡng Sở Giang cũng là tài sản của tập đoàn Diệp Thị, bây giờ lại đang rao bán cùng với tập đoàn Hầu Tước, điều này nói lên cái gì?

Diệp Hoan cũng đã nhắm đến khu đất trống của thành phố Hoa Thượng kia rồi.

Trước đây Diệp Hoan từng kể cho Bạch Diệc Phi nghe về cảnh ngộ bi thảm của gã, cho nên việc giành được khu đất này đối với Diệp Hoan mà nói sẽ có tác dụng rất lớn trong việc trả thù của gã.

Bạch Diệc Phi nghĩ: nếu không phải bởi vì Lý Tuyết, chỉ xét đơn thuần đến mối quan hệ lợi ích thì có lẽ anh sẽ nhường khu đất này lại cho Diệp Hoan.

Nhưng hết cách, anh muốn được ở gần Lý Tuyết hơn một chút.

...

Sau một ngày một đêm trên biển thì thuyền cũng đã cập bến.

Cuối cùng cũng chạm được đến đất liền, điều này mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng yên tâm.

Tuy nhiên, sau khi thuyền cập bến bọn họ phát hiện ra trên bờ có hai người đang đứng, vừa hay đứng đúng ngay bên dưới chỗ đặt ván cầu.

Hai người này trông rất bình thường, cũng không gây chú ý cho những người khác.

Nhưng mà, sau khi nhìn rõ cách ăn mặc của bọn họ xong, Bạch Diệc Phi lập tức căng thẳng hẳn lên.

Trong hai người, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc quần bò rất bình thường, khuôn mặt của người đàn ông này vô cùng tinh tế, trông giống như một con búp bê sứ vậy.

Mà người còn lại là một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo đạo sỹ và búi tóc.

Sau khi nhìn thấy ông ta, Bạch Diệc Phi không nghi ngờ gì mà rất khẳng định thân phận của ông ta: Đạo Trưởng!

"Đạo Trưởng!"

Bạch Hổ và Từ Lãng cũng nhận ra, bọn họ lập tức bảo vệ Bạch Diệc Phi ở phía sau lưng mình.

Lúc này, Đạo Trưởng mới ngẩng đầu nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy Đạo Trưởng, sau lưng Bạch Diệc Phi cảm thấy căng cứng lên, vô cùng cảnh giác.

Kỳ thực, Bạch Diệc Phi có chút chột dạ.

Nói thế nào đây?

Bởi vì võ nghệ của mình có thể coi là kiểu đào tạo nhanh, chưa được tích luỹ qua thời gian dài cho nên sau khi nhìn thấy đối thủ, anh không hề phân biệt được đối thủ là cao thủ ở mức độ nào.

Nhưng sau khi nhìn thấy Đạo Trưởng thì Bạch Diệc Phi đã cảm nhận được rồi.

Đạo Trưởng chỉ dùng ánh mắt hờ hững liếc qua một cái, nhưng chỉ một cái liếc không mang chút gợn sóng này lại khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Đạo Trưởng bình tĩnh hỏi: "Hữu Khuê Tả Đằng đã chết rồi?"

Giọng nói rất nhạt, không hề có tông thăng trầm nào nhưng lại khiến cho người ta bất giác cảm thấy căng thẳng hẳn lên.

Bạch Diệc Phi cố nén cơn sóng cảm xúc trong lòng, trả lời: “Không quen, không biết”.

Lời vừa dứt, ánh mắt không hề kiêng kỵ gì của Đạo Trưởng liền ghim lên người của Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi bỗng thấy cơ thể mình như bị khoá chặt lại, anh cảm thấy dường như đến không khí xung quanh mình cũng cô đặc cả lại.

Sau đó, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Đạo Trưởng cười khẩy một cái.

Nụ cười này mang theo sự xem thường cùng khinh bỉ.

Bạch Diệc Phi bất giác nuốt một ngụm nước miếng, ngay sau đó nghe thấy Đạo Trưởng nói: “Cậu là Bạch Diệc Phi?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy, hít một hơi thật sâu, anh biết, Kỳ Kỳ từng nói, Hữu Khuê và Tả Đằng đều là đệ tử của Đạo Trưởng, hơn nữa Bạch Diệc Phi cũng biết bọn họ đều đã chết ở trên đảo rồi.

Cho nên, bây giờ Đạo Trưởng đến đây mục đích là để báo thù sao?

Chỉ là rất nhanh sau đó, lời của Đạo Trưởng đã khiến Bạch Diệc Phi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Tôi không đến đây để truy cứu nguyên nhân cái chết của bọn họ”, Đạo Trưởng hờ hững nói: “Bọn họ chống lại mệnh lệnh của sư phụ, tự ý hành động, chết không đáng tiếc”.

Bạch Diệc Phi nghe xong những lời này mặc dù thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn không giảm bớt căng thẳng, có lẽ nguyên nhân là bởi vì thân phận của Đạo Trưởng, cũng có lẽ là bởi vì thực lực của ông ta.

Nhưng bây giờ Đạo Trưởng không ra tay với anh, anh biết, hẳn là ông ta đang dè chừng điều gì đó, mà ông ta lại nói hai người kia là tự ý hành động, cho nên không truy cứu, nhưng rốt cuộc có phải là tự ý hành động hay không, chỉ sợ là chỉ có ông ta mới biết được.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới, ông ta phái người của mình đi giết người, ngược lại trở thành bị giết, đến cuối cùng lại đổ hết lỗi cho người bị phái đi là tự ý hành động. Ông ta thế này, là loại người máu lạnh vô tình đến mức nào đây.

Người như vậy, không nên động vào.

Bạch Diệc Phi bình tĩnh hỏi: “Bây giờ, có thể mời hai người tránh ra chút không?”

Đạo Trưởng nghe vậy hờ hững nói: “Giao cho tôi một người, tôi sẽ đi”.

“Ở đây đều là người của tôi, không có người mà ông muốn tìm”, Bạch Diệc Phi đáp.

Đạo Trưởng lại không tin lời của Bạch Diệc Phi mà chỉ nói nhàn nhạt: “Cậu mang theo cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta đùa chết, cho nên tốt nhất hãy giao cho tôi”.

Bạch Diệc Phi vô cùng bất đắc dĩ nói: “Chỗ của tôi thực sự không có người mà ông cần tìm”.

Thấy thế, Đạo Trưởng cười cười: “Nếu đã như vậy, thì chúng tôi sẽ tự tìm”.

“A Vũ”, Đạo Trưởng gọi một tiếng, người đàn ông có khuôn mặt tinh tế bèn bước thẳng lên tấm ván cầu đi lên trên thuyền.

Bạch Diệc Phi thấy thế sững sờ không thôi.

Bạch Diệc Phi biết, người mà Đạo Trưởng muốn tìm là Kỳ Kỳ, nếu như Kỳ Kỳ bị Đạo Trưởng đưa đi, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, dù sao thì Đạo Trưởng cũng đã phái đệ tử của mình đi giết Kỳ Kỳ rồi.

Nhưng mà, Kỳ Kỳ bây giờ lại đang nắm giữ một bí mật cực lớn, nếu như Đạo Trưởng ra tay giết luôn Kỳ Kỳ thì anh cũng không hề gì, nhưng vấn đề là, đã rơi vào tay Đạo Trưởng, bí mật này có thể giữ được nữa không?

Bạch Diệc Phi không dám cược ván bài này.

Thực ra tham vọng của anh không lớn, cho dù anh lấy được số vàng kia thì cũng chẳng làm sao, nhưng Đạo Trưởng thì khác.

Cho nên anh không thể giao Kỳ Kỳ ra được.

Một khi giao ra, nói không chừng sự hoà bình của thế giới cũng mất luôn.

Lúc này A Vũ đã bước lên tàu, chuẩn bị lục soát con tàu.

Bạch Diệc Phi lập tức ra hiệu cho Bạch Hổ.

Bạch Hổ hiểu ý, không chút do dự ôm chặt lấy người A Vũ từ phía sau.

Cùng lúc đó, Từ Lãng cũng ra tay, từ bên cạnh nhào người ra, vươn tay rút ra thanh đao của mình.

Có Bạch Hổ giữ chân thì cho dù có tránh thoát được Bạch Hổ, cũng sẽ không tránh được một đao của Từ Lãng.

Tuy nhiên, sự thật luôn khiến người ta bất ngờ.

A Vũ không hề tránh thoát Bạch Hổ, mà không hiểu gã dùng cách gì đã thay đổi luôn vị trí với Bạch Hổ.

Thanh đao của Từ Lãng cứ thế chém thẳng về phía Bạch Hổ.

Từ Lãng thấy vậy giật mình, lập tức thu lại thanh đao.

Bạch Hổ cũng bị giật mình, bất giác thả A Vũ ra cúi đầu né tránh.

Tiếp đó, A Vũ tiện tay vươn ra tóm lấy Từ Lãng, ném thẳng Từ Lãng xuống biển như ném một cọng rác.

Lại tiếp đó, lúc Bạch Hổ cúi đầu né tránh, tay còn lại của A Vũ cũng tóm được phần eo lưng của Bạch Hổ, nhe nhàng ném một cái, Bạch Hổ cũng bị ném thẳng xuống biển.

"Tõm!"

Liên tiếp hai tiếng vật nặng rơi xuống nước, hai người nối tiếp nhau bị ném xuống biển.

Chứng kiến cảnh tượng này, tất cả mọi người đều dại ra, bao gồm cả Bạch Diệc Phi.

Phải biết là, trong đám anh em của Bạch Diệc Phi, người đánh nhau giỏi nhất chính là Bạch Hổ và Từ Lãng.

Nhưng đối phương lại chỉ ra tay nhẹ nhàng vài cái đã ném thẳng hai người xuống biển.

Bạch Diệc Phi cảm nhận sâu sắc sự yếu đuối và nhỏ bé của mình.

Ở thành phố Thiên Bắc, có Bạch Hổ và Từ Lãng, thêm thực lực của Bạch Diệc Phi cũng không tệ, bọn họ gần như có thể sống một cách nghênh ngang không coi ai ra gì. Nhưng mà ở Bắc Hải, Bạch Hổ và Từ Lãng thì không đủ tầm.

Lại đem ra so sánh với người của Đạo Trưởng thì bọn họ càng miễn bàn.

Lúc này, Đạo Trưởng đột nhiên nói một câu.

“Ở đây là bến tàu, tốt nhất đừng dùng súng”.

Chương 596: Kế đánh tráo người

Bạch Diệc Phi nghe vậy, quay người lại mới chú ý đến bốn tay súng nãy giờ vẫn đang bảo vệ Lý Tuyết, đầu súng trên tay họ đã lộ ra chĩa thẳng về phía A Vũ.

Bạch Diệc Phi lập tức nhìn sang Lý Tuyết, âm thầm ra hiệu bằng mắt cho Lý Tuyết, Lý Tuyết hiểu ý liền gật đầu, nhỏ giọng nói với bốn người nọ: “Thu lại đi”.

Đúng như Đạo Trưởng đã nói, đây là bến cảng, người đông cũng rất phức tạp hơn nữa còn có camera giám sát.

Một khi nổ súng ắt sẽ gây xôn xao thu hút sự chú ý của mọi người.

Bạch Diệc Phi lúc này vô cùng phiền não, giờ không thể để A Vũ đưa Kỳ Kỳ đi được.

Đúng vào lúc này, có một người bước ra chặn trước mặt A Vũ.

"Bên trong không có người mà cậu muốn tìm”.

Lời vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngạo Kiều, sắc mặt anh ta lạnh lùng nghiêm nghi, vừa hay đứng chắn ngay trước mặt A Vũ.

A Vũ sau khi nhìn thấy Trần Ngạo Kiều thì rõ ràng sửng sốt một chút, sau đó liền dừng lại.

Bạch Diệc Phi hơi giật mình, nhìn bộ dáng của A Vũ thì hình như có quen biết Trần Ngạo Kiều, hơn nữa còn có vẻ rất coi trọng anh ta.

Bên này, Đạo Trưởng cũng khẽ cau mày, hình như họ cũng có quen biết nhau.

Trong ấn tượng của Bạch Diệc Phi, võ công của Trần Ngạo Kiều hẳn là tương đương với bọn Bạch Hổ, nhưng mà tại sao bây giờ lại có thể khiến cho A Vũ phải dừng chân trước mặt anh ta?

Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía hai người bên này, không khí cũng đột nhiên trầm lặng hẳn.

A Vũ mở miệng nói trước: "Thì ra là sư huynh à!"

Vẻ mặt của Trần Ngạo Kiều hờ hững, anh ta mở miệng nhắc lại: “Ở đây không có người mà cậu muốn tìm”.

A Vũ ngược lại không có phản ứng gì mấy, chỉ nói bằng giọng nhàn nhạt: “Nếu đã như vậy, vậy tại sao lại không cho tôi vào kiểm tra thuyền?”

Trần Ngạo Kiều không mở miệng, cứ đứng ở đó nhìn chằm chằm A Vũ, cũng không chịu nhường đường.

A Vũ thấy vậy thì gương mặt có chút nghiêm túc nhưng gã lại không hề có ý định ra tay với Trần Ngạo Kiều, sau đó chỉ liếc mắt nhìn Đạo Trưởng một cái rồi nhẹ giọng nói: “Quả thực tôi không thể đánh lại được anh, nhưng anh cũng đánh không lại đại sư huynh”.

"Kém hẳn một bậc đó!"

Bạch Diệc Phi nghe vậy sửng sốt, híp mắt lại nhìn Trần Ngạo Kiều.

Lúc nãy A Vũ chỉ dùng một chiêu đã ném cả Bạch Hổ và Từ Lãng xuống nước, nhưng giờ gã lại nói là gã đánh không lại Trần Ngạo Kiều.

Ý tức là Trần Ngạo Kiều còn giỏi hơn cả A Vũ, chứ không phải như là anh đã nghĩ.

Trần Ngạo Kiều trước đó đã giấu diếm thực lực của chính mình

Tại sao vậy?

Bạch Diệc Phi bất giác nhíu mày, Trần Ngạo Kiều vốn dĩ đã khác với người bình thường, anh ta còn lấy danh nghĩa của Bạch Diệc Phi để lập nên tổ chức Cuồng Sa, nếu như Trần Ngạo Kiều có tâm tư khác, vậy…

Lúc này, các thuyền viên cũng đang bước ra.

Bọn họ đi đến chỗ ván cầu để chuẩn bị xuống thuyền thì lại nhìn thấy tình hình như vậy nên nhất thời chẳng hiểu ra sao.

Trần Ngạo Kiều thấy vậy thì hơi nghiêng người giống như đang gật đầu với đám thuyền viên.

Thấy vậy, đám thuyền viên mới cẩn thận bước xuống khỏi thuyền.

Tuy nhiên, khi đám người đi ngang qua phía trước mặt A Vũ thì bị chặn lại.

Trần Ngạo Kiều nói bằng giọng nhàn nhạt: "Thuyền viên của một con tàu khác, để bọn họ đi”.

A Vũ quay đầu nhìn Đạo trưởng, Đạo Trưởng khẽ gật đầu.

A Vũ bước tránh sang một bên, đám thuyền viên lúc này mới đi ngang qua chỗ của A Vũ.

Tuy nhiên, sau khi đám thuyền viên này đều đã ở trên ván cầu thì A Vũ lại đột nhiên dậm mạnh chân khiến tấm ván cầu lắc lư rất mạnh.

Đám thuyền viên cũng bị lắc lư theo.

Nhưng trong đó lại có một thuyền viên bị lắc lư mạnh hơn hẳn những người khác, trông vô cùng nổi bật.

A Vũ ngay lập tức nhìn vào người thuyền viên đó.

Sau đó, một tiếng kêu vang lên.

"Aaa!"

Thuyền viên nọ trượt chân ngã nhào khỏi tấm ván cầu.

"Tõm!"

Rơi thẳng xuống biển.

Lúc thuyền viên nọ rơi xuống, A Vũ liền nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này, là một người đàn ông, hơn nữa giọng nói cũng là của đàn ông, quả thực không phải là người mà gã muốn tìm nên quay ra lắc đầu với Đạo Trưởng.

Trên bến cảng, Bạch Hổ và Từ Lãng đã bò được lên bờ, họ tiện tay cũng lôi luôn người thuyền viên nọ lên theo.

Trần Ngạo Kiều nhìn về phía Đạo Trưởng, đột nhiên cất giọng hỏi ông ta: “Nếu như để cho sư phụ anh biết được anh muốn động vào Kỳ Kỳ, không biết sư phụ của anh sẽ có phản ứng thế nào?”

Lời nói vừa dứt, A Vũ lập tức nhíu chặt mày lại.

Đạo Trưởng vẫn giữ biểu cảm như trước, thờ ơ nói: “Không, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải đang tìm Kỳ Kỳ”.

A Vũ nghe thấy câu này thì thấp giọng nói với Trần Ngạo Kiều: “Kỳ Kỳ quả nhiên đang ở bên trong!”

Nói xong, A Vũ bèn đi thẳng vào bên trong khoang thuyền.

Trần Ngạo Kiều ngay lập tức đưa tay chặn A Vũ lại, A Vũ đột nhiên nhào người tung một cú đấm về phía Trần Ngạo Kiều.

Thấy vậy, Trần Ngạo Kiều vung tay lên cũng tung ra một đấm.

Hai cú đấm va chạm mạnh vào nhau, nhất thời A Vũ bị phản lực dội lại khiến cho lùi mấy bước về phía sau.

Ai mạnh ai yếu, nhìn là rõ.

Bạch Diệc Phi không khỏi kinh hãi nhìn sang Trần Ngạo Kiều.

Nhưng A Vũ lại nở một nụ cười kỳ lạ sau đó tiếp tục xông lên.

Lúc này, Đạo Trưởng đột nhiên nói: "A Vũ, thôi bỏ đi”.

A Vũ nghe vậy lập tức dừng lại, khó hiểu nhìn chằm chằm Đạo Trưởng.

Biểu cảm trên mặt Đạo Trưởng ngàn năm không đổi, trong lòng Bạch Diệc Phi không nhịn được nghĩ: chuyện gì mới có thể khiến khuôn mặt ông ta nặn ra chút biểu cảm đây?

Đạo Trưởng hờ hững nói: "Đi thôi".

A Vũ thấy vậy hơi khựng lại, nhưng gã không dám làm trái mệnh lệnh của Đạo Trưởng, chỉ đành trừng mắt nhìn Trần Ngạo Kiều một cái rồi xoay người rời đi.

Bạch Diệc Phi nhìn Đạo Trưởng và A Vũ bước lên một chiếc Bentley, phải đến sau khi chiếc Bentley này lái ra khỏi bến tàu thì bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

...

Trong chiếc Bentley, A Vũ không hiểu tại sao Đạo Trưởng lại không tiếp tục tìm nữa: “Sư huynh, Cửu Tam có Trần Ngạo Kiều, đối với hai người chúng ta đều không thành vấn đề, tại sao lại…”.

Đạo Trưởng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hờ hững nói: "Vấn đề là trong khoang thuyền, người đã không còn ở đó nữa rồi”.

“Hả?”, A Vũ hơi giật mình, có phần kinh ngạc.

Trước khi thuyền cập bến thì bọn họ đã đứng sẵn ở trên bờ để đợi rồi, sau khi thuyền vừa mới cập bến thì gã vẫn đứng chặn ở đó, nếu như Kỳ Kỳ đi ra thì chẳng có lẽ nào gã lại không nhận ra được.

Chẳng lẽ là nhóm thuyền viên kia?

Nhưng mà gã vẫn luôn quan sát rất kỹ, đều không thấy Kỳ Kỳ.

Đạo Trưởng thấy vậy chỉ hờ hững nói: “Người rơi xuống biển và người được vớt lên không cùng một người”.

“Cái gì?”, A Vũ ngạc nhiên không thôi.

Đột nhiên, A Vũ nhớ tới, lúc người nọ bị kéo lên cũng là lúc mà Trần Ngạo Kiều chất vấn Đạo Trưởng, gã hầu như chỉ tập trung vào Trần Ngạo Kiều, hầu như không chú ý đến cái người bị kéo lên kia.

A Vũ liếc mắt nhìn Đạo Trưởng, nói: “Vậy sư huynh vì sao lại… tha cho cô ta?”

Đạo trưởng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ xe ô tô, không lên tiếng.

A Vũ thấy vậy liền cảm thấy hơi xấu hổ, bởi vì bản thân đã hỏi một câu hỏi vô cùng ngu ngốc.

Nếu như bọn họ vào trong khoang thuyền, bí mật xử lý Kỳ Kỳ thì sẽ không có ai hay biết, nhưng mà Kỳ Kỳ đã lên bờ rồi, bến cảng lại có nhiều camera giám sát như vậy, muốn giết Kỳ Kỳ thì sẽ bị Tân Thu phát giác rất nhanh.

Trên thực tế, nếu như Kỳ Kỳ tự mình đi ra thì có lẽ Đạo Trưởng cũng sẽ không dám ra tay một cách trắng trợn.

Nhưng bọn họ vì để đảm bảo cho nên vẫn chọn lựa cách an toàn hơn, tránh khỏi tầm mắt của Đạo Trưởng.

Tuy nhiên, bọn họ không ngờ được là Đạo Trưởng vẫn nhìn thấu được kế hoạch của họ.

Lúc này, Đạo Trưởng hờ hững mở miệng: “Tiểu sư muội bí mật đưa Bạch Diệc Phi theo, chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với Bạch Diệc Phi, hơn nữa theo như thông tin mà Hữu Khuê và Tả Đằng truyền về nói rằng cô ta đã bị thương rất nặng”.

"Bạch Diệc Phi có một người vợ xinh đẹp, tình cảm giữa bọn họ cũng rất thắm thiết, chắc chắn không thể nảy sinh tình cảm với tiểu sư muội”.

"Cho nên, anh ta hẳn là không nên để tâm đến sự sống chết của tiểu sư muội mới đúng”.

"Nhưng rất rõ ràng, anh ta không hề muốn giao tiểu sư muội cho tôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.