Một Bước Lên Tiên Full Dịch

Chương 585-593




Chương 585: Thực lực của Trần Ngạo Kiều

Thanh gỗ mà Kỳ Kỳ dùng để đâm anh là một thanh gỗ dài cỡ một cánh tay, là do lúc Bạch Diệc Phi mở thùng gỗ ra không may làm vỡ thùng khiến thanh gỗ này văng ra.

Khi bọn họ chuẩn bị ra khỏi hang động, Bạch Diệc Phi không hề nhìn thấy Kỳ Kỳ đi qua nhặt thanh gỗ đó, nói như vậy tức là lúc mà bọn họ leo ra ngoài thì thanh gỗ kia đã ở trên người cô ta rồi.

Bạch Diệc Phi vẫn luôn coi chừng Kỳ Kỳ, ngoại trừ lúc anh đang ngủ mà thôi.

Lúc đó vốn là anh định diễn kịch để lừa cô ta, nhưng không ngờ anh lại ngủ thiếp đi mất, đợi đến lúc tỉnh lại thì Kỳ Kỳ đã ngồi ở một chỗ rất xa sau đó không động đậy nữa.

Cho nên, Kỳ Kỳ ngay từ đầu đã biết anh đang lừa cô ta.

Mà Kỳ Kỳ chỉ tương kế tựu kế, giả vờ như không biết, còn đồng ý trả lời một số câu hỏi, thực ra cũng là để có được sự tin tưởng của Bạch Diệc Phi.

Như vậy, tất cả những gì Kỳ Kỳ nói với anh chưa hẳn đều đã là sự thật.

Bạch Diệc Phi đột nhiên giật mình, anh lại nghi ngờ tuổi tác thật của Kỳ Kỳ, cô ta thực sự chỉ là một cô gái 19 tuổi hay sao?

...

Bên này, Lý Tuyết và bốn người áo đen đợi nhóm người Bạch Hổ quay về nhưng không ngờ lại xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn.

Lý Tuyết đợi lâu cũng chán bèn nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên bắt đầu nghiên cứu.

Trước đây Lý Tuyết chưa từng động đến những thứ này, cô đang định nghiên cứu một chút xem sao thì tên Tóc vàng vốn đã bị trúng mấy viên đạn lúc nãy đột nhiên đứng bật dậy sau đó khống chế bóp chặt cổ Lý Tuyết rồi dùng súng dí vào đầu cô.

"Không được nhúc nhích!"

Bốn vệ sỹ thấy vậy thì không dám có hành động gì nữa.

Tóc vàng quát lên: "Bỏ súng xuống!"

Bốn vệ sỹ liếc nhìn nhau rồi đành bỏ súng xuống.

Nhưng Lý Tuyết lại không hề sợ hãi giống như trước kia nữa, mà ngược lại cô càng bình tĩnh hơn.

Một người trong số bốn vệ sỹ nói: “Mày muốn làm cái gì?”

Tóc vàng lạnh lùng nói: "Để tao đi, tao sẽ không giết cô ta”.

Lời vừa dứt, bốn vệ sỹ lại liếc mắt nhìn nhau lần nữa, cũng hết cách, bọn họ chỉ đành phải đồng ý.

Nhưng mà lúc bọn họ đang định gật đầu thì Lý Tuyết lại đột nhiên nói: “Không thể được!”

"Cô nói gì?"

Tóc vàng ngây ra, bốn vệ sỹ kia cũng giật mình.

Lý Tuyết lạnh lùng nói: "Chồng của tôi bị các người đánh thành như vậy, muốn đi, tuyệt đối không được!”

"Tôi đã nói rồi, kẻ nào làm chồng tôi bị thương, phải chết!”

Nói xong, Lý Tuyết giơ khẩu súng trong tay lên và chĩa vào vai của mình.

"Pằng!"

Viên đạn lập tức xuyên qua vai Lý Tuyết, sau đó cắm thẳng vào cổ họng của Tóc vàng rồi bay ra ngoài từ phía sau gáy của gã.

Tóc vàng vẫn còn đang kinh hãi trước câu nói của Lý Tuyết thì trên cổ gã đã bị xuyên thủng một lỗ.

Tóc vàng vật ra trên đất chết không nhắm mắt.

Bốn vệ sĩ lập tức bước tới trước đỡ lấy người Lý Tuyết.

"Cô thế nào rồi?", họ lo lắng hỏi.

Lúc trước khi xuất phát, Bạch Vân Bằng đã dặn dò bọn họ, cho dù bọn họ có chết thì cũng phải bảo vệ bằng được Lý Tuyết. Nếu như Lý Tuyết gặp phải chuyện gì thì sợ rằng bọn họ cũng chỉ có nước chết.

Trên trán Lý Tuyết lấm tấm mồ hôi lạnh, bị viên đạn bắn xuyên qua người làm sao có thể không sao đây?

Nhưng Lý Tuyết vẫn nghiến răng nói: "Không sao".

Các vệ sĩ thấy vậy đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó nói: “Cô Lý Tuyết, để chúng tôi đợi ở đây, cô trở về thuyền trước để bác sĩ Lưu kiểm tra và băng bó cho cô đã”.

"Không", Lý Tuyết kiên quyết nói: "Tôi muốn tự tay báo thù cho chồng mình!”

Bản lĩnh của Đầu trọc không tệ cho nên nếu muốn chạy trốn thì quá dễ dàng, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải mang theo cái tên Triệu Thiên phiền toái này.

Nhưng thân phận của Triệu Thiên ở tại đảo Lam này rất đặc biệt, Đầu trọc không thể không mang theo gã.

Đầu trọc nhìn lại nhóm người đang đuổi theo phía sau nghiến răng, đặt Triệu Thiên xuống: “Cút đi cho ông!”

Triệu Thiên đã bị doạ cho sợ khiếp vía ra rồi, sau khi bị thả xuống đất liền lập tức co cẳng chạy.

Đầu trọc thì lại xoay người xông về phía nhóm người đuổi theo.

Lúc Bạch Diệc Phi và Đầu trọc đánh nhau thì anh đã biết thực lực của gã hơn hẳn mình.

Mà thực lực của Bạch Hổ và Từ Lãng hiện tại cũng ngang ngửa với Bạch Diệc Phi cho nên khi thấy Đầu trọc đột nhiên quay lại, xông phi về phía Từ Lãng thì anh ta vội vàng bắt chéo hai tay để cản lại cú xông phi của gã.

Tuy nhiên sức mạnh của Đầu trọc hơn hẳn bọn họ, cho nên Từ Lãng phải lùi lại liên tiếp mấy bước mới có thể đứng vững được.

Gã đầu trọc mượn lực từ cú đạp trên người Từ Lãng quét chân sang ngáng đá về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ dùng cánh tay phải chặn lại rồi nhấc chân đạp về phía Đầu trọc.

Nhưng Đầu trọc lại vòng tay ôm chặt lấy đùi của Bạch Hổ quăng người anh ta ra xa.

Bạch Hổ chật vật tiếp đất, biểu cảm nghiêm trọng liếc mắt nhìn Từ Lãng, sau đó lập tức xông về phía Đầu trọc, Từ Lãng cũng lôi thanh đao của mình ra.

Cả ba lập tức xông vào đánh nhau.

Thực lực của Đầu trọc không hổ là hơn hẳn bọn họ, hai đánh một mà vẫn chưa hề yếu thế.

Lại nhìn sang Bạch Hổ và Từ Lãng.

Một người thì bị quăng ngã hai lần, một người trong tay cầm đao nhưng đã bị đá văng còn ăn thêm một cú đạp.

Hai người bò dậy, đúng lúc đang định xông lên thì Trần Ngạo Kiều đuổi kịp đến nơi, quay ra nói với bọn họ: “Hai người đuổi theo tên kia đi, gã này giao cho tôi”.

Bạch Hổ và Từ Lãng bốn mắt nhìn nhau, nói thực, biết nhau đã lâu mà bọn họ không hề biết thực lực của Trần Ngạo Kiều đến đâu, nhưng Trần Ngạo Kiều nói đúng, Lý Tuyết bảo bọn họ phải bắt được cả hai người về, cho nên tên còn lại cũng không thể để xổng mất!

Cho nên Bạch Hổ và Từ Lãng đồng thời chạy đuổi theo hướng mà Triệu Thiên chạy trốn.

Cùng lúc đó, người của Cuồng Sa cũng đuổi kịp đến nơi.

Trần Ngạo Kiều lập tức ra lệnh: “Viện binh của đối phương đến rồi, mấy người đi giúp Bạch Hổ”.

Người của Cuồng Sa chỉ hành động theo mệnh lệnh chứ tuyệt đối không hỏi nguyên nhân, cho nên sau khi Trần Ngạo Kiều ra lệnh thì bọn họ lập tức đuổi theo Bạch Hổ.

Một mình Trần Ngạo Kiều đánh nhau với Đầu trọc.

Đầu trọc thấy vậy thì mừng như điên.

Quả thực Đầu trọc không muốn để Triệu Thiên gặp phải bất trắc gì, nhưng mà giờ khắc hiểm nguy đương nhiên mạng của mình vẫn quan trọng hơn, cho nên gã cũng không vội đi ngăn nhóm người Bạch Hổ lại.

Đầu trọc nhìn một mình Trần Ngạo Kiều thì đột ngột nở nụ cười: “Nhãi con, quá tự tin không phải là chuyện tốt đâu”.

Trần Ngạo Kiều cũng là một thành viên của Cuồng Sa cho nên cách ăn mặc cũng giống với Cuồng Sa, đều đeo bịt mặt, mà sau khi nghe thấy câu nói của Đầu trọc xong,Trần Ngạo Kiều cũng chẳng quan tâm mà chỉ nhìn về phía xa.

“Vừa rồi tao đã thấy mày ra tay rồi, bản lĩnh không tệ nhưng vẫn chưa đạt đến cấp của tao đâu, một mình mày đánh nhau với tao thì chỉ có nước chết!”, Đầu trọc cười lạnh.

Lúc nãy khi người mặc áo đen xông đến, Đầu trọc đã để ý hết, bởi vì Trần Ngạo Kiều là người đánh giỏi nhất trong nhóm người nhưng so ra thì vẫn còn kém gã nhiều.

Đầu trọc nói tiếp: “Thực ra tao hiểu, đám chúng mày chẳng qua cũng chỉ muốn lập công trước mặt ông chủ mà thôi, cho nên muốn một mình ôm hết việc”.

"Nhưng mà mày cũng phải có cái vốn dắt lưng đã, nếu không thì chỉ có thể chết vì cái ngu của mình mà thôi!”

Nói xong, Đầu trọc bước về phía Trần Ngạo Kiều.

Đúng vào lúc Đầu trọc chỉ còn cách Trần Ngạo kiều khoảng năm mét thì Trần Ngạo Kiều xoay người, không nhanh không chậm mà nhìn thẳng vào mắt Đầu trọc.

Ánh mắt này khiến cho Đầu trọc ngây cả người.

Không biết tại sao, ánh mắt này của Trần Ngạo Kiều khiến cho gã cảm thấy sợ hãi.

Trần Ngạo Kiều hờ hững nói: “Thật là bất ngờ, Đạo Trưởng lại phái hai đệ tử mà gã tâm đắc nhất đến đây”.

Nghe vậy, Đầu trọc kinh hãi: “Mày là ai?”

Trần Ngạo Kiều vẫn hờ hững như cũ: “Hữu Khuê Tả Đằng liên hợp thì còn có chút đáng coi, nhưng đáng điếc là Tả Đằng đã bị chết trong lạc đạn rồi, còn mày…”.

Còn chưa nói xong, Trần Ngạo Kiều đã ra tay.

Tốc độ của Trần Ngạo Kiều rất nhanh, Đầu trọc chỉ biết là anh ta đã ra tay nhưng ngay giây sau thì đã xuất hiện ở trước mặt gã rồi.

Đầu trọc giật mình kinh hãi, vội vàng ra đòn tấn công.

Trần Ngạo Kiều cũng không chút do dự ra đòn.

"Rầm!"

Hai nắm đấm va chạm mạnh vào nhau.

Chương 586: Uy hiếp

Hữu Khuê văng ngược lại, phun ra một ngụm máu.

“Rầm!”

Gã đâm sầm vào một thân cây rồi mới vật ra đất.

Gã đang định bò dậy thì Trần Ngạo Kiều đã đi tới đạp lên ngực gã khiến gã không thể động đậy nổi.

Hữu Khuê sợ hãi mà nhìn Trần Ngạo Kiều, không thể nào tin nổi: “Sao… Sao có thể? Không thể nào…”.

“Mày… Là ai?”

Trần Ngạo Kiều lột khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt thật của mình.

Khi Hữu Khuê nhìn thấy khuôn mặt của anh ta thì đơ người, càng thêm sợ hãi.

“Sư thúc…”.

Trần Ngạo Kiều lạnh lùng nói: “Cho mày cơ hội nói lời trăn trối”.

Lúc này, sự sợ hãi của Hữu Khuê đã đạt đến độ không thể hình dung nổi, cơ thể run lên cầm cập, có thể thấy gã khiếp sợ đến mức nào.

Hữu Khuê lắp bắp cầu xin: “Sư thúc… Có thể… Tha cho tôi không?”

“Không thể”.

“Tại sao?”, Hữu Khuê sợ hãi mà nhìn Trần Ngạo Kiều.

Trần Ngạo Kiều nói với một khuôn mặt vô cảm: “Bởi vì mày động vào người mày không nên động”.

“Ai?”, lúc đầu Hữu Khuê cho rằng Trần Ngạo Kiều là người của Bạch Diệc Phi nhưng sau khi biết được thân phận của anh ta, gã cảm thấy Bạch Diệc Phi không thể khiến anh ta nghe lời được.

“Bạch Diệc Phi”, Trần Ngạo Kiều lạnh lùng trả lời: “Anh ta là sư đệ của tao, hay nói cách khác cũng là sư thúc của mày”.

Đồng tử Hưu Khuê co chặt, mắt gã trợn trừng, không thể nào tin nổi.

Đạo Trưởng ra lệnh cho gã và Tả Đằng giết chết Kỳ Kỳ.

Lúc gã gặp Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không để ý.

Nhưng gã không ngờ rằng, Bạch Diệc Phi cũng là đệ tử của Tử Y, xét về vai vế, anh còn đứng trên gã.

Trần Ngạo Kiều cúi đầu lạnh lùng nói: “Sư phụ dặn, đệ tử của sư bá, Đạo Trưởng có ý làm phản, khi gặp thì không cần nương tay”.

“Tao đánh không lại Đạo Trưởng, cũng không giết được gã, nhưng giết đám tạp nham như chúng mày thì không vấn đề gì”.

“Sư thúc tha mạng! Sư thúc…”, Hữu Khuê sợ hãi kêu lên.

Nhưng gã còn chưa dứt lời, Trần Ngạo Kiều đã vô tình mà cho gã một cước.

“Rầm!”

Lại một tiếng động mạnh vang lên.

Hữu Khuê bị đạp bay, đầu gã đập thẳng vào thân cây sau người khiến thân cây đứt lìa, mà gã cũng đã chết.

Trần Ngạo Kiều bình thản rút chân lại, không thèm liếc gã mà quay người đi về.

“Chỉ cần tao ở đây thì sẽ không để ai bắt nạt sư đệ và sư muội”.

Lúc Trần Ngạo Kiều trở về thuyền thì đã đeo khẩu trang lại. Lúc đi qua Kỳ Kỳ, anh ta dừng lại một lát, sau đó lặng lẽ đi thẳng.

Không lâu sau, người đuổi theo Triệu Thiên cũng trở lại.

Lý Tuyết bị thương, Lưu Hiểu Anh mau chóng đỡ cô đi băng bó.

Trong một khoang thuyền, Lưu Hiểu Anh cắt phần áo trên vai Lý Tuyết ra, nhìn thấy vết thương của cô thì giật mình: “Sao cô lại bị thương? Ai làm?”

Lý Tuyết khẽ lắc đầu, cắn răng nhịn đau trả lời: “Tôi tự làm”.

“Hả?”, Lưu Hiểu Anh ngây ra.

Lý Tuyết hít sâu, chậm rãi nói: “Giúp tôi giữ bí mật”.

Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì im lặng không nói.

Cô ta cảm thấy Lý Tuyết đã thay đổi, trở nên thật xa lạ. Điều này khiến cô ta cảm thấy mình dường như chỉ mới quen biết cô.

Đột nhiên, tạp âm vang lên dữ dội.

Tiếp đó, người ngoài khoang thuyền gào lên: “Bọn chúng đuổi đến rồi!”

“Tất cả chuẩn bị!”

Mọi người đều đi ra khỏi khoang tàu.

Trên đầu bọn họ có một chiếc trực thăng xuất hiện, trên đất liền cũng có rất nhiều người.

Là Triệu Quát đến cứu con trai Triệu Thiên.

Đi kèm với tạp âm từ cánh quạt trực thăng là tiếng người gào lên.

“Người trên thuyền nghe đây, lập tức bỏ vũ khí, xuống thuyền đầu hàng, nếu không bọn tao sẽ cho nổ thuyền!”

Âm thanh ồn ào khiến Bạch Diệc Phi đang bị băng bó toàn thân tỉnh lại.

Anh mở mắt thì nhìn thấy chị em nhà họ Dương đang rụt rè ngồi một bên.

Dương Xảo thấy Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì lập tức tiến lên hỏi: “Anh Bạch, anh muốn uống nước không?”

Dương Lâm thấy vậy thì đã rót sẵn nước.

Bạch Diệc Phi cũng không nhiều lời bởi anh thật sự khát rồi. Chạy trốn suốt hai ngày trời, uống mấy giọt nước không thấm vào đâu, vì thế anh nhận lấy cốc nước mà Dương Lâm đưa, uống ừng ực vài hớp mới đặt xuống.

Sau đó, anh cố gắng đứng dậy.

“Anh Bạch, sao anh lại bị thương nặng như vậy?”, Dương Lâm sợ sệt hỏi.

Bạch Diệc Phi xua tay: “Không sao, anh đã nói là sẽ đưa hai người rời đi thì nhất định sẽ làm được, nhưng bây giờ có chút phiền phức”.

Nói xong, anh cười khổ.

Bạch Diệc Phi đi ra ngoài, Dương Xảo tiến lên đỡ lấy anh. Anh nhìn khuôn mặt cô ta, cười nói: “Bây giờ cô có thể yên tâm mà dùng khuôn mặt thật của mình rồi”.

Dương Xảo vốn rất xinh đẹp, nếu không phải vì bảo vệ bản thân thì cô ta cũng không biến mình trở nên xấu xí như vậy.

Nghe Bạch Diệc Phi nói thế, Dương Xảo hơi khựng lại, mắt đỏ lên.

Là con gái, ai chẳng muốn mình trông thật xinh đẹp.

Bạch Diệc Phi đi ra ngoài, lúc đi qua khoang của Kỳ Kỳ thì nhìn thấy Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh cũng tiến lên đỡ lấy anh.

Bạch Diệc Phi nhìn cô ta, nhưng cô ta lại cúi đầu không nhìn anh. Anh muốn hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi, bây giờ không phải là lúc thích hợp.

Vì thế Bạch Diệc Phi hỏi chuyện khác: “Có thuốc nào có thể khiến người ta mất hết sức không? Loại có thể dùng lâu dài ấy”.

“Có”, Lưu Hiểu Anh gật đầu.

Bạch Diệc Phi cũng gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Hai cô gái đỡ Bạch Diệc Phi ra khỏi khoang tàu.

Người phụ nữ Kỳ Kỳ này rất phiền phức, nhất định phải giải quyết cho gọn ghẽ.

Giết cô ta thì hơi đáng tiếc vì dù sao cô ta cũng biết rất nhiều bí mật.

Nếu không giết thì phải chữa thương cho cô ta, nhưng cô ta mà lành lặn thì những người ở đây đều không phải đối thủ của cô ta, lúc đó sẽ rất phiền phức.

Bạch Diệc Phi đi ra boong tàu, làn gió nhẹ lướt qua mặt khiến anh cảm thấy thoải mái, ngay cả vết thương trên người cũng không còn quá đau đớn nữa.

Sau đó anh nhìn Triệu Thiên đang bị trói ở một bên, khóe môi cong lên.

Chiếc máy bay trực thăng vẫn lơ lửng trên không, bốn phía đều bị vây kín. Bạch Diệc Phi bình thản, không hề hoảng loạn.

Anh giãy khỏi Dương Xảo lúc này đã sợ đến mặt trắng bệnh, cùng Lưu Hiểu Anh đang vô cùng lo lắng, từ từ đi đến trước mặt Triệu Thiên.

Sau đó anh túm tóc gã, ấn đầu gã lên lan can, hét với chiếc trực thăng: “Có giỏi thì chúng mày cho nổ đi!”

Người trên trực thăng thấy vậy thì đều sây sẩm mặt mày, không ai dám cho nổ tàu.

Bởi vì cậu chủ Triệu Thiên của bọn chúng đang ở trên đó.

Người ở trên trực thăng chỉ đành tiếp tục hét lên: “Thả cậu chủ của bọn tao ra thì bọn tao có thể tha cho mày”.

Bạch Diệc Phi cười giễu cợt, sau đó nói với Bạch Hổ: “Chạy thuyền”.

“Về nhà!”

Đám người thấy thuyền khởi động thì hoảng hốt, lại gào lên lần nữa: “Người trên thuyền, bọn mày suy nghĩ cho kỹ, mau thả cậu chủ của bọn tao ra, bọn tao có thể tha cho chúng mày, nếu chúng mày không thả thì cứ đợi mà chết trên biển đi!”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi bật cười, sau đó rút mã tấu của Từ Lãng ra, không hề do dự mà đâm vào chân Triệu Thiên.

“A!”

Chương 587: Chặt đầu Triệu Thiên

Triệu Thiên kêu lên thảm thiết.

Người trên trực thăng kinh hoảng.

“Dừng tay!”

“Không được động vào cậu chủ của bọn tao!”

“Câm mồm”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng.

“Mẹ nó, bớt đe dọa nhau đi, có giỏi thì chúng mày nổ tàu đi!”

“Thả nó thì sẽ tha cho bọn tao? Đệt mẹ mày!”

“Bọn mày ngu thì cho rằng bọn tao cũng đần à?”

“Không có thành ý lại còn dám uy hiếp tao, cút hết cho tao!”

Người trên trực thăng sững sờ.

Triệu Thiên đang nằm trong tay Bạch Diệc Phi, bọn chúng không dám làm gì, cuối cùng chỉ đành đứng im nhìn anh rời khỏi Lam đảo.

Chiếc trực thăng đi sau con thuyền nhưng không dám đến gần, cũng không dám cách quá xa, bọn chúng sợ Bạch Diệc Phi sẽ ra tay với Triệu Thiên.

Cuối cùng cũng rời khỏi Lam đảo, Bạch Diệc Phi không khỏi thờ dài.

Đột nhiên, anh phát hiện rất lâu rồi mà vẫn không thấy Lý Tuyết đâu nên hỏi: “Vợ tôi đâu?”

Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì lập tức trả lời: “Chị dâu mệt rồi, đang nghỉ ngơi ở trong phòng”.

Những người khác đều giữ im lặng.

Bạch Diệc Phi không để ý, cũng không nghĩ nhiều.

Đảo Lam cách đất liền rất xa, trên thuyền có nguyên liệu tích trữ nên không vấn đề gì nhưng trực thăng thì khác. Vì thế, sau khi đi theo một lát thì chiếc trực thăng buộc phải quay về.

Nhưng không lâu sau, phía xa xa lại có rất nhiều chiếc thuyền máy xuất hiện.

Triệu Thiên lúc này đã đau đến chết đi sống lại, kêu rên: “Thả tôi ra, cầu xin các người thả tôi ra, các người muốn gì cũng được, tôi có thể cho các người rất nhiều tiền”.

Mọi người nghe vậy thì đều không thèm quan tâm.

Bạch Diệc Phi nhìn đám thuyền máy rồi hỏi Triệu Thiên: “Nói thử xem mày đã giết bao nhiêu người rồi?”

“Không, tôi chưa từng tận tay giết ai cả”, Triệu Thiên vội lắc đầu.

Bạch Diệc Phi lạnh giọng: “Chỉ cần mày ra lệnh thì đều tính”.

Triệu Thiên nghe vậy thì khựng lại, không dám nói dối, chỉ đành nói: “Không… Không nhớ…”.

Trên đảo Lam, bọn gã là hoàng đế, không nhớ giết bao nhiêu người cũng là hợp lý.

Bạch Diệc Phi đột nhiên túm chặt tóc Triệu Thiên, sau đó kéo gã đến boong tàu đối diện với mấy chiếc thuyền.

“Quỳ xuống!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.

Không cần anh phải nói nhiều Triệu Thiên đã lập tức quỳ xuống. Gã đã bị anh dọa sợ đến nhũn chân.

Bạch Diệc Phi đi đến trước mặt Chung Liên nói: “Cho tôi mượn đao của cô”.

Đao của Chung Liên khác với những thanh đao bình thường. Nó rất nặng, vì thế cho dù là Bạch Diệc Phi thì khi cầm vẫn cảm thấy hơi khó khăn.

Anh cầm thanh đao, đi đến trước mặt Triệu Thiên.

Triệu Thiên nhìn thấy thanh đao thì run lẩy bẩy, tè cả ra quần.

“Đừng, đừng giết tôi… Xin anh, đừng giết tôi…”.

Bạch Diệc Phi mặt không cảm xúc: “Những người mày giết cũng cầu xin mày thế này, sao mày không tha cho bọn họ?”

“Không, tôi không giết người, tôi không giết người…”, Triệu Thiên lắc đầu lia lịa.

Những chiếc thuyền máy đã đến gần, có người cầm loa hét lên với Bạch Diệc Phi: “Người trên thuyền nghe đây, các người đã bị bao vây rồi, biết điều mau thả cậu chủ của bọn tao ra!”

Bạch Diệc Phi khinh thường: “Nghe thấy rồi. Chúng nó vẫn không rõ tình thế nhỉ, ở trên Lam đảo quen rồi thì thật cho rằng mình to bằng trời à?”

“Đến lúc này rồi mà chúng nó còn cho rằng quyền chủ động còn nằm trong tay mình, còn ra vẻ vênh váo với tao, cho rằng người trên đời này đều phải nghe theo nó, đúng là buồn cười!”

“Cho chúng mày biết, tao lại sợ quá cơ!”

Nói xong, Bạch Diệc Phi hét lên: “Giỏi thì xông lên, tao mời chúng mày xem trò hay!”

Người trên thuyền máy sững sờ.

“Hắn định làm gì?”

“Không phải định chém… cậu chủ đấy chứ?”

“Không thể nào! Ở thành phố Lam, đứa nào dám động vào người nhà họ Triệu chúng ta. Hắn không có gan làm gì cậu chủ!”

“Nhưng nơi này không phải thành phố Lam”.

“Vậy cũng không thể nào! Ở ngoài không thể tùy tiện giết người!”

“Tiếp tục hét, tao không tin hắn dám giết cậu chủ. Mày lại uy hiếp hắn, nói gì đó độc ác vào, nếu không ông chủ sẽ không bỏ qua cho chúng ta”.

Dứt lời, người trên thuyền máy lại gào lên: “Bọn mày nghe đây, nếu chúng mày dám động đến một cọng tóc của cậu chủ thì hôm nay chúng mày đừng hòng rời khỏi đây, tốt nhất là mau chóng thả cậu chủ của chúng tao ra!”

Nghe vậy, Bạch Diệc Phi híp mắt.

Hai ngày chạy trốn, trên người bị thương rất nhiều khiến anh rất mệt mỏi, hiện tại cảm thấy có hơi lảo đảo.

Nhưng anh vẫn giơ đao lên.

“Buồn cười thật đấy!”

“Không để bọn tao rời khỏi đây?”

“Vậy thì tao muốn xem xem, tao có rời đi được không!”

Bạch Diệc Phi đã giơ đao lên, tên vừa hét không dám lên tiếng.

Anh lạnh lùng nói: “Chúng mày còn dám uy hiếp tao? Thấy vui không?”

“Nếu đã vậy, tao sẽ cho chúng mày thấy kết cục của việc uy hiếp tao!”

Triệu Thiên đã vô cùng khiếp sợ, vội kêu lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi, xin anh đừng giết tôi, lũ ngu chúng mày khiêu khích hắn làm gì, câm mồm cho tao, bọn mày…”.

“Xoẹt!”

Triệu Thiên còn chưa dứt lời thì thanh đao đã hạ xuống, lướt qua cổ gã tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Nhất thời máu phun ra như suối, rơi lên lan can, boong tàu cùng biển.

Mà đầu của Triệu Thiên rơi xuống biển như một quả bóng, cơ thể gã cũng đổ ập xuống.

“Tõm!”

Âm thanh cái đầu rơi xuống biển vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi người đều im bặt.

Đám người trên thuyền máy ngây ra tại chỗ.

Ngay cả người đứng sau Bạch Diệc Phi cũng đờ ra.

Phần lớn trong số bọn họ đều đã từng giết người nhưng chưa từng dùng phương thức như hành hình thời cổ đại thế này, đao vung lên, đầu rơi xuống.

Hình ảnh ấy vô cùng rúng động.

Sắc mặt tất cả mọi người đều hơi trắng.

Dương Xảo sợ đến mức kêu lên che mắt mình, quay đầu lại thì tình cờ đâm thẳng vào lồng ngực Từ Lãng.

Từ Lãng xem đến vô cùng phấn khích, vốn còn định rút dao rạch vài nhát nhưng đột nhiên lại bị một cô gái lao vào lòng khiến cả người đều đơ ra, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Lúc này, đám người ở đối diện cuối cùng cũng hoàn hồn, lũ lượt rút súng nhắm vào Bạch Diệc Phi.

“Mày dám giết cậu chủ!”

“Giết! Giết chúng nó!”

“Mau nằm xuống!”

Bạch Hổ gào lên, tất cả mọi người cùng nằm xuống.

Từ Lãng nhoài ra sàn, thuận thế ấn luôn Dương Xảo trong lòng mình xuống.

Lúc nằm úp sấp xuống đất, Từ Lãng đột nhiên nhớ đến em gái mình, mặc dù lúc đó gã chỉ có 10 tuổi, em gái 7 tuổi.

Không biết tại sao lúc này Từ Lãng lại đột nhiên muốn bảo vệ cô gái trong lòng mình.

Vì thế Từ Lãng ôm chặt lấy Dương Xảo, dùng cơ thể mình che chắn cho cô ta.

Chương 588: Tôi nuôi cô

Bạch Diệc Phi không hề nằm xuống mà nâng thi thể của Triệu Thiên lên che chắn trước người mình.

Pằng pằng pằng!

Tiếng súng liên tục vang lên.

Người trên tàu cao tốc không bắn được ai liền nổ súng bắn vào tàu lớn, nhưng đáng tiếc là mạn tàu cao hơn 1m, người nằm xuống rồi thì không bắn trúng được.

Vả lại những người đó cũng không thể có vũ khí hạng nặng, thế nên cũng không có cách nào khác.

Sau một hồi bắn điên cuồng, trên tàu chỉ bị thủng vài lỗ.

Đúng lúc này, bốn người đột ngột lao ra, trên tay cầm súng tiểu liên bắn liên tục vào tàu cao tốc.

“Pằng pằng pằng…!”

Bọn họ đang ở vị trí cao nên dễ dàng bắn trúng những người của Triệu Thiên.

Không lâu sau, tất cả những người trên tàu cao tốc đều đã chết hết.

Chiếc thuyền còn lại phía sau may mắn thoát chết, nhìn thấy trận chiến này cũng không dám tiến về phía trước mà nhanh chóng quay đầu chạy trốn.

Hai phút sau, Bạch Diệc Phi đứng dậy ném xác Triệu Thiên xuống biển.

Những người khác cũng lần lượt dứng dậy.

Bạch Diệc Phi ném con dao lớn cho Chung Liên, sau đó ngồi xuống boong tàu.

“Anh!”

Khi mọi người nghe thấy vậy thì đều vây lại xung quanh anh, Lưu Hiểu Anh ngồi xổm xuống hỏi: “Sao thế?”

Bạch Diệc Phi thấy ánh mắt quan tâm của mọi người thì có chút ngại ngùng rồi nói: “Ừm.. đã hay ngày tôi không ăn cơm rồi…”

Nhà ăn trong cabin, Bạch Diệc Phi đang ngồi trước một bàn đầy đồ ăn.

Anh ăn rất vội, giống như được ăn món mĩ vị nhân gian gì đó vậy, thật ra những thứ này rất đỗi bình dân, nếu như là ngày thường thì Bạch Diệc Phi sẽ không cho rằng đây là đồ ăn ngon, nhưng mà hiện tại anh quá đói rồi.

Đến khi ăn gần no, Bạch Diệc Phi mới phát hiện một đám người đang nhìn anh ăn, sắc mặt anh lập tức đỏ ửng, xua tay nói: “Đi hết đi, việc ai người ấy làm đi!”

Tất cả mọi người cười ồ lên sau đó mới giải tán.

Đột nhiên, Bạch Diệc Phi phát hiện ra Dương Xảo đang rụt rè trong đám người, anh liền kêu lên: “Dương Xảo”.

Dương Xảo dừng lại, chầm chậm quay đầu nhìn về phía Bạch Diệc Phi.

Anh nói với cô ta: “Lại đây, ngồi xuống rồi nói”.

Dương Xảo cắn môi, do dự một chút rồi ngồi về phía đối diện Bạch Diệc Phi, run giọng nói: “Đại ca Bạch… anh thật lợi hại”.

Bạch Diệc Phi giật mình, sau đó liền hiểu ra, anh cười nói: “Cô đang nói đến việc tôi giết Triệu Thiên sao?”

Dương Xảo gật gật đầu.

Trong tất cả những người dân ở khu vực số 3 không ai không ghét Triệu Thiên, nhưng họ không dám cũng không thể phản kháng.

Và tất cả bọn họ muốn rời khỏi Lam Đảo, lí do cũng có một phần là do nhà họ Triệu.

Dương Xảo gật đầu như nghĩ ra điều gì đó, cô ta liền nói: “Không, anh còn trẻ như vậy mà đã có nhiều người đi theo bên mình, thật sự rất lợi hại”.

Cô ta vừa nói xong, Bạch Diệc Phi lắc đầu cười tự giễu: “Không phải, cô nghĩ quá nhiều rồi, chẳng qua là tôi có một ông bố giỏi giang thôi”.

Nhắc đến Bạch Vân Bằng, tâm trạng Bạch Diệc Phi lại bắt đầu trở nên phức tạp.

Kỳ Kỳ nói anh là người được chọn, và chỉ là một quân cờ mà thôi.

Đây không phải lần đầu tiên anh trở thành một quân cờ, chẳng phải bố anh cũng từng làm vậy với anh đó sao?

Bạch Diệc Phi cười thầm trong lòng, trên mặt thở ra một hơi, ném những thứ trên tay đi, sau đó cười với Dương Xảo: “Các người còn nhỏ như vậy đã đến Lam Đảo rồi, có khả năng chưa quen với thế giới bên ngoài, cô có dự định gì chưa?”

Dương Xảo nghe thấy anh hỏi chỉ im lặng.

Sự ngưỡng mộ trong mắt cô ta được thay thế bằng sững sờ, sau đó lắc đầu mà nói: “Tôi cũng không biết nữa…”.

Bạch Diệc Phi cũng không bất ngờ trước đáp án này.

Bọn họ theo bố mẹ đến Lam Đảo từ khi còn bé xíu, sau đó lớn lên ở đó, bây giờ quay trở lại đất liền, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng gì.

Cũng giống như bạn đang sống ở nước ngoài rồi đột ngột trở về Hoa Hạ vậy, đương nhiên, tình hình có họ có lẽ còn nghiêm trọng hơn.

Bạch Diệc Phi quyết định dẫn bọn họ ra ngoài, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, thế nên, anh mới hỏi như vậy.

Anh nhẹ nhàng nói: “Như vậy thì cô không biết sau này sẽ sống như thế nào, làm gì để nuôi sống bản thân và em trai mình đúng không?”

“Ừm”, Dương Xảo gật đầu, vẻ buồn bã.

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.

“Tôi nuôi cô”.

Bạch Diệc Phi sửng sốt.

Anh không ngờ rằng người nói câu vừa rồi lại là Từ Lãng.

Từ Lãng bước tới bàn ăn, nhắc lại câu nói đó lần nữa: “Tôi nuôi cô ấy”.

Dương Xảo nghe vậy thì cúi đầu, không dám mở miệng.

Bạch Diệc Phi chớp chớp mắt nhìn Từ Lãng, lại nhìn sang Dương Xảo, anh đột nhiên kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy có chút mới lạ.

Từ Lãng bị nhìn đến xấu hổ, mặt bắt đầu đỏ bừng.

Bạch Diệc Phi nghĩ trong lòng: Chẳng lẽ Từ Lãng lại yêu Dương Xảo ngay cái nhìn đầu tiên? Nhưng Dương Xảo giờ đây thật sự rất xấu xí, trên mặt toàn vết rỗ.

Nhưng nếu không phải là tình yêu sét đánh, lẽ nào Từ Lãng bị điên? Mới gặp người ta một lần mà đã nói muốn nuôi người ta rồi.

Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng không biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu: “Vậy cũng được”.

Thật ra Dương Xảo rất xinh đẹp, nhưng cô ấy đã ở Lam Đảo một thời gian dài, không có học thức cũng không có năng lực gì cả, gặp được Từ Lãng cũng coi như khá tốt.

Mặc dù Từ Lãng sống một đời với thanh kiếm dính máu, nhưng Bạch Diệc Phi bây giờ cũng không khác là bao.

Dương Xảo lúc này đang rất bối rối và bất lực, có Từ Lãng giúp cô ta đã là rất tốt rồi.

Có điều vẫn còn phải xem ý Dương Xảo thế nào đã.

Bạch Diệc Phi hỏi: “Cô nghĩ như thế nào?”

Dương Xảo nghe vậy hai má đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi... còn có một người em trai nữa”.

Từ Lãng không nghĩ nhiều lập tức trả lời: “Tôi nuôi”.

Bạch Diệc Phi khẽ cau mày nói với Từ Lãng: “Anh ra ngoài trước đi”.

Từ Lãng cũng không nói gì nhiều, chỉ liếc nhìn Dương Xảo, sau đó gật đầu nói: “Được”.

Dương Xảo mặt đã đỏ bừng như quả táo chín mọng, cô ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng không để ý, nhẹ giọng nói: “Dương Xảo, có một số chuyện tôi phải nói rõ với cô”.

“Cô không thua kém người khác lại rất xinh đẹp, thế nên, cô không nên dùng bản thân mình để đánh đổi lấy cuộc sống của em trai”.

“Nếu cô không thích người vừa nãy cũng không sao, tôi có thể sắp xếp giúp cô”.

Bạch Diệc Phi không cố gắng cản trở Từ Lãng và Dương Xảo, nhưng anh biết rõ rằng khi phụ nữ không có chỗ dựa thì rất dễ cúi đầu thỏa hiệp.

Nhưng đợi quãng thời gian này qua đi, họ sẽ cảm thấy quyết định trước đó là sai lầm.

Họ sẽ hối hận.

Dương Xảo vẫn cúi đầu không biết nên nói gì, bởi vì bản thân cô ta không biết cũng chưa hề nghĩ tới những vấn đề đó.

Bạch Diệc Phi cũng không ép buộc, chỉ cười nói: “Không vội, cô cứ suy nghĩ từ từ”.

Nói xong anh liền đứng dậy rời đi.

Anh đi lên boong tàu, tận hưởng gió biển, nhìn về Từ Lãng đang đứng phía đuôi tàu.

Bạch Diệc Phi bước tới, lấy hộp thuốc lá trong túi Từ Lãng, đốt một điếu thuốc và hỏi: “Anh nghĩ thế nào? Thật lòng chứ?”

Từ Lãng nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu: “Là thật lòng”.

Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, sặc đến mức ho sặc sụa nói: “Tôi để cô ấy suy nghĩ kĩ trước, nếu cô ấy có tình cảm với anh, hai người có thể thử, nếu thành công rồi tôi tặng anh một bệnh viện, cuộc sống sau này anh không cần phải lo nghĩ”.

Việc xảy ra với Tần Hoa đến tận bây giờ Bạch Diệc Phi vẫn canh cánh trong lòng.

Thế nên anh không muốn Từ Lãng sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn khi kết hôn. Anh nghĩ, chỉ cần Từ Lãng và Dương Xảo thật sự thành đôi, anh sẽ để Từ Lãng lui về điều hành bệnh viện, như vậy Từ Lãng sẽ không phải sống một cuộc sống nguy hiểm nữa.

Bạch Diệc Phi còn đang suy nghĩ về tương lai thì Từ Lãng đã nhìn anh với anh mắt ngạc nhiên: “Cái mẹ gì thế?”

“Cái mẹ gì thế??”, Bạch Diệc Phi sững người: “Anh nói cái gì?”

Từ Lãng trầm mặt xuống nói: “Anh đang nói cái mẹ gì vậy? Tôi là muốn nuôi cô ấy như anh trai nuôi em gái thôi, anh lại...”

Chương 589: Cười cái gì

Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại, sau đó thở phào một hơi rồi cười.

Từ Lãng lập tức đen mặt: “Cười cái gì mà cười?”

Bạch Diệc Phi nhanh chóng thu lại nụ cười, anh vô cùng đứng đắn vỗ bả vai Từ Lãng: “Không cười, không cười. Tôi biết mà, tôi hiểu mà”.

“Anh thì biết cái khỉ gì!”, Từ Lãng tức giận nói, gã cảm thấy Bạch Diệc Phi chỉ đang giả vờ hiểu mà thôi: "Không phải như anh nghĩ đâu. Đừng có nghĩ lung tung”.

Bạch Diệc Phi lấy một điếu thuốc lá từ trong hộp thuốc của Từ Lãng rồi đưa cho gã: “Thôi thôi thôi, cầm một điếu này, anh không cần phải giải thích nữa, tôi hiểu hết”.

Từ Lãng nhìn thấy hộp thuốc lá thì mới phản ứng được đây là của mình, thế là gã vươn tay ra cướp về: “Đây là của tôi!”

Bạch Diệc Phi há to miệng, anh chỉ dám nhịn cười.

Sau đó hai người đều không nói chuyện.

Từ Lãng đốt thuốc, hút vài hơi rồi lại nhả ra. Sau đó gã nhìn về phía biển cả mênh mông, thản nhiên nói: “Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, tôi có một đứa em gái".

“Năm tôi mười lăm tuổi cha mẹ đều mất do tai nạn giao thông, em gái tôi đi theo bà ngoại. Sau đó bà ngoại tôi qua đời, em gái thì lại mất tích".

Về sau Từ Lãng vì muốn sống sót, muốn tìm được em gái nên đã học hết các loại võ, học cách giết người.

Gần hai mươi năm nay những chuyện Từ Lãng làm cũng chỉ vì sinh tồn, vì tìm kiếm em gái, nhưng mà gã chưa hề tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào cả.

Vừa rồi lúc trên boong thuyền Dương Xảo bị dọa đến mức hét lên trốn vào trong ngực Từ Lãng.

Lúc đó Từ Lãng thật sự ngơ ngác, đồng thời dáng vẻ mảnh mai của Dương Xảo cũng khiến cho gã không kìm được nhớ đến em gái.

Từ Lãng lạnh lùng nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như là em gái tôi, nhỡ may gặp phải tình huống này thì có phải con bé cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ cần một người đàn ông để bảo vệ con bé hay không?”

“Vậy nên tôi nói sẽ nuôi cô ấy, nghĩa là muốn nuôi cô ấy giống như em gái của tôi, và cô ấy cũng giống như chính em gái tôi vậy. Có lẽ một ngày nào đó khi em gái tôi chẳng may gặp phải tình huống này, thì cũng sẽ có người giúp đỡ".

Nghe Từ Lãng nói xong thì Bạch Diệc Phi có hơi xấu hổ, anh nghĩ nhiều rồi.

Có điều Bạch Diệc Phi có thể chắc chắn rằng Dương Xảo không phải là em gái của Từ Lãng, bởi vì tuổi tác không khớp. Dương Xảo chỉ tầm hai mươi mốt hai mươi hai tuổi, còn em gái Từ Lãng phải tầm hai lăm hai sáu tuổi rồi.

Nhưng từ nhỏ Dương Xảo lớn lên ở thành phố Lam, cô ta vẫn luôn là người bảo vệ em trai, nhưng lần này lại được một người đàn ông mạnh mẽ đứng ra bảo vệ, chắc hẳn trong khoảnh khắc đó cô ta cũng đã rung động.

Nhưng Từ Lãng lại không có ý đó, nên chuyện này có hơi lúng túng.

Bạch Diệc Phi bất mãn nói: “Chuyện này là anh không đúng rồi, anh hại người ta, lại còn lừa gạt tình cảm của người ta nữa".

Từ Lãng sửng sốt, gã khó hiểu hỏi: “Sao tôi lại hại cô ấy? Còn lừa gạt tình cảm của cô ấy nữa?”

Bạch Diệc Phi cạn lời: “Đúng là anh không có ý kia, nhưng lời anh nói ra lại còn nghĩa khác, người bình thường đều sẽ nghĩ theo hướng đó đúng không hả?”

Từ Lãng hơi dừng một chút: “Nhưng tôi nói thật lòng mà!”

Bạch Diệc Phi: “...”

Từ Lãng thấy vậy thì gấp gáp: “Vậy tôi sẽ đi giải thích”.

Từ Lãng nói xong muốn đi ngay vào trong khoang thuyền để giải thích với Dương Xảo, nhưng lại bị Bạch Diệc Phi kéo lại.

Từ Lãng quay đầu hỏi: “Làm gì đấy?”

Bạch Diệc Phi nghĩ một chút rồi nói: “Đừng vội, chờ một lát đã".

Bạch Diệc Phi nói xong thì đi vào boong thuyền trước.

Từ Lãng đứng im tại chỗ, khuôn mặt mơ hồ.

Bạch Diệc Phi đi đến phòng ăn, anh nhìn thấy chỗ Dương Xảo đang ngồi thì đi qua đó.

Dương Xảo thấy Bạch Diệc Phi bước đến, cô ta hơi thẹn thùng nhìn anh một cái, sau đó lại cúi đầu xuống.

Bạch Diệc Phi kéo tay Dương Xảo: “Đi theo tôi".

“Hả?”, Dương Xảo không hiểu lắm, cô ta bị Bạch Diệc Phi kéo đến nhà vệ sinh nên trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cô vào tẩy hết sẹo với mụn trên mặt đi".

Dương Xảo dừng một chút, sau đó lập tức gật đầu đi vào phòng vệ sinh.

Mấy phút sau Dương Xảo đi ra, trên mặt sạch sẽ, khuôn mặt xinh đẹp khiến cho Bạch Diệc Phi nhìn đến ngây người.

Dương Xảo bị Bạch Diệc Phi nhìn đến mức phải xấu hổ cúi đầu.

Bạch Diệc Phi hoàn hồn lại, sau đó nhanh chóng xoay người đi khỏi boong tàu, nói với Từ Lãng: “Đi giải thích đi!”

Từ Lãng ngẩng lên nhìn thấy Dương Xảo đi theo Bạch Diệc Phi đến đây thì kinh ngạc há to miệng.

Dương Xảo thấy vậy xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn sang.

Bạch Diệc Phi khoanh tay đứng xem kịch: “Không phải muốn giải thích sao? Còn ngây ra đó làm gì?”

Từ Lãng hoàn hồn lại, sau đó lúng túng ho khan hai tiếng, gã nắm tay nói: “Dương Xảo à, cô đừng hiểu lầm, tôi nói nuôi cô, nghĩa là…".

“Bốp!”

Bạch Diệc Phi đập một phát vào lưng Từ Lãng, mấy lời Từ Lãng định nói nghẹn ở cổ, không nói được tiếp.

“Đừng nói linh tinh!”

Bạch Diệc Phi trừng mắt nhìn Từ Lãng, sau đó nói với Dương Xảo: “Thật ra anh ta muốn nói, sau này cô không cần cố ý đóng giả xấu xí nữa đâu. Có anh ta ở đây thì không ai dám đụng đến cô".

Nghe anh nói xong thì hốc mắt Dương Xảo đỏ lên, trong mắt dần mờ đi.

Dương Xảo cũng chỉ mới khoảng hai mươi tuổi, đúng vào độ tuổi hồn nhiên rực rỡ nhất. Nếu như cô ta sống ở Đại Lục thì có lẽ người trong nhà sẽ thương yêu cô ta như một nàng công chúa.

Thế nhưng từ nhỏ Dương Xảo đã lớn lên ở thành phố Lam, sau khi cha mẹ cô ta qua đời thì một mình cô ta phải nuôi em trai, phải chịu hết những tủi nhục uất ức từ những người xung quanh.

Sợ rằng cho đến tận bây giờ cũng chưa được hưởng thụ cảm giác được người khác bảo vệ như thế này.

Bây giờ có Từ Lãng đứng ra nói rằng muốn nuôi cô ta, chăm sóc cho hai chị em và bảo vệ hai người. Những lời này đối với Dương Xảo chính là một giấc mơ không thực tế.

Bạch Diệc Phi không để Từ Lãng giải thích tiếp, anh kéo Từ Lãng đi sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Anh cho người ta hy vọng, bây giờ lại cắt đứt hy vọng đó. Thế thì so với việc giết người còn tàn nhẫn hơn".

Từ Lãng mím môi: “Thế nhưng tôi...”

“Anh không nên nói mấy câu như thế”, Bạch Diệc Phi phê bình nói: “Không đúng, đã nói rồi thì phải làm cho tốt. Chí ít không để cho cô ấy biết ý định ban đầu của anh”.

Từ Lãng chưa từng biết sợ là gì, thế nhưng bây giờ gã hoàn toàn không biết mình nên làm thế nào nữa.

Bạch Diệc Phi thấy thế thì lắc đầu thở dài: “Lãng Lãng à, anh cũng sắp ba mươi rồi nhỉ? Nên tìm một người phụ nữ thôi".

Từ Lãng nghe thấy Bạch Diệc Phi gọi gã là “Lãng Lãng” thì lập tức trợn mắt nhìn sang: “Đừng gọi tôi như vậy! Thật sự rất buồn nôn!”

Bạch Diệc Phi cười nhạo gã, rồi không để ý nói: “Tôi nói thật, anh nên tìm một người phụ nữ đi”.

Từ Lãng nghe anh nói vậy thì mặt hơi đỏ lên, cũng im lặng.

Bạch Diệc Phi lại nói: “Anh yên tâm, tôi đã đồng ý giúp anh tìm em gái thì nhất định sẽ cố gắng tìm hết sức".

“Nhưng anh có nghĩ đến chuyện này không, nếu như có một ngày tìm được em gái của anh, sau đó em gái anh nhìn thấy anh đã có một cô em gái khác, vậy thì em gái anh sẽ nghĩ thế nào?”

“Còn Dương Xảo sẽ nghĩ thế nào nữa? Đến lúc đó chuyện này cũng không còn là chuyện của một người đâu”.

Từ Lãng trầm mặc không nói gì.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Em gái của anh có điểm đặc thù nào không? Thế này sẽ khá dễ tìm".

Từ Lãng trả lời: “Lòng bàn chân trái của nó có hai nốt ruồi".

Bạch Diệc Phi: “...”

Thế này thì tìm kiểu gì? Cũng không thể cứ nhìn thấy cô gái nào là lại cởi giày người ta ra được? Nhất định sẽ bị coi là biến thái!

Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó vỗ vai gã nói: “Thử ở chung một thời gian xem”.

Nói xong thì Bạch Diệc Phi cũng đi vào trong khoang thuyền.

Một mình Từ Lãng đứng trên boong thuyền, gã nhìn mặt biển rộng vô bờ rồi hít sâu.

...

Bạch Diệc Phi đi đến khoang thuyền chỗ Lý Tuyết nghỉ ngơi, tâm trạng anh rất kích động.

Nhưng dù kích động thì Bạch Diệc Phi vẫn kiềm chế lại, anh nhẹ nhàng gõ cửa.

Sau đó từ trong gian phòng truyền đến một giọng nói uể oải: “Em mệt rồi, muốn ngủ".

Bạch Diệc Phi dừng tay lại, anh từ từ buông tay xuống rồi cười khổ một tiếng. Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã gặp được rồi, không cần gấp gáp, còn nhiều thời gian.

Bạch Diệc Phi quay lại thì gặp ngay Lưu Hiểu Anh.

Lưu Hiểu Anh nhìn thấy Bạch Diệc Phi lập tức tức giận: “Vết thương của anh không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều chút, đi đi lại lại làm gì?”

“Tôi đang nhân lúc tỉnh táo muốn xem thử có quên gì không, nhỡ may ngủ một giấc dậy lại muộn”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.

Chương 590: Đảo san hô

Lưu Hiểu Anh không đồng ý, cô ta muốn khuyên Bạch Diệc Phi về nghỉ ngơi, nhưng anh lại xua tay nói: "Loại thuốc cô nói với tôi, bây giờ cô đã có chưa?"

"Chưa có", Lưu Hiểu Anh lắc đầu: "Nhưng tôi có thuốc an thần, anh cần không?"

Bạch Diệc Phi suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng được".

Bạch Diệc Phi vào phòng Kỳ Kỳ, anh ngồi đối diện cô ta.

Kỳ Kỳ đã được Lưu Hiểu Anh xử lý lại vết thương, nên lúc này đã tỉnh lại, cô ta đang yếu ớt nằm trên giường, sau khi thấy Bạch Diệc Phi bước vào thì lập tức cảnh giác.

Bạch Diệc Phi hờ hững ngồi đối diện cô ta, sau đó cười hỏi: "Ăn chưa?"

Sắc mặt Kỳ Kỳ tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, cô ta chỉ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi mà không đáp lại.

Bạch Diệc Phi cũng không thèm để ý, bởi anh nhìn thấy bát trên bàn đã trống không, vì vậy anh đưa viên thuốc trong tay cho Kỳ Kỳ: "Uống đi".

Thấy vậy thì ánh mắt Kỳ Kỳ chợt sợ hãi, cô ta nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay Bạch Diệc Phi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc hạ sốt".

Kỳ Kỳ không tin: "Anh lừa tôi, vừa rồi cô bác sĩ đó đã cho tôi uống rồi".

"Thuốc an thần", sắc mặt Bạch Diệc Phi không đổi.

Kỳ Kỳ nghe vậy thì hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: "Không! Tôi không uống!"

Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói: "Cô có hai sự lựa chọn, uống nó hoặc tôi sẽ giết cô".

Tim Kỳ Kỳ đập loạn lên: "Anh!"

Vẻ mặt Bạch Diệc Phi đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Cô nên biết rằng bây giờ cô đang ở trong tay tôi, cô chỉ có thể nghe lời tôi thôi".

Kỳ Kỳ do dự.

Hai người bọn họ đều biết về chỗ vàng chất như núi đó.

Nhưng bọn họ đều không muốn đối phương nói bí mật này ra ngoài.

Cho nên cách tốt nhất là giết đối phương.

Bây giờ Kỳ Kỳ rơi vào tay Bạch Diệc Phi, lúc cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ giết mình thì anh lại cho người đến cứu cô ta.

Đây là điều mà Kỳ Kỳ không hiểu.

Kỳ Kỳ hỏi: "Sao lại cứu tôi?"

Bạch Diệc Phi cũng không vòng vo, anh trực tiếp nói: "Bởi vì cô biết rất nhiều bí mật, mà tôi lại muốn biết những thứ đó từ cô".

Kỳ Kỳ cười lạnh một tiếng: "Anh không sợ tôi sẽ nói dối sao?"

"Thật hay giả bản thân tôi có thể phân biệt được", Bạch Diệc Phi lạnh nhạt nói.

Kỳ Kỳ hừ lạnh rồi khinh thường:"Không có cửa đâu!"

Bạch Diệc Phi cũng không quan tâm đến Kỳ Kỳ nữa, anh lại đưa thuốc cho cô ta: "Những cái kia nói sau, bây giờ cô uống thuốc này trước đi".

Vẻ mặt Kỳ Kỳ trầm xuống, cô ta quay đầu sang chỗ khác, không uống.

Bạch Diệc Phi bất lực nhún vai một cái, sau đó anh đứng dậy bóp cằm Kỳ Kỳ, rồi nhét viên thuốc vào trong miệng cô ta, còn ấn mạnh một cái vào vết thương của cô ta nữa.

"Á!"

Kỳ Kỳ kêu đau, viên thuốc theo đó trôi xuống cổ họng.

Bạch Diệc Phi buông Kỳ Kỳ ra, Kỳ Kỳ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi: "Tôi sẽ nói cho vợ anh biết, anh muốn cưỡng hiếp tôi!"

Bạch Diệc Phi đứng ở mép giường nhìn Kỳ Kỳ rồi lạnh nhạt nói: "Cô mà nói tôi sẽ ném cô xuống biển nuôi cá mập!"

Bạch Diệc Phi nói xong thì xoay người rời đi.

Kỳ Kỳ không cam lòng, cô ta hung dữ trợn mắt nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi: "Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tôi trả lại hết những thứ này!"

...

Bạch Diệc Phi đi ra hành lang, chuẩn bị về phòng mình.

Nhưng Trương Hoa Bân đột nhiên hoảng hốt chạy tới.

"Không xong rồi!"

Trương Hoa Bân hoảng hốt đưa điện thoại cho Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Trương Hoa Bân thì có chút lo lắng, trong ấn tượng của anh, anh rất ít khi thấy Trương Hoa Bân hoảng hốt như vậy.

Bạch Diệc Phi nhận điện thoại rồi xem qua một chút, là một đoạn tin nhắn ẩn danh.

"Nhà họ Triệu ở thành phố Lam đã phái năm chiếc trực thăng vũ khí hạng nặng lên đường đuổi theo mấy người, mau chạy đi!"

Bạch Diệc Phi thấy tin nhắn này thì sắc mặt lập tức thay đổi: "Ai gửi vậy?"

"Không biết", Trương Hoa Bân lắc đầu.

Bây giờ Bạch Diệc Phi cũng không muốn truy cứu là ai gửi nữa, bởi nó đã không còn quan trọng nữa rồi, quan trọng bây giờ là nếu như tin nhắn này là thật, vậy bọn họ thật sự đang gặp nguy hiểm.

Triệu Thiên bị Bạch Diệc Phi giết, nhà họ Triệu vì báo thù cho Triệu Thiên nên nhất định sẽ cho nổ chìm tàu của bọn họ.

Mà tàu của bọn họ chỉ là tàu bình thường, không có bất kỳ loại vũ khí nào.

Bạch Diệc Phi lập tức hỏi: "Trên tàu có đủ thuyền cứu sinh và áo phao không?"

Trương Hoa Bân trả lời: "Không đủ, chỉ có hai chiếc thuyền cứu sinh, còn áo phao thì đủ mỗi người một bộ".

Bạch Diệc Phi nói: "Phát áo phao trước đi".

Bạch Diệc Phi nói xong thì vội vàng đi đến khoang buồng lái.

Người lái tàu trong khoang là dân chuyên nghiệp, lúc thuê chiếc tàu này bọn họ còn thuê cả phi hành đoàn trên tàu.

Ban đầu những phi hành đoàn này chỉ cho rằng bọn họ đang đi du ngoạn, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện vậy chứ?

Lúc đến đảo Lam bọn họ đã rất kinh ngạc, vì bọn họ hoàn toàn không thể tìm được đảo này trên bản đồ, hơn nữa bọn họ năm nào cũng ra biển, nhưng đến giờ cũng chưa từng nghe qua về đảo này.

Sau đó cảnh bắn nhau kịch liệt kia đã khiến cho những phi hành đoàn này càng hoảng sợ.

Vì vậy sau khi biết Bạch Diệc Phi là thủ lĩnh của bọn họ, bất kể là phi hành đoàn hay thuyền trưởng đều rất kính nể Bạch Diệc Phi.

Sau khi Bạch Diệc Phi đi vào thì lập tức hỏi: "Có đất liền gần đây không? Gần nhất".

Người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi mặc bộ đồ thủy thủ lập tức bật định vị, sau đó trả lời: "Theo bản đồ thì nơi này có đảo san hô".

Người đàn ông nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức nói: "Lập tức đến đó".

"Vâng!", người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi rất nghiêm túc, nên vội vã gọi phi hành đoàn đổi hướng tàu đến đảo san hô đó.

Trương Bân Hoa cũng chạy tới khoang buồng lái, sau khi thấy Bạch Diệc Phi thì nói: "Tôi đã liên lạc với Tô Đại Lưu, bảo bọn họ tìm tàu đến đón chúng ta rồi".

Bạch Diệc Phi gật đầu, rồi lại nói với thuyền trưởng: "Bây giờ đang lúc cấp bách, tăng tốc thuyền lên mức tối đa cho tôi".

Vẻ mặt thuyền trưởng nghiêm túc nói: "Vâng!"

"Bây giờ đi thông báo cho tất cả mọi người, tập trung bọn họ lại một chỗ, chuẩn bị lát nữa lên bờ bất cứ lúc nào".

Trương Bân Hoa lập tức gật đầu.

Nếu quy đổi hải lý thành khoảng cách trên đất liền, thì sẽ tương đương với mười tám cây số, bởi chiếc tàu này là tàu 14 hải lý, nên đến rất nhanh.

Đảo này được gọi là đảo san hô, là vì diện tích của nó rất bé.

Đảo lớn nhất thì hơn mười km vuông, còn đảo nhỏ nhất thì chưa tới một km vuông, nơi này nhìn chung có rải rác hơn mười đảo san hô.

Sau khi đến Bạch Diệc Phi không để ý mọi người mà lập tức xuống tàu, sau đó anh chia người thành từng nhóm theo từng đảo.

Thời điểm mọi người đi xuống gần như giống nhau, Bạch Diệc Phi hỏi phi hành đoàn cuối cùng: "Trong mấy người ai dũng cảm nhất?"

Anh nói xong thì mọi người yên lặng không nói gì.

Bạch Diệc Phi nói: "Con tàu này sẽ không giữ được nữa, nhưng mọi người yên tâm, chỉ cần quay lại đất liền thì tôi sẽ bồi thường tổn thất cho mọi người".

"Nhưng chúng ta phải dẫn mục tiêu đến chỗ khác, không thể để bọn họ phát hiện ra chỗ này, cho nên cần lái thuyền ra biển".

"Bây giờ rất nguy hiểm, cho nên tôi cần một phi hành đoàn biết lái tàu đi cùng tôi".

"Mọi người có ai gan dạ không?"

Từ Lãng và chị em nhà họ Dương đứng ở phía cuối.

Nghe xong lời của Bạch Diệc Phi thì sắc mặt Từ Lãng trầm xuống, sau đó tiến lên phía trước nói: "Không thể, quá nguy hiểm, anh không thể đi, nếu phải đi thì tôi sẽ đi".

Bạch Diệc Phi nghe vậy lập tức quát: "Im miệng, nghe lời tôi".

Bạch Diệc Phi lại nói: "Đừng quên chuyện anh đã hứa với người khác".

Chương 591: Đợi anh về

Thái độ của Từ Lãng vẫn như cũ: "Cũng không phải là không được”.

Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: "Tôi nói là thôi đi mà”.

Ai cũng biết việc này rất nguy hiểm, nhưng không thể vì nguy hiểm mà không làm, hơn nữa đây còn là chuyện nhất định phải làm.

Nếu không làm như vậy thì đợi đến khi mấy người phía sau kia đuổi tới, chỉ cần tùy tiện bắn một phát thôi thì mọi người ở đây đều sẽ chết.

Bạch Diệc Phi cũng không muốn mạo hiểm, nhưng anh không đi thì ai đi đây?

Bạch Hổ và Từ Lãng theo anh lâu rồi, anh đã coi họ là anh em, cũng giống như như Tần Hoa vậy, cho nên anh không muốn để họ đi mạo hiểm

Ai trong hai người họ vì anh mà chết cũng đều khiến anh ân hận cả đời.

Mà anh có tư cách gì bắt những thủy thủ vô tội kia phải đi chứ.

Từ Lãng là người thấu tình đạt lý, cũng biết Bạch Diệc Phi nói đúng, nên cuối cùng chỉ có thể cắn răng không nói thêm gì nữa.

Mấy người thủy thủ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, không ai lên tiếng.

Điều này tạo nên sự đối lập rõ ràng với Từ Lãng và Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng biết không muốn cưỡng ép, nhưng không còn cách nào khác: “Tôi biết chuyện này rất nguy hiểm, vì nó liên quan đến sống chết của tất cả mọi người, nếu như bản thân tôi biết lái tàu thì đã không cần hỏi mọi người rồi”.

“Do đó tôi cần một người biết lái tàu đi cùng tôi”.

“Ngay tại đây, tôi cam đoan ai đi với tôi, nếu như có thể sống sót trở về thì tôi sẽ thưởng cho người đó 10 triệu, ngược lại nếu không về được thì tôi sẽ bồi thường cho gia đình người đó 50 triệu”.

Mọi người nghe thấy vậy thì nhìn nhau.

Không ai có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.

Nhưng chuyện này cũng liên quan tới sống chết của họ, nên mặc dù đưa ra cái giá hậu hĩnh như vậy thì cũng không có ai dám đứng ra.

Ngay lúc Bạch Diệc Phi đang tuyệt vọng thì thuyền trưởng nói: "Tôi sẽ đi".

“Họ còn trẻ, tôi thì khác, tôi đã hơn 50 tuổi rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Được”.

Thuyền trưởng lên tàu trước, sau đó đi vào khoang tàu, Bạch Diệc Phi đang định đi lên theo.

“Bộp!”

Từ Lãng đánh vào gáy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không phòng bị nên trực tiếp ngất đi.

“Anh Bạch”, Dương Lâm kinh hãi hô lên.

Những người khác nhìn thấy cũng đều sửng sốt.

May mắn người ra tay là Từ Lãng, nếu đổi lại là Bạch Hổ thì cũng không chắc có thể thành công đánh úp Bạch Diệc Phi hay không.

Dương Lâm giằng lấy Bạch Diệc Phi trong tay Từ Lãng, cậu ta hỏi: "Anh làm cái gì vậy?”

Từ Lãng thuận tiện đưa Bạch Diệc Phi cho Dương Lâm, sau đó thản nhiên nói: “Đỡ lấy anh ấy, tôi sẽ đi”.

“Tôi với anh ấy không giống nhau, anh ấy có vợ, có người thân, còn có những người anh em vào sinh ra tử cần anh ấy giúp đỡ, mà tôi thì không có cái gì cả".

Từ Lãng đột nhiên cười: "Nếu như anh ấy chết thì sẽ có rất nhiều người đau lòng, còn tôi... nếu như tôi chết thì sẽ chẳng có ai để ý”.

“Vì vậy đổi lại nên để tôi đi”.

Từ Lãng nói xong thì dứt khoát quay người lên tàu, đi vào trong khoang thuyền.

Mà lời của Từ Lãng lại khiến lòng Dương Xảo hơi nhói.

Cô ta cũng đột nhiên nghĩ về bản thân, nếu như mình chết ở thành phố Lam này thì chắc chỉ có em trai đau lòng thương tâm thôi, còn những người khác sẽ không để ý.

Lúc nói ra lời này Từ Lãng cũng không có ý gì, chỉ muốn nói ra sự thật, đúng là ngoài Bạch Diệc Phi ra thì sợ rằng không có ai quan tâm đến sống chết của Từ Lãng.

Dương Xảo từ đó sinh ra sự đồng cảm với Từ Lãng, trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.

“Anh Từ Lãng”, Dương Xảo đột nhiên hét lớn.

Từ Lãng đang đi vào khoang thuyền, nhưng nghe thấy vậy thì dừng lại.

Dương Xảo tiếp tục hét lớn: "Anh Từ Lãng, anh nhất định phải sống sót, em đợi anh trở về”.

Lúc đó Dương Xảo cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, gạt đi tất cả xấu hổ và ngại ngùng mà hét lên.

Từ Lãng nghe thấy vậy thì không khỏi run lên.

“Em đợi anh trở về!”

Câu này khiến Từ Lãng cảm thấy xa lạ, nhưng cũng vô cùng ấm áp

Từ trước tới nay chưa có ai nói như vậy, một loại cảm xúc khó nói nên lời xuất hiện, không phải là chán ghét, ngược lại có chút thích thú.

Khóe miệng Từ Lãng hơi nâng lên, nhưng không đáp lại lời của Dương Xảo mà tiếp tục tiến vào khoang thuyền.

Từ Lãng đi vào, vị thuyền trưởng hơn 50 tuổi đang khởi động tàu, sau khi nhìn thấy thì hỏi: "Bạn gái hả?”

“Không phải”, Từ Lãng có chút bối rối, lắc đầu đáp lại.

Có thể bản thân thuyền trưởng đã biết được số phận mình, nên giờ đây không có chút căng thẳng nào, ngược lại rất thoải mái, cũng không sợ hãi cái được cái mất như mấy người Bạch Diệc Phi.

Thuyền trưởng cười nói với Từ Lãng: "Cô gái ấy không tệ đâu, tôi nghĩ nếu như lần này anh bỏ lỡ, thì sau này anh nhất định sẽ hối hận”.

“Ồ”, Từ Lãng cười như không để ý, nhưng sau đó vẫn không kìm được mà nhìn cô gái đó qua cửa sổ.

Dương Xảo vẫn đứng bên bờ biển, hai tay đan chặt vào nhau, đôi mắt vẫn nhìn về phía này.

Thuyền trưởng làm như không nhìn thấy, sau đó tự mình nói: "Hồi tôi còn trẻ, mỗi lần tôi ra khơi mọi người trong gia đình cũng đều nói đợi tôi ở nhà”.

“Mỗi lần nghe thấy thấy vậy thì trong tim cảm thấy thật ấm áp, cảm giác có người ở nhà đợi mình thật sự rất tốt đẹp”.

“Vậy mà không biết vì sao bây giờ lại không nói nữa, có thể là vì nhiều tuổi rồi, cũng không muốn nói nữa, haizzz”.

Từ Lãng nghe xong thì cảm xúc lẫn lộn, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân đang rối bời cái gì.

Cảm giác có người nhà rất tốt đẹp.

Nhưng cảm giác này Từ Lãng không cảm nhận được: “Tôi không hiểu”.

Thuyền trưởng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Anh cũng 30 tuổi rồi nhỉ? Cũng đến lúc nên hiểu rồi”.

Thuyền trưởng nói xong thì chỉ về phía bờ biển: "Xuống đi, một mình tôi là đủ rồi”.

Từ Lãng ngạc nhiên nhìn vị thuyền trưởng già, nhưng cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của thuyền trưởng: "Không cần, nếu là Bạch Diệc Phi thì anh ấy sẽ không xuống đâu”.

Thuyền trưởng lại lắc đầu: "Chàng trai, anh còn trẻ, nếu như không may chết đi thì nhất định sẽ có có nhiều nuối tiếc, mà cô gái kia chắc chắn cũng rất đau lòng, tôi không giống anh, tôi già rồi, sống từng ấy năm con cái cũng đã hơn 20 tuổi, không còn gì nuối tiếc nữa”.

“Đi đi, như vậy dù chàng trai kia tỉnh lại thì cũng sẽ không trách anh”, thuyền trưởng thúc giục.

Từ Lãng vẫn cự tuyệt: "Trước kia anh ấy có một người bạn, người bạn này vì cứu anh ấy mà trở thành người thực vật, anh ấy vẫn luôn áy náy, anh ấy không phải là kẻ máu lạnh đâu”.

“Anh ấy không hi vọng anh em vì cứu mình mà chết, anh ấy sẵn sàng cùng anh em vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối không muốn anh em chết vì mình”.

“Chuyện tình cảm tôi cũng không hiểu, nhưng ít nhất tôi không phải là người không coi trọng nghĩa khí, để một mình ông trên thuyền được”.

Nghe thấy lời này của Từ Lãng thì nụ cười trên mặt thuyền trưởng dần tắt đi.

Cũng không nói gì nữa, chỉ tập trung lái con thuyền đi nhanh về giữa biển.

Chuyến đi dài đằng đẵng, có chút buồn tẻ nên thuyền trưởng tìm đề tài nói: "Chàng trai anh vừa nói người kia là người như thế nào?”

Từ Lãng đang thò tay vào trong túi quần, nhưng lúc này mới phát hiện ra thuốc lá bị Bạch Diệc Phi lấy đi hết rồi.

Vì vậy lập tức hừ lạnh: "Anh ấy là tên khốn kiếp”.

“Hả?”, thuyền trưởng có chút ngờ vực.

Từ Lãng đành giải thích: "Anh ấy lấy hết thuốc lá của tôi rồi”.

Thuyền trưởng nghe vậy thì hiểu ra, không khỏi buồn cười, sau đó lấy thuốc lá của mình ném cho Từ Lãng.

Từ Lãng đưa tay ra bắt: "Cảm ơn!”

Từ Lãng lấy ra một điếu thuốc rồi hỏi thuyền trưởng: “Ông hút một điếu không?”

“Không”, thuyền trưởng lắc đầu từ chối.

Từ Lãng ngồi ở chiếc ghế phía sau, thở ra một ngụm khói: "Lúc nãy tôi cũng nói rồi, anh ấy là một người rất nghĩa khí, mặc dù không được quyết đoán cho lắm, nhưng bù lại có chút tinh ranh, nếu như không muốn nói là tinh ranh đến người khác khiếp sợ”.

“Dù vậy, tôi vẫn rất hâm mộ anh ấy”.

“Vì sao?”, thuyền trưởng hỏi Từ Lãng.

Từ Lãng lại hút một hơi rồi thở ra: “Anh ấy có mục tiêu của mình, biết bản thân nên làm cái gì, trong khi đó tôi lại không có, từ trước tới nay đều không có, rốt cuộc tôi sống vì cái gì?”

Thuyền trưởng lại hỏi: "Vậy anh ta muốn sống vì cái gì?”

Chương 592: Chờ đợi

Thái độ của Từ Lãng vẫn như cũ: "Cũng không phải là không được”.

Bạch Diệc Phi nghiêm túc nói: "Tôi nói là thôi đi mà”.

Ai cũng biết việc này rất nguy hiểm, nhưng không thể vì nguy hiểm mà không làm, hơn nữa đây còn là chuyện nhất định phải làm.

Nếu không làm như vậy thì đợi đến khi mấy người phía sau kia đuổi tới, chỉ cần tùy tiện bắn một phát thôi thì mọi người ở đây đều sẽ chết.

Bạch Diệc Phi cũng không muốn mạo hiểm, nhưng anh không đi thì ai đi đây?

Bạch Hổ và Từ Lãng theo anh lâu rồi, anh đã coi họ là anh em, cũng giống như như Tần Hoa vậy, cho nên anh không muốn để họ đi mạo hiểm

Ai trong hai người họ vì anh mà chết cũng đều khiến anh ân hận cả đời.

Mà anh có tư cách gì bắt những thủy thủ vô tội kia phải đi chứ.

Từ Lãng là người thấu tình đạt lý, cũng biết Bạch Diệc Phi nói đúng, nên cuối cùng chỉ có thể cắn răng không nói thêm gì nữa.

Mấy người thủy thủ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngơ ngác, không ai lên tiếng.

Điều này tạo nên sự đối lập rõ ràng với Từ Lãng và Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng biết không muốn cưỡng ép, nhưng không còn cách nào khác: “Tôi biết chuyện này rất nguy hiểm, vì nó liên quan đến sống chết của tất cả mọi người, nếu như bản thân tôi biết lái tàu thì đã không cần hỏi mọi người rồi”.

“Do đó tôi cần một người biết lái tàu đi cùng tôi”.

“Ngay tại đây, tôi cam đoan ai đi với tôi, nếu như có thể sống sót trở về thì tôi sẽ thưởng cho người đó 10 triệu, ngược lại nếu không về được thì tôi sẽ bồi thường cho gia đình người đó 50 triệu”.

Mọi người nghe thấy vậy thì nhìn nhau.

Không ai có thể chống lại được sự cám dỗ của đồng tiền.

Nhưng chuyện này cũng liên quan tới sống chết của họ, nên mặc dù đưa ra cái giá hậu hĩnh như vậy thì cũng không có ai dám đứng ra.

Ngay lúc Bạch Diệc Phi đang tuyệt vọng thì thuyền trưởng nói: "Tôi sẽ đi".

“Họ còn trẻ, tôi thì khác, tôi đã hơn 50 tuổi rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu: "Được”.

Thuyền trưởng lên tàu trước, sau đó đi vào khoang tàu, Bạch Diệc Phi đang định đi lên theo.

“Bộp!”

Từ Lãng đánh vào gáy Bạch Diệc Phi, Bạch Diệc Phi không phòng bị nên trực tiếp ngất đi.

“Anh Bạch”, Dương Lâm kinh hãi hô lên.

Những người khác nhìn thấy cũng đều sửng sốt.

May mắn người ra tay là Từ Lãng, nếu đổi lại là Bạch Hổ thì cũng không chắc có thể thành công đánh úp Bạch Diệc Phi hay không.

Dương Lâm giằng lấy Bạch Diệc Phi trong tay Từ Lãng, cậu ta hỏi: "Anh làm cái gì vậy?”

Từ Lãng thuận tiện đưa Bạch Diệc Phi cho Dương Lâm, sau đó thản nhiên nói: “Đỡ lấy anh ấy, tôi sẽ đi”.

“Tôi với anh ấy không giống nhau, anh ấy có vợ, có người thân, còn có những người anh em vào sinh ra tử cần anh ấy giúp đỡ, mà tôi thì không có cái gì cả".

Từ Lãng đột nhiên cười: "Nếu như anh ấy chết thì sẽ có rất nhiều người đau lòng, còn tôi... nếu như tôi chết thì sẽ chẳng có ai để ý”.

“Vì vậy đổi lại nên để tôi đi”.

Từ Lãng nói xong thì dứt khoát quay người lên tàu, đi vào trong khoang thuyền.

Mà lời của Từ Lãng lại khiến lòng Dương Xảo hơi nhói.

Cô ta cũng đột nhiên nghĩ về bản thân, nếu như mình chết ở thành phố Lam này thì chắc chỉ có em trai đau lòng thương tâm thôi, còn những người khác sẽ không để ý.

Lúc nói ra lời này Từ Lãng cũng không có ý gì, chỉ muốn nói ra sự thật, đúng là ngoài Bạch Diệc Phi ra thì sợ rằng không có ai quan tâm đến sống chết của Từ Lãng.

Dương Xảo từ đó sinh ra sự đồng cảm với Từ Lãng, trái tim không tự chủ được đập nhanh hơn.

“Anh Từ Lãng”, Dương Xảo đột nhiên hét lớn.

Từ Lãng đang đi vào khoang thuyền, nhưng nghe thấy vậy thì dừng lại.

Dương Xảo tiếp tục hét lớn: "Anh Từ Lãng, anh nhất định phải sống sót, em đợi anh trở về”.

Lúc đó Dương Xảo cũng không biết bản thân lấy đâu ra dũng khí lớn như vậy, gạt đi tất cả xấu hổ và ngại ngùng mà hét lên.

Từ Lãng nghe thấy vậy thì không khỏi run lên.

“Em đợi anh trở về!”

Câu này khiến Từ Lãng cảm thấy xa lạ, nhưng cũng vô cùng ấm áp

Từ trước tới nay chưa có ai nói như vậy, một loại cảm xúc khó nói nên lời xuất hiện, không phải là chán ghét, ngược lại có chút thích thú.

Khóe miệng Từ Lãng hơi nâng lên, nhưng không đáp lại lời của Dương Xảo mà tiếp tục tiến vào khoang thuyền.

Từ Lãng đi vào, vị thuyền trưởng hơn 50 tuổi đang khởi động tàu, sau khi nhìn thấy thì hỏi: "Bạn gái hả?”

“Không phải”, Từ Lãng có chút bối rối, lắc đầu đáp lại.

Có thể bản thân thuyền trưởng đã biết được số phận mình, nên giờ đây không có chút căng thẳng nào, ngược lại rất thoải mái, cũng không sợ hãi cái được cái mất như mấy người Bạch Diệc Phi.

Thuyền trưởng cười nói với Từ Lãng: "Cô gái ấy không tệ đâu, tôi nghĩ nếu như lần này anh bỏ lỡ, thì sau này anh nhất định sẽ hối hận”.

“Ồ”, Từ Lãng cười như không để ý, nhưng sau đó vẫn không kìm được mà nhìn cô gái đó qua cửa sổ.

Dương Xảo vẫn đứng bên bờ biển, hai tay đan chặt vào nhau, đôi mắt vẫn nhìn về phía này.

Thuyền trưởng làm như không nhìn thấy, sau đó tự mình nói: "Hồi tôi còn trẻ, mỗi lần tôi ra khơi mọi người trong gia đình cũng đều nói đợi tôi ở nhà”.

“Mỗi lần nghe thấy thấy vậy thì trong tim cảm thấy thật ấm áp, cảm giác có người ở nhà đợi mình thật sự rất tốt đẹp”.

“Vậy mà không biết vì sao bây giờ lại không nói nữa, có thể là vì nhiều tuổi rồi, cũng không muốn nói nữa, haizzz”.

Từ Lãng nghe xong thì cảm xúc lẫn lộn, đến cuối cùng vẫn không biết bản thân đang rối bời cái gì.

Cảm giác có người nhà rất tốt đẹp.

Nhưng cảm giác này Từ Lãng không cảm nhận được: “Tôi không hiểu”.

Thuyền trưởng đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói: "Anh cũng 30 tuổi rồi nhỉ? Cũng đến lúc nên hiểu rồi”.

Thuyền trưởng nói xong thì chỉ về phía bờ biển: "Xuống đi, một mình tôi là đủ rồi”.

Từ Lãng ngạc nhiên nhìn vị thuyền trưởng già, nhưng cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của thuyền trưởng: "Không cần, nếu là Bạch Diệc Phi thì anh ấy sẽ không xuống đâu”.

Thuyền trưởng lại lắc đầu: "Chàng trai, anh còn trẻ, nếu như không may chết đi thì nhất định sẽ có có nhiều nuối tiếc, mà cô gái kia chắc chắn cũng rất đau lòng, tôi không giống anh, tôi già rồi, sống từng ấy năm con cái cũng đã hơn 20 tuổi, không còn gì nuối tiếc nữa”.

“Đi đi, như vậy dù chàng trai kia tỉnh lại thì cũng sẽ không trách anh”, thuyền trưởng thúc giục.

Từ Lãng vẫn cự tuyệt: "Trước kia anh ấy có một người bạn, người bạn này vì cứu anh ấy mà trở thành người thực vật, anh ấy vẫn luôn áy náy, anh ấy không phải là kẻ máu lạnh đâu”.

“Anh ấy không hi vọng anh em vì cứu mình mà chết, anh ấy sẵn sàng cùng anh em vào sinh ra tử, nhưng tuyệt đối không muốn anh em chết vì mình”.

“Chuyện tình cảm tôi cũng không hiểu, nhưng ít nhất tôi không phải là người không coi trọng nghĩa khí, để một mình ông trên thuyền được”.

Nghe thấy lời này của Từ Lãng thì nụ cười trên mặt thuyền trưởng dần tắt đi.

Cũng không nói gì nữa, chỉ tập trung lái con thuyền đi nhanh về giữa biển.

Chuyến đi dài đằng đẵng, có chút buồn tẻ nên thuyền trưởng tìm đề tài nói: "Chàng trai anh vừa nói người kia là người như thế nào?”

Từ Lãng đang thò tay vào trong túi quần, nhưng lúc này mới phát hiện ra thuốc lá bị Bạch Diệc Phi lấy đi hết rồi.

Vì vậy lập tức hừ lạnh: "Anh ấy là tên khốn kiếp”.

“Hả?”, thuyền trưởng có chút ngờ vực.

Từ Lãng đành giải thích: "Anh ấy lấy hết thuốc lá của tôi rồi”.

Thuyền trưởng nghe vậy thì hiểu ra, không khỏi buồn cười, sau đó lấy thuốc lá của mình ném cho Từ Lãng.

Từ Lãng đưa tay ra bắt: "Cảm ơn!”

Từ Lãng lấy ra một điếu thuốc rồi hỏi thuyền trưởng: “Ông hút một điếu không?”

“Không”, thuyền trưởng lắc đầu từ chối.

Từ Lãng ngồi ở chiếc ghế phía sau, thở ra một ngụm khói: "Lúc nãy tôi cũng nói rồi, anh ấy là một người rất nghĩa khí, mặc dù không được quyết đoán cho lắm, nhưng bù lại có chút tinh ranh, nếu như không muốn nói là tinh ranh đến người khác khiếp sợ”.

“Dù vậy, tôi vẫn rất hâm mộ anh ấy”.

“Vì sao?”, thuyền trưởng hỏi Từ Lãng.

Từ Lãng lại hút một hơi rồi thở ra: “Anh ấy có mục tiêu của mình, biết bản thân nên làm cái gì, trong khi đó tôi lại không có, từ trước tới nay đều không có, rốt cuộc tôi sống vì cái gì?”

Thuyền trưởng lại hỏi: "Vậy anh ta muốn sống vì cái gì?”

Chương 593: Trở về

Trần Ngạo Kiều cho rằng Bạch Diệc Phi sẽ ngủ một ngày một đêm, nhưng Bạch Diệc Phi chỉ ngủ đến gần sáng thì tỉnh lại.

Sau khi Bạch Diệc Phi tỉnh lại thì rất bình tĩnh, không quá kích động như Trần Ngạo Kiều nghĩ.

Anh biết chuyện gì đã xảy ra, cũng biết bây giờ có tức giận cũng vô ích.

Anh chỉ bình tĩnh ngồi dậy hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ sáng", Trần Ngạo Kiều trả lời.

Bạch Diệc Phi nghe thế thì run lên bần bật, anh lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Sau đó cắn răng cười khổ một tiếng: "Tôi thật vô dụng".

Trần Ngạo Kiều hiểu tâm trạng của anh bây giờ, bây giờ đã bốn giờ sáng rồi nhưng Từ Lãng vẫn chưa quay lại, vậy thì chỉ có thể là bọn họ đã gặp nguy hiểm.

Trần Ngạo Kiều không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể an ủi: "Có lẽ sẽ có kỳ tích".

"Anh ta giỏi nhất là che giấu dấu vết của mình..."

Vừa nói đến đây thì Trần Ngạo Kiều lại không nói được nữa.

Bởi bọn họ đều biết cho dù Từ Lãng có giỏi che giấu dấu vết, nhưng trên biển chỉ có nước, sao có thể che giấu được hành tung chứ?

Hai người đều cười khổ.

Sau đó Bạch Diệc Phi lại nhìn lướt qua những người đang trên đảo, anh thấy Dương Xảo đang ngồi ở phía xa liên tục nhìn về phía biển thì trong lòng vô cùng đau xót.

Mấy giờ trước anh còn nói với Từ Lãng, nếu bọn họ làm xong việc này thì sẽ cho Từ Lãng một bệnh viện, để bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc, sống cuộc sống an nhàn.

Nhưng bây giờ...

Bạch Diệc Phi vô thức lấy bao thuốc ra, anh nhìn về phía Từ Lãng rời đi, nhưng vừa mở bao thuốc ra thì ngừng lại một lát, sau đó lại đóng lại.

Trần Ngạo Kiều thấy thế thì muốn xoa dịu tâm trạng hiện tại của Bạch Diệc Phi: "Cho tôi một điếu".

"Không, về tôi sẽ mời anh", Bạch Diệc Phi từ chối.

Trần Ngạo Kiều kinh ngạc.

Bạch Diệc Phi mặc kệ, anh khó khăn đứng dậy rồi đi đến bên cạnh Dương Xảo, anh ngồi xuống nói: "Chỗ này gió lớn, qua bên kia đi".

Dương Xảo vẫn nhìn về phía biển, cô ta lắc đầu.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì trong lòng không ngừng áy náy, anh thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi cô".

Dương Xảo nghe vậy thì lập tức lắc đầu, sau đó vội nói: "Không, anh Bạch, sao anh phải xin lỗi? Là tôi và em trai tôi nên cảm ơn anh mới đúng".

"Bọn tôi sống ở thành phố Lam rất khó khăn, ngày nào cũng mong ước rằng bản thân có thể góp đủ vàng, mua hai tấm vé tàu trở về đất liền".

"Nhưng bọn tôi đều biết đó chỉ là một ước mơ, là một giấc mộng, bọn tôi vốn không thể góp không đủ số vàng đó".

"Nhưng anh Bạch đã đến, anh dẫn bọn tôi rời khỏi đó, biến giấc mơ của bọn tôi thành sự thật".

"Tôi nên cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho bọn tôi một cuộc sống mới, cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên ơn anh, cho dù anh có bảo tôi làm trâu làm bò thì tôi cũng đồng ý".

Dương Xảo đột nhiên nghẹn ngào hỏi: "Anh Bạch, anh nói xem, có phải tôi là sao chổi không?"

Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút: "Sao cô lại nghĩ vậy?"

Dương Xảo thấp giọng nghẹn ngào: "Tôi hại chết ba mẹ, bây giờ lại hại anh Từ..."

Bạch Diệc Phi nghe vậy thì trầm mặc, chuyện này không liên quan gì đến Dương Xảo, có trách cũng chỉ có thể trách anh, nhưng vào giờ phút này anh cũng không biết nên nói như thế nào.

Bởi vì đến bây giờ Từ Lãng vẫn chưa quay lại, cho dù nói gì thì cũng không có sức thuyết phục.

Cho nên Bạch Diệc Phi thấy Dương Xảo đang vùi đầu vào gối khóc thút thít thì cũng chỉ có thể đưa tay vỗ nhè nhẹ vai cô ta.

...

Chân trời bắt đầu sáng, ngày mới đã lên.

Nhưng Từ Lãng vẫn chưa quay lại.

Đám thủy thủ nhìn lên trời, bắt đầu khóc thút thít, bởi vì thuyền trưởng của bọn họ cũng không quay lại nữa.

Lúc này một chiếc tàu lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt họ.

Chiếc tàu này lớn hơn chiếc tàu trước đó rất nhiều.

Chờ tàu cập bến thì Bạch Diệc Phi đã nhìn thấy Tô Đại Lưu đứng ở đầu tàu vẫy tay với bọn họ.

Cứu viện của bọn họ đã tới.

Lúc này không ai trong bọn họ cảm thấy vui mừng.

Nhưng khi tàu cập bến và thả ván cầu xuống, bọn họ lại thấy Từ Lãng là người đầu tiên từ trên tàu đi xuống.

Mọi người thấy Từ Lãng thì đều ngẩn ra.

Bạch Diệc Phi cũng ngây người, sau đó anh mới kịp phản ứng lại, xông lên đấm thẳng vào mặt Từ Lãng.

Từ Lãng không tránh nên bị Bạch Diệc Phi đấm một cái.

Sau đó Bạch Diệc Phi ôm chầm lấy Từ Lãng.

Mọi người thấy cảnh này thì đều cười đến nghẹn ngào.

Điều đáng ngạc nhiên là Dương Xảo sau khi nhìn thấy Từ Lãng cũng không có phản ứng gì, cô ta chỉ lặng lẽ đi theo lên thuyền, sau đó đứng ở một bên.

Sau khi lên thuyền đám thủy thủ hỏi Từ Lãng: "Thuyền trưởng đâu? Sao sao không thấy ông ấy?"

Bọn họ nghĩ Từ Lãng đã quay lại, vậy chắc chắn thuyền trưởng cũng quay lại rồi.

Nhưng Từ Lãng lại ngừng một lát, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Chúng tôi gặp phải một chiếc trực thăng, nên bị ném bom liên tục..."

Từ Lãng kể qua một lượt những gì bọn họ đã trải qua.

Lúc ấy thuyền trưởng muốn bảo Từ Lãng đi, nhưng Từ Lãng không chịu đi, trong lúc hai người đang cãi nhau thì trực thăng đã đuổi tới, sau đó ném một trận bom.

Tàu bị đánh chìm.

Từ Lãng xuống tàu trước, lại đang ở phía sau cho nên lập tức nhảy xuống nước, trốn thoát được.

Vì vậy thuyền cứu sinh cũng bị vứt đi.

Còn những chiếc trực thăng kia sau khi nổ xong, thấy chắc chắn tàu đã chìm thì cũng rời đi.

Từ Lãng chờ bọn họ đi xa mới ngoi lên, nhưng không thấy bóng dáng thuyền trưởng đâu.

Từ Lãng đưa ví da của thuyền trưởng cho Bạch Diệc Phi: "Lúc đó tôi bảo ông ấy đi, nhưng ông ấy không chịu, ông ấy đưa tôi cái này bảo trao lại cho vợ ông ấy, còn nói nhìn thấy đồ vật bên trong thì sẽ biết tại sao ông ấy không đi".

Bạch Diệc Phi nhận lấy rồi mở ví da ra, anh nhìn qua một chút, bên trong có một quyển nhật ký hàng hải, còn có một quyển hồ sơ bệnh lý, cuối cùng là một tấm thẻ ngân hàng.

Trong quyển nhật ký hàng hải của ông ta có kẹp một bức thư.

Bạch Diệc Phi mở bức thư ra, lúc này anh mới hiểu được, đây là bức thư ông ta viết cho người nhà.

Qua bức thư có thể biết thuyền trưởng đã mắc bệnh ung thư, là ung thư thực quản, trước khi lên thuyền đã phát hiện ra bệnh, ông ta còn dặn dò rằng để lại cho vợ con một khoản tiền, hy vọng con trai có thể chăm sóc mẹ thật tốt.

Ông ta cũng hy vọng con gái có thể quay lại cuộc sống bình thường.

Cuối cùng ông ta nói, ông ta cả đời lăn lộn trên biển, ông ta thích biển, cho nên ông ta hy vọng bản thân có thể thuộc về biển.

Bạch Diệc Phi đọc xong thì tâm trạng nặng nề, cuối cùng anh đưa thẻ ngân hàng trong ví cho Từ Lãng nói: "Sau khi về hãy chuyển khoản vào thẻ này".

"Vâng", Từ Lãng gật đầu.

Đám thủy thủ thấy vậy rối rít cúi đầu, dường như bọn họ cũng thương tiếc cho thuyền trưởng.

Bạch Diệc Phi lại nói: "Sau khi trở về hãy đưa cho bọn họ số tiền gấp mười lần tiền lương".

Từ Lãng lại gật đầu: "Vâng".

Con tàu vòng vo một vòng, đưa tất cả mọi người trên đảo lần lượt lên tàu.

Lý Tuyết là nhóm cuối cùng lên tàu, sau khi cô lên tàu, vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì đã không nhịn được trực tiếp xông qua ôm lấy anh.

Trước kia Lý Tuyết sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng bây giờ trong lòng cô, trong mắt cô chỉ có Bạch Diệc Phi.

Sau khi biết Bạch Diệc Phi ở trên tàu cô đã rất tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy anh vẫn ở đây thì cô không muốn để ý gì cả, chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình.

Nhưng...

"A!"

"Bộp!"

Hai vợ chồng đồng thanh kêu thảm thiết, rồi cùng nhau ngã xuống boong tàu.

Hai người đều bị thương, lại ôm nhau mãnh liệt như vậy, nên đã đụng vào vết thương của nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.