Mộng Tu Tiên

Chương 64: Chương 64: Hồ Tộc Báo Thù




Tú Nhạn cầm theo một bó đuốc mà tiến vào trong căn nhà nhỏ,lập tức ánh sáng chiếu tỏ nơi đây.Chỉ thấy có những ánh mắt sợ sệt cùng với kinh hãi nhìn tới nàng,Tú Nhạn nước mắt lưng tròng,nàng cắm bó đuốc lên vách tường rồi cúi xuống những hồ nữ nọ,hạ giọng nói.

- Các vị muội muội,ta xin lỗi.Nhưng nếu ta không làm việc này thì bản thân ta cũng mất mạng.Xin lỗi…

Đám Hồ nữ đương nhiên nhận ra nàng cũng là Hồ tộc,lại nghe thấy nàng nói như vậy thì không ai nói thêm lời nào,ủy khuất thở dài.Số mạng họ coi như đến đây đã tận,sau này không biết bị biến thành lô đỉnh hay thành tình nô nữa.Tất cả đều cúi đầu,trên những khuôn mặt xinh đẹp ấy nước mắt như mưa.Tú Nhạn thở dài,nàng kéo từng Hồ nữ đứng lên,nhẹ nhàng an ủi rồi kiểm tra thân thể từng nàng,ai là xử nữ thì nàng dùng móng tay điểm lên cánh tay trái họ một cái.Lập tức nơi đó xuất hiện một vết ban đỏ - Thủ Cung Sa – tượng trưng cho xử nữ.Lần lượt,lần lượt từng người cho tới Hồ nữ ngồi một mình một góc,Tú Nhạn khẽ thở dài nói.

- Muội muội,xin để ta làm đúng phận sự của mình.Chúng ta đã bị bắt thì cả đời chỉ làm nô lệ mà thôi.Ai…!

Nàng thở dài ai oán,hướng tới nữ Hồ nọ,chợt nữ Hồ nọ lên tiếng.Chất giọng mượt mà khiến ngay cả Tú Nhạn cũng kinh tâm.

- Thân là Hồ tộc,sao không dám phản kháng?Không lẽ ngươi đã bị bọn chúng ép kí Huyết Khế?

Tú Nhạn không nói gì,chỉ gật gật đầu.Chợt nàng giật mình,nhìn thật kĩ nữ Hồ trước mặt.Chỉ thấy đó là một nữ Hồ có nhan sắc thuộc vào dạng hiếm có,vóc người kiều diễm.Nhất là cặp nhũ phong dưới lớp áo mỏng manh vươn lên ngạo nghễ,vươn cao như thách thức,cái eo nhỏ ,kiều đồn đầy đặn.Đặc biệt hơn cả đó là Hồ nữ này có một mái tóc trắng như tuyết,hoàn toàn nổi bật trên nước da trắng hồng.Theo mắt những người háo sắc mà nói thì đây là cực phẩm a,dạng mỹ nhân vóc dáng “Bình Hoa” hiếm gặp,chỗ cần lồi thì lồi,cần lõm thì lõm,ngực tấn công mông phòng thủ.Tú Nhạn dường như không tin vào mắt mình,vội vã dụi mắt.Lại thấy nữ Hồ trước mặt đang búi lại mái tóc trắng như tuyết của nàng,để lộ ra hai cái tai cáo hồng hồng trên đầu,cái cổ cao trắng ngần,khuôn mặt kiều mị khôn tả,hai mắt to tròn long lanh như châu ngọc.Điểm trên khuôn mặt kiều mị ấy là cặp lông mày lá liễu thanh cao cũng đôi môi đỏ thắm.Tú Nhạn lắc đầu.

- Muội muội có nhan sắc quả thật hơn người.Bất quá…bất quá…sau này số phận sẽ càng long đong hơn mà thôi…

- Số phận là do bản thân ta tự quyết,ai có quyền bắt ép?Ngươi có muốn thoát khỏi Huyết Khế,trở về nhà không?

Hồ nữ sau khi búi tóc thì mỉm cười hỏi lại,lại uốn éo thân thể như thể khởi động vì đã nghỉ ngơi quá lâu.Chỉ mới thế mà mị lực đã toát ra liên miên,ngay cả những nữ Hồ khác bên cạnh cũng bị mị hoặc há hốc miệng mà nhìn tới,quả thật quá sức lợi hại.Tú Nhạn thầm sợ hãi,lại nghe Hồ nữ nói vậy thì cúi đầu.

- Sao lại không?Ta rất muốn rời đi,nhưng mà…nhưng mà còn Huyết Khế?Chỉ cần lão họ Nhạc vung tay ám ngữ là ta đã mất mạng rồi!...

- Được,bổn hậu thành toàn cho ngươi,sẽ đưa ngươi về với gia tộc của mình!

“Bổn Hậu?” Tú Nhạn cả kinh,ngay cả đám Hồ nữ bên cạnh cũng nhất thời giật mình im lặng.Lại thấy trước mặt một phen biến hóa,Hồ nữ tóc trắng khẽ lắc mình một cái,phía sau đã mọc ra chín cái đuôi trắng muốt,phe phẩy phía sau lưng.Nàng lúc này không mặc bộ y phục lúc trước mà toàn thân đã mặc phiến giáp màu tím,không rõ chất liệu là gì.Chỉ thấy từ chiến y trên thân nàng phát ra một làn khí màu xanh lá,tay cầm một cây cung lớn màu trắng,sau lưng đeo một bao đựng tên.Tú Nhạn chỉ cảm thấy một luồng Hồ khí đặc trưng của Hồ tộc đang mãnh liệt lan tỏa ra xung quanh,ánh mắt càng lúc càng sợ hãi.Hồ nữ nọ sau khi hóa thân xong thì cười nhẹ,lấy từ trong áo một chiếc là màu bạc,đưa lên miệng thổi.

Phía bên ngoài đương nhiên không ai nghe thấy tiếng này,chỉ có đám hắc cẩu đột nhiên ư ử rồi im bặt.Phủ phục im re dưới đất,bên trong thì các nàng đương nhiên nghe rõ mồn một,đây là một điệu nhạc như thúc dục binh lính.Hồ nữ nọ thổi xong thì khẽ vỗ vào túi trữ vật bên eo,tung ra mấy cây cung cùng với bao tên,nhỏ giọng nói.

- Các người chuẩn bị đi,tinh binh Hồ tộc sắp tới đây.Hãy phối hợp sao cho tốt!

Lão béo bên ngoài vẫn đang mải mê bơi trong mộng tưởng ôm về hàng núi linh thạch nên cũng không chú ý thời gian lắm.Nếu hắn tinh ý ra một chút,sẽ cảm thấy Tú Nhạn vào đó quá lâu.Hồ nữ,đặc biệt là xử nữ Hồ có tính cương liệt rất mạnh mẽ,nếu là nữ nhân thông thường vào kiểm tra,chắc chắn họ sẽ cắn lưỡi tự tận,vì thế mà lão mới đặc biệt để Tú Nhạn làm công việc này.Lão đang bay bổng trên mây thì đột nhiên từ trong cánh rừng trước mặt,một tiếng tru cất lên đầy giận dữ,đám người cũng không hề chú ý cho lắm.Đây là khu nhà cạnh từng rậm,có sói tru cũng là việc bình thường.Nhưng rất nhanh liên tiếp có hàng chục tiếng tru đáp lại,lại thấy mặt đất một hồi rung lên thì sắc mặc biến đổi.Lão béo họ Nhạc hò hét.

- Mau chuẩn bị cung tiễn,mang tất cả tên độc ra đây.Bằng mọi giá phải bảo vệ chuyến hàng này,sau đó ta sẽ trọng thưởng!

Đám tráng hán trở nên gấp rút,lập tức tên cùng cung được mang ra,ai đấy mắt đều ngưng trọng nhìn về phía trước.Rất nhanh,trong bóng tối xuất hiện hàng chục cặp mắt sáng quắc.Tiếng hò hét gào rú càng lúc càng tới gần,mặt đất như phát run,các cành cây lay động xào xạc như gặp gió dữ.Lão mập chạy về phía căn nhà,gõ cửa gấp gáp.

- Tú Nhạn,ngươi ở yên tr…

Chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa đã mở ra,một mũi tên sáng trắng xé gió xuyên qua vai mà kéo theo cả lão bắn ngược ra,ghim thân lão trên một thân cây cách đó chừng hai mươi trượng.Mọi việc diến ra quá nhanh tới mức lão không kịp kêu lên một tiếng,như một tia chớp lóe lên rồi tắt ngấm,tiếng rên rỉ trong đêm nghe thật rợn người.Tiếng hú giận giữ càng lúc càng áp sát,mơ hồ có thể nhìn ra những bóng người vạm vỡ,mang theo đại đao hoặc cung tiễn đang cưỡi trên những con sói xám lao tới.Đám hộ vệ run rẩy,ai cũng lo cho tính mạng mình nên vội vã phát tiễn.Vút vút,từng loạt tên mang theo một màu xanh kì dị bắn ra từ tay đám hộ vệ lao tới đám người nọ.Lúc này,dưới ánh đuốc,hai bên đã có thể nhìn rõ mặt nhau.Đám hộ vệ run sợ,điên cuồng bắn tên.Chỉ thấy phía bên này là những Hồ nam thân hình vạm vỡ,toàn thân mặc chiến giáp,cưỡi trên sói xám đang lao tới.Tên bay tới nơi thì họ vung đao lên gạt đi,chặt gãy hết cả,điên cuồng áp sát.Phía sau là những Nam hồ khác lặng lẽ kéo dây cung,nhắm thẳng vào đầu mục tiêu mà bắn.Một hồi gào thét phẫn nộ cũng máu huyết tràn đất rất nhanh xuất hiện rồi cũng rất nhanh kết thúc,trả lại vẻ yên tĩnh cho cánh rừng…

- Bẩm Vương Hậu,đã diệt sát toàn bộ đám nhân loại.Thỉnh mời người thân chinh kiểm tra qua!

Một nam Hồ cao lớn,thân mặc áo giáp màu đỏ rực cung kính chắp tay với Cửu Vỹ hồ tóc trắng,nàng ta khẽ gật đầu bước ra ngoài.Theo sau là những Hồ nữ bị nhốt trong căn nhà nọ,đã có người cầm sẵn cung tên.Hồ Hậu lôi ra từ túi trữ vật một cái hộp nhỏ màu đen,phía trên trạm khắc những hình thù đẹp mắt,khẽ truyền lực cho nó.Cái hộp nọ phát ra ánh ngân quang nhàn nhạt rồi từ từ bay lên,nó lơ lửng bên vai nàng,Cửu Vỹ hồ nọ chậm rãi tới bên cạnh từng cái xác,cái hộp lại hé miệng,hút lấy một tia sáng từ bên trong cái xác nọ.Nàng ta đang thu thập linh hồn của những cái xác này,cuối cùng khi tới lão béo treo trên thân cây,nàng quay lại gọi.

- Tú Nhạn,mau tới đây!

Tú Nhạn tách khỏi đám Hồ nữ mà bước lên,thân hình nàng rúng động.Chỉ thấy trên thân cây kia,lão béo họ Nhạc bị một mũi tên màu trắng muốt cắm xuyên qua vai,treo lão lên như những miếng thịt hun khói treo ở gác bếp,khuôn mặt lão nhợt nhạt,máu theo thân cây dần dần loang ra cả một mảng đất.Lão béo thấy nàng tới thì thều thào.

- Tú Nhạn…tha…tha…cho ta…ta…ta sẽ…bồi hoàn…nhiều…nhiều…linh thạch…

- Tú Nhạn,đây là cơ hội cho ngươi hủy bỏ Huyết Khế đấy!

Hồ Hậu cất tiếng,đặt vào tay thị cây cung của nàng,cung đã lắp tên sẵn.Tú Nhạn nhất thời im lặng,nàng hồi tưởng lại kí ức.Những ngày tháng làm tình nô,bị lão dày vò chà đạp không thương tiếc lại hiện về…Lão họ Nhạc này là một kẻ cuồng dâm,không ngừng nghĩ ra đủ trò biến thái,thậm chí sau khi thỏa mãn còn cắn,cấu tới chảy máu.Trên thân thể nàng còn vô số vết tích…Tú Nhạn trong mắt thoáng một tia mông lung,rất nhanh lộ ra sát ý,kéo tên.Phập,kết thúc đời một tên dâm tặc.

Hồ Hậu sau khi rút nốt hồn phách tên béo thì ra lệnh cho đám tinh binh đem hết xác chết vứt vào trong căn nhà,phóng hỏa rồi tất cả lập tức rời đi,hướng vào trong rừng mà tiến tới.Để lại một đám lửa lớn bốc cháy rừng rực trong đêm,soi rõ cả một khoảng rừng…

Bạch Phụng lắc lắc đầu nói.

- Việc này ta không dám quyết,phải chờ cho tướng công tỉnh lại đã rồi mới dám nói.Thật xin lỗi!

Cáp Long trên mặt biến sắc,vội vã nói,giọng điệu run rẩy ngắc ngứ.

- Như vậy…như vậy…chắc chúng ta chết hết rồi.Cầu xin…cầu xin hai vị phu nhân…nói với Minh tiền bối một lời…chứ tiền bối thấy…chúng ta không tuân mệnh…ra tay đại khai sát giới thì…

-Các ngươi chết là đáng tội,hừ!

Ngân Nguyệt không thèm nhìn tới ba người kia mà nói,nàng cảm thấy bực bội vô cùng.Thật sự chỉ muốn ra tay diệt sát tất cả.Bạch Phụng thấy vậy khẽ bóp bóp tay nàng ra hiệu,tới lúc ấy Ngân Nguyệt mới chịu im lặng,nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy sát ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.