Tịnh Nguyệt giáo.
Bên trong Thương Nguyệt Cư, Hàn Phi Hồng quỳ một gối hướng thiếu niên tuấn mỹ tuyệt trần đối diện nói:
“Thuộc hạ khiến Tô công tử trúng độc, quả thật hành sự bất lực, mong giáo chủ trách phạt.”
Vân Tuyết Nguyệt lắc đầu nói:
“Sự tình lúc đó ta đã nghe Hạo Hàn nói qua, lúc ấy là chuyện ngoài ý muốn ai cũng không dự đoán được, việc này không trách ngươi, ngươi cũng không cần tự trách, đứng lên đi!” – Y một mặt nói một mặt ra hiệu cho Hàn Phi Hồng đứng dậy.
Hàn Phi Hồng nghe giáo chủ nói vậy, trong lòng kích động nói:
“Đa tạ giáo chủ, chính là…….độc kia của Tô công tử có thể hay không giải được?”
Vân Tuyết Nguyệt nghĩ nghĩ nói:
“Độc trạng kia thật sự kỳ quái, độc tính lại mạnh, nếu không phải Hạo Hàn trước đó cho hắn dùng giải dược đặc chế của bổn giáo, chỉ sợ Tô công tử đã sớm độc phát thân vong.” – Nói đến đây trong lòng y chợt đau thắt, nhưng trên mặt vẫn như cũ bảo trì điềm tĩnh. – “Bổn giáo tuy có dược liệu trân quý nhưng lại không biết cách hạ dược, xem ra chỉ có thể đi cầu Dược vương.”
“Nhưng Dược vương hành tung vô định, hơn nữa tính cách lại quái dị, cho dù tìm được ông ta, cũng không chắc chắn ông ta nguyện ý trị liệu cho Tô công tử.”
“Vậy phát ra Tịnh Nguyệt lệnh, yêu cầu các đại môn phái trên giang hồ hỗ trợ tìm kiếm, cho dù tìm khắp thiên nhai hải giác(chân trời góc biển), bổn giáo chủ cũng phải đem hắn tìm ra.” – Một tia ác liệt đầy sắc bén đột ngột nổi lên theo câu nói của Vân Tuyết Nguyệt bao trùm khắp xung quanh, y hạ lệnh xong cũng không nán lại lâu lập tức rời đi
Hàn Phi Hồng hiếm khi cảm nhận được khí tức(hơi thở) như vậy trên người giáo chủ, bất giác hơi ngẩn ra. Giáo chủ bình thường luôn phong đạm vân thanh, mọi chuyện luôn xử biến bất kinh(gặp biến hóa cũng không sợ hãi), vậy mà lại quan tâm một thiếu niên chỉ có duyên gặp mặt vài lần như thế, có thể thấy được Tô công tử ở trong lòng giáo chủ thật không tầm thường a!
~~~~~~~*~~~~~~~
Ngoài phòng gió lạnh xuy động(thổi), trong phòng ánh nến vi duệ(mờ tỏ?), một thiếu niên thanh tú nằm trên giường, ánh nến vàng vọt phảng phất trên mặt hắn càng khiến sắc mặt hắn thêm phần tái nhợt.
Vân Tuyết Nguyệt nhẹ nhàng cởi bỏ mảnh vải trên cổ thiếu niên, miệng vết thương nhìn thấy ghê người khiến y khẽ cau mày, tim cũng không thể tự chủ mà thắt lại. Y cầm mảnh vải mới quấn quanh miệng vết thương một lần nữa, động tác vừa nhẹ nhàng lại linh hoạt.
Đến gần nửa đêm, Tô Thần Mộng phát ra một tiếng rên rỉ kinh động Vân Tuyết Nguyệt vốn đang ngồi bên giường đọc sách. Y lập tức buông sách, chuyển thân về phía trước, nhìn thấy Tô Thần Mộng từ từ tỉnh lại thì trong lòng thoáng vui mừng.
Tô Thần Mộng vừa mới tỉnh lại chưa hoàn toàn tỉnh táo, vẫn còn không rõ ràng lắm chính mình đã xảy ra chuyện gì? Sau đó lại nghe có người đang gọi bên tai:
“Tô công tử? Tô công tử?……”
Âm thanh này vừa ôn nhu lại quen thuộc, Tô Thần Mộng đem ánh mắt còn mơ hồ tập trung nhìn, rốt cuộc thấy rõ người trước mặt, trong lòng nhất thời vui sướng kêu lên:
“Vân công tử?” – Sau đó lại tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì liền đổi giọng gọi. – “Giáo…Giáo chủ!”
Vân Tuyết Nguyệt nghe đối phương xưng hô, trên mặt lộ ra một tia chua xót:
“Ngươi vẫn là gọi ta Vân công tử đi, không thì trực tiếp gọi ta Tuyết Nguyệt cũng được!”
“Như vậy sao được? Huynh chính là người đứng đầu một giáo, ta sao có thể thất lý lễ nghi?” (đại khái là thất lễ thì phải @[email protected])
Vân Tuyết Nguyệt ngẩn ra cười nói:
“Tô công tử quả nhiên là một công tử tao nhã tri thư đạt lễ a!”
“Giáo chủ chế nhạo rồi.”
Hai người nhất thời rơi vào trầm mặc, Tô Thần Mộng nhìn quanh bốn phía mới giật mình phát giác hắn đã quay về Tịnh Nguyệt cung.
“Ta như thế nào lại đột nhiên đến nơi đây?”
Vân Tuyết Nguyệt thấp giọng nói:
“Ngươi đã hôn mê năm ngày.”
Cái gì!? Tô Thần Mộng cả kinh:
“Này……rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a?”
Vân Tuyết Nguyệt liền đem sự tình nói qua một lần. Tô Thần Mộng sau khi nghe xong liền hiểu ra:
“Nguyên lai là ta bị trúng độc.”
Vân Tuyết Nguyệt lộ ra vẻ mặt áy náy nói:
“Thật xin lỗi, nếu không phải đệ tử bổn giáo đột nhiên xâm nhập, sẽ không quấy rầy đến hôn lẽ của ngươi, ngươi sẽ có thể thú được một thiếu nữ xinh đẹp, lại càng không vì vậy mà trúng độc.”
Tô Thần Mộng nghe xong, trong lòng một trận tức giận, cũng không thèm để ý lễ tiết chất vấn Vân Tuyết Nguyệt:
“Huynh liền như vậy hy vọng ta thú một mỹ nhân độc địa như rắn rết thế sao?”
“Ta……” – Vân Tuyết Nguyệt tránh tầm mắt Tô Thần Mộng. – “Chỉ cần Tô công tử thích là được.”
“Huynh……!” – Tô Thần Mộng cũng không biết chính mình vì cái gì giận dữ đến như vậy, hai tay nắm chặt chăn bông, hắn đột nhiên phát ra tiếng cười khẽ. – “Ha hả, đúng vậy, ta chỉ là nhất giới bố y(người bình dân) như thế nào có thể quản được suy nghĩ của giáo chủ huynh đâu?”
Hắn một phen vạch chăn ra, xoay người bước xuống giường, nhưng vì hắn hôn mê năm ngày liền thể lực vẫn chưa hồi phục, chân vừa chạm đất thân hình đã yếu ớt ngã xuống. Vân Tuyết Nguyệt thấy thế lập tức đỡ lấy hắn hỏi:
“Ngươi làm cái gì vậy? Vừa mới tỉnh lại, trong cơ thể còn có độc, như thế nào có thể xuống giường đi lại?”
“Ta trúng độc là chuyện của ta, không cần giáo chủ bận tâm, ta bây giờ liền rời khỏi Tịnh Nguyệt giáo, sống hay chết đều cùng giáo chủ không quan hệ!”
Tô Thần Mộng muốn vùng khỏi hai tay Vân Tuyết Nguyệt đang đỡ lấy hắn, nhưng đối phương dù sao cũng là người luyện võ, hắn giãy giụa vài lần đều không thể thoát đành đem đầu nhìn sang hướng khác, trong lòng một trận chua xót.
Vân Tuyết Nguyệt khẽ thở dài nói:
“Ngươi không cần làm như vậy, ta thấy thật đau lòng. Ngươi trúng độc toàn bộ đều từ bổn giáo mà ra, như thế nào có thể nói sống chết cùng ta không quan hệ?” – Tô Thần Mộng không đáp lời, Vân Tuyết Nguyệt lại tiếp tục nói. – “Cho dù ngươi hôm nay trúng độc thật sự không quan hệ đến bổn giáo, ngươi như vậy ta làm sao có thể thờ ơ chẳng quan tâm?”
Vân Tuyết Nguyệt một phen nói ra những lời tình chân ý thiết khiến Tô Thần Mộng rốt cuộc kiềm chế không được quay người lại nhào vào lòng y, khóc hỏi:
“Huynh nếu quan tâm đến ta như thế, lần trước ta phải rời đi, đêm đó huynh vì sao ngay cả một câu giữ lại cũng không có?”
Kinh ngạc nhìn người trong lòng khóc đến thương tâm gần chết, Vân Tuyết Nguyệt ôm hắn nói:
“Nơi đây dù sao cũng bị người trong giang hồ xem là nơi tà giáo, nếu khi đó tiếp tục đem ngươi giữ lại, sợ ngươi về sau biết chân tướng rồi sẽ không dám cùng ta thân cận nữa.”
“Người cứu ta là huynh, huynh nghĩ ta ngay cả điểm đó đúng hay sai đều không phân rõ sao?” – Tô Thần Mộng ngẩng đầu lên.
Vân Tuyết Nguyệt mỉm cười hôn lên môi Tô Thần Mộng:
“Ngươi ở trong này hai ngày, chờ thể lực hồi phục, chúng ta liền lên đường.”
Tô Thần Mộng hỏi:
“Huynh cùng đi với ta sao?”
Vân Tuyết Nguyệt gật gật đầu, giúp Tô Thần Mộng nằm xuống, lại giúp hắn đắp chăn xong mới đứng dậy nói:
“Qua mấy canh giờ nữa trời sẽ sáng, ngươi ngủ tiếp thêm một lúc đi.”
Tô Thần Mộng thấy Vân Tuyết Nguyệt muốn đi, lòng lại không muốn rời, nhưng vì trong lòng có chút thẹn nên cũng không thể nói y lưu lại, đành phải ôm chặt chăn bông, nhắm mắt cố dỗ chính mình ngủ tiếp. Vân Tuyết Nguyệt đưa ánh mắt thâm sâu nhìn Tô Thần Mộng giống như đã ngủ say thì mới rời đi. Tô Thần Mộng nghe được tiếng đóng cửa liền mở mắt ra, hắn vốn cũng ngủ không được nên cứ thế thức đến tận lúc hừng đông.
~~~~~~~*~~~~~~~
Tô Thần Mộng ở Tịnh Nguyệt cung nghỉ ngơi vài ngày, đợi Vân Tuyết Nguyệt đem sự vụ(công việc) trong giáo nhất nhất xử lý(giải quyết từng việc) tốt mới khởi hành. Trước khi đi, hai đại hộ pháp trong giáo cùng ba vị trưởng lão, còn có vài vị đường chủ đều đến tiễn, hắn ở trong Tịnh Nguyệt cung mấy ngày đã cùng họ quen biết, quan hệ cũng khá hữu hảo(tốt).
Xe ngựa theo đường nhỏ buông cương chạy, bên trong xe hai vị công tử trẻ tuổi tuấn mỹ ngồi đối diện nhau.
Vân Tuyết Nguyệt nói:
“Để mau chóng giải trừ chất độc trong cơ thể ngươi, chúng ta chỉ có thể tăng tốc rút ngắn lộ trình, ngươi nếu muốn thưởng thức phong cảnh, đợi đến lúc trở về ta sẽ cùng ngươi du ngoạn.”
Tô Thần Mộng lắc đầu tỏ ý không lưu tâm, nhẹ giọng nói:
“Huynh địa vị cao quý là người đứng đầu một giáo lại chịu theo giúp ta tìm thuốc giải, ta đã rất cảm động, chỉ là chuyến đi này cát hung(hên xui) chưa biết, thật làm ta khó có thể an tâm.”
Vân Tuyết Nguyệt nghe xong không khỏi đau lòng, y chuyển người ngồi xuống bên cạnh Tô Thần Mộng đem hắn kéo vào trong lòng ngực nói:
“Thần Mộng không cần lo lắng, chỉ cần có ta, ngươi sẽ không có việc gì, trời có sập xuống cũng sẽ có ta chống cho ngươi.”
Tô Thần Mộng nghe được những lời này trong lòng tràn lên ấm áp, hắn vươn tay ôm lại Vân Tuyết Nguyệt, để cho chính mình lui vào trong cái ôm đầy ấm áp kia.
Buổi tối hôm đó hai người tìm một khách *** tương đối xa hoa trọ lại. Ngủ thẳng cho đến nửa đêm, Tô Thần Mộng chợt thấy toàn thân rét lạnh vô cùng, nằm trên giường lăn qua lộn lại không cách nào ngủ tiếp được, hắn muốn gọi Vân Tuyết Nguyệt nhưng thấy y đã ngủ say lại không dám quấy rầy, đành phải tự mình nhẫn nại hy vọng bản thân có thể nhanh ấm áp hơn.
Chợt hắn nghe tiếng Vân Tuyết Nguyệt hỏi:
“Ngươi khó chịu ở đâu sao?”
“Ta……” – Tô Thần Mộng muốn đáp lời nhưng cơ thể khó chịu lại khiến hắn vô lực mở miệng.
Bỗng nhiên trên mặt hắn cảm thấy một chút ấm áp, Vân Tuyết Nguyệt không biết từ lúc nào đã ngồi xuống bên người hắn, một bàn tay vươn ra áp trên mặt hắn.
“Đây là vì độc tố trong cơ thể ngươi phát tác, độc này hiểm ác vô cùng, trúng độc rồi mấy ngày sau vẫn luôn ẩn tàng trong cơ thể không xuất hiện gì khác thường, qua khoảng thời gian này sẽ từ từ khuếch tán dần trong cơ thể, lúc phát tác sẽ cảm giác toàn thân giống như bị đặt trong hàn đàm(đầm lạnh), khắp người rét lạnh khó mà chịu nổi.”
Tô Thần Mộng toàn thân lạnh đến phát run, theo bản năng vươn hai tay ôm lấy người trước mặt mong tìm kiếm thêm càng nhiều ấm áp càng tốt, miệng đứt quãng nói:
“Tuyết……Nguyệt……Ta……Ta rất lạnh……”
“Đừng sợ, ta ở đây.” – Vân Tuyết Nguyệt một mặt an ủi, một mặt cởi bỏ toàn bộ y phục(quần áo) trên người mình cùng Tô Thần Mộng ra, sau đó kéo chăn bông đắp lên, đem Tô Thần Mộng ôm vào trong lòng ngực lấy nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm cho hắn.
Tô Thần Mộng không biết bản thân thiếp đi vào lúc nào, chỉ biết là đợi hắn tỉnh dậy lần thứ hai thì ngoài cửa sổ đã chan hòa ánh sáng. Khuôn mặt tuyệt mỹ gần trong gang tấc ngay trước mắt khiến hắn ngẩn ngơ cả người, Vân Tuyết Nguyệt bình thường ở trước mặt hắn luôn áo mũ chỉnh tề, không có lấy nửa điểm xộc xệch lộ ra cơ thể, mà lúc này lại đang y phục mỏng manh, da thịt có thể sánh với tuyết kia trắng mịn tuyệt luân khiến Tô Thần Mộng khó có thể dời đi tầm mắt. Nghĩ đến da thịt này ngày hôm qua cùng với cơ thể mình trần trụi cùng nhau gần gũi cả một đêm, trên mặt không tự chủ được liền đỏ ửng cả lên, vội vàng dời tầm mắt đi, trong thâm tâm tự trách chính mình đọc nhiều sách thánh hiền như vậy thế nào lại nổi lên thứ suy nghĩ hạ lưu như thế.
Tiếng y phục nhẹ khua khi Tô Thần Mộng ngồi dậy làm Vân Tuyết Nguyệt bừng tỉnh, y hỏi:
“Trên người còn có chỗ nào không khỏe a?”
Tô Thần Mộng trên mặt còn chưa hết đỏ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
“Đã không còn đáng ngại, tối hôm qua……Đa tạ.”
Khuôn mặt của Vân Tuyết Nguyệt cũng thoáng hồng nói:
“Không cần đa tạ, độc của ngươi sau này sẽ còn phát tác, đến lúc đó cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi.”
Tô Thần Mộng không trả lời bước xuống giường rồi đi ra ngoài, Vân Tuyết Nguyệt thở nhẹ một cái cũng đứng dậy theo.
Từ đó về sau, độc trong người Tô Thần Mộng thỉnh thoảng lại phát tác một lần, mỗi lần phát tác đều khiến hắn cả người khổ sở không nói thành lời. Nhưng mỗi lần như vậy Vân Tuyết Nguyệt đều ở bên người hắn, giống như lần đầu tiên vậy dùng nhiệt độ cơ thể vì hắn sưởi ấm, nên trong lòng hắn cũng không sợ hãi lắm, chỉ là mỗi lần tỉnh dậy thấy hai người đều lõa thể ôm nhau cùng một chỗ không khỏi cảm thấy xấu hổ không thôi. May mắn ngày thường Vân Tuyết Nguyệt cũng không lấy việc này ra làm đề tài mà nói hắn mới thoáng yên tâm một chút, hai người vì thế ở chung cũng không khó xử lắm.