Chương 652: Ngôi mộ tại nghĩa trang
Sắc mặt của Kỳ Kỳ rất khó coi, khiến người ta nhìn vào là sợ hết hồn.
Sa Phi Dương ở ngoài cửa thấy vậy thì mỉm cười sau đó xoay người rời đi.
...
Lúc ở nhà, Bạch Diệc Phi mỗi ngày đều gọi video call với Lý Tuyết, anh cũng nói cho Lý Tuyết biết về Sa Phi Dương, nhưng mà anh không nói ra sự bất thường của ông ta để tránh cho cô phải lo lắng.
Nhưng dường như Lý Tuyết vẫn phát giác ra có điều gì đó không đúng.
Thủ đô, toà nhà trụ sở chính của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, trong văn phòng làm việc của Lý Tuyết.
“Cốc cốc cốc…”.
Cửa phòng bị đó đang gõ, Lý Tuyết ngẩng đầu, nhìn sang bên phía Chu Khúc Nhi đang ngồi ở đầu bên kia căn phòng, Chu Khúc Nhi gật đầu rồi đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa là một nhân viên của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp, anh ta đang cầm một xấp tài liệu bước vào: “Phó chủ tịch, đây là tài liệu mà cô cần”.
“Theo như thông tin tìm được, Sa Phi Dương đã chết từ mười sáu năm về trước rồi”.
...
Trên con đường chủ đạo từ thủ đô dẫn ra ngoại ô thành phố, hai chiếc xe suv hiệu Trường An đang lái trên cao tốc.
Trong đó có một chiếc xe là Lý Tuyết với gương mặt ngập sự lo lắng đang ngồi trong đó.
Bạch Diệc Phi kể cho cô nghe về Sa Phi Dương, nhưng cô luôn cảm thấy người này có gì đó không ổn, cho nên cô đã phái người đi điều tra về thông tin cá nhân của người này.
“Hai mươi năm trước Sa Phi Dương là một bậc thầy phong thuỷ vô cùng nổi tiếng, là người có tính cách chính trực, từng giúp đỡ rất nhiều người”.
“Sa Phi Dương và sư huynh của ông ta là Thiên Hoa Sơn đều nổi danh như nhau, nhưng Thiên Hoa Sơn lại có tính cách hoàn toàn ngược lại với Sa Phi Dương. Thiên Hoa Sơn là người âm hiểm xảo quyệt, là một kẻ tiểu nhân không hơn không kém”.
“Cả hai người họ đều là bậc thầy về phong thủy nên khá bí ẩn. Sau này, cả hai đều chết đi, có một nhân vật nổi tiếng muốn ghi nhớ công lao của của Sa Phi Dương nên đã xây cho ông ta một nghĩa trang rồi di dời hài cốt của ông ta đến đó”.
Chu Khúc Nhi đang ngồi đọc thông tin, từng chữ từng câu đọc cho Lý Tuyết nghe.
Ban đầu khi Ký Tuyết đến thủ đô nhậm chức Phó chủ tịch, cô đã từng hỏi Chu Khúc Nhi có bằng lòng đi cùng với cô hay không?
Lúc đó câu trả lời của Chu Khúc Nhi là: “Bằng lòng”.
Hai xe chiếc xe dừng lại ở nghĩa trang Hải Công.
Chu Khúc Nhi nhìn khuôn mặt đầy sự lo lắng của Lý Tuyết nói: “Tuyết Nhi, cậu đừng quá lo lắng, có lẽ Sa Phi Dương thực sự chưa chết, trong nghĩa trang không hẳn đã là ông ta”.
Lý Tuyết bước vào trong nghĩa trang, Chu Khúc Nhi đi sát theo sau, phía sau bọn họ còn có thêm bốn người mặc quần áo đen nữa.
Bốn người này chính là bốn người mà lúc trước Bạch Vân Bằng tặng cho Lý Tuyết, chuyên để bảo vệ sự an toàn cho cô.
Lý Tuyết vừa đi vừa nói, giọng nói có chút trầm buồn: “Nghe nói, sau khi Sa Phi Dương chết, bọn họ không hoả táng, rốt cuộc có phải là ông ta hay không, mở quan tài ra nghiệm xác là được”.
Chu Khúc Nhi nghe vậy gật đầu: “Trong tập tài liệu nói, chân trái của Sa Phi Dương có sáu ngón, chỉ cần mở quan tài ra xem chân trái của cái xác có sáu ngón chân hay không là có thể biết được thân phận rồi”.
Lý Tuyết nói với những người đi phía sau: “Liên hệ với người quản lý của nghĩa trang, xuất trình giấy xin phép khai quật của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp cho họ”.
“Vâng”.
Những người còn lại cùng với Lý Tuyết đi vòng quanh nghĩa trang tìm một lượt, cuối cùng tìm được bia mộ của Sa Phi Dương trên một gò đất cao tại phía Bắc của nghĩa trang.
Bia mộ phủ đầy bụi còn có rất nhiều cỏ dại, có vẻ như là đã rất lâu rồi chưa có ai đến đây thắp hương, nên đã bị quên lãng trong một góc nghĩa trang này.
Lý Tuyết bước đến trước ngôi mộ, có chút do dự, cô sợ sau khi khai quật mộ, kết quả cuối cùng là điều mà cô không muốn thấy.
Chu Khúc Nhi bước đến bên cạnh Lý Tuyết an ủi: “Đừng lo, kết quả chắc chắn sẽ không như chúng ta nghĩ đâu”.
Lý Tuyết nghe vậy thì cụp mắt xuống một lúc, sau đó mở miệng dùng giọng kiên định nói: “Mở!”
Nhóm vệ sỹ phía sau nghe vậy lập tức bước lên trước, cầm lấy công cụ đã chuẩn bị sẵn từ trước, khai quật mộ.
Hơn mười phút sau, một cỗ quan tài xuất hiện trong tầm mắt tất cả mọi người.
Lý Tuyết bắt đầu thấy căng thẳng, Chu Khúc Nhi cũng trở nên thấp thỏm, ánh mắt dán chặt vào cỗ quan tài kia.
Cuối cùng, Lý Tuyết hít sâu một hơi nói: “Mở đi”.
Cùng lúc đó, có một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tập võ kiểu cổ đứng phía sau lưng bọn họ, người đàn ông trung niên kia đang bước từng bước hướng về phía bọn họ, mà bàn tay đặt trong ngực áo của ông ta đang sờ lên con dao hình lá liễu.
Lý Tuyết và những người khác không hề phát hiện ra có người đang tiến đến chỗ mình.
Sau khi cỗ quan tài bị mở ra, một vệ sỹ đi qua kiểm tra thi thể, nói với Lý Tuyết: “Chân trái, sáu ngón”.
Nghe vậy, sắc mặt Lý Tuyết đột ngột trắng bệch.
Sáu ngón, như vậy, cũng tức là nói, ngươi nằm trong mộ này quả thực là Sa Phi Dương, mà người ở bên cạnh Bạch Diệc Phi…
Lý Tuyết không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, lập tức lấy điện thoại ra muốn gọi điện cho Bạch Diệc Phi.
Đúng lúc này, vệ sĩ của Lý Tuyết phát hiện người đàn ông phía sau, lập tức quát lên: “Là ai? Muốn làm gì?”
Người đàn ông trung niên chỉ nhẹ nhàng nhấc tay lên bèn nghe thấy tiếng dao cứa vào da thịt con người.
"Phụt!"
Tên vệ sĩ trừng lớn đôi mắt, không thể tin được mà ôm chặt lấy tia máu đang trào ra trên cổ họng mình, đứng ngây ra tại chỗ.
Chu Khúc Nhi thấy cảnh này thì hét ầm lên.
"Aaa!"
Ba vệ sĩ còn lại thấy vậy lập tức lấy vũ khí của mình ra, súng!
Sau đó, người đàn ông không hề cho bọn họ có cơ hội để nổ súng, ông ta chỉ bất ngờ tiến về phía trước một bước, nhấc tay lần lượt quét qua ba người vệ sỹ.
Cuối cùng dừng lại trước mặt Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi.
Mà ba người vệ sỹ đều đã nằm gục trên mặt đất tắt thở.
Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi khiếp hãi, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
Bạch Vân Bằng cho Lý Tuyết bốn vệ sỹ, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng ba bốn người cộng lại ít nhất cũng đánh lại được Bạch Hổ.
Nhưng mà, bốn vệ sỹ này bây giờ còn chẳng có cơ hội để ra tay mà đã bị người ta chém chết bằng một nhát dao.
Trong lòng Lý Tuyết dù hoảng hốt nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Ông là ai?”
Chu Khúc Nhi cũng rất hoảng loạn và sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí đứng chắn trước mặt Lý Tuyết, cảnh giác nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.
Người đàn ông trung niên mỉm cười, đánh giá hai người từ trên xuống dưới một lượt mới dùng giọng nặng nề nói: “Xem hai cô đều là người đẹp, nếu cứ giết thế này thì quả là đáng tiếc quá, hay là các cô tự sát đi”.
Nói xong, người đàn ông trung niên ném con dao trong tay xuống đất.
Chu Khúc Nhi thấy vậy lập tức nhặt con dao của người đàn ông lên, chĩa đầu mũi dao về phía ông ta, khiếp hãi nói: “Ông đừng có qua đây, ông mà qua đây tôi sẽ giết ông!”
Người đàn ông trung niên bật cười: “Ha ha...”.
“Cô giết tôi?”, người đàn ông trung niên nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Có gan là cái tốt, nhưng cũng phải xem xem mình có làm được không”.
“Nói thật với các cô, ở thủ đô này, chỉ có mỗi sư huynh Đạo Trưởng có thể đánh lại được tôi thôi, còn những người khác thì chẳng có ai xứng là đối thủ của tôi cả, tôi muốn giết ai thì giết”.
Lý Tuyết biết Đạo Trưởng, dù sao thì Đạo Trưởng cũng là cấp trên của cô, mà cô cũng biết được Đạo Trưởng kia đáng sợ ra sao, cho nên, Lý Tuyết không hề do dự đẩy Chu Khúc Nhi một cái: “Chạy!”
Chu Khúc Nhi đã bị doạ cho sợ khiếp vía từ lâu, giờ chỉ biết nghe theo bản năng mà co cẳng chạy, còn vừa chạy vừa rút điện thoại ra để cầu cứu.
Người đàn ông trung niên thấy vậy cười lạnh châm biếm, sau đó xoay người đuổi theo Chu Khúc Nhi.
Lý Tuyết thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, nhặt con dao Chu Khúc Nhi vừa làm rơi trên mặt đất lên, sau đó ném con dao về phía người đàn ông, nhưng mà, sức của cô quá yếu còn tốc độ của người đàn ông lại quá nhanh nên con dao hầu như không thể ném trúng ông ta.
Người đàn ông trung niên đã đến gần Chu Khúc Nhi, năm ngón tay cong lại túm chặt lấy gáy Chu Khúc Nhi.
Đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên, đột nhiên một bóng đen vọt ra.
Nắm đấm của bóng đen đánh trúng vào cánh tay của người đàn ông trung niên, ông ta không chịu được cú đấm này mà liên tục lui lại mấy bước.
Còn chưa để ông ta kịp đứng vững, nắm đấm của bóng đen đã lại quăng đến, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh, khiến người ta dường như không nhìn rõ cú đấm.
Người đàn ông trung niên chẳng có cả cơ hội để phản đòn đã bị đánh cho liên tiếp lùi về phía sau.
Mà Chu Khúc Nhi đứng bên cạnh, nhìn thấy người vừa xuất hiện này thì kinh ngạc đến mức hai mắt trợn tròn: “Ông xã?”
Người đàn ông trung niên rất kinh hãi, bởi lúc trước ông ta đã nói, ngoại trừ Đạo Trưởng ra, cũng không nói đến hai người kia, thì chẳng có ai ở đây có thể đánh thắng được ông ta.
Từ trước đến nay ông ta đều rất tự tin, cho dù là tiểu sư muội thì cũng khó mà đánh lại được ông ta, cho nên ông ta cảm thấy chỉ có mỗi Đạo Trưởng là thắng được ông ta mà thôi.
Nhưng mà cái người vừa gặp này, liên tục tung ra quyền cước khiến cho ông ta không có cả cơ hội để đánh trả.
Đột nhiên, “Rầm” một tiếng, người đàn ông trung niên bị đánh văng ra xa.
"Bốp!"
Do lực va đập của cơ thể người đàn ông trung niên khiến cho tấm bia mộ vỡ đôi.