Hắn cười mà nói, liếc mắt nhìn qua những khuôn mặt đang đỏ bừng kia. Cuối cùng trầm ngâm mà nói.
- Ừm… Như lời Quế Chi nói, sợ ta thiên vị các nàng sau ngày cưới. Hầy, việc này đơn giản thôi, cứ làm một căn phòng lớn, một cái giường thật lớn, tất cả ngủ chung là được!
Minh Tiến đơn thuần nói cho vui, rồi khẽ mỉm cười. Chúng nữ trên mặt càng đỏ, nhiều người ngúng quẩy rời đi, chỉ bỏ lại vài câu gắt khẽ, giọng điệu bất đồng.
- Xấu xa!
- Bại hoại!
- Sắc lang!
- Háo sắc!
- Ca ca… chàng là đồ háo sắc!
- Hi hi hi… ta thích nha...!
Các nàng như con thoi rời đi, thoáng chốc hậu viện chỉ còn lại hắn. Minh Tiến khẽ mỉm cười một mình, hắn ôm lấy một hũ nhỏ còn chút rượu trái cây kia, nhảy lên trên mái nhà cạnh đó mà nằm xuống, ngả người thư thái. Hắn khẽ vươn tay, nhấp một ngụm rượu trong đó, ánh mắt chiếu tới vầng trăng lưỡi liềm đang tỏa sáng mát dịu phía trên cao…
Kỳ Dao khẽ đẩy cửa, nàng cẩn trọng ngó nghiêng xung quanh, sau đó khép cửa mà phi thân lao về phía hậu viên. Nhìn ngắm một hồi, chợt nghe thấy thanh âm nuốt nước từ phía mái nhà, nàng nhún người nhảy tới. Một bóng áo xanh khẽ lóe lên, nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh hắn. Minh Tiến có chút giật mình,ngồi dậy. Khi thấy là Kỳ Dao thì mỉm cười, ra hiệu mời nàng ngồi xuống.
- Khuya rồi, sao còn chưa đi nghỉ?
Kỳ Dao nói,trên mặt thoáng có chút đỏ. Minh Tiến cũng không để ý lắm, thuận miệng trả lời.
- Ta không ngủ được, ta sợ lại gặp phải ác mộng lúc trước!
- Có cần ta giúp không?
Nàng lo lắng hỏi, bàn tay nhỏ nhắn tự xiết lấy vạt áo mình. Minh Tiến lắc đầu.
- Không cần đâu, nàng đi nghỉ sớm đi. Mặc kệ ta!
- Vậy… vậy Dao Nhi… Thiếp ở lại đây cùng chàng!
Kỳ Dao run run nói, nàng nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, im lặng ngồi bên cạnh hắn. Minh Tiến mỉm cười, hắn khẽ vươn tay ôm lấy eo nàng mà kéo sát tới. Hành động của hắn khiến cơ thể nàng thoáng căng thẳng, nhưng chẳng bao lâu lại mềm nhũn vô lực. Mũi nhỏ khẽ hừ nhẹ, ra chiều khoan khoái. Minh Tiến vươn tay, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng mân mê. Hai người cứ như vậy im lặng, ngồi cạnh nhau, tận hưởng ánh trăng dịu mát trên đầu; lặng lẽ ngửi lấy mùi thơm dìu dịu trong hơi thở của nhau. Kỳ Dao đột nhiên vùng dậy, nàng bạo gan ngồi vào lòng hắn, kéo đầu hắn mà vít xuống.
Ngọt ngào, mềm mại, thơm ngát… Minh Tiến như chìm đắm trong mớ cảm giác ấy, hắn có chút tham lam, mút mạnh lấy cặp môi mê hoặc trước mặt. Tới khi Kỳ Dao dường như không chịu được nữa, khẽ ưm một tiếng nũng nịu, hắn mới rời đi. Nàng hạnh phúc, dụi đầu trong ngực hắn, hắn thì ôm xiết lấy thân thể nàng, như thể đang ôm một bảo vật. Cả hai im lặng tận hưởng không gian kì diệu, trải đầy mật ngọt lúc này. Ánh trăng dịu mát, dường như đang bao bọc lấy tất cả, chứng kiến tất cả. “Ngươi hỏi ta thấy gì ư? – Ta thấy một đôi tình lữ hạnh phúc bên nhau!”…
Sáng sớm, phía chân trời xa xa dần dần sáng lên bởi luồng kim quang nóng mắt. Đâu đó truyền tới tiếng ồn ào trao đổi, tiếng bước chân gấp gáp xen lẫn với tiếng chim chóc kiếm ăn sớm. Một ngày mới lại bắt đầu ở Hiểu Vân. Kỳ Dao khẽ cựa mình, đôi mắt đẹp chớp chớp đầy ngái ngủ rồi mở ra. Nàng lấy tay che miệng, ngáp một cái rồi mới nhìn xung quanh. Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt ấy chợt hồng ửng.
Nàng thấy nàng vẫn yên vị nằm trong lòng hắn, hắn ôm chặt lấy nàng. Chỉ có điều khác với lúc nàng mơ màng thiếp đi lúc trước, trên người nàng lúc này khoác thêm một bộ trường bào màu trắng. Kỳ Dao đương nhiên nhận ra bộ y phục này, vì thế không khỏi cố nhoài người nhìn tới hắn. Hành động này của nàng khiến hắn tỉnh giấc, ngáp một cái rõ to, nhìn nàng mà hỏi.
- Còn sớm mà, Dao Nhi, nàng ngủ thêm chút nữa đi!
Kỳ Dao im lặng, khẽ gật nhẹ, nàng đang định nhắm mắt, cố gắng ngủ thêm một chút. Đã lâu lắm rồi, giấc ngủ mới đến với nàng êm ái, nhẹ nhàng như bây giờ. Nàng mơ hồ cảm thấy có lẽ từ lúc tới đây, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác thoải mái tới như vậy. Chợt Kỳ Dao run lên, nàng cảm nhận vô số luồng thần thức quen thuộc đảo qua nơi này. Thân hình nàng run lên, cố gắng đứng lên. Hành động này của nàng khiến hắn giật mình, ôm xiết lấy thân hình ấy mà kéo xuống. Giọng điệu lo lắng.
- Cẩn thận kẻo ngã!
- Chàng…Chàng đưa ta về phòng đi, được không?
- Ừm. Phòng phía nào đây?
- Gian thứ ba, phía Bắc!
Minh Tiến ngáp thêm một cái nữa, sau đó nhảy xuống, ôm theo Kỳ Dao mà đi tới. Hắn phần vì ngái ngủ, phần vì sớm thu lại kính cận nên không gian trước mặt có phần mơ hồ, cứ án theo sự dẫn đường của Kỳ Dao mà đi. Vì thế, hắn tuyệt không nhận ra dị trạng mà Kỳ Dao đã thấy. Mỗi khi đi qua các gian phòng, lập tức các cánh cửa đều vội vã khép kín lại; nhưng sau khi hai người đi qua thì lại he hé mở ra, bên trong là những ánh mắt có chút ghen tị.
Tới căn phòng nhỏ, hắn lấy chân mở cửa, sau đó bế nàng vào, cẩn thận đặt lên giường. Kỳ Dao đương nhiên không chịu ngồi yên, nàng tiến tới bên bàn phấn, cẩn thận tháo bỏ trâm cài đầu mà vấn lại tóc. Minh Tiến vẫn đang ngái ngủ, trông thấy cảnh đấy thì vội bước lên, kéo một cái ghế ngồi phía sau lưng nàng.
- Để ta giúp nàng!
Hắn nhẹ nhàng nói, sau đó cẩn trọng lấy lược chải tóc, từ từ giúp nàng kết tóc. Đến cuối cùng, trong tấm gương bạc trước mắt hai người. Kỳ Dao như biến hóa thành một người khác. Mái tóc mới được kết cao lên khỏi gáy, mang tới cho nàng một khí chất ôn nhu, thành thục. Kỳ Dao không khỏi ngạc nhiên, hai má đỏ lên. Nàng nhận ra đây là kiểu kết tóc của nữ nhân đã có chồng, hơn nữa lại là chính tay hắn làm cho nàng. Kỳ Dao hướng ánh mắt ngạc nhiên, dò hỏi hướng tới hắn. Minh Tiến mỉm cười, xoa xoa tay.
- Ta không làm xấu quá chứ?
Kỳ Dao lắc đầu, nàng chờ câu trả lời vừa ý mình hơn.
- À, là Liên Liên chỉ cho ta. Hôm trước cũng là ta kết tóc cho nàng ấy...!
Buổi trà sớm hôm ấy đương nhiên càng thêm hỗn loạn, ánh mắt mọi người lần này đều đổ dồn lên Kỳ Dao. Sau đó lại đổ dồn lên phía Minh Tiến, hắn đương nhiên nhận ra, chỉ cười hì hì mà nhắc lại lời nói hôm trước. Chúng nữ tức thì nhao nhao lên, mặt đỏ bừng trách mắng. Hắn vẫn mỉm cười, im lặng uống trà. Bạch Hổ len lén tới sau hắn, nhỏ giọng.
- Tướng công, ta cũng muốn được kết tóc như Kỳ Dao tỷ a!
- Được, nàng ngồi gần lại đây...!
Hắn lần lượt vấn tóc cho các nàng, cũng chậm rãi trả lời. Chúng nữ sau khi minh bạch, tức thì đều cười không thôi, thậm chí ngay cả Tuyết Liên cũng bật cười. Ngay khi hắn rời tay khỏi mái tóc của Tuyết Liên, một đạo thân ảnh màu hồng gấp gáp đẩy cửa trang mà lao vào sân. Minh Tiến có chút căng thẳng, đứng lên. “Ngưng Phong Kỳ!”. Hắn theo bản năng tự tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Đột nhiên chúng nữ đều đứng lên, ngoại trừ Tử Hàm, Mỹ Mỹ và Tuyết Liên. Đều tiến tới phía trước chào hỏi.
- Sư phụ!
- Đào tiền bối…!
Hắn nhìn phong thư khẩn trên bàn, ánh mắt có chút cau có. Đào Nhược Hồng ngồi bên trên, ánh mắt âm thầm đánh giá hắn. Minh Tiến đột nhiên gật đầu, giọng chắc nịch.
- Được,ta sẽ đi...!
Vô Danh Sơn Trang – Trang viên trung lập, danh bài thứ năm tại Cửu đại thế lực. Hôm nay đột ngột mở rộng cửa đón khách. Trên con đường nhỏ quanh có theo sườn núi, từng tốp từng tốp người, y phục bất đồng chậm rãi theo tuyến đường nhỏ leo lên. Dọc đường đi, đệ tử Vô Danh Sơn Trang nghiêm cẩn đứng gác, thần sắc lạnh lùng. Hôm nay là lần đầu tiên, sắc mặt của tất cả các khách mời đều biến sắc, lộ ra vẻ khẩn trương cùng lo sợ. Lần hội mặt này gần quá mức bất thường. U Châu đại hội mới qua trước đó chưa tới một năm, nay lại mở ra hội mặt nữa. Điều này khiến các tông môn khác kì quái, lục tục kéo tới.
Duy nhất,chín đại thế lực sắc mặt có chút kinh dị, biến sắc. Trực tiếp trưởng môn cùng các đầu lĩnh tới dự.
Giữa sân lớn, vô số ghế thái sư đã được bày ra, đặt xoay ngang với tấm thảm đỏ lớn hướng lên lễ đài. Căn cứ theo thứ bậc, lần lượt các đại diện tông môn tìm vị trí mà ngồi xuống. Các vị khách thân phận thấp hơn thì ngồi lùi lại phía sau, hoặc đứng phía xa xa. Mọi người đang thì thào to nhỏ, chợt im lặng. Phía trên lễ đài, một nam nhân mặc bạch y chắp tay hướng tới các hướng có quan khách bái lễ, sau đó nói.
- Các vị, lần này gấp gáp hội mặt, thật sự còn nhiều thiếu xót, mong các vị lượng thứ!
Một câu xin lỗi đơn giản, sau đó vào đề ngay lập tức.
- Các vị, Đơn Thiên Minh ta phải báo cho các vị một tin khẩn cấp. Nếu chậm rãi, chỉ e sớm có đại họa…