Mộng Tu Tiên

Chương 58: Chương 58: Hoan Lạc Đồ




Đoạn Hân vừa thấy chiêu song công này thì mặt đã mất đi nét tươi cười tắt ngấm,vội vã vận châm lực,miệng đọc pháp quyết.Chỉ thấy cây trường thương rung lên u u,toàn thân linh khí tỏa ra mãnh liệt.Đoạn Hân cầm lấy nó,lập tức đâm liên tục về phía nhị điểu.Cũng không rõ là bao nhiêu mũi thương đã được hắn xuất ra,chỉ thấy vô số bóng ảnh cùng khí tức ào ào ập tới.Ầm một tiếng,cả ba đều thoái lui,Bạch Phụng và Như Như sắc mặt trở nên khó coi.Ngọc Phiến cùng với Băng Hoa Trâm đều đã có thương tổn,Liên Liên đã bước lên trước hai người,tay nàng khẽ vươn ra để lộ cổ tay ngọc ngà có đeo một cái vòng Hồng Ngọc - Là một kiện cổ bảo,bên trong khảm nạm một phần hồn phách của Thủy Long mà trước đây Minh Tiến tặng,miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

Vòng ngọc dần dần sáng lên,linh khí ba động vô cùng mạnh.Dẫn dần hình thành một cái bóng lờ mờ màu xanh trước mặt nàng.Cái bóng càng lúc càng lớn,linh khí ba động càng lúc càng mãnh liệt tỏa ra khiến toàn bộ hai bên im lặng.Bạch Phụng hô lên đầy kinh ngạc.

- Cổ bảo?!

Như Như nghe vậy thì ánh mắt ngạc nhiên nhìn tới Liên Liên,sau đó lại liếc tới Bạch Phụng,cái nhìn này của nàng như có ý dò hỏi sự khẳng định của Bạch Phụng,chỉ thấy nàng ấy khẽ gật đầu. “Liên Liên mới chỉ là Luyện Khí kỳ,sao đã có thể có cổ bảo trong tay?Nhất định là việc này liên quan tới Minh Tiến” Hai ánh mắt gặp nhau,sau đó dường như ánh lên chút ghen tuông nhưng rất nhanh tan biến,chỉ tập trung quan sát dị biến trước mặt.Chỉ thấy luồng linh khí nọ đã thành hình,một con Thủy long lớn đang há miệng mà gầm lên,nó bay lượn phía trên đầu Liên Liên mà nhìn về phía đám người Giao Nộ bang.

Đoạn Hân đứng đối diện,lại nghe thấy Bạch Phụng thốt lên thì giật mình,nhưng rất nhanh hắn lại nở cụ cười đầy tà ý.Cũng khu động trường thương nọ,đọc một hồi pháp quyết,chỉ thấy một luồng hàn khí cùng nhiệt khí song song xuất hiện,trường thương hóa thành một con quái điểu hai đầu,một đỏ một xanh biếc – Dị điểu Thủy Hỏa Điêu.Dị điểu này vốn là hậu duệ của ma điểu Ô Nha và thần điểu Chu Tước,vốn thường gọi là Ô Tước.Loại dị điểu này không được xếp rõ vào hàng tiên thú hay ma thú vì chúng có rất nhiều loại khí chất khác nhau,có khí chất có thể coi như tiên thú,nhưng cũng có con lại có khí chất ma thú.Loài Ô Tước này thường ẩn mình trên núi cao giá lạnh hoặc những nơi quanh năm mây mù bao phủ,nơi hiếm có dấu chân người đặt tới.Ô tước thân giống quạ thông thường,xong đặc biệt nhất đó là phần đuôi phía sau có hình dáng như đuôi Chu Tước,dài gấp đôi chiều dài thân thể.Toàn thân thường là một màu trắng hoặc màu lam ngọc.Theo nhiều tài liệu truyền thừa,không phải lúc nào cũng có thể gặp Ô Tước dị tính,loại có song thủ lại càng khó gặp hơn.Cứ khoảng ngàn con thì may ra mới xuất hiện một vài con dị tính,tỉ lệ xuất hiện song thủ dị tính lại càng thấp tới thảm hại.

Song thủ điểu nọ xuất hiện,lập tức mắt nó thao láo nhìn về phía Thủy long,ánh mắt tràn ngập sát ý.Lại thấy Đoạn Hân lấy từ trong túi trữ vật ra một xấp giấy xếp,tung lên.Cuộn giấy nọ mở ra thành một dải dài,phía trên là vô số các đồ hình màu mè,hắn lẩm nhẩm một hồi chú ngữ.Lập tức xấp giấy nọ như có linh tính,lập tức tỏa ra một màn sương hồng đầy mị hoặc,các kí tự cũng hoàn toàn là một màu hồng phấn,văng vẳng trong không gian có tiếng nhã nhạc du dương.Người đứng xa thì chỉ thấy một màn sương hồng dần dần xuất hiện,còn ba thiếu nữ đứng gần thì sắc mặt đều đỏ lựng đầy xấu hổ.Nguyên lại xấp giấy kia là một cuốn Xuân Cung Đồ,đương nhiên trên đó toàn vẽ các đồ hình nam nữ hoan ái.Đoạn Hân sau khi đọc xong chú ngữ thì khóe miệng cười đầy dâm tà “Hắc hắc,các mĩ nhân kia rồi cũng trở thành người của ta,rất nhanh thôi!”.Liên Liên khẽ lắc lắc đầu,lập tưc vung tay cho Thủy long lao tới.Thấy vậy Đoạn Hân cũng vung tay,lập tức Song thủ điểu nọ hót lên đầy cuồng nộ,vỗ cánh phi đến phía trước.

Chỉ thấy những thanh âm bạo liệt từ màn sương hồng phát ra,tiếng long ngâm cùng với dị điểu thay phiên nhau cất lên không ngớt.Màn sương nọ càng lúc càng dày đặc,tạo thành một không gian riêng giữa hai đám người,dù có dùng Thấu Thị thuật cũng khó lòng nhìn xuyên qua.Phía trong đám sương,trận chiến giữa hai con thú càng lúc càng quyết liệt.Thủy long gầm lên,phun ra từng cầu nước mang theo uy thế mãnh liệt mà lao về phía Đoạn Hân.Đoạn Hân bên này cũng không hề tỏ ra kém cạnh,điều khiển dị điểu từ hai đầu phun ra hai luồng linh lực phản kích.Thủy Hỏa xưa nay vốn có thuộc tính bất dung,khi xuất ra cùng lúc sẽ tự kìm hãm,triệt tiêu nhau.Nhưng lần này thì không như vậy,chỉ thấy hai luồng thủy khí cùng hỏa khí từ song thủ điểu cuộn vào nhau thành một trái cầu, nó xoay tròn lao tới phía thủy cầu,sau đó bạo liệt nổ tung.Chỉ một quả cầu nho nhỏ đã chặn đứng một chiêu uy mãnh của Cổ Bảo.Như Như cùng Bạch Phụng cách đó không xa đều giật mình,cả hai đều biết,Liên Liên cho dù bản thân có thể khu dụng cổ bảo nhưng xem ra đó chỉ là miễn cưỡng.Vì vậy chắc chắn không thể nào chân chính xuất ra toàn bộ thực lực của cổ bảo nọ,hơn nữa nàng ta mới chỉ là Luyện Khí kỳ,chân lực không thể nào duy trì cổ bảo quá lâu.

Cổ Bảo trong hàng pháp bảo đương nhiên có vị thế không nhỏ,nhưng đặc tính của nó lại yêu cầu người dùng phải có một mức tu vi nhất định mới có thể hoàn toàn sử dụng được sức mạnh của nó.Vòng Hồng Ngọc này cũng là một kiện cổ bảo,đương nhiên nó cũng tuân theo quy tắc này,yêu cầu tu vi tối thiểu phải là Kết Đan trung kỳ.Liên Liên thi triển tới lúc này cũng là tự ép bản thân quá mức mà thôi,hai nàng biết rõ điều đó,ánh mắt lo lắng nhìn tới bãi chiến trường.Đương nhiên Đoạn Hân cũng thừa biết những điều này,mà tu vi Liên Liên còn thấp hơn hắn nên hắn vô cũng tự tin,không tung hết thực lực mà chỉ cố kéo dài thời gian.Quả nhiên không sai biệt lắm,khoảng chừng cạn một tuần trà sắc mặt Liên Liên lập tức có biến đổi.Hơi thở dần trở nên gấp gáp,tuy vậy Thủy long nọ vẫn còn hiện hình khiến Đoạn Hân không khỏi một phen kinh ngạc.

Vòng Hồng Ngọc này đương nhiên không phải cổ bảo thông thường mà là một kiện cổ bảo dị tính,nắm xưa khi Nguyệt Nhi theo hầu Huệ Tuệ đã được lão tặng cho.Ngoài tư chất cổ bảo cũng với khảm nạm hồn phách Thủy long,nó còn có một đặc tính nữa đó là Thủy Long này không đơn thuần là hồn phách khảm nạm mà là một hồn phách cộng sinh.Dó đó Thủy long này không cần chân lực từ người dùng mà vẫn có thể tự nhiên xuất hiện,dùng nguyên bản chân lực chính nó để phòng hộ người dùng.Hay đúng hơn là bảo vệ cái nhà cộng sinh của nó – Vòng Hồng Ngọc.Đoạn Hân khẽ cau mày,hắn rõ ràng nhìn ra chân lực của Liên Liên càng lúc càng suy yếu,nhưng Thủy Long nọ vẫn không hề suy giảm khí phách,vẫn kiên cường bảo hộ cho nàng.Hắn cau mày suy nghĩ,lát sau lấy từ túi trữ vật ra một cái lọ nhỏ màu đen thui,mở nắp dốc vào trong không trung.Chỉ thấy từ đó một làn khói hồng lan tỏa,mùi thơm khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.Đoạn Hân trong mắt ánh lên vẻ tham lam,khẽ nhếch miệng cười một cách tà ác.

Như Như thấy vậy thì cả kinh,vội vã hô lên.

- Tỷ tỷ,cẩn thận.Hắn đang dùng độc dược đấy!

Nói xong thì nhanh chân kéo Bạch Phụng nhảy lùi ra khỏi đám mây một quãng xa.Liên Liên nghe vậy thì thần thái có chút khẩn trương,muốn lập tức ly khai.Những rất nhanh sau đó lại tràn ngập một cảm giác thất vọng,chân lực của nàng hiện giờ gần như tiêu tán hết cả.Bên ngoài thì dị điểu nọ liên tục công kích,Thủy long lúc này đang vào ở thế cầm cự,nàng muốn di chuyển cũng khó khăn,chỉ có thể nhẫn nại tạm thời bế khí.Đoạn Hân đứng đó nhìn mà trong lòng cười thầm,hắn khẽ vung tay vỗ lên bộ Xuân Cung Đồ nọ,lập tức các đồ hình như phóng to ra trước mắt.Trong đám khói dần hiện lên những tuấn nam mỹ nữ trong các tư thế giao hoan khiến người bên ngoài nhất thời há hốc cả miệng,mơ hồ còn có cả tiếng kêu rên khoái lạc mị nhân.Liên Liên nhắm mắt lại,nhưng những thanh âm hoan lạc ấy lại ầm ầm tràn tới nàng khiến nàng không tự chủ nổi,ôm đầu kêu.

- Không…không…

Đúng lúc ấy trong vô thức hít vào một ngụm không khí,đám khói hồng cứ thế thuận lợi xâm nhập vào người nàng.Đám bạch y hộ vệ thấy cảnh này không khỏi cau mày,chửi thầm “Một tên vô sỉ!”.Những nữ nhân trong hàng ngũ Bạch gia trang thì đều vội vã lùi ra sau một quãng xa,lập tức bế thanh đả tọa.Đột nhiên một trong mười bạch y hộ vệ nọ lên tiếng.

- Tiểu thư,Như Như cô nương.Hai người mau lùi lại,đây là Dâm trận,không tốt cho nữ nhân!

Hắn nõi xong thì khoát tay,lập tức cả đám người đều kéo hai nàng về phía sau.Vốn là đám bạch y này là những tinh anh của Phụng Hoàng Cung,vì thế thường xuyên ra ngoài lo truyền tin hay đón người.Đều là nam nhân cả,vì vậy không khỏi có phần háo sắc,trong những người này cũng không có ít kẻ đã từng tới các hoa lâu vui đùa.Ở U Châu,hoa lâu có thể coi là một môn bài cửa hiệu chân chính,thậm chí có không ít bang hội sống nhờ vào những hoa lâu này.Nữ nhân trong hoa lâu cũng có nhiều dạng:bán sắc,bán kỹ không bán sắc,thậm chí là chỉ đối ẩm với khách quan mà thôi.Kẻ nọ nhận ra vì y cũng là một tay chơi hoa lâu sững sỏ,các hoa lâu này đều có một số cách lôi kéo khách quan đặc thù.Tỷ như cái trận khói hồng phía trước kia,khách làng chơi gọi nó là Hồng Hoàng trận,người trong nghề kinh doanh gọi nó là Dâm trận.Trận này thực chất chỉ là một kiện pháp khí Xuân Cung Đồ,nó có thể tạo ra trạng thái kích thích cho nam nữ hoan ái,tận hưởng lạc thú.Bạch Phụng cùng Như Như đương nhiên không thích hợp với những thứ này.Nhưng lần trận pháp lần này có phần cổ quái hơn những trận pháp hắn thấy,nhất thời đám người hai bên im lặng.Đám bạch y nọ đột nhiên rút kiếm ra,lao tới làn sương hồng phía trước.

Phía trong này,Liên Liên cảm thấy khó chịu vô cùng.Nàng cảm thấy bản thân dường như vô lực,ngay cả một cái nhấc tay cũng khiến nàng cảm thấy mệt mỏi vô cùng.Hơi thở càng lúc càng nặng nề,Liên Liên cảm thấy không gian xung quanh nóng nực một cách kỳ quái,nàng chỉ muốn cởi bỏ tất cả y phục át.Nhưng rất nhanh lại lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt rỗ đáng ghét của Đoạn Hân cùng nụ cười khả ố của hắn thì tâm thần trấn tĩnh lại một chút,vội vàng lập tức đả tọa.Phía bên trên đầu nàng,,Thủy long nọ vẫn đang bảo hộ không chút ngưng nghỉ,dị điểu nọ cũng không dừng công kích tới,tuy nhiên hồi lâu mà Thủy long vẫn an vị thủ hộ khiến Đoạn Hân nét mặt càng lúc càng sốt ruột. “Ta đã dùng tới Hắc Dương Phấn mà nàng ta vẫn có thể duy trì thế phòng ngự này,quả thật vô cũng kì quái”. Đoạn Hân vốn trước đây là một tay săn sủng thú lão luyện,nghề tay trái của y chính là săn tìm xử nữ Hồ.Nhưng do một lần cả phường săn gặp biến cố mà phải lẩn trốn tới đây,lại tụ tập các anh em cũng cảnh ngộ mà lập nên Giao Nộ bang.

Hắc Dương Phấn là cực phẩm xuân dược,đám người trong nghề gọi nó bằng cái tên “Xử Nữ Cũng Phát Cuồng”.Loại xuân dược này được chế tác từ dâm đan của yêu thú Hắc Dương.Hắc Dương là yêu thú cấp bốn,thân to lớn như trâu mộng nhưng có sừng như dê,toàn thân phủ một lớp lông dày,sừng vô cũng sắc bén.Chúng được những tay thợ săn gắn cho cái mác “Lực Sĩ”,cái mác này không đơn thuần là chỉ về thể lực của nó mà là ám chỉ tới khả năng giao hoan của giống Hắc Dương này,một lần giao hoan của chúng có thể kéo dài tới hai ba ngày liên tiếp.Hơn nữa trong cơ thể đám Hắc Dương đực có một bộ phận dâm khí là Hắc Phấn,chỉ cần con cái ngửi được hơi phấn này do con đực tiết ra thì sẽ điên cuồng giao hoan không biết mệt mỏi,Hắc Dương Phấn chính là từ đây mà tinh chế ra.Hắc Dương Phấn,cùng cuộn Xuân Cung Đồ kia chính là hai vật phẩm chuyên dùng của Đoạn Hân để săn tìm xử nữ Hồ.

Xuân Cung Đồ kia quả không phải loại tầm thường đúng như suy nghĩ của bạch y hộ vệ,nó chính là một kiện đặc chế linh khí của Yêu tu có tên gọi Hoan Lạc Đồ.Ngoài các hình ảnh,thanh âm đầy tính khiêu khích,nó còn là một mê trận huyễn hoặc nhãn lực.Với những nữ nhân nhân loại thì nó có vẻ rất tà dâm,nhưng với xử nữ Hồ mà nói thì nó là thứ thu hút.Hồ tộc xưa nay nổi danh về tà mị cùng dâm ý,tuy vậy không phải tộc nhân nào của Hồ tộc cũng là những người có thiên phú về khoản này,vì thế thường có nhiều nữ hồ trốn ra khỏi bộ tộc mà len lỏi vào thế giới con người.Từ đó mà có thêm bao truyền thuyết liên quan đến hồ ly.Mà những điều này không phải là máu dâm trời sinh như dân gian hay nói về Hồ tộc mà đây là cách mà nữ Hồ tìm kiếm để nắm giữ nam Hồ,nữ Hồ kiều mị,nam Hồ anh tuấn.Hơn nữa nam hồ tính trời sinh phong lưu,vì thế một nam Hồ có thể có tới ba bốn nữ Hồ bên cạnh.Trong Hồ tộc mà nói,nhan sắc chỉ là phụ,nếu muốn giữ nam nhân thì phải giỏi trên phương diện gối chăn.Mà khoản này thì điển tịch Hồ tộc hầu như không có mà phải tới thế giới loài người,vì thế đa phần rời đi là xử nữ Hồ.Khi đang mải mê học tập trong Hoan Lạc Đồ này thì bị bắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.