Vô Lệ khẽ vươn mình,tránh né quyền công kích của Minh Tiến,xoay người đá một cú tới gáy hắn.Minh Tiến quả nhiên nhìn không lầm,Vô Lệ bản thân quyền cước đều thành thục nên đã sớm thủ thế,lắc người né tránh.Quyền cước cứ thế nối tiếp nhau,ta lui thì người tiến,ta tiến thì người lui.Khí ảnh màu hoàng kim và thanh quang cứ thế thay nhau tiến thoái,hiển nhiên là cả hai đều đã vận chân khí lên quyền cước.Vô Lệ xuất chiêu nhanh,mạnh lại liên tục thay đổi bộ vị khiến Minh Tiến nhất thời bị ép vào thế khó,hắn vốn khá to con nên xoay chuyển có phần chậm chạp.Mỗi lần bị trúng chiêu của Vô Lê,tuy là có chân khí hộ thân nhưng cũng không khỏi có cảm giác đau râm ran ở nơi trúng chiêu.Vô Lệ thấy hắn luống cuống lại càng xuất chiêu nhanh hơn,chân lực dồn tới cũng mau hơn.Minh Tiến bí thế,vội vận dụng Thái Cực Quyền,hai tay đưa về dạng song chưởng,vận dụng yếu quyết lấy nhu thắng cương,mượn lực đả lực mà thủ thế.Quả nhiên lại chiếm chút thượng phong.
Minh Tiến lúc này dần dần thay thế thủ thành thế công,từng bước bức ép Vô Lệ thoái lui.Vô Lệ đang chiếm thượng phong,lúc này lại bị thua trước mấy chiêu ẻo lả của Minh Tiến thì sắc mặt trầm lại,dồn toàn bộ chân lực vào một quyền mà đánh thẳng ra trước mặt.Minh Tiến thấy vậy cũng dồn chân lực toàn thân lên nắm đấm tay phải,xuất ra một quyền,lại cố ý xoay tay ngược chiều kim đồng hồ nhằm gia tăng uy lực nắm đấm.Hai quyền vừa chạm nhau thì hai luồng chân khí lập tức công kích đối phương,tay áo y phục hắc y của Vô Lệ thì cứ đúng theo chiều hướng Minh Tiến xuất quyền mà xoáy tròn,nát vụn ra,để lộ ra một cánh tay gầy gò đen nhẻm.Minh Tiến cũng không khá hơn y,tay áo cũng như bị người ta xé rách,xác xơ tới tận vai.Lập tức cả hai vận nén chân lực,chỉ nghe bục một tiếng lớn,đều bị đẩy bật lại,hai chân để lại một vệt sâu trên nền đất.Lập tức đều phun ra một ngụm máu lớn,Vô Lệ phun ra mạnh tới mức,cái khăn che mặt bị bật tung ra.Để lộ ra một khuôn mặt nam nhân thư sinh,tuy nhiên hàng lông mày lại mảnh và đôi mắt thì tràn đầy sát ý.
Minh Tiến cũng ộc ra một ngụm máu lớn,tay phải hắn run run,gân xanh nổi lên.Hắn khẽ liếc mắt nhìn thì thấy tay mình vẫn còn nguyên thì thở phào,thầm kêu may mắn.Nếu không phải từ ngày phục dụng Xá Lợi Tử,bản thân tăng cường rất nhiều sức chịu đựng thì giờ này,có lẽ tay hắn đã bị trấn vụn hết xương.Vô Lệ thì âm trầm liếc Minh Tiến,sau đó lại liếc xuống tay mình,thấy các ống xương đều có vết rạn nứt thì thầm sợ hãi.Hắn bắt đầu cảm thấy đau đớn từ cánh tay truyền tới,nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên. “Xem ra ta dã quá coi thường tên này”.Hắn nhủ thầm.Đột nhiên dị biến phát sinh.
Có cả thảy bảy luồng linh khí đang điên cuồng xé gió lao tới đây,khiến lần đầu tiên Vô Lệ cảm thấy có chút khẩn trương cùng sợ hãi. “Là Nguyên Anh kỳ!”Hắn cau mày,quay sang Minh Tiến.
- Viện binh của ngươi đã tới,xem ra trận này chúng ta nên dừng tại đây.Ta sẽ nhớ kĩ tên ngươi,Minh Tiến.Từ giờ phút này,ta và ngươi không đội trời chung!Ta sẽ còn gặp lại!
Sau đó thân hình đột nhiên mờ nhạt mà tiêu thất trước khi những luồng khí tức nọ hạ xuống.Bảy luồng quang mang tiêu tán để lộ ra là Bạch Thiết Hùng cùng hai hộ pháp và bốn trưởng lão.Cả bảy người đều kinh hãi quan sát đương trường,một vạt rừng đã bị đánh bay,cây cối ngả nghiêng.Nơi người áo lam đang đứng thì toàn bộ đều là một màu đất đỏ,lại lõm xuống so với xung quanh,hiển nhiên đây là nơi phát sinh chấn động.Như Như và Bạch Phụng đã vội vã rời khỏi kim cầu,tiến lên bái lễ với bảy người.Minh Tiến cũng quay người lại,từ xa bái lễ,mặt hắn lúc này trắng bệch,một bên tay áo tả tơi trông thật hoạt kê.Bạch Thiết Hùng lên tiếng.
- Có chuyện gì mà…
Chưa nói dứt lời thì nghe Bạch Phụng cùng Như Như hét lên kinh hoảng,chỉ thấy Minh Tiến đột nhiên từ mũi cùng miệng trào ra đầy máu.Hắn ngây người ra,lại sờ lên mũi một cách ngạc nhiên,sau đó lại dùng ánh mắt ấy nhìn về phía mấy người rồi đột nhiên bịch một tiếng,thân hình ngã sấp xuống hố đất.Như Như cùng Bạch Phụng nhào tới,hoảng hốt khóc lóc mà lay gọi.
- Ca ca,tỉnh lại đi ca ca…ca ca…
Minh Tiến lúc này đã được Như Như thay một bộ y phục trắng,an vị nằm yên trên giường đá phía trong động phủ.Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt trắng bệch ấy mà thút thít khóc,sau đó đốt lên một cái đỉnh trầm rồi rời gót ra ngoài.Phía ngoài có một nam nhân áo tím đi lại không thôi,trên mấy cái ghế đã gần đó là một bạch y thiếu nữ đang gục vào lòng một nữ nhân áo vàng mà khóc thút thít.Thấy Như Như bước ra,Bạch Thiết Hùng vội vàng hỏi.
- Cô nương,công tử hiện nay sao rồi?
Như Như lén lau nước mắt,thở nhẹ nói.
- Ca ca ta hiện nay tạm thời không có gì nguy hiểm,chỉ là chân lực tiêu hao quá độ thêm với xuất lực quá mức mà bị nội thương.Tuy vậy cũng không có gì đáng ngại,chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là đủ!
Lão khẽ thở phào,gật gật đầu rồi vội vàng cáo từ.Lần này vội vã xuất quan do cảm thấy luồng khí tức áp bức kia có nguy cơ gây nguy hiểm cho bổn cung,giờ đã hiểu nguyên do,lại thấy Minh Tiến tạm ổn nên vội cáo từ,tiếp tục tu luyện.Bạch Phụng nghe vậy thì an lòng,nhưng vẫn thút thít khóc,Như Như thấy vậy,lại thấy nữ nhân áo vàng ôn nhu vỗ về Bạch Phụng thì cảm thấy tủi thân.Nàng thiếu thốn tình cảm của mẫu thân,nay lại thấy hai người kia như vậy thì không khỏi có chút u sầu.Hách Lan đương nhiên đã biết rõ về Như Như,cũng nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng mình,hai tay ôm lấy hai thiếu nữ khẽ vuốt tóc hai nàng mà thủ thỉ.
- Hai nha đầu ngốc này,hắn đâu có chết đâu mà các ngươi khóc mãi vậy?Dành sức đó mà chăm sóc cho y kìa!...
Sau hôm đó,Bạch Phụng cũng dọn theo một chút đồ đạc,rời Mãn Hoa đường tới ở cùng Như Như trong động phủ của Minh Tiến để tiện chăm sóc cho hắn.Bạch Thiết Hùng cũng không nói gì,lão biết nữ nhi đã phải lòng tiểu tử đang bất tỉnh kia nên cũng không có hành động nào ngăn cản.Chỉ là thi thoảng mang dược vật tới,nhờ nàng cho Minh Tiến phục dụng,qua nửa tháng mê man,cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Minh Tiến mở mắt,hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là Như Như cùng Bạch Phụng đang ngồi ngủ gục bên giường đá,sắc mặt cả hai đều có điểm tiểu tụy đi khiến hắn đau lòng vô cùng.Vội nhẹ nhàng bế hai nàng lên giường,lại cẩn thận lấy tấm chăn da thú đắp lên cho hai nàng.Hắn ngồi ở mép giường,nhẹ nhàng cởi bỏ hài cho hai nữ nhân,sau đó nhẹ tay chạm vào gót ngọc mà truyền chân lực qua.Nửa tháng mê man,Nội Hải hắn phát sinh ra vô cùng nhiều chân khí,chúng bao bọc kín lấy kim đan trong nội hải.Minh Tiến chỉ mới khu động một chút mà chân lực đã trào ra cuồn cuộn khiến hắn giật mình,vội kìm hãm lại vì sợ làm hai nàng thức giấc.Đang đinh rụt tay lại thì hai thân ảnh thiếu nữ đang nằm vội lao tới ôm chậm lấy hắn mà khóc.
- Ca ca,cuối cùng ca ca cũng tỉnh rồi…
- Ca ca,huynh làm muội lo muốn chết.Bắt đền huynh đấy…
Như Như cùng Bạch Phụng ủy khuất khóc mà nói,Minh Tiến khẽ thở dài,kéo hai nàng dựa vào vai mình,tay đặt lên lưng cả hai mà truyền chân lực,chậm rãi nói.
- Như Như,Bạch Phụng.Ta xin lỗi,là ta không tốt…
Hai nữ nhân nghe vậy thì sụt sịt một hồi.Như Như thì mạnh bạo lấy tay ôm lấy người hắn,Bạch Phụng thì rụt rè hơn,hai tay nàng ôm lấy cổ hắn.Một hồi lâu thì hai nàng đã thở đều đều,hiển nhiên đã chìm vào giấc ngủ.Minh Tiến thấy vậy thì nhắm mắt dưỡng thần,hai tay vẫn không quên truyền khí lực sang cho hai nàng.Khoảng chừng một hai canh giờ,khi mà Nội Hải hai nàng sinh ra dấu hiệu cự tuyệt nhận chân lực,hắn mới thu công.Minh Tiến đỡ hai nàng lên giường,đắp chăn cẩn thận sau đó mới ra cửa động phủ.Phía ngoài đã lác đác có tuyết rơi,Minh Tiến khẽ ngước mắt nhìn. “Lại qua một năm nữa rồi!”.Hắn lặng lẽ ra nơi hay tu tập,chậm rãi luyện tập Thái Cực Quyền…
Tết Nguyên Tiêu,tuy là tu tiên giới đa phần thọ nguyên hơn người thường,xong tập tục cùng với lễ nghi cũng không hề bỏ bê mà còn xem trọng hơn.Trải qua những tháng tuyết rơi gần như phủ trắng toàn bộ dãy Phụng Hoàng,hôm nay có vẻ như thời tiết thuận lòng nhân,không hề tiếp tục buông xuống.Trong Phụng Hoàng Cung,lúc này các đệ tử nối đuôi nhau hối hả tới lui,người treo đèn lồng,kẻ dán câu đối,cũng có người bưng bê đi lại vô số các đồ vật chuẩn bị cho ngày tết.Thay vì một màu tuyết trắng ảm đạm,hôm nay Phụng Hoàng Cung đã thay sang một bộ áo mới,đèn lồng đỏ treo khắp mọi nơi.Từ ngoài cung môn rồi tới sâu trong nội cung,từ các thạch động của các đệ tử nội đường cho tới các gian phòng đơn giản của các ngoại môn đệ tử.Đâu đâu cũng là đèn lồng đỏ,là câu đối tất niên.Gió xuân vẫn lạnh vô cùng,xong ai ai trên mặt cũng tràn đầy vẻ ấm áp,tươi cười trò truyện,trao nhau những bao lì xì nho nhỏ.Tết thì sẽ có bao lì xì,nhưng không giống ở phàm nhân,lì xì của tu tiên giới là một túi lụa đỏ,bên ngoài thêu những lời chúc bằng kim sa đẹp mắt.Đương nhiên,những vật phẩm này là do các nữ đệ tử Mãn Hoa đường tốn công làm ra,thường mang đổi lấy linh thạch.Tuy giá cũng khá cao nhưng có được những túi lì xì tinh xảo như vậy,hiển nhiên các nữ đệ tử này tổn hao không ít tinh lực,vì thế cũng không ai có vẻ không thoải mái.
Trên vách núi,trong thạch động.Minh Tiến vẫn lặng lẽ ngồi thưởng trà,mắt hắn chăm chú nhìn tới hai nữ nhân trước mặt.Như Như hôm nay mặc một bộ Hồng y,mái tóc đã được búi gọn lên cao để lộ ra nước da trắng hồng nơi gáy,trên đầu nàng chính là cây trâm mà Minh Tiến đã mua tặng nàng trước khi gia nhập Phụng Hoàng Cung.Như Như đang chăm chú nhì theo đôi tay nhỏ nhắn của thiếu nữ áo vàng bên cạnh,Bạch Phụng ngồi bên cạnh nàng,mái tóc dài buông theo lưng,chỉ buộc cho gọn lại bằng một sợi Ngân tuyến,đôi tay nàng thoăn thoắt đưa những mũi kim thêu trên tấm lụa đỏ.Cùng lúc ấy,một đạo ánh sáng vàng vọt từ phía cửa động phủ của ba người bay vào bên trong.Minh Tiến khẽ vươn tay bắt lấy nó mà áp lên trán mình.Được một lát thì buông ra,tấm phù nọ bùng cháy rồi tan biến.Hắn khẽ đứng dậy,quay lưng đi ra phía cửa,Như Như vội nhìn hắn.
- Ca ca,huynh định đi đâu vậy?
Bạch Phụng nghe vậy cũng ngẩng đầu lên,đôi mắt nàng khẽ nhìn hắn mà chớp chớp như dò hỏi.Minh Tiến thấy vậy thì chỉ cười mà nói.
- Có một đệ tử nội đường truyền âm cần gặp ta,cũng chưa biết là có chuyện gì nữa!
- Vậy ca ca đi nhanh rồi về,muội với Bạch tỷ tranh thủ thêu nốt mấy cái túi lì xì này đã!
- Ừm,ta sẽ về ngay!