Thoáng một chớp mắt, Vân Tuyết Nguyệt cùng Tô Thần Mộng đã ở Dược vương cốc được một tuần, Tô Thần Mộng thực rất thích nơi này, trong không khí luôn luôn có mùi hoa mai nhàn nhạt, có khi còn pha thêm một ít mùi dược liệu, mỗi lần hít vào sẽ cảm thấy hết sức sảng khoái.
Vân Tuyết Nguyệt mỉm cười nói:
“Khứu giác của Thần Mộng đối với mùi vị đặc biệt linh mẫn nhỉ!”
Tô Thần Mộng biết y là ám chỉ hắn lần đó được y cứu lại nhớ thật rõ mùi hương kia, cùng từng trước mặt y nói qua chính mình cũng thực thích mùi hương kia.
Ngày hôm đó, Vân Tuyết Nguyệt bị Dược vương thỉnh đi luận bàn võ nghệ, Tô Thần Mộng liền một mình đi vào rừng mai. Tuyết như hoa mai, hoa mai như tuyết, vừa giống lại vừa không giống đều là nét đẹp thế gian hiếm thấy. Mỗi một cây mai thoạt nhìn đều là thanh nhã thoát tục, cao ngạo kiêu hãnh, khó trách đời đời đại thi nhân làm thơ đều thích lấy hoa mai để tác thi tác từ, hiện tại hắn đứng giữa những đóa hoa mai theo gió bay đầy trời, cũng bất giác cảm thấy chính mình tựa hồ muốn thoát ly trần thế tầm thường.
“Tô công tử!” – Song Nhi đứng phía sau hắn gọi một tiếng.
“Song Nhi cô nương.”
“Một người ở trong này thưởng mai a?”
“Đúng vậy, nơi này hoa mai thật nhiều, ở bên ngoài thật sự khó gặp.”
“Ha hả, đúng rồi, Vân giáo chủ đâu?” – Song Nhi nhìn trái nhìn phải hỏi.
“Y cùng lệnh sư luận bàn võ nghệ rồi.”
“Như vậy a……” – Biểu tình thất vọng của Song Nhi thật rõ ràng.
“Cô nương tìm y có chuyện gì sao?”
“Không có……Kỳ thật……cũng không có gì đâu……”
Song Nhi ngày thường luôn luôn hoạt bát hào phóng lúc này lại nữu nữu niết niết(đại khái là vặn vẹo tay chân), hai gò má còn nổi lên một mạt ửng hồng của thiếu nữ đang ngượng ngùng, Tô Thần Mộng biết như thế là đại biểu cho cái gì, tâm bắt đầu không hiểu vì sao nổi lên đau đớn cùng chua xót.
“Đúng rồi, Tô công tử cùng Vân giáo chủ quen biết đã lâu a?” – Song Nhi nháy cặp mắt vừa to vừa sáng nhìn Tô Thần Mộng hỏi.
“Ân……” – Tô Thần Mộng cúi đầu nghĩ: ta cùng y quen biết có thể tính là lâu sao? – “Có lẽ cũng được khoảng nửa năm.”
“Nửa năm……Vậy huynh so với ta càng hiểu y hơn rồi.”
Hiểu y? Không, Tô Thần Mộng trong lòng lắc đầu, chính mình hiểu biết y cũng chỉ giới hạn ở ngày thường cùng nhau tiếp xúc, đối với hắn người này trước đây còn có một mặt riêng tư khác, hắn vốn là hoàn toàn không hay không biết, y không phải là loại người có thể dễ dàng nói ra mọi chuyện, mà hắn cũng không có dũng khí hỏi đến.
“Ai……” – Song Nhi thở dài nói. – ” Nếu y không phải là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo thì tốt rồi.”
“Tại sao?”
“Như vậy biết đâu ta có thể đem y lưu lại trong cốc.”
Song Nhi hồn nhiên trả lời khiến Tô Thần Mộng chợt cảm thấy một trận vựng huyễn(hoa mắt chóng mặt).
“Tô công tử huynh không sao chứ? Sắc mặt huynh không tốt lắm, có phải độc lại phát tác hay không? Ta giúp huynh gọi Vân giáo chủ.” – Nàng nói xong liền như gió chạy đi.
Tô Thần Mộng âm thanh gì cũng đều không nghe thấy, bên tai chỉ có câu nói “Ta muốn đem y lưu lại trong cốc.”, tầm mắt hắn cũng càng ngày càng mơ hồ……Không……Không cần……Không cần lưu lại nơi này……Không cần……
“Thần Mộng? Thần Mộng? Ngươi tỉnh lại.”
“Không cần!!” – Tô Thần Mộng đột nhiên mở mắt ra bật vùng dậy, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.
Một cái khăn trắng thuần mềm mại lau qua trán hắn, một cỗ mùi vị giống như đã từng quen thuộc xông vào mũi, hắn bỗng nhiên giữ chặt cái tay kia nói:
“Không cần, huynh không thể lưu lại chỗ này.”
Vân Tuyết Nguyệt buồn cười hỏi:
“Ta cũng không có nói qua phải lưu lại chỗ này a, ngươi làm sao vậy? Lúc nãy vì cái gì lại đột nhiên ngất đi?
“Ta…..Ta cũng không biết vì cái gì……” – Phát giác chính mình đang khiến đối phương cảm thấy quái lạ, Tô Thần Mộng lập tức buông tay ra, đem đầu hướng sang nơi khác.
“Ta nghe Song Nhi nói ngươi trước đó vẫn luôn đứng trong rừng mai, có phải vì bị gió lạnh thổi lâu như vậy nên mới ngất đi không?
“Có lẽ là vậy……”
Vân Tuyết Nguyệt thở nhẹ nói:
“Ngươi nếu có gì không vui cứ nói với ta, không cần một mình giấu kín trong lòng. ngươi như vậy ta cũng không biết phải làm sao lo cho ngươi nữa.”
“Ta không sao huynh không cần lo lắng.”
Vân Tuyết Nguyệt trầm mặc, lát sau đứng lên cầm lấy bát thuốc trên bàn nói:
“Đây là giải dược, đã có chút nguội, ngươi nhân lúc vẫn còn ấm mau uống đi.”
Tô Thần Mộng đón lấy bát thuốc, hai ba ngụm uống hết, sau đó đưa bát thuốc lại cho Vân Tuyết Nguyệt.
“Huynh là giáo chủ Tịnh Nguyệt giáo nhất định có rất nhiều nữ tử muốn thân cận huynh a?” – Tô Thần Mộng đột nhiên nói.
Vân Tuyết Nguyệt đang đưa lưng về phía hắn nghe vậy hơi ngẩn ra, bàn tay cầm bát hơi run lên, nhưng y vẫn không đáp lời.
“Huynh cũng đến tuổi phải thú thê sinh tử(lấy vợ sinh con) rồi đúng không? – Tô Thần Mộng lại tiếp tục nói.
Vân Tuyết Nguyệt buông bát, trước khi ra khỏi cửa mới thản nhiên nói một câu:
“Ta chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.”
“Vân……”
“Ngươi cũng không cần suy đoán lung tung về ta làm gì.” – Những lời này của Vân Tuyết Nguyệt tựa như quan tâm lại tựa như hiểu rõ toàn bộ mọi thứ mà nói ra.