Minh Tiến chấn động,hắn ngây ngốc nhìn nàng.Hắn mới chỉ giúp có một chút như vậy mà Bạch Phụng đã chủ động làm thế,thật sự khiến hắn ngây người ra.Hắn biết,tu tiên giới U Châu mang hơi hướng của xã hội phong kiến,nữ nhân vô cùng bị coi thường.Thân phận nữ tu so với nam tu còn thấp hơn một bậc,trừ khi nữ tu đó có cấp bậc cao hơn hay có năng lực khác người,còn không thì cho dù ngang hàng tu vi cũng không được coi trọng.Tu tiên giới tuy nói là coi trọng thực lực,nhưng hệ lụy trọng nam khinh nữ của phàm nhân vẫn còn đọng lại trong ý thức mỗi kẻ tu tiên.Nhưng những thứ hắn suy ra từ mấy bộ truyện cũng chỉ là một phần nhỏ,cho dù là tu tiên giả,nhưng nữ nhân vẫn luôn là nữ nhân.Các nàng cần một người để các nàng có thể dựa vào lòng y,cần một vòng tay ấm áp ôm lấy,cần một nam nhân vững trãi bảo bọc các nàng,cần một người sẻ chia,cảm thông và yêu thương các nàng.Nam nhân tu tiên giới thì dạng người như vậy gần như tuyệt diệt,trong đầu nam tu tiên giả lúc nào cũng chỉ có tranh đấu,cướp đoạt,linh thạch,tu vi…đâu còn chỗ cho nữ nhân?Mà nếu có cũng chỉ là háo sắc,tham dục hoặc dùng các nàng như những lô đỉnh để tu tập thải âm bổ dương,tới lúc không cần hoặc đã hết công dụng thì vứt bỏ…Than ôi,đau xót thay cho kiếp nữ nhi…!
Minh Tiến cảm thấy mềm lòng,nhè nhẹ lau đi nước mắt cho nàng.Hắn đứng im lặng trong thach thất.Đột nhiên trong thâm tâm cảm thấy sợ hãi cùng kinh ngạc vô cùng,Minh Tiến vừa lờ mờ cảm nhận được khí tức suy tàn của Hoàng Yến đang phảng phất cách đó không xa.Hắn vội vàng gỡ tay Bạch Phụng ra khỏi lưng,lập tức thả ra thần thức.Bạch Phụng thấy hắn đột nhiên gay gắt thì sững người,nhưng khi cảm nhận được thần thức hắn mãnh liệt lan ra thì im lặng,nhìn nét mặt căng thẳng của Minh Tiến đã khiến nàng đủ hiểu,đang có chuyện không hay xảy ra!
Bụi đất cũng dần dần tiêu tán,nơi khu rừng bên cạnh Phụng Hoàng Cung,có một nam nhân nhỏ thó,toàn thân mặc một bộ hắc y đang dùng tay không mà bóp vụn từng con hỏa điểu nho nhỏ.Đám hỏa điểu này đang che chắn ột bạch y thiếu nữ,khuôn mặt nàng lúc này xanh xao,khóe môi còn đang rỉ máu,đã bất tỉnh.Vô Lệ trong mắt ánh lên tia kinh ngạc,đám hỏa điểu này chẳng những còn có thể bảo toàn mạng cho nha đầu trước mặt mà còn đẩy ép một phần công kích của hắn lệch đi.Giờ thì chúng dù mất đi người truyền linh lực nhưng vẫn có thể tạo thành một khối cầu bao bọc lấy nữ nhân nọ.Hắn vươn tay bóp từng con một,lập tức từ ngọc phiến bay phía trong lại sinh ra một con để bù đắp lại chỗ thiếu khuyết.Vô Lệ khẽ cau mày,đột nhiên có một luồng thần thức ầm ầm tràn tới khiến hắn giật mình,lập tức sinh thần thức chống trả.Đám hỏa điểu nọ thì có vẻ hưng phấn,rít lên không thôi.
- Lẽ nào là tên ca ca của nha đầu này?Tốt…tốt lắm…hắc hắc…
Vô Lệ cười âm trầm,hắn đã đợi rất lâu rồi.
Phía trong thạch thất,Minh Tiến mở mắt,vội vã thúc dục Bạch Phụng khai mở thạch thất để hắn ra ngoài.
- Ca ca,rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
- Như Như gặp chuyên rồi!
Minh Tiến vội vã nói,trong thanh âm tràn đầy sốt ruột cùng lo lắng.Ngay khi khai mở thạch thất,hắn đã vội dùng Di Động thuật mà rời đi,bỏ lại Bạch Phụng vẫn không ngừng gọi theo.
- Ca ca,chờ muội…
Minh Tiến dùng một hơi sáu lần Di Động thuật,tìm tới nơi có thần thức phản kháng.Hắn khẽ vỗ túi trữ vật,lấy ra hắc kiếm đạng băng hệ,giác quan cùng thần thức tuôn ra,chậm rãi tiến tới.Chỉ thấy trong khoảng đất trước mặt,Như Như đang bất tỉnh ở đó,ngọc phiến đang liên tiếp sinh ra hỏa điểu bảo hộ nàng.Hắn khẽ vung tay để băng kiếm lơ lửng hộ thân rồi vội vàng chạy tới.Khuôn mặt hắn lúc này thống khổ vạn phần,tha thiết gọi.
- Như Như,muội mau tỉnh lại đi…ca ca tới rồi đây…Như Như…ca ca tới rồi đây…
Hắn điên cuồng truyền chân lực sang cho nàng,giác quan cùng thần thức thu lại nhường chỗ cho sựu tập trung thúc đẩy chân lực bản thân.Từ phía sau cũng đang có một đạo bạch quang lao về phía hắn,khi cách hắn chừng mười bước thì thu hồi phi hành,hiện ra là một nữ nhân bạch y khác,khuôn mặt có chút xanh sao,vội vàng chạy tới bên hai người.Bạch Phụng thấy Như Như như vậy thì hoảng hốt.
- Ca ca,Như Như…rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
- Như Như,muội ấy bị kẻ khác ám toán!
Minh Tiến đau đớn nói,vẫn không ngừng dùng chân lực cố gắng kích thích chân khí trong cơ thể Như Như vận chuyển.Bạch Phụng thấy mặt hắn nhăn nhó tới biến dị,trong lòng lại cảm thấy đau nhói lên,nàng nhẹ nhàng bắt mạch Như Như xem xét.Dù sao thì chính Như Như cũng là người đã bày cho nàng công pháp để trị đi hỏa linh khí trong Nội Hải,nàng vội nói.
- Ca ca,mau đỡ Như Như muội muội lên.Ca ca đừng truyền chân lực nữa,kẻo Nội Hải cô ấy quá sức chịu đựng mà vỡ nát đấy!
Minh Tiến nghe vậy thì sợ hãi vô cùng,vội vã làm theo lời Bạch Phụng.Hắn chỉ thấy nàng khẽ dốc ra một viên đan dược màu vàng,bóp nát rồi đưa lên mũi Như Như.Vô Lệ ẩn thân cách đó không xa cũng chợt rùng mình,thốt lên khe khẽ.
- Khởi Tử Đan?Không thể nào!
Khởi Tử Đan là cổ đan hiếm có vô cùng,nó dùng những loại dược vật thông linh như Tuyết Sâm,Ngũ Sắc Liên Hoa cùng với Xích Hỏa đan – đan dược dùng cho lúc tiến giai lên Ngưng Phong kỳ,luyện hóa cùng với Ngọc Linh Thánh thủy sau bốn mươi chín ngày luyện mà thành.Khởi Tử Đan này có tác dụng cực kì thần diệu,có thể coi như gần bằng với Xá Lợi Tử,chỉ kém hơn là nó không thể khôi phục Nội Hải hay tạo ra linh căn cho phàm nhân mà thôi,còn cứu mạng thì không khó.Không may cho Vô Lệ,khi hắn thốt lên đã bị giác quan của Minh Tiến phát hiện,nhưng hiện tại cứu người là cần kíp nên hắn chưa ra tay.Từ ngón tay ngọc của Bạch Phụng,một luồng khí nhẹ nhàng từ viên hoàn bị bóp nát nọ dần dần chui vào mũi Như Như,độ cạn một chén trà thì viên hoàn đã hoàn toàn tiêu thất,Bạch Phụng khẽ lau mồ hôi trên trán mình,mỉm cười mà nói.
- Ca ca yên tâm,muội đã cho Như Như phục dụng Khởi Tử Đan.Chắc chắn không sao đâu!
- Ừm,đa tạ muội!Muội giúp ta chăm sóc Như Như,ta còn phải giải quyết chút việc!
Hắn tung ra bốn tấm Thiên Tinh Phù Kim hệ ra,chúng tạo thành một trái cầu kim sắc bao bọc hai nàng bên trong.Sau khi đã an bài ổn thỏa,Minh Tiến gầm lên đầy giận giữ.
- Thằng nào núp ở đó,ra đây!
Cùng với lời quát là vô số băng tiến lao về phía tán cây trước mặt,lại nghe một tiếng ô kì quái.Một hắc ảnh vội vã rời khỏi thân cây trước khi cả trăm mũi băng tiến ghim lên đó,hắc ảnh nọ chợt chớp lên một hồi rồi hiện ra đối diện với Minh Tiến,đứng cách hắn chừng năm thước.Minh Tiến khóe mắt co giật,chỉ thấy hắc y trước mặt là một nam nhân,thân hình y nhỏ thó.Toàn thân che kín mít chỉ lộ ra hai con mắt đầy sát ý.Hắn hỏi.
- Ngươi là ai?Tại sao lạm dám đả thương muội muội của ta?
- Hừ,phách lối nhỉ.Tu vi còn thấp hơn ta mấy bậc mà còn cao giọng,ngươi là ca ca của nha đầu kia hả?
Vô Lệ vẫn nhàn nhạt nói.Minh Tiến khẽ xiết lấy chuôi kiếm,cười gằn nói.
- Không sai,ta là ca ca của nàng,tên Minh Tiến.Còn về tu vi ấy hả?Ha ha ha…tuy ngươi hơn ta nhưng chưa chắc đã thắng được ta đâu.Ta đã cho ngươi biết tên ta,vậy chắc là đủ để cho ngươi báo án với Diêm Vương rồi chứ?
Minh Tiến vừa dứt lời đã khu động Băng Long lao tới,Vô Lệ thấy vậy trong mắt ánh lên hưng phấn. “Nguyên lại hắn cũng khá mạnh,tốt!” Y cười lên,tung ra song liêm xuất ra đạo phong đao ngăn cản thế tấn công của Băng Long,cười mà nói.
- Gan to,vậy ta cũng không hẹp hòi gì với ngươi.Ta là Sát Thần Vô Lệ,nhớ cho kĩ để còn báo án với lão già Diêm Vương,hắc hắc.
- Gan ta không to đâu,ngươi nên nhớ kĩ tên ta thì hơn!
Minh Tiến trào phúng nói,hai đạo phong đao nọ cùng với Băng Long đã đụng độ nhau.Chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn,hàn khí cùng phong khí chèn ép nhau giữ dội,cuối cùng cả hai phải thối lui một bước.Trong mắt đều hiện lên vẻ ngạc nhiên cùng ngưng trọng. “ Đúng là một đối thủ đáng gờm!”.
“Ngang nhau sao?Không thể nào!” Bạch Phụng trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.Minh Tiến chỉ là Kết Đan sơ kỳ,giao đấu với hắc nhân nọ là Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong mà vẫn quân bình.Thật sự nàng nhất thời mù mờ không hiểu tại sao, sự thật thì nàng vẫn còn nhìn chưa thấu tu vi Vô Lệ,hắn thực sự đang ở cảnh giới giả Anh rồi.Minh Tiến sau chiêu đó thì sắc mặt thêm ngưng trọng,vội vàng thu hồi hắc kiếm về tay.Vô Lệ cũng ngưng thần quan sát,hắn hơi bất ngờ vì tên Kết Đan này có thể một chiêu mà ngang hàng với Phong Dực đao của mình,hắn cười mà nói.
- Hảo tiểu tử,xem ra cũng có chút bản lĩnh.Rất tiếc bấy nhiêu vẫn chưa đủ đối phó với ta đâu!
Minh Tiến bên này cũng không chịu kém,cười nhạt mà nói.
- Khua môi múa mép,xem ra ta nên tập trung hơn chứ không như vừa rồi.Coi thường ngươi quá,ta sắp xuất chiêu đây!
Minh Tiến khẽ vuốt lên thân băng kiếm,chỉ thấy nó ông ông gầm lên biến ra màu xanh trắng,nội đan cũng biến đổi theo,tỏa ra một luồng phong khí nhàn nhạt.Sắc mặt Vô Lệ cùng Bạch Phụng phía xa chợt có chút ngưng trọng,trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ cùng kì quái không thôi.Ý niệm trong đầu cả hai được Vô Lệ thốt ra.
- Pháp bảo song thuộc tính?Ngươi là nội đường đệ tử của Lam Nguyệt Cung?
Minh Tiến thấy vậy thì cầm Phong kiếm lên,ngắm nhìn nó rồi thản nhiên lắc đầu.Ánh mắt chầm chậm lướt qua chỗ Vô Lệ đứng,nói.
- Rất tiếc,ta chỉ là một tán tu.Còn kiếm của ta ấy hả?Cứ từ từ rồi ngươi sẽ biết!
Lập tức Phong Long hiện ra,nó gầm lên hướng mắt nhìn về đối thủ.Vô Lệ bên này cũng đã tung ra tiên thú Phong Dực.Một con quái điểu to lớn vụt xuất hiện,toàn thân nó là một bộ lông màu trắng muốt,cái mỏ cùng cặp móng vuốt sắc nhọn vô cùng.Đặc biệt nhất có lẽ là cái đuôi dài kiểu đuôi Phượng Hoàng.Phong Dực là linh hồn tiên thú cấp sáu,tương truyền tổ tiên là thánh thú Phượng Dực,đứng hàng thứ ba trong thánh thú.Chỉ xếp sau Phượng Hoàng và Khổng Tước mà thôi,có thể coi là Bách điểu thân vương.
Một điểu một long hiện thân,gầm ghè nhìn nhau đầy sát ý.Chủ nhân của cả hai linh thú này cũng không hơn gì chúng,con ngươi Vô Lệ dường như đỏ đậm lại,sát ý triền miên.Còn Minh Tiến cũng không hề kém cạnh,mắt vằn lên những tia máu,khao khát trả thù.