Bản thân được cứu rồi, Bạch Diệc Phi vô cùng vui mừng.
Ngưu Vọng thấy vậy thì nói: “Có bác sĩ Lưu chăm sóc, sức khỏe của cậu tốt hơn nhiều rồi, tôi cũng yên tâm”.
Thật ra Lưu Vọng đến đây cũng không làm được gì nhiều, chỉ là Bạch Diệc Phi muốn ông ta yên tâm mà thôi.
Bạch Diệc Phi gật gật đầu, lại hỏi: “Bệnh của Tuyết Nhi có khỏi được không?”
Ngưu Vọng ngập ngừng: “Chuyện này rất phiền phức”.
Liêu Hiểu Anh xen vào: “Đúng vậy. Tôi bắt mạch cho cô ấy rồi. Bệnh của cô ấy là do bị thuốc ảnh hưởng, chỉ cần loại trừ hết dược tính là được. Nhưng quá trình rất phức tạp, hơn nữa cô ấy sẽ rất đau đớn”.
Một tiếng sau, Lưu Hiểu Anh cất kim châm đi, Bạch Diệc Phi mới hỏi: “Cô có muốn làm bác sĩ tư nhân không? Đãi ngộ thế nào tùy cô nói”.
Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì “xùy” một tiếng. Lúc Long Linh Linh cho rằng cô ta sẽ từ chối thì Lưu Hiểu Anh lại nói: “Trông anh đáng thương như thế, tôi miễn cưỡng đồng ý vậy”.
Bạch Diệc Phi cười: “Đúng là vinh hạnh cho tôi quá”.
Lưu Hiểu Anh hừ một tiếng: “Tôi đói rồi, Linh Linh đi ăn với mình đi”.
Nói xong thì kéo Long Linh Linh vẫn đang ngây ngẩn rời đi.
Bạch Diệc Phi bật cười, không chỉ bởi vì Lưu Hiểu Anh đồng ý trở thành bác sĩ tư nhân cho anh mà vì hiện giờ anh cảm nhận được cơ thể đã khỏe mạnh, không còn suy yếu như trước.
Không thể phủ nhận được, tay nghề của Lưu Hiểu Anh thực sự rất tốt.
Sức khỏe đã tốt hơn nên Bạch Diệc Phi cũng phải trở về xử lý chuyện của Hầu Tước rồi. Hai ngày này bởi vì Lý Tuyết mất tích mà toàn bộ công việc của tập đoàn đều bị tồn đọng, anh nhất định phải giải quyết thật nhanh.
…
“Linh Linh, bây giờ chúng ta hẳn là đồng nghiệp rồi nhỉ?”, Lưu Hiểu Anh vừa ăn vừa hỏi.
Long Linh Linh gật đầu: “Đương nhiên rồi, hoan nghênh cậu gia nhập Hầu Tước”.
Lưu Hiểu Anh tủm tỉm: “Nghe nói lương ở Hầu Tước rất cao”.
Long Linh Linh trừng mắt nói: “Liêm sỉ rơi đầy đất rồi kìa! Cậu là bác sĩ tư nhân, lương và đãi ngộ sẽ khác”.
“Đúng rồi, lúc trước mình nghe chủ tịch nói muốn đầu tư bệnh viện, về sau cậu nhất định sẽ có đất dụng võ”.
“Thật ư? Quá tốt rồi!”
Thật ra Lưu Hiểu Anh vốn không muốn là bác sĩ tư nhân nhưng Bạch Diệc Phi thật sự rất thú vị, hơn nữa cô khá quan tâm đến độc trên người đối phương vì thế mới đồng ý.
Bây giờ Bạch Diệc Phi muốn đầu tư bệnh viện, vậy thì sau này cô ta có thể không làm bác sĩ riêng nữa mà tiếp tục ước mơ của mình.
Long Linh Linh thấy Lưu Hiểu Anh như vậy thì ánh mắt lóe lên.
Nếu cô ta nhớ không lầm thì Lưu Hiểu Anh là một người rất có nguyên tắc, điểm giới hạn của cô ta là làm bác sĩ tư nhân.
Nhưng vì Bạch Diệc Phi, cô ta đã phá bỏ nguyên tắc của mình.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện tốt, có Lưu Hiểu Anh ở đây thì sức khỏe của Bạch Diệc Phi sẽ không có gì phải lo lắng nữa.
Buổi chiều, trong lúc Bạch Diệc Phi đang bận đến bù đầu thì nhận được điện thoại của Tần Hoa.
“Hai người hôm qua nói đã giúp tìm được cô Bạch vì vậy yêu cầu cậu chuyển tiền thưởng cho họ”.
Bạch Diệc Phi xa sẩm mặt mày: “Bọn chúng không xứng”.
Tần Hoa cũng nghĩ thế: “Nhưng bọn họ cứ náo loạn ở cục cảnh sát, hay là cậu đến một chuyến?”
Bạch Diệc Phi xoa mi tâm: “Được, tôi đến ngay”.
Đến cục cảnh sát, Tần Hoa dẫn Bạch Diệc Phi vào phòng thăm hỏi.
Hai gã đàn ông mặc đồ tù nhân nhìn thấy Bạch Diệc Phi ở phía bên kia tấm thủy tinh thì vô cùng kích động.
“Chủ tịch Bạch!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh: “Muốn 1 tỷ?”
“Chủ tịch Bạch, quả thực là chúng tôi phát hiện ra cô Bạch, chỉ là tình huống có hơi đặc biệt mà thôi”.
“Đúng thế, hy vọng anh là người giữ chữ tín”.
Hai gã nhìn Bạch Diệc Phi, mắt sáng rực, 1 tỷ tệ đấy!
Bạch Diệc Phi cười lạnh lùng.
Hai gã nọ lại hoàn toàn không biết gì.
“Tao đến là để cho chúng mày biết vì sao chúng mày lại phát hiện ra vợ tao”.
“Bọn mày hoàn toàn không biết vợ tao ở đâu cả, chẳng qua bọn mày nghe người khác dặn dò, đi bức hại phụ nữ, vừa hay trong đó có một người là vợ tao mà thôi”.
“1 tỷ khiến bọn mày thay đổi ý định, vì thế mới không làm gì vợ tao, nhưng không thể phủ nhận, việc bọn mày định làm là phạm pháp!”
“Vì thế bọn mày hoàn toàn không có tư cách đòi tao 1 tỷ này!”
“Cuối cùng tao khuyên bọn mày một câu, cẩn thận hôm nào đó, người bị hiếp là vợ chúng mày!”
Nói xong, Bạch Diệc Phi không thèm nhìn hai gã mà rời đi luôn.
Bọn chúng ngây ra tại chỗ, rất lâu sau mới vang lên tiếng mắng chửi.
“Mẹ nó! Không chịu trả tiền!”
“Mẹ kiếp, chủ tịch tập đoàn Hầu Tước là tên đạo đức giả!”
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến bọn chúng, dù sao anh cũng sẽ không trả 1 tỷ, điều đáng tiếc là không thể đập cho bọn chúng một trận.
Tần Hoa thấy anh đi ra thì hỏi: “Sao rồi?”
“Giải quyết xong rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi về đây”.
“Ừ”, Tần Hoa gật đầu, đúng lúc này thì anh ta nhận được điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Hoa xây xẩm mặt mày, lại nhìn Bạch Diệc Phi đã ra khỏi cục cảnh sát.
Tần Hoa mau chóng đuổi theo: “Bạch Diệc Phi, đợi đã!”
Bạch Diệc Phi đang định mở cửa xe đi thì nghe thấy giọng anh ta. Anh quay lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Tần Hoa gật đầu, trầm trọng nói: “Tôi vừa nhận được điện thoại, Trần Hạo ăn trộm bị bắt tại trận”.
“Sao lại như vậy?”
Tần Hoa nói ngắn gọn: “Vừa rồi có người đến báo cảnh sát nói Trần Hạo ăn trộm điện thoại bị bắt được, đang được đưa đến cục cảnh sát. Người báo là… Liễu Vô Cùng”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì híp mắt: “Liễu Vô Cùng…”.
Nửa tiếng sau, Trần Hạo và Liễu Vô Cùng đã đến đồn cảnh sát.
Liễu Vô Cùng nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì như cười như không mà nhìn anh.
Mà Trần Hạo lại không ngờ mình sẽ bị bắt, còn bị mang đến cục cảnh sát, càng không nghĩ rằng sẽ gặp được sếp của mình ngay tại đây.
“Sếp…”, mặt Trần Hạo đỏ bừng. Sếp vừa nói với hắn ta, phải làm việc quang minh lỗi lạc, bây giờ lại bị bắt vì ăn trộm điện thoại, còn bị sếp nhìn thấy, điều này khiến hắn ta vô cùng xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn anh.
Bạch Diệc Phi không lên tiếng. Tần Hoa đứng một bên hỏi tình huống cụ thể.
Đại khái là đi đường thì bị trộm điện thoại, không có gì đặc biệt.
Bạch Diệc Phi sầm mặt. Trần Hạo hẳn là đi điều tra Liễu Vô Cùng nên mới nghĩ đến chuyện trộm điện thoại của hắn ta, chỉ là không cẩn thận bị bắt được.
Liễu Vô Cùng lên tiếng: “Cảnh sát, tên trộm này vô cùng tệ hại, nếu bắt được rồi thì phải dạy dỗ cho hẳn hoi, nếu không lúc đi đường ai dám lấy điện thoại ra nữa”.
“Đương nhiên rồi”, Tần Hoa trả lời, sau đó nhìn Trần Hạo: “Cậu ra đây với tôi”.
Trần Hạo bị Tần Hoa đưa đi, hắn ta còn nhìn Bạch Diệc Phi nhưng anh chỉ khẽ lắc đầu, ý bảo gã đừng làm việc xằng bậy. Trần Hạo lúc này mới thở phào, hắn ta còn cho rằng sếp không muốn giữ hắn ta lại nữa!
Hai người rời đi, nơi này chỉ còn lại Liễu Vô Cùng và Bạch Diệc Phi.