Chương 973: Chỉ là quá khứ
Nói xong, Phan Bộ Đình cao ngạo ngẩng đầu rồi đi qua Bạch Diệc Phi.
Quả nhiên Lưu Quốc Trung nghe thấy câu này. Ông ta xoay người lại hung hăng nhìn Bạch Diệc Phi một cái rồi mới đi tiếp.
Còn Bạch Diệc Phi cả quá trình không nói một câu. Anh trầm mặc ấn thang máy rồi đi vào trong.
Vân Anh cũng đi theo, cô ta nghiêng đầu, nói: “Cái tên ngu đần đó nhìn thật đáng ghét! Hay là tôi thay anh giết hắn ta nhé! Lần này là tình nghĩa bạn bè nên không thu phí”.
“Không cần!”, Bạch Diệc Phi lại thản nhiên đáp.
Sau khi ngồi lên xe, Bạch Diệc Phi không lái xe rời đi mà chỉ ngồi ở chỗ lái rồi hút điếu thuốc.
Vân Anh ngồi ở ghế sau, nửa nằm nửa ngồi, cũng không vội giục Bạch Diệc Phi mà còn trêu chọc anh: “Hóa ra đây là lý do phương bắc các anh tu vi thấp à?”
“Suốt ngày dành thời gian vào yêu đương, hoàn toàn lãng phí thời gian tu luyện”.
Bạch Diệc Phi dường như không nghe thấy cô ta nói, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Hiện giờ anh chỉ nghĩ, tại sao Lưu Hiểu Anh đột nhiên nói ra những lời đó với mình?
Nếu như bố mẹ của cô ta không chấp nhận thì Bạch Diệc Phi nghĩ cũng bình thường. Nhưng đến Lưu Hiểu Anh cũng không chấp nhận mình thì trong lòng Bạch Diệc Phi thấy rất buồn.
Nửa tiếng sau, Phan Bộ Đình cũng ra khỏi khách sạn. Hắn ta đi đến trước xe của Bạch Diệc Phi, dáng vẻ cao ngạo rồi nhét thiệp mời màu đỏ qua cửa sổ xe. Sau đó gõ cửa sổ xe của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lúc này mới định thần lại, sau khi nhìn một cái thì anh mới mở cửa sổ xe.
Phan Bộ Đình nói với vẻ mặt đắc ý, nói: “Thiệp mời tao đã gửi mày rồi nhé, hôm đó nhất định phải đến uống rượu mừng của tao và Hiểu Anh nhé”.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm, nói: “Tao không có hứng thú với hôn lễ của mày”, nhưng trên thực tế trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu.
Phan Bộ Đình cười nham hiểm, nói: “Mày mà không đến thì chán chết! Tao khó khăn lắm mới cướp được Hiểu Anh về. Thời khắc thiêng liêng đó, tao cần mày đến chứng kiến, hiểu không?”
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nheo mắt, trong mắt lộ ra sát khí.
Nhưng Phan Bộ Đình không hề nhìn thấy mà thần sắc vẫn đắc ý, nói: “Nghĩ mà xem! Bạch Diệc Phi ông chủ của tập đoàn Phi Tuyết, là nhân vật lớn đầy uy danh ở đảo Lam nhưng lại bị tao cướp mất Hiểu Anh, ha ha…”.
“Bạch Diệc Phi! Ngày kia là hôn lễ của tao và Hiểu Anh, ở khách sạn thành phố Thiên Bắc. Bây giờ tao phải đi đặt phòng tân hôn trước nhưng tao phải bảo người bố trí thật đặc biệt”.
“Ga giường trải màu đỏ, bên trên trải đầy hoa hồng, trong phòng tắm cũng sai người bố trí, bồn tắm cũng màu đỏ và chuẩn bị hoa hồng”.
“Đợi sau khi hôn lễ kết thúc tao có thể cùng Hiểu Anh tắm trong bồn tắm uyên ương. Tắm xong cùng nằm trên giường rồi từ từ tận hưởng cơ thể hấp dẫn của Hiểu Anh để cô ấy…”.
“Rầm!”, mấy lời này khiến Bạch Diệc Phi không thể kìm được.
Anh đá cửa xe một cái, Phan Bộ Đình đang đứng trước cửa xe, xe mở ra khiến hắn ta bay ra ngoài ngã một vòng.
Bạch Diệc Phi thật sự bị ức chế bởi những lời này, cảnh tượng đó đến anh còn không dám nghĩ đến nên hiện giờ anh thật sự muốn giết hắn ta.
“Mày đúng là muốn chết”.
Bạch Diệc Phi mặt đầy phẫn nộ xuống xe, bước mấy bước lên trước rồi xách cổ áo Phan Bộ Đình, nắm quyền định đánh hắn ta.
Nhưng Phan Bộ Đình không sợ chút nào, thậm chí còn lộ ra ý cười quỷ dị.
Bạch Diệc Phi ngây người tại chỗ.
Một lát sau, Phan Bộ Đình đột nhiên hét lớn: “Người đâu! Cứu mạng! Có kẻ muốn giết người”.
Tiếp đó phía sau Bạch Diệc Phi truyền lại giọng quát lớn: “Dừng tay!”
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn lại thì thấy cả nhà Lưu Quốc Trung đứng ở cửa khách sạn.
Lúc này, Phan Bộ Đình vẫn còn gân giọng hét: “Hiểu Anh! Anh chỉ muốn đến gửi thiệp mời thôi thế mà hắn định giết anh. Mau cứu anh với!”
Ngô Vân thấy vậy thì lập tức quát Bạch Diệc Phi: “Bạch Diệc Phi! Mau thả cậu ấy ra!”
Nhưng lúc Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì anh như bị đóng đinh, không nhúc nhích được.
Lưu Quốc Trung thì sắc mặt tức giận, nói với Lưu Hiểu Anh: “Con nhìn đi, người đàn ông con thích đấy? Là loại hẹp hòi, thô lỗ thế đó”.
Bởi vì Bạch Diệc Phi không buông tay nên Ngô Vân vội kéo tay Lưu Hiểu Anh, nói: “Hiểu Anh! Con mau bảo nó buông tay đi!”
Bạch Diệc Phi cứ nhìn Lưu Hiểu Anh, anh nhìn thấy trong mắt cô ta ẩn chứa nỗi buồn và bất lực.
Nhưng Lưu Hiểu Anh chỉ nói: “Anh Bạch! Xin anh hãy buông tay đi!”
Lúc này, trong lòng Bạch Diệc Phi như dao đâm. Lưu Hiểu Anh bảo anh buông Phan Bộ Đình ra hay bảo anh hãy buông bỏ mối tình của họ?
Nhưng Bạch Diệc Phi không cam tâm, hỏi: “Tại sao? Anh muốn nghe lý do”.
“Không có lý do gì cả”, Lưu Hiểu Anh sắc mặt thản nhiên, ngữ khí lạnh lùng.
Bạch Diệc Phi sốt sắng nói: “Vậy những gì trước đây của chúng ta…”.
Lưu Hiểu Anh ngắt lời anh, nói: “Những chuyện trước đây thì cho qua đi”.
“Cho qua?”, Bạch Diệc Phi cười một tiếng, sau đó dần dần buông tay ra.
Phan Bộ Đình ngã trên đất, lúc này ngã chổng vó lên trời.
Nhưng hắn ta cũng không để ý mà cười lớn với Bạch Diệc Phi. Ủng hộ chính chủ vào ngay -- trù mtruyện.CO M --
Bạch Diệc Phi chỉ nhìn Lưu Hiểu Anh thật lâu rồi mới xoay người dùng nắm đấm đập lên trên xe bên cạnh mình.
“Bụp!”, xe bị đập lõm một cái.
Nhưng anh không dùng ám kình, lúc này tay chảy khá nhiều máu.
Đúng lúc này, Vân Anh mở cửa sổ xe. Một tay sờ lên đầu mình, một tay chỉ vào Bạch Diệc Phi hét lớn: “Anh làm cái gì vậy?”
Chỉ có điều, Bạch Diệc Phi không để ý đến cô ta mà từng bước rời đi.
Lưu Hiểu Anh nhìn bóng hình Bạch Diệc Phi rời đi và tay đang chảy máu mà lòng cô ta run rẩy, suýt nữa ngã xuống.
Cũng may Ngô Vân đỡ lấy, nói: “Hiểu Anh! Con sao vậy!”
Còn Lưu Quốc Trung giật mình bởi cú đấm đó của Bạch Diệc Phi.
Vân Anh trong xe khinh bỉ Phan Bộ Đình và cả nhà Lưu Hiểu Anh. Cô ta xuống xe rồi vội chạy đuổi theo Bạch Diệc Phi.
…
Sau khi Vân Anh đuổi kịp Bạch Diệc Phi, vẫn còn oang oang phía sau: “Sao anh lại nghe lời vậy nhỉ?”
“Bảo anh buông tay là anh buông luôn hả?”
“Nếu đổi lại là tôi, họ hét càng lớn thì tôi ra tay càng nhanh”.
“Quyền của tôi…”.
Bạch Diệc Phi không thể chịu nổi Vân Anh cứ thao thao bất tuyệt nên xoay người rống lên: “Mẹ kiếp! Đừng đi theo tôi được không?”
Vân Anh không ngờ Bạch Diệc Phi đột nhiên quát mình nên giật mình, sau đó phẫn nộ nói: “Anh bị thần kinh à? Tôi đang nói giúp anh đấy, anh còn dám quát tôi?”
Bạch Diệc Phi phẫn nộ quát: “Tôi không cần! Tôi nói lại lần cuối, đừng đi theo tôi”.
“Anh tưởng tôi muốn đi theo tên ngốc nhà anh lắm sao?”
“Vậy thì cô đừng đi theo tôi nữa, mau cút đi”.
“… Được! Hôm nay bà đây đúng là lo chuyện bao đồng rồi! Tôi sẽ không đi theo loại ngốc như anh nữa, đi thì đi”.
Hai người cãi nhau to nên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Còn Vân Anh sau đó đẩy đám người ra rồi đi luôn.
Đám người đó chỉ vào Bạch Diệc Phi trách mắng: “Đàn ông kiểu gì thế không biết? Cô gái dễ thương thế này mà nói với cô ấy thế?”
“Đúng thế! Nếu như tôi có bạn gái xinh như này thì tôi không nỡ cãi nhau đâu”.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến họ mà quay người định rời đi.
Lúc anh xoay người lại, đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó rất kỳ quái.
Trong lòng Bạch Diệc Phi kinh ngạc, vội nín thở, đồng thời nhìn về phía có mùi đó.
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay đột nhiên chạm vào vai anh. Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy cả cánh tay mình tê buốt. Và anh nhìn thấy một bóng hình nhanh chóng nhảy ra phía xa.